Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ

Chương 18: Chương 18: Chương 16.2




Lúc này Hoàn Thiểu Hàng đang cười híp mắt trò chuyện gì đó với người của đồn cảnh sát.

Cô nhìn dáng vẻ Hoàn Thiểu Hàng gọi bạn gọi bè với người ta, ngược lại không ngạc nhiên lắm, chỉ là trước đây Hoàn Thiểu Hàng rất đáng ghét, không ngờ đến lúc này, lại là người tới đây cứu mình.

Nhất thời trong lòng cô rất phức tạp.

Trang phục của Hoàn Thiểu không giống lắm với thường ngày, người bình thường đĩnh đạc, không biết sao hôm nay lại mang một chiếc kính trên sống mũi, mắt kính có màu xanh nhạt.

Hoàn Thiểu Hàng như vậy có chút kỳ quái, không quá giống với hình tượng thường ngày của anh ta, cô luôn cảm thấy dường như có chỗ nào đó cổ quái.

Lưu Diệp buồn bực nhìn Hoàn Thiểu Hàng một cái.

Ngược lại Hoàn Thiểu Hàng cũng không tỏ vẻ gì cả, sau khi nhìn thấy cô, cũng không mở miệng nói gì, vẫn là dáng vẻ vui tươi không chút để ý như cũ, đơn giản cầm bút điền lên những tài liệu kia.

Chờ sau khi điền xong, anh ta mới lấy kính xuống.

Lúc hai người đi ra, Hoàn Thiểu Hàng cũng không nói gì.

Lưu Diệp cảm thấy mình nên nói gì đó, cô liền đứt quãng nói chuyện mình lấy thức ăn thừa ra.

Hoàn Thiểu Hàng ồ một tiếng, cũng không hỏi nhiều.

Lưu Diệp cảm thấy kỳ quái, chỉ là rất nhanh cô liền suy nghĩ cẩn thận, Hoàn Thiểu Hàng là một người có lòng tham lớn, hơn nữa đối với đàn ông mà nói thì vào đồn cảnh sát một đêm cũng không tính là gì.

Chỉ có cô mới cảm thấy là chuyện tày trời.

Ngược lại Hoàn Thiểu Hàng chủ động nói đến chuyện chiếc kính: “Giật mình khi thấy tôi đeo kính bảo hộ đúng không, đây là do năm ngoái bị thương, lúc đi vận chuyển xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bị ánh sáng mạnh chói vào mắt, bác sĩ bảo tôi nghỉ ngơi ở nhà một năm, khi đó chẳng khác nào người mù vậy, chẳng qua tôi ngại đeo kính phiền phức, hơn nữa không đeo kính, vừa hay có thể rèn luyện khứu giác và thính giác của mình, nhưng gần đây thị lực của tôi đã khôi phục rất tốt, ngay cả bác sĩ cũng cảm thấy tôi khôi phục sức khỏe tốt kinh người.”

Lưu Diệp thật sự bất ngờ, không ngờ anh ta còn là một người tàn tật, nhưng mà tiếp xúc với anh ta lâu như vậy, cô thật sự không phát hiện thị lực của anh ta không tốt.

Bây giờ nghĩ lại, lần đầu tiên thấy anh ta, anh ta dán sát vào cái lò nướng như vậy, lúc mình lấy bánh ngọt càng dán tới.

Lại còn rất thích vây quanh cô, đều bởi vì mắt của anh ta không nhìn rõ?

Bọn họ đang đi trên đường, bỗng nhiên nhìn thấy một đoàn xe vọt tới, Lưu Diệp bị dọa sợ vội vàng né tránh.

Tốc độ của những chiếc xe kia rất nhanh, vọt tới giống như hành quân vậy.

Lưu Diệp tâm phiền ý loạn cũng không để ý, ngược lại Hoàn Thiểu Hàng ở đó nghiêng đầu nói thầm: “Khương Gia Quân tới đây làm gì vậy?”

