Nam Thứ Yêu Nam Chính

Chương 37: Chương 37: Toàn văn hoàn




Hạnh phúc của anh là có em trong đời

, Extra 3

–1–

Tiếp sau khi mất trí nhớ:

Tạ Uyên ôm Kim Dục Minh, đột nhiên cảm khái, lần này tự nhiên mất trí nhớ cũng đâu có tệ lắm, nhìn thái độ của nam chính với anh đi kìa, khác hẳn lúc trước!

Anh sung sướng nghĩ: Chắc giờ đã biết Tạ Uyên anh đây tốt rồi chứ gì, biết là không nên dùng bạo lực với cả nạnh nùng này nọ rồi chứ gì, ngoan ngoãn để anh hạ cưng đi!

[ ̄︶ ̄]↗

Nhưng Kim Dục Minh đột nhiên lại bắt lấy tay Tạ Uyên, ngẩng đầu lên.

“Anh lại mất trí nhớ thêm lần nữa đi!” Kim Dục Minh nhìn Tạ Uyên kiên định nói.

“Ặc?”

“Tôi nhất định sẽ khiến người ấy phải yêu tôi!”

“……”

Cậu đang nói giỡn hả……

“Trí nhớ đâu phải muốn là mất được……” Tạ Uyên nhìn Kim Dục Minh hừng hực quyết tâm mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, “Mình đừng nói chuyện này nữa có được không?”

“Nhưng mà……” Kim Dục Minh tỏ vẻ không cam tâm.

“Chúng ta về nhà trước đi, về nhà nào~!” Tạ Uyên lôi Kim Dục Minh về.

Nam chính của anh ơi, cơm không thể ăn bậy, lời cũng không thể nói lung tung đâu!

Tạ Uyên vội lôi Kim Dục Minh về nhà.

Rõ ràng anh vừa nghe thấy – anh bạn cốt truyện “Ửm?” đáp một tiếng chứ đấy!

Lỡ nó lại thực hiện nguyện vọng của cậu thì chết dở!

–2–

Tiểu Ái: Đọc giả đều bảo nam thứ rất đáng thương! Từ đầu đến cuối đều phải chịu khổ, quả là chàng nam phụ chịu khó điển hình. Đối với chuyện này hai vị có ý kiến gì không?

Tạ Uyên: Đúng vậy, đúng vậy! Tôi đã muốn kháng nghị từ trước rồi!

Kim Dục Minh thản nhiên liếc mắt nhìn Tạ Uyên.

Tạ Uyên [ớn lạnh cả người]: [ ̄▽ ̄”] Người thích củ cải, kẻ thích cải xanh mà…… Ha ha ha ha……

Tiểu Ái: Còn Tiểu Kim, cậu có gì muốn nói không?

Kim Dục Minh: Tôi thấy mình cũng đâu có khổ. ←[Không biết nội dung truyện, nghĩ mình là nam phụ.]

Tiểu Ái và Tạ Uyên:…… [liếc nhau, quyết định bỏ qua vấn đề này.]

–3–

Tiểu Ái: Không ít người đọc đều thấy mình bị lừa, văn án rõ ràng đã ghi là tà mị công × băng sơn thụ, nhưng thực tế cũng không thải vậy, hai người có thể kể ra thuộc tính thật của mình chứ?

Tạ Uyên [chớp chớp đôi mắt xếch, lộ ra một nụ cười tà mị mê hoặc]: Mị hoặc khuynh thành công.

Kim Dục Minh [một bàn tay đỡ sau đầu, mặt không chút thay đổi nằm trên sô pha, đôi mắt xanh băng trầm mặc nhìn hai người]:……

↑ băng sơn đạm mạc [tự bỏ con đường làm công chạy qua làm] thụ ← Anh chàng phải là cái này mới đúng.

Tiểu Ái [đầu đầy hắc tuyến ném ra đòn sát thủ]: Thôi mời hai người đánh giá thuộc tính đối phương.

Tạ Uyên:…… Băng sơn, cáu kỉnh, độc miệng, tsun, khiết phích, cấm dục…… [giọng càng ngày càng nhỏ……]

Kim Dục Minh: Âm hiểm, giả dối, đần đần, brocon, dong dài, hạ lưu! [giọng càng ngày càng lạnh……]

Tiểu Ái:……

–4–

Kim Phó Hoàn —

Từ khi Kim Phó Hoàn giao hết cho Tạ Uyên, chậc…… con dâu, liền từ bỏ quyền quản lí công ti, ở nhà an dưỡng tuổi già.

Nhưng ông rảnh quá đâm chán, lúc đi dự tiệc này nọ rốt cuộc lại nghe được có mấy người líu ríu bốc phét sau lưng mình,

“Lão gia hỏa kia nghĩ sao mà đồng ý chuyện đó vậy trời……”

“Phải, chuyện ghê tởm như thế mà cũng dám trắng trợn tuyên bố……”

“Đi ngược lại tự nhiên!”

“Ờ! Tôi cũng thấy thế!” Kim Phó Hoàn lặng lẽ chen vào chỗ bọn họ đồng ý nói, “Thật không biết hai thằng nhỏ kia sao tự nhiên lại chạy đi làm gay mà dính với nhau! Đi tìm con gái xinh đẹp mà kết hôn có phải thích hơn lũ đàn ông cường tráng không!”

Mấy ông già lén lút kia đờ miệng ngây ngốc nhìn về phía kẻ đang bị bọ bàn tán đứng ở giữa.

Kim Phó Hoàn hơi đắc ý liếc mắt nhìn mấy người kia, liền giả bộ vô cùng hối hận, ra vẻ vẫn khổ sở không thể không nói: “Cơ mà…… Thằng nhóc Tạ Uyên kia nằm nào cũng đem bảng công trạng sáng lóa đến cho tôi, làm tôi muốn mắng cũng chẳng được……”

Mấy ông già kia liền giận tím gan! Đờ mờ! Lại khoe con dâu! Dù con dâu nhà chúng tôi không có tài năng buôn bán thủ đoạn kinh danh cao siêu, không thể ngày kiếm bạc tỉ, nhưng ít nhất nó cũng là con gái, ông so được sao!

Kim Phó Hoàn mặt đầy bình tĩnh mà hối hận gật đầu, hai ~ quả là kém thật.

Mấy ông bà tám: Ông già này mặt thiệt quá gợi đòn!

Kim Dục Minh —

Tiểu Ái: Người ta nói thái độ của nam chính cậu đối với nam phụ rất kém, đến nỗi làm người ta phát giận!

Đối với chuyện này, cậu có gì muốn sám hối không?

Kim Dục Minh đang ăn nghe thấy, liền sửng sốt một lúc rồi mới gật đầu: Ừm.

Rồi tiếp tục cầm lấy đũa, ăn tôm Tạ Uyên đã bóc vỏ cho.

……

Đọc: Nam chính muốn ăn đòn hả!

Nên mới nói, huyết thống nhà họ Kim thật kì diệu mà……

–5–

[Nữ chính có lẽ đã bị mấy người quên mất] Từ Y Y —

Sau khi Từ Y Y từ bỏ, ngày qua ngày cô cũng dần bình ổn lại.

Chỉ là, cô của hiện tại nói năng trở nên gọn gàng dứt khoát, không hề dịu dàng mềm mại như trước.

Cô là nữ chính kiên cường, sao lại vì hai thằng đàn ông yêu nhau mà đau khổ mãi được!

Nhấp một ngụm cà phê, Từ Y Y nhìn thoáng qua đồng hồ, 16 giờ 50 phút……

Thấy đối tượng xem mắt đến muộn, không thể nhịn nữa, cô đứng dậy muốn đi.

“Cô là Từ tiểu thư? Xin lỗi, trên đường bị kẹt xe, nên mới đến muộn, thật xấu hổ quá……” Chàng trai ngượng ngùng mỉm cười, trong đáy mắt tràn ngập chân thành.

Từ Y Y nhìn gã mấy lần, ngồi xuống xem như chấp nhận lời giải thích, cô gọn gàng dứt khoát hỏi: “Anh nếu thích người cúng giới vậy xin đi chỗ khác cho, cám ơn.” [Quả nhiên vẫn bị chuyện kia kích động……]

Chàng trai bị hỏi thằng sau khi sửng sốt liền cười: “Xin cô yên tâm, tôi là trai thẳng hoàn toàn.”

……

Giờ, cũng có thể xem là HE của cô ha.

–6–

Một hôm lúc Tạ Uyên đang giúp Kim Dục Minh dọn dẹp đồ đạc, ngẫu nhiên nhặt được……

Tờ nhạc phổ bị Kim Dục Minh giấu đi hôm đó.

Đừng hỏi vì sao anh biết, trong cả bàn nhạc chỉ có tờ này là rất đặc biệt, được chưa……

Tờ giấy kia viết đầy tên một người — Tạ Uyên.

Tạ Uyên nhìn tờ nhạc phổ mà mỉm cười, nam chính của tôi ơi, đã bảo cậu tsun rồi mà còn không chịu thừa nhận.

Quý trọng vuốt lên từng nếp gấp trên trang giấy, Tạ Uyên thấy mình là thằng đàn ông hạnh phúc nhất thế giới này.

Đây chính là bằng chứng huy hoàng của anh đây đấy, phải đem tờ nhà phổ này treo lên văn phòng mới được!

Vì thế ba giờ tan tầm, cả công ty ai cũng biết, trong văn phòng chủ tịch Tạ treo một tờ nhạc phổ viết đầy tên mình, hơn nữa còn cả ngày nhìn nó mà cười rõ đần!

Lúc Kim Dục Minh nghe Chu Khải lắm chuyện bàn tán, cũng không phán ứng gì mấy, mặt mày bình tĩnh ăn hộp cơm Tạ Uyên làm cho.

Chỉ là, sau khi quản lí Chu Khải thất vọng ôm bụng tò mò rời đi……

Cậu liền không cần thận mà bẻ gãy chiếc đũa trong tay.

Tạ Uyên, anh thật thích tự đào mồ chôn mình mà.

–7–

# Về chuyện tác phong nam chính vì sao lại không ngăn được nam phụ #

Một ngày Kim Dục Minh phát hiện trong notebook của Tạ Uyên có một icon kì quái — công thụ bảo điển (sách quý).

Tạ Uyên đọc binh pháp? Không phải là bảo điển về tấn công sao?

Cậu tò mò mở icon kia lên.

“Hệ thống đang xác nhận thuộc tính của bạn……”

Trên màn hình xuất hiện hình ảnh những trái tim màu hồng nhạt bay lung tung, kia mà thời gian chờ tương đối lâu.

Mãi đến khi Tạ Uyên tắm rửa xong, cả người trần truông fhcir quấn một cái khăn quanh eo chạy tới chỗ cậu thì vẫn đang chạy.

“Buông ra! Đây là cái gì?” Kim Dục Minh đẩy Tạ Uyên đang bu lên người mình ra, chỉ vào màn hình hỏi.

“Ưm?” Tạ Uyên ngơ ngác nhìn về phía màn hình.

Hình ảnh trái tim bay tứ tung đã biến mất.

Chỉ còn lại tỉ lệ phần trăm do máy đo được……

Tiềm lực trước khi khai phá: 70% công, 30% thụ.

Tiềm lực sau khi khai phá: 95% công, 5% thụ.

Vì sau khi khai phá thuộc tính công khá cao, hệ thống còn tặng riêng trên khung biểu hiện công thụ viền thêm mấy bông hoa hồng vàng.

Tạ Uyên nhìn chằm chằm số liệu này, lại nhìn Kim Dục Minh đang chờ nghe giải thích, trầm mặc.

Trời ạ, anh thấy mình thật vì đãi, bản thân làm sao mà ngăn nam chính thay đổi dữ dội đến thế vậy trời!

“Khụ…… một trò chơi nhàm chán ấy mà……” Tạ Uyên cố gắng ra vẻ bình thường gập máy tính lại, cười tủm tỉm nhìn nam chính, nói sang chuyện khác, “Thôi chúng ta đi làm chuyện thú vị đi.”

……

— End —

Tác giả có lời muốn nói: (Đây là do beta phăng từ bản convert trong tình trạng không có bản gốc cũng không có QT, sai sót xin chỉ rõ, đừng phê phán nhau.)

Cảm ơn.

Cám ơn tất cả mọi người đã làm bạn với tôi từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ.

Mỗi bình luận, mỗi đề nghị đều là một sự cổ vũ to lớn với tôi.

Còn có thiếp ba thôi văn bạn, cảm ơn cậu, nhờ cậu mà mới có nhiều người biết đến văn của tôi hơn.

Cũng cám ơn một vài người đã bị tôi hành hạ trong quằn quại [tuy rằng mấy đứa không thể thấy cái này đâu…]

Các bạn khiến tôi nhận ra bản thân mình cũng có khuyết điểm, coi như là trưởng thành đi ha…

Chỉ cần biết rằng có người xem, có người thích, có người chờ mong từng áng văn của mình, tôi đã thỏa mãn lắm rồi.

Nếu như không có các bạn, tôi không biết mình lại có thể viết xong bộ này trong vòng thời gian ngắn như thế.

Phần cảm động này, sẽ khắc sâu vào tâm khảm.

— Kết thúc! *tung hoa!* —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.