Nam Thứ Yêu Nam Chính

Chương 34: Chương 34: Ngày thứ ba




Người chưa từng yêu vĩnh viễn sẽ không bao giờ ngờ được một khi đã yêu mình sẽ ra sao.

Tôi sẽ không bỏ cuộc.

——–

Rốt cuộc thì tự thân vận động vẫn là hiệu quả nhất.

Tạ Uyên moi từ Tạ Dục được một đống tin tức từ hai người gặp nhau, bên nhau ra sao rồi rút ra kết luận.

Hóa ra ai kia được cưng chiều, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, cũng mang trong mình một niềm kiêu hãnh rất dễ bị thương tổn.

Chỉ cần nói vài lời khiêu khích, cậu ta nhất định sẽ rời đi.

Tạ Uyên nở một nụ cười gian xảo.

Hôm sau lúc Kim Dục Minh đến tìm thì Tạ Uyên đã đi rồi.

Theo tin tình báo Tiểu Bạch cung cấp, thì hình như cậu chàng diện rất bảnh chạy ra trung tâm thành phố lượn lờ. (Đương nhiên cánh tay trái vẫn còn đeo thạch cao, hơi kì quặc.)

Kim Dục Minh nghĩ đi nghĩ lại, dứt khoát liền lái xe đến khu trung tâm buôn bán, từ từ mà tìm.

Cậu đeo khăn quàng cổ, mang kính đen, quan sát đám đông.

Nhưng đảo qua một vòng, cũng không tìm thấy bóng dáng ai kia.

Cậu đi đi lại lại giữa đám đông, nhắm mắt hít sâu một hơi.

Người có sở thích quái gở muốn ở một mình rốt cuộc cũng sẽ có chút bối rối trước đám đông xa lạ kia.

Dù ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng không sợ hãi, nhưng Kim Dục Minh không thể phủ nhận, dù đã là siêu sao, cậu vẫn quen lủi thủi một mình trong góc hơn.

Sau khi trở thành idol, cậu ít khi tham gia chương trình này nọ, đến cả concert cũng chỉ tổ chức một lần — vì Từ Y Y.

Gặp chuyện cậu thích quan sát suy ngẫm, xem có cách nào ít tiếp xúc với người ta nhất mà vẫn đạt được mục đích.

Nhưng lúc này đây……

Cậu mở mắt, vội vàng đi đi lại lại giữa đám người.

Ba giờ sau, rốt cuộc Kim Dục Minh cũng tìm được Tạ Uyên ở một quán cà phê nằm trên tầng cao nhất một khu thương mại.

Mà lúc cậu tìm thấy anh thì anh đang truyện trò với một đám con gái rất vui vẻ……

Không chạy thẳng qua, cậu ngồi xuống một bàn trống, cố đè nén cảm xúc.

Chuyện hỏi đường tìm người trong mắt người ta là vô cùng đơn giản, nhưng với cậu mà nói, thì đấy lại là một bước đột phá.

Trừ fanmeeting, concert này nọ diễn thì cậu chưa từng trải qua việc phải tiếp xúc với nhiều người trong thời gian ngắn như thế.

Những gương mặt muôn hình vạn trạng mang theo những cảm xúc riêng biệt, những ánh mắt mất kiên nhẫn hoặc kinh thường lại đè phòng cứ hiện lên quanh quẩn trong đầu cậu.

Không chỉ thế, cậu còn phải tốn sức phân tích xem họ nói ai đúng ai sai, lại còn phải cẩn thận không để bại lộ thân phận ngôi sao của mình.

Phiền ơi là phiền……

Cậu cố đè nén cảm giác bực bội trong lòng, lặng lẽ tự nhủ với bản thân:

Phải đè nén tính tình, phải thể hiện ra cho tốt, phải thể hiện ra cho tốt……

Dần dần, cậu buông lỏng hai bàn tay nắm chặt.

Lúc cậu mở mắt, thoáng khó chịu bên trong đã dần tan, ánh sáng lặng lẽ sâu sắc dần dần ánh lên.

Tạ Uyên hôm nay rất chi là đắc ý, bề ngoài tuấn mỹ tà mị của mình có kém cậu ta tí nào đâu!

Xem đi, tay mình còn băng thạch cao đây, thế mà mới ngồi một tí đã được cả đống em liếc mắt hâm mộ đấy thôi.

Tạ Uyên ra vẻ u buồn đưa mắt về phía phương trời xa xăm.

Nhưng trong lòng thi đang gào thét, các em gái đừng ngại, mau đến đây với anh ~!

Như để đáp lại tâm nguyện của anh, sau đó liền có mấy cô em xinh đẹp nắm tay nhau chạy về phía anh.

Nhưng……

Tạ Uyên còn chưa kịp nở nụ cười tà mị quen thuộc thì đã bị các cô hỏi đến cứng họng không biết nói gì.

Chuyện mấy cô em to gan này thắc mắc dĩ nhiên là: “Anh là người đến cướp hôn trong bản tin hôm qua ha!”

“……” Anh liệu có thể nói với mấy ẻm là mấy ẻm nhận sai người rồi không……

“Sao không thấy King đâu? Hai người ra đây hẹn hò à?”

“A…… Người ta còn muốn xin chữ kí của King mà……”

“Hai người công khai come out thật là quá ngọt ngào luôn, chúc hai người hạnh phúc!”

“……”

Tạ Uyên không trả lời câu hỏi của mấy cô, nhưng rồi cũng chẳng phủ nhận.

Anh chỉ ngồi tựa lưng vào ghế, nở nụ cười tà mị rồi lặng lặng nhìn mấy cô.

Dần dần, các cô cũng thôi không hỏi nữa.

Nhìn thấy nụ cười của Tạ Uyên, liền ngượng ngùng đỏ mặt.

Một anh đẹp trai “thâm tình” nhìn mình mỉm cười, dù là ai thì cũng sẽ phát ngượng thôi!

“Các cô đến đây để đi dạo phố mua sắm này nọ à?” Tạ Uyên thấy mấy cô em xinh đẹp kia rốt cuộc cũng thôi không liếng thoắng nữa, liền bắt đầu dẫn vào đề tài khác, “Ừm…… Kia hình như là hàng mới của hãng Shelley……”

“À ~, vâng, tôi đợi mãi mới mua được……” Bị chọc trúng chỗ hiểm, cô em xinh đẹp liền hưng phấn cầm lấy cái bao trong tay nói oang oang.

Nụ cười duyên sáng, đôi mắt đẹp đầy trông mong, long lanh lấp lánh.

Tạ Uyên rất vừa lòng nhìn mấy cô nàng kia quên đi cái tính tò mò, vô cùng hưng phấn xuôi theo đề tài anh gợi ra mà tám chuyện.

Nhìn đi, con gái xinh đẹp tươi tắn thế này, mắc gì anh phải chạy đi làm gay chứ!

[ Nam thứ mà · cao thủ tán gái cần gì phải nói nữa.

Nhưng cười cười nói nói với mấy cô em kia chưa được bao lâu thì một chàng trai lạnh lùng đã đến ngồi thẳng xuống bên cạnh anh, cắt ngang tất cả.

Ánh mắt tất cả các cô em kia đều chĩa thẳng lên người Kim Dục Minh.

“Á Á Á Á Á Á –!” Mấy cô em hét lên inh ỏi, làm tất cả mọi người đều phải quay đầu nhìn sang.

May mà, người trên tầng này cũng không nhiều, không gây ra rối loạn gì quá lớn.

……

“Sao cậu lại đến đây?!”

Tạ Uyên nhìn Kim Dục Minh kí được vài chữ liền đuổi mấy cô em hơi cuồng nhiệt thái quá kia đi, lòng đầy bực bội.

Idol giỏi lắm hả, anh đây không tin ai cũng là fan của chú!

“Đi ngang qua.” Kim Dục Minh kéo cái khăn dùng để ngụy trang ra cho bớt nóng, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Nói bừa!

Anh đây chọn ngay quán chỉ có người có thể vàng vip mới vào được, tuyệt đối không cho người ngoài vào, người bình thường làm sao có thể chạy đến đây đi dạo.

“Nãy anh làm gì thế?”

“Tám nhảm thôi……” Tạ Uyên cười cười hất cằm, nhìn chằm chằm gương mặt trấn tĩnh lại bình lặng của Kim Dục Minh, muốn lột xem bên dưới hàm chứa những xúc cảm gì, “Mấy cô em kia, xinh không?”

“Xinh.” Kim Dục Minh vậy mà lại đồng ý gật gật đầu, nhưng động tác vẫn hơi cứng ngắc.

“Phải, cậu xem con gái ai cũng xinh tươi, ta việc gì phải……” Tạ Uyên giở giọng khuyên bảo nói, rồi dần khựng lại.

Bởi vì đôi mắt xanh băng kia của Kim Dục Minh đang hướng thẳng về phía anh.

“……Đừng nhìn tôi lạnh lùng thế được không?” Tạ Uyên khựng lại một lát, khoát khoát tay với Kim Dục Minh, “Hôm qua tôi cũng đã thử…… xem xét xem mình có thể cong hay không.”

“……” Kim Dục Minh vì lời này của anh mà mặt mày có chút hòa hoãn lại.

“Tôi đã xem một ít tài liệu……” Tạ Uyên đổi giọng, cúi người chậm rãi tiến về phía Kim Dục Minh, như đang cảm nhận điều gì, mặt hai người dán sát vào nhau, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở trùng điệp của nhau.

“Ví dụ như hôn môi, làm tình gì đấy của gay……” Tạ Uyên nhìn Kim Dục Minh mà ánh mắt tràn đầy tươi cười, nụ cười mị hoặc tràn đầy phóng túng, mê hoặc lòng người.

Nhưng câu nói tiếp theo, lại là lời chửi bới tệ hại, làm lòng người lạnh lẽo.

“Tôi có thể nói……” Anh nói, trên môi nở nụ cười khốn khổ đến kì lạ, lời phát ra có chút do dự chần chừ, nhưng vẫn không át được ý tứ bài xích bên trong,

“Mấy chuyện đó quả thật…… thấy ghê tởm……”

Tạ Uyên thu người lại, không chút để ý liếc mắt qua chỗ khác, chẳng buồn nhìn gương mặt có chút trắng bệch của Kim Dục Minh.

Anh vô cùng hài lòng với cách nói nhấn nhá này của mình.

Một giây trước còn làm người ta đắm say trong con tim bồi hồi xúc cảm, giây sau đã đạp nát tự tôn của người ta.

Thế mà cậu còn muốn vì tôi mà cố chấp sao?

Nhưng Kim Dục Minh cũng không nổi nóng hay bỏ đi.

Hai tay cậu nắm chặt, gục đầu trầm ngâm một lúc.

Rốt cuộc, cậu dần mở miệng, giọng nói nhẹ đến mức dường như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay đi mất.

“Ừ……” Cậu nhẹ nhàng đáp lời.

Tạ Uyên nghe được lời nói kia, khó tin nhìn Kim Dục Minh.

Cậu ngẩng đầu lên, khí tức lạnh lùng đều tan biến, cậu thậm chí còn hơn cong khóe môi, đáp lời anh: “Quả thực rất ghê tởm.”

“……” Trong phút chốc, Tạ Uyên cứng họng không biết nên nói gì, thậm chí còn không dám nhìn vào cặp mắt xanh băng kia nữa.

Đừng cười, nụ cười trái lòng như thế, dù ai thấy cũng biết mà……

Anh cầm lấy ly hồng trà nhấp một ngụm, lại thấy trong miệng đầy chua xót.

Không chơi nổi nữa, Tạ Uyên lặng im đứng dậy rồi bỏ đi.

“Anh muốn đi đâu?” Kim Dục Minh túm lấy Tạ Uyên.

“Tôi muốn đi đâu thì đi……” Tạ Uyên hơi ảo não nhìn cổ tay bị Kim Dục Minh nắm lấy: “Cậu là ai mà lên giọng hỏi tôi!”

Kim Dục Minh khựng lại, nhưng vẫn không buông tay ra

Cậu nhìn chằm chằm ánh mắt Tạ Uyên, trả lời từng câu từng chữ: “Tôi là người yêu của anh.”

“……”

“Đương nhiên, giờ là bạn.” Kim Dục Minh lại hạ giọng xuống, bình tĩnh mà qua quýt trả lời, “Bạn mà, chắc có thể đi cùng anh chứ.”

“……”

Tạ Uyên thấy mình đã quá xem nhẹ cậu nam chính này rồi.

Kim Dục Minh này không khác gì một tảng băng cứng như đá, đập mãi cũng không vỡ.

Anh có lạnh lùng cứng rắn dùng mọi cách đâm chọt, cậu vẫn không chút biến sắc lẽo đẽo phía sau.

Còn anh thì sao?! Anh lại đi áy náy, lo lắng cho người ta!

Giờ đã là ngày thứ ba anh mất trí nhớ.

Hôm qua Tạ Uyên thử mọi cách mình có thể để khiêu khích cậu, thật ra cũng mệt dữ lắm, hôm nay đành dứt khoát ở nhà dưỡng thương.

Hai người ngồi trên sô pha trong phòng, lặng lẽ nhìn người kia.

Tạ Uyên nhàm chán cầm ly nước trên bàn, uống từng hớp.

Hôm qua móc mỉa mệt chết đi được, hôm nay chẳng muốn nói gì nhiều nữa.

“Anh chỉ uống nước lọc thôi à?”

“À…… Nước khoáng có vị là lạ, uống nước lọc còn hơn……” Tạ Uyên chê bai thứ nước khoáng ai ai cũng thích, “Sao thế?”

“Ừm.” Kim Dục Minh chỉ như có chút đăm chiêu mà gật đầu.

Tự nhiên hỏi, rồi tự nhiên lại đăm chiêu suy nghĩ, thật đúng là làm người ta phát sợ, không lẽ cậu ta đang ám chỉ điều gì?

Không lẽ…… trong nước này có gì?

Tạ Uyên nghĩ đến mấy chuyện đầu độc gần đây, không lẽ mình kích cậu ta quá định cùng tự tử vì tình…… âu sệt……

Không ham hố gì uống nước nữa, Tạ Uyên thả li ra, ngoan ngoãn về chỗ.

“Cậu không đi à? Không phải idol lúc nào cũng rất bận sao?”

“Tôi nghỉ.”

“Cẩn thận không khéo bị fan đá đít đấy!”

“……”

Rốt cuộc cũng chọc trúng điểm chết của cậu rồi?

Tạ Uyên thấy Kim Dục Minh khựng lại, hưng phấn lại lại cầm ly nhấp một ngụm.

Còn Kim Dục Minh thì lại đang……

Cảm thấy những lời này hình như rất giống cái kiểu “quan tâm kiểu tsun” hôm qua đọc được trong sách.

Để đáp lại chút tiến triển này, cậu chuẩn bị một lúc rồi thâm tình nói với Tạ Uyên —

“Nếu mất đi anh, ca hát này nọ với tôi chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

“Phụt…… Khụ, khụ khụ……” Tạ Uyên ói ra nước, tưởng chừng muốn ói luôn cả tim gan phèo phổi……

Nam chính, làm ơn đừng biến thành tình thánh giùm tôi!

Tạ Uyên lại thở dài nhìn Kim Dục Minh……

Cả sáng đều ngồi ở đây, nhìn anh đây thân tàn ma dại tay trái đi đời ở nhà dưỡng thương có ý nghĩa gì sao?!

Tất cả đều do anh lúc đầu quấy nhiễu quân địch, làm Kim Dục Minh biết điều mà thu liễm mấy tật xấu đã quen phô ra……

Bằng không, Tạ Uyên anh đây nhất định có thể nghĩ ra cách làm cho cậu thẹn quá thành giận, chủ động rời đi.

“Hôm qua tôi có nghe album mới của cậu.” Tạ Uyên lại mở lời, “Album [ Tân sinh ] ấy.”

“Ừ.”

“Thấy hơi thất vọng.”

“Thật không tốt lắm.” Kim Dục Minh lại không chút kinh ngạc mà gật đầu, “Anh thích phong cách nhạc gì?”

Ủa? Giỏi ghê, còn biết hỏi han sở thích của anh nữa?

Cơ mà sướng thế này, ngu gì không nói: “Giống như [ Thâm uyên ] ấy.”

“[ Thâm uyên ]?” Kim Dục Minh nhớ tới hôm concert, chuyện ba người tam ca……

Hóa ra anh ấy thích loại nhạc rock này à?

Kim Dục Minh thầm nhớ kỹ.

“Nè!” Tạ Uyên nhàm chán nhìn Kim Dục Minh,“Hát nghe thử một bài đi……”

“?” Kim Dục Minh nghe anh kêu hát, liền nhìn quanh quất không thấy có nhạc cụ gì……

Nhưng lúc thấy ánh mắt mong chờ của Tạ Uyên, nghĩ đi nghĩ lại, cậu đành hít sâu một hơi.

Bài [ Thâm uyên ] dần tan từ trong bờ môi cậu……

Cậu không có nhạc cụ, chỉ có thể dùng tay trái gõ đệm lên thành sô pha, hát lên:

“Em là chúa tể thống trị sinh mạng tôi, tôi sẽ phá tan nỗi đau nơi em……”

Nhưng nhạc Rock một khi không có nhạc đệm, hát suông nghe kiểu gì cũng thấy hài hài.

“Phụt — ha ha…… Khụ khụ……” Tạ Uyên nhịn không được cười đến phát ho……

Cậu này thật ngốc.

Không nói thì không làm.

Mà nhắc cái liền làm theo cái kiểu ngớ ngẩn thế……

Người bình thường, chẳng phải là sẽ đợi ngày mai mang đàn đến, chuẩn bị cho tốt rồi hẵng hát sao?

Cậu này đúng là loại người bét nhè trong chuyện giao tiếp với người khác.

Rốt cuộc lúc trước làm sao cậu ta có thể giành được trái tim Từ Y Y, làm mình phải đau khổ ra nước ngoài……

À, đúng rồi, Nhớ trong sách kia tình tiết xây dựng tình cảm của hai người toàn là: Cậu luyện hát trong khu vườn vắng lặng, bị nữ chính phát hiện; tùy ý đi ở trên đường, thì cứu được nữ chính bị đám fan cuồng bắt nạt; chỉ ga lăng mấy lần đã đoạt được trái tim nữ chính……

Đúng là được trời thương, hào quang nam chính của cậu ta tốt quá ha!

Tạ Uyên cười đến xụi lơ trên sô pha, cứ thế cho đến khi cười không được nữa, mới nghe thấy tiếng hát của Kim Dục Minh vẫn không hề dừng lại.

Đó là âm giọng vô cùng nghiêm túc, vô cùng cố chấp.

Lời nối lời giai điệu cao thấp, bàn tay đánh nhạc đệm……

Quả thật như tên hề đang diễn hài kịch.

Nhưng cậu vẫn hát.

Tiếng cười chế giễu của Tạ Uyên, bị cậu xem như nhạc đệm, vẫn không hề ngắt quãng:

“Em là chúa tể cuộc đời tôi, tôi sẽ phá tan nỗi đau của em.

Em cản đường tôi, tôi chìm vào giấc mộng trong em.

Em là vực sâu nơi tôi bị nhấn chìm.

Không muốn tỉnh lại, cam tâm đọa lạc, nguyện dùng một đời mãi mơ không tỉnh.”

“Em là vực sâu của tôi……”

“Đừng hát nữa……” Tạ Uyên trầm mặt nói.

Nhưng âm giọng kia vẫn vang lên, lời Tạ Uyên nói thật không khác gì thầm thì, không chú ý thì cũng không nghe rõ.

“Tôi nói đừng hát nữa!” Tạ Uyên đứng dậy đè bả vai Kim Dục Minh, bắt cậu dừng lại, “Được rồi. Tôi không muốn nghe hát nữa, im lặng chút tôi đi ngủ.”

Nói rồi, anh nằm xuống sô pha, xoay mặt hướng bên trong, quay lưng lại với Kim Dục Minh.

Kim Dục Minh bị ngắt ngang, phút chốc cũng nhẹ nhàng thở ra.

Cậu không phải thằng đần, hành vi cố xua đuổi của Tạ Uyên, cậu biết hết.

Nhưng cậu vẫn làm theo.

Cậu từng cho rằng, chuyện come out trước mặt tất cả mọi người, công khai qua hệ có lẽ là chuyện khó tin nhất cậu từng làm.

Nhưng giờ cậu đã biết, bản thân còn làm được hơn thế nhiều.

Ừ thì tự tôn cậu từng giữ khư khư, ừ thì lời cậu từng ghét bỏ, ừ thì chuyện cậu từng không muốn làm nhất……

Cậu phải cắn răng mà làm.

Cậu chỉ thấy hơi không quen, tự vứt bỏ chính bản thân mình.

Nhìn đi, thấp kém như thằng hề lại còn bám dính không buông, thật quá nực cười.

Cái tôi kiêu ngạo lên giọng nghiêm khác phê phán.

Nhưng cậu vẫn nắm chặt hai tay giữ khư lấy cái quá khứ ấm áp kia, không muốn buông ra.

Không làm, thì cái gì cũng chẳng có.

Cho nên cậu sẽ không buông tay.

Đại khái, ai mà chẳng thế.

Trước khi yêu, vĩnh viễn sẽ không biết mình bởi vì yêu sẽ biến thành bộ dạng gì.

Giờ người đang nằm đối diện cậu đây,

Cái người lúc nào cũng cười với mọi người, lại không biết anh đặt con tim mình về chốn nào.

Con người khác hẳn với trước khi mất trí nhớ, con người dịu dàng cười với cậu, trong ánh mắt là tình cảm cháy bỏng khôn nguôi……

Kim Dục Minh biết, những chuyện mình làm còn lâu mới đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.