Lưu Diệp cũng không để vào lòng, hành với chả gừng* gì ở đây, một chút cũng không làm cô chú ý tới.

*Khương có nghĩa là gừng.

Bây giờ lòng cô rối như mớ bòng bong, quả thật chán ghét mình tới cực điểm.

Cô biết mình nên cám ơn Hoàn Thiểu Hàng, nhưng cô thật sự không có tinh lực đó, sau khi chào tạm biệt với Hoàn Thiểu Hàng, cô vừa về tới chỗ ở, cái gì cũng không cần làm, trước tiên phải tắm rửa thật sạch, sau đó rửa tay nhiều lần, lúc này rốt cuộc cô mới không cảm thấy ghê tởm nữa.

Chuyện lần này còn để lại hậu quả, bởi vì vi phạm luật lệ nghiêm trọng, cô mất đi thân phận giúp việc bếp núc cho khách sạn.

Mặc dù Hoàn Thiểu Hàng nói có thể giúp cô nói một chút để cô tiếp tục làm.

Nhưng Lưu Diệp thật sự sợ chỗ đó rồi, tùy tiện mang chút đồ ăn thừa về liền bị đưa vào đồn cảnh sát, ai biết sau này còn xảy ra chuyện thiêu thân gì nữa, cô dứt khoát không đi nữa.

Đợi cô nói cho đám Vũ Mị, ngược lại biểu hiện của họ rất bình thường, giống như đối với đàn ông mà nói thì ra vào đồn cảnh sát chẳng phải chuyện lớn gì, thậm chí những người đó còn khích lệ cô không nên bị chút việc nhỏ thế này hù ngã, có thể đi làm được thì cứ kiên trì đi.

Chỉ có Điền Thất an ủi cô, bảo cô đừng nữa đi.

Lưu Diệp thật sự sợ mất mật rồi, bao nhiêu khổ sở mệt mỏi cô đều có thể chịu đựng được, nhưng chuyện kia, sức chịu đựng của cô thật sự có hạn.

Cho nên tâm tình cô lại lùi bước về vị trí ban đầu, chỗ nào cũng không dám đi, một câu cũng không dám nhiều lời, mỗi ngày đều tập trung làm việc , chỉ sợ xảy ra một sai lầm nhỏ.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này Điền Thất cũng cần người chăm sóc, cô cũng phải ở nhà chăm sóc Điền Thất.

Thật ra thì Điền Thất rất ngoan, việc cô làm cũng chỉ là chăm sóc Điền Thất nhiều hơn một chút, nhưng chuyện cô có thể giúp Điền Thất cũng rất ít, ngược lại bởi vì Điền Thất đến, cái chỗ ở như chuồng heo của bọn họ lại được thay đổi.

Bấ luận thân thể Điền Thất có thoải mái hay không, cậu đều đang cố gắng làm việc, nỗ lực giảm bớt gánh nặng cho người xung quanh.

Lưu Diệp xem ở trong mắt, lại càng cảm thấy đau lòng cho đứa bé ngoan ngoãn này hơn.

Cô cũng cố gắng chăm sóc Điền Thất, lấy chăn đệm khô ráo nhất cho Điền Thất dùng.

Vào ban ngày, cô ở chung một chỗ với Điền Thất, buổi tối lại tiếp tục làm công việc trong phòng bao.

Ngày đó Mậu Thần dẫn bạn bè tới đây uống rượu.

Cô sớm đã quen với tình hình như vậy, cũng liền không nhúc nhích ngồi cùng trên ghế sofa, đám người Mậu Thần cũng không ca hát, gần đây rất thích xem tin tức trên TV.

Cũng không biết gần đây xảy ra chuyện gì, trên kênh thời sự hò hét loạn lên, hình như là có tin tình cảm gì đó rất lợi hại vậy.

Lưu Diệp xem câu được câu không, bây giờ cô đặc biệt cảm thấy may mắn vì chuyện mình là phụ nữ không bị lộ ra ngoài, cô mới phát hiện sức chịu đựng của bản thân ở những chuyện này rất thấp, ngay cả chuyện kia, cô cũng cảm thấy như gặp phải tai hoạ ngập đầu.

Nếu như bị người khác phát hiện cô là phụ nữ, lại bị người ta lột sạch nghiên cứu, phỏng chừng cô sẽ trực tiếp cắt cổ chết đi cho xong.

Lúc này rảnh rỗi nhàm chán, cô liền ngồi nghe đám người Mậu Thần nói chuyện.

“Lần này Khương Nhiên lại làm ra chuyện gì à?”

“Hình như là bị scandal xâm phạm.”

“Không phải hắn ta là thẳng nam đệ nhất thiên hạ à, năm đó người may mắn thầm mến hắn, ở quảng trường người may mắn điêu khắc một bức tượng nửa thân trần của hắn, hắn không nói hai lời trực tiếp lấy thuốc nổ cho nổ tung bức tượng, người của phòng thị chính chạy tới lý luận với hắn, hắn ta gặp cũng không thèm gặp trực tiếp cho người ta một chữ cút, người như vậy cũng có thể bị xâm phạm?”

Hiển nhiên Khương Nhiên là một đề tài nóng, vừa có người khơi chuyện, những chuyện bát quái không ngừng tuôn ra.

Ngay cả Lưu Diệp ngồi bên cạnh cũng bị bát quái của hắn ta làm cho sững sờ.

Người nọ quả thật chính là một tên thần kinh!

Gì mà mua mảnh đất quý nhất ở khu người giàu rồi không làm gì cả, vây xung quanh là các tòa biệt thự, cứ bỏ hoang như vậy, cuối cùng không biết sao lại đứt gân não thuê người đào một ao nước, ngày ngày cầm cây cần chơi trò câu cá... Chơi được một tháng lại không muốn chơi nữa, lại bắt đầu cho người thả các loại hoa cỏ vào ao...

Có tranh chấp với phòng thị chính liền mua mấy nhà truyền thông, ngày ngày cắm chốt ở phòng thị chính bới móc các chuyện xấu, vừa chụp vừa mắng...

Làm cho người của phòng thị chính vừa nghe thấy tên hắn liền nhức đầu...

Lưu Diệp nghe xong cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trên đời này thật sự có người thần kinh như vậy sao?

Cũng đã bị thần kinh thành ra như vậy rồi, lại còn có thể càn quấy, mà không làm mình phá sản à?

Cô cũng liền không nhịn được mà hỏi: “Nếu người này chơi đùa lợi hại như vậy, vậy sao còn chưa bị phá sản?”

“Cách phá sản còn xa lắm, nếu không phải chính hắn làm xằng làm bậy, có lẽ sẽ không xuất hiện mấy gia tộc lớn kia đâu, năm đó hắn và Hầu Gia là hai nhân vật lớn nổi danh, mấy gia tộc lớn đều là trong mấy ngàn người chọn một người thừa kế, hoặc là vào lúc bản thân còn sống liền bắt đầu bồi dưỡng người thừa kế, như vậy mới có thể không ngừng phát triển lớn mạnh, vòi cũng luôn kéo dài hướng ra phía ngoài, gien cũng không ngừng ưu hóa, duy chỉ có Khương Nhiên này, lại rất tùy ý, mỗi lần chỉ clone một cái, hơn nữa cũng không ưu hóa, cũng không nuôi dạy, cứ để mặc như vậy, mỗi cái vẫn giữ nguyên tên như cũ... Cậu nghĩ mà xem, chỉ có một người thừa kế thì dĩ nhiên là không có sự lựa chọn nào khác, tốt xấu đều là nó, lại không dạy dỗ cho tốt, kết quả có thể nghĩ được, nếu tốt thì dĩ nhiên là không tệ, nhưng nếu không tốt thì sao, lập tức thành tên phá của, hơn nữa gien của Khương Nhiên không thích hợp với thời đại hòa bình, hắn trời sinh là phần tử hiếu chiến, cho nên người thủ lĩnh mấy đời Khương gia về sau đều loạn xì ngầu cả lên, chuyện hoang đường nào cũng dám làm, tai vạ gì cũng dám chọc, nghe nói người đứng đầu Khương gia đời trước, còn từng trộm Eve, sau đó Liên Bang Chính Phủ phải tự mình đứng ra đàm phán với hắn, đúng rồi, mỗi tháng triển lãm ‘Thế giới phụ nữ’ đều nghỉ ngơi một ngày, nói với bên ngoài là cần nghỉ ngơi, thật ra thì chính là dành thời gian đó cho hắn... Thế nhưng mấy năm nay lăn qua lăn lại, năm đó một thời bá chủ, bây giờ cũng biến thành thủ lĩnh lưu manh.”

Mậu Thần cũng nói xen vào: “Thật ra thì hắn biến thành như vậy cũng không có biện pháp, hắn là loại người khai phá đất đai, năm đó còn có người tiên đoán nói loại người này sẽ biến mất, đời trước Khương Nhiên chỉ sống đến hai mươi chín tuổi, phỏng chừng đời này vài năm nay cũng đã hết mức rồi.”

Những người khác cũng phụ họa: “Đúng vậy đấy, loại người khai phá là xui xẻo nhất, trải qua trăm cay nghìn đắng, chiến đấu nơi xa trở về muốn sống hết quãng đời còn lại với người yêu, lại phát hiện căn bản không tìm được người yêu... Ngay cả thành tựu của mình cũng không có người chia sẻ, vì vậy tự mình trở nên sa đọa...”

“Lại nói tiếp vẫn là gien của Hầu gia lợi hại. “Những người khác giống như chợt nhớ tới gì đó nói: “Nhất định chính là loại gien thăng cấp, mỗi lần đều hoàn thiện thêm một chút, chỉ là không biết lần này hắn sẽ lấy hình thức gì xuất hiện, nếu có thể tiến hóa ra không cần gien phụ nữ thì tốt, như vậy cũng giảm bớt nhóm người may mắn kia cuối cùng di chuyển chủng tộc diệt sạch những bàn luận ác ý về chúng ta.”

Lưu Diệp vừa nghe đám Mậu Thần bát quái vừa nhìn chằm chằm TV.

Chợt nghe người dẫn chương trình không nhanh không chậm thông báo: “Vẫn là tin tức tiêu cực về Khương Nhiên không ngừng bị khơi ra, scandal xâm phạm, ngày hôm trước có người nói, có người đàn ông họ Khương, bị nhốt vào phòng tạm giam cục cảnh sát số ba từng bị nghi phạm cùng phòng xâm phạm, sau đó còn có video liên quan bị phát tán ra ngoài, việc này cơ quan đã tham gia điều tra, mặc dù bộ phận quan hệ xã hội của gia tộc Khương thị đã nói đây là tin tức ác ý không có thật, người trong hình cũng không phải Khương Nhiên, nhưng hôm qua viện kiểm sát vẫn gửi giấy gọi như cũ, hi vọng Khương Nhiên có thể hỗ trợ điều tra, trước mắt bản thân Khương Nhiên vẫn chưa phát biểu bất cứ tuyên bố gì, đài truyền hình theo dõi đưa tin...”

Sau đó chuyển sang một hình ảnh chuyển một cái, hình ảnh mờ mờ không rõ phát ra, một người rất gầy yếu đang bò lên trên người một người đàn ông không ngừng có động tác...

Mặc dù ánh đèn mờ ảo nhưng vẫn có thể nhìn ra cái người gầy nhỏ đó đang cố gắng làm ra các loại động tác bỉ ổi...

Lưu Diệp há hốc miệng.

Liền nghe bọn Mậu Thần ở bên cạnh nghị luận: “Đây không phải thật, nếu như thật sự có người như vậy, khẳng định cậu ta đã sớm bị Khương đại lưu manh cắt thành tám khúc rồi, còn cần gì đến viện kiểm sát tham gia điều tra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.