Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ

Chương 27: Chương 27: Chương 22




Cô thiếu chút nữa là bật khóc, là âm thanh của con người!

Vậy là có người cứu bọn họ rồi !!

Cô vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy người túm tóc mình là một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn.

Người nọ mặc quân phục màu đen, cái loại cảm giác hơi thở của quân nhân đập vào mặt, phía sau người đó còn có mấy ngày ăn mặc giống vậy.

Quân trang màu đen phẳng phiu, ở cổ áo và ống tay áo có viền bạc.

Vừa hào phóng lại chững chạc.

Chỉ là hiển nhiên mấy người phía sau đang vô cùng gấp gáp, trực tiếp xắn tay áo lên.

Cô ngẩn người một chút, cũng không biết lai lịch của những người này là gì.

Ngược lại những người đó nhanh chóng lướt qua cô nhìn Khương Nhiên sau lưng cô.

Sau đó rối rít kêu lên: “Thủ lĩnh!”

Sau đó những người kia liền vọt tới, vây quanh Khương Nhiên, hơn nữa bọn họ còn mang theo công cụ, rất nhanh đã có người mở băng ca ra.

Dáng vẻ huấn luyện nghiêm chỉnh này, quả thật giống như quân diễn.

Thật ra thì Lưu Diệp còn nhếch nhác hơn cả Khương Nhiên, nhưng không ai để ý đến cô.

Ngược lại Khương Nhiên như bị bệnh nặng được nâng lên.

Lưu Diệp cũng không cảm thấy mình bị người ta không để mắt đến, chỉ cần có thể còn sống ra ngoài là A Di Đà Phật rồi, còn những thứ kia căn bản không quan trọng.

Hơn nữa có người cứu bọn họ đã quá tốt rồi, cô chăm chú đi theo những người đó.

Nhìn bộ dáng khẩn trương của những người này, vừa rồi còn gọi Khương Nhiên như vậy, cô đoán những người này là thủ hạ của Khương Nhiên.

Lúc đi trên đường cô có hỏi mấy câu, chỉ là những người đó căn bản không để ý đến cô, cũng không trả lời vấn đề của cô.

Cô cảm thấy buồn bực, dường như những người này không mấy thân thiện với cô.

Hơn nữa loại địch ý tự nhiên này, giống như những người này vốn không thích những người như cô...

Còn có bọn họ cũng quá thô lỗ, sau khi nâng Khương Nhiên lên, cũng không đắp chăn lên cho anh, rõ ràng tấm chăn ở ngay đó mà.

Đi tới nửa đường, cô rất sợ Khương Nhiên bị lạnh, liền đi nhanh về phía đắp chăn lên cho Khương Nhiên.

Kết quả cô nhanh chóng bị tên dẫn đầu kia đẩy qua một bên.

Đừng thấy những người kia nâng thêm Khương Nhiên, nhưng tốc độ bước đi rất kỳ quái, hơn nữa băng ca được nâng rất ổn định, cô đi đường hơi không chú ý một cái là bị vấp, vậy mà Khương Nhiên ở trên cáng một chút cảm giác tròng trành cũng không có.

Bồ,CôngAnh~d..iễ.n.đà..nl.ê.q.u.ý.đ.ôn

Trong lòng cô cảm thấy ngạc nhiên, biết những người này hơn phân nửa là được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Ngược lại cô vô cùng vất vả, những bọn họ cũng không để ý cô, coi cô như không khí.

Cô mệt mỏi thở hồng hộc, lúc đứng lại thở hổn hển, những người đó cũng không đợi cô.

Cô hết cách, không thể làm gì khác hơn là liều mạng vội vàng đi theo, chỉ sợ những người đó bỏ rơi cô trong rừng rậm.

Thật may là không bao lâu bọn họ đã đến mục đích.

Chẳng qua lần này đón bọn họ cũng không phải là phi thuyền, mà là một chiếc máy bay tạo hình rất rất khác biệt.

Vật kia quả thật giống như trong phim điện ảnh khoa học viễn tưởng, tạo hình cực kỳ mượt mà, quả thật tựa như một chiếc đĩa bay.

Cô như một đứa bé, vừa bước vào trong, trợn tròn hai mắt đối với tất cả mọi thứ đều cảm thấy tò mò kinh ngạc, nhưng lại không dám lộn xộn sờ lung tung, chỉ đứng đó mở mắt thật to quan sát.

Chiếc máy bay này không hề giống với cái phi thuyền ngắm cảnh lần trước, như một chỗ ở siêu sang trọng, chỗ ngồi của chiếc phi thuyền lần trước rất giống máy bay, thế nhưng cái này lại hoàn toàn giống một trụ sở.

Bên trong còn có khu vực khác nhau, ngoại trừ tạo hình bên tròn rất lưu loát tròn dẹp, tất cả bố cục chức năng của các khu đều như một hộ gia đình.

Bây giờ bọn họ đang tiến vào phòng khách.

Những người đó nhanh chóng lại mang Khương Nhiên lên phòng ngủ.

Cô cũng không biết mình nên làm gì, liền đi theo những người đó, song còn chưa đến gần, cô liền bị thủ hạ của Khương Nhiên đẩy ra ngoài.

Cô ngượng ngùng đứng ở cửa một lúc.

Liền nghe thấy bên trong người cầm đầu đang báo cáo gