Lười, lười lười….
Kim Dục Minh ơi, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng đổi vai chưa?
Tạ Uyên: Chúng ta hiện giờ…… Là bạn?
Kim Dục Minh: Chúng ta là người yêu.
—————-
“Mất trí nhớ tạm thời thôi! Khoảng trong năm ngày là trí nhớ sẽ hồi phục!” Bác sĩ nói kết quả chuẩn đoán với Kim Dục Minh.
Kim Dục Minh nhíu mày, giờ trình độ y học hiện đại đã tiến bộ đến độ có thể nói ra thời gian khôi phục trí nhớ một cách chuẩn xác vậy sao?
Cậu mở miệng định hỏi, lại bị lời của bác sĩ cắt ngang: “Năm ngày là năm ngày! Đừng hỏi tôi vì sao lại biết, nhưng tôi lấy y đức của mình ra cam đoan! Năm ngày sau cậu ta nhất định sẽ hết bệnh!”
“……” Kim Dục Minh kỳ quái nhìn ông bác sĩ đang thề thốt, càng lúc càng thấy không thể tin được.
Nhưng…… thôi, người không sao là tốt rồi.
Cậu nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Cậu đi vào phòng bệnh thì thấy Tạ Uyên đang ngồi trên giường, tay phải mân mê chữ kí do chính cậu kí cho.
Nhớ lại lúc Tạ Uyên tỉnh lại trên xe, nhìn thấy mình anh liền rối ra rối rít, không khác gì mấy bé fan cuồng làm cậu sợ phát khiếp.
“Anh không nhớ chuyện xảy ra trong mấy tháng về nước này à?” Kim Dục Minh đi qua, ngồi ở trên ghế hỏi.
Tạ Uyên nheo đôi mắt xếch kia lại, suy nghĩ một hồi, lắc đầu: “Không nhớ……”
Trí nhớ của anh chỉ dừng lại trong giấc mơ về quyển sách kì quái và nhóc tinh linh màu hồng kia. Sau đó đang định hủy chuyến chuyến bay này, thì chớp mắt hơn nửa năm đã trôi qua……
Nghĩ đến đây, anh nhìn Kim Dục Minh bằng ánh mắt kì quái……
Nếu chuyện trong quyển sách kia là thật, thế sao giờ mình và cậu tình định này lại hòa thuận dữ vậy nè?!
Chuyện này thật phi lô-gic mà!
“Tôi có chuyện muốn hỏi.” Anh nhìn thái độ Kim Dục Minh ôn hòa khác hẳn trong sách viết, cẩn thận hỏi.
“Gì?” Đang nghĩ có nên chuyển viện, tìm bác sĩ khác đáng tin hơn cho Tạ Uyên không, Kim Dục Minh quay sang nhìn anh.
Tạ Uyên ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Chúng ta hiện giờ là…… bạn?”
Mình hình như nghĩ quá đơn giản rồi……
Kim Dục Minh trầm mặc một chút.
“Không.” Cậu lắc đầu, đương lúc Tạ Uyên đang ngờ ngợ thì nói: “Chúng ta là người yêu.”
“……” Bụng dạ Tạ Uyên loạn cào cào, anh ngây ngốc cười cười nhìn Kim Dục Minh, người yêu?! Có giỡn không đấy?
“Cậu đùa thế không vui tí nào đâu……”
Ngoài miệng thì chối, nhưng thực chất trong lòng anh hiểu rõ, rất có thể lời cậu nói chính là sự thật.
Không lẽ…… Mình bị nội dung quyển sách kia dọa cho sợ quá, thế là……
Đúng là rất có xì-tai, còn biết tìm đường tắt mà đi nữa chớ! Hoan hô! Anh đây quá vip
Nhưng giờ mình thiệt phải cùng một thằng con trai…… Ờ…… Dù rất thích nghe cậu hát.
Cõi lòng Tạ Uyên vẫn đang rối rắm: “Cơ mà tôi là trai thẳng……”
Mình cứ thế liền cong à? Không lẽ là mơ……
Khi người yêu phút trước vừa cùng mình come-out giữa bàn dân thiên hạ, đột nhiên đùng cái bảo không nhớ gì hết, lại còn thanh minh ổng là thẳng nam…… Bạn sẽ phản ứng ra sao?
Làm sao… có thể bình tĩnh được chớ.
Còn Kim Dục Minh? À, cậu chỉ thấy máu mình hơi sôi tí thôi mà.
“Anh giỡn tôi đấy à?” Kim Dục Minh nheo mắt lại, ánh nhìn lạnh lẽo bắn thẳng về phía Tạ Uyên đang ngu ngơ.
Tạ Uyên nghe mà phát sợ, lắc đầu vẫy tay tỏ vẻ mình ngây thơ vô số tội.
Thấy động tác kia của anh, Kim Dục Minh mới khựng lại xuy xét hành động của bản thân.
“……” Phòng bệnh phút chốc yên tĩnh hẳn.
“Đừng hở tí là nổi cáu thế chứ, không phải tôi đang mất trí nhớ sao?” Tạ Uyên cười cười với Kim Dục Minh.
Nhưng vừa quay đầu qua đã nhỏ giọng rên: “Chu…… Không ngờ tính tình kém dữ……”
Cái giọng điệu cảm thán kia không biết cố tình hay vô ý bay vào tai Kim Dục Minh rõ mồn một.
Cậu liếc nhìn anh một cái, hít sâu một hơi rồi nhận sai:
“Xin lỗi.”
Quả thật là lỗi của cậu.
Người trước mắt mình đã mất đi đoạn kí ức kia.
Giờ…… Bọn họ chỉ là bạn học cũ hồi trung học, hơn nữa còn là tình địch từng tranh đấu rất quyết liệt.
Kim Dục Minh ngồi đó, trầm mặc không nói gì thêm.
Cậu đang tính làm sao để Tạ Uyên tin lời mình.
Nhưng Tạ Uyên lại đang nghĩ làm thế nào để tránh khỏi vụ bét nhè mà bản thân nổi điên lên gây ra này.
Trời cao ơi! Tạ Uyên con là trai thẳng mà!
Tạ Uyên và Kim Dục Minh, từ tình địch lại trở thành bạn bè được như hiện nay.
Tất cả đều là kết quả do Tạ Uyên đơn phương cố gắng mà có được.
Nhưng giờ……
Kim Dục Minh thấy không khéo sắp tới lượt mình cua Tạ Uyên rồi.
……
Khó chết mất.
Kim Dục Minh nhìn Tạ Uyên, dường như cảm nhận được cảm giác buồn bã khi Tạ Uyên cua mình lúc trước.
Thật là…… Không thể ra tay được……
Kim Dục Minh quả thật rất rất dốt trong việc xây dựng quan hệ với người khác.
Chỉ cần nhìn mớ quan hệ ít ỏi của cậu là biết.
Hiện tại những người hay liên lạc với cậu cũng chỉ có quản lí, vài đàn em trong công ty, đạo diễn, nhà sản xuất và người biên tập ca khúc mà thôi.
Tuy nhiên những người này cũng chẳng thể nói là có thân hay không, chỉ là hay liên lạc thường xuyên.
Hồi còn năm tuổi, nhân duyên trong trường mẫu giáo của cậu đã vô cùng kém cỏi rồi.
Đừng nói con trai, đến con gái cũng né cậu như né quỷ.
Con nít ngây thơ trong sáng, ai chẳng thích, cơ mà một đứa hở cái liền mặt nặng mày nhẹ…… thì mấy ai ưa chứ.
Đồng chí Kim bẻ bóng cứ thế ung dung tự tại, vui vẻ chơi một mình.
Cơ mà chút vui vẻ này cũng chẳng tồn tại được lâu, cha Kim liền phát hiện đứa con vẻ ngoài thì điềm tĩnh thực chất lại che dấu nội tâm nóng nảy hung bạo.
Ông nghiêm túc phê bình đồng chí Kim bé bỏng dùng mặt lạnh dọa khóc con gái nhà người ta, nhắc nhở cậu là đàn ông thì phải đối tốt với con gái.
Mẹ Kim còn chêm vào: Có người yêu rồi, đối tốt với mình cổ là được.
Ban đầu, cậu cũng chẳng để tâm……
Cho đến khi ba mẹ chết rồi, cậu mới ghi lòng tạ dạ những lời này.
Lúc trung học, Kim Phó Hoàn chỉ muốn bắt ép cậu học cho giỏi.
Vì thế, trong trường cậu trở thành hotboy chất lượng cao, văn võ song toàn, vừa lạnh lùng vừa thần bí trong mắt toàn bộ lũ con gái.
Sở dĩ kêu cậu chất lượng cao, là vì cậu rất ga-lăng với con gái, còn bí bí ẩn ẩn, cũng là vì cái sở thích quái gở…… Không thích nói chuyện của cậu.
Lúc yêu đương với Từ Y Y, chẳng qua cũng là vì cả đống chuyện dồn dập đến làm cậu dần dần thấu hiểu Từ Y Y, dần dần thích cô.
Lúc có người yêu rồi cũng chỉ đối tốt với mình cô, thế là Kim Dục Minh càng thoải mái.
Độ thuần thục về kỹ năng giao tiếp càng thấp lẹt đẹt.
Rồi sau đó, cậu vào giới giải trí, cái ngành đòi hỏi phải biết tạo mối quan hệ này nọ.
Nhưng…… Cậu là người thừa kế nhà họ Kim, cái gì cũng có sẵn rồi, sao phải phí công tốn sức.
Ngày thường cậu cũng chỉ biết viết nhạc, ca hát. Mời rượu, tiệc tùng này nọ, thậm chí còn có rất nhiều hợp đồng quảng cáo cậu đều chối hết……
Cái loại nhàn nhã này cứ thế tiếp tục cho đến ngày cậu vì Từ Y Y mà cãi nhau với Kim Phó Hoàn thì chấm dứt.
Cậu bắt đầu phải tiếp xúc với những người chung quanh, còn phải nhận hợp đồng quảng cáo các kiểu.
Chỉ là vẫn không có nhiều bạn bè lắm.
Đúng vậy, lột đi cái vỏ ngoài hào nhoáng, tài hoa hơn người, cao quý lãnh diễm kia thì bên trong cậu cũng chỉ là một kẻ lạnh lùng quái gở, và hơi ga-lăng với con gái thôi.
Thế mà giờ nam chính gặp khó khăn trong việc giao tiếp này lại phải chạy đi bẻ cong giai nhà người ta……
Kim Dục Minh có cảm giác thế giới này thật tàn khốc.
Có người yêu thì cứ đối tốt với người ta là được.
Kim Dục Minh nghĩ tới nghĩ lui, thầm nghĩ chắc mình cũng có thể làm mà.
Đi đến đâu tính đến đó vậy.
“Trước anh cứ thay băng đi, tôi đi lo thủ tục xuất viện……” Đơn giản thông báo chuyện mình phải làm, Kim Dục Minh lấy khẩu trang để nguy trang ra rồi đi tìm bác sĩ.
Có y tá chăm sóc, chắc Tạ Uyên không sao đâu.
Dù bác sĩ nói chấn động não lúc gặp tai nạn của anh đã sớm lành rồi, nhưng chuyện mất trí nhớ này nghĩ sao cũng thấy có vấn đề.
Đi bệnh viện công khám thử xem……
Lúc Kim Dục Minh vừa cân nhắc, vừa cầm tờ khai báo thủ tục này nọ về thì đã không thấy bóng dáng anh đâu.
Đi đâu rồi?
Kim Dục Minh hơi kinh ngạc, chạy ra hành lang nhìn trái nhìn phải …… Không thấy đâu……
Cậu nheo mắt, nghĩ xem nên đến chỗ nào tìm hay tìm ai để hỏi……
Rồi đi về phía phòng y tá.
Kim Dục Minh tìm thấy Tạ Uyên ở đại sảnh bệnh viện.
Anh lúc ấy đang vui vẻ nói chuyện với hai cô nàng.
Cậu nhìn thấy cảnh này cũng chỉ biết xiết tay thành nắm đấm, cố đè nén cảm giác khó chịu trong lòng.
Kim Dục Minh thật ra cũng có thể xem là người lí trí, tính tình hung bạo kia cũng chẳng qua là cậu hay thấy phiền phức thôi.
Lúc cậu thấy phiền thì thích dùng mồm miệng độc địa xung quanh yên lặng bớt, đây coi như cũng là thói quen xấu.
Bình tĩnh, bình tĩnh, cậu tự nói với mình.
“Không ngờ tính tình kém thế……”
Cậu nhớ tới lời Tạ Uyên thầm thì lên án tính tình của mình, cố làm bản thân tỉnh táo lại.
Tạ Uyên của hiện tại không phải là Tạ Uyên cưng chiều để cậu thích làm gì thì làm nữa rồi.
Nhưng…… cái cảnh này vẫn quá chướng mắt.
Kim Dục Minh nhìn ba người đang nói chuyện kia, nhấc chân đi qua.
“Thẩm Giai Nghi?” Kim Dục Minh nghi ngờ hỏi, sao cô ta lại ở đây?
“A –K……” Cô nàng bên cạnh Thẩm Giai Nghi chỉ tay về phía Kim Dục Minh định hét lên một tiếng, may mà bị Thẩm Giai Nghi giữ lại, “Tiểu Tương, bình tĩnh chút đi!”
“Tôi đến giúp ông Kim đưa văn kiện cho Tạ tiên sinh.” Thẩm Giai Nghi cười giải thích cho Kim Dục Minh.
Hoàng Tương Thiến gặp được thần tượng, kích động đến mức chỉ biết gật đầu theo bạn mà ậm ừ “Vâng, vâng……” Biết ngay đi cùng kiểu gì cũng được gặp idol nhà mình mà!
“Lúc trước tại concert bọn tôi đã từng gặp qua Tạ tiên sinh, cơ mà hình như ảnh quên rồi……”
“Anh ta mất trí nhớ.” Kim Dục Minh nhẹ nhàng giải thích bâng quơ một câu, nhìn về phía Tạ Uyên.
“……” Tạ Uyên trốn đi bị phát hiện, không được tự nhiên liếc mắt qua một bên.
Cô em xinh đẹp này tên là Thẩm Giai Nghi?! Không phải là vị hôn thê của Kim Dục Minh à, đã có vị hôn thê xinh đẹp thế kia mà còn chạy đi làm gay, thật không biết cậu ta nghĩ sao nữa.
Cuối cùng Tạ Uyên vẫn đành cầm văn kiện Thẩm Giai Nghi đưa cho rồi lên ngồi xe Kim Dục Minh.
Thật ra anh định không từ mà biệt, cơ mà đến đại sảnh bệnh viện rồi mới nhớ bản thân chẳng có lấy một đồng, tay trái còn bó thạch cao, người thì đang mặc đồng phục bệnh nhân.
Nếu không phải gặp được hai cô em đưa văn kiện kia thì chắc đã lạc đường trong viện rồi.
Nhưng không nhờ được em gái xinh họ Thẩm kia đưa về, tiếc thật.
Tạ Uyên ngồi ở trong xe cảm thán, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một cảnh khó có thể tin được, anh xoa xoa hai mắt.
Vì chờ đèn đỏ nên xe phải dừng lại, vừa lúc lại đúng ngay đoạn đường buôn bán phồn hoa.
Tạ Uyên nhìn tin tức phát trên mà hình lớn kia, ngây dại.
Thuần trắng đính hôn hiện trường, trên đài hai người đang đứng nắm tay………
Tạ Uyên quay đầu nhìn về phía lái xe Kim Dục Minh.
Chuyện quan hệ yêu đương giữa hai người là thật?
Không không không, chuyện này cũng có khả năng, anh sớm đã biết rồi.
Nhưng mà…… quan hệ giữa hai người hiện tại ai cũng biết hết rồi á?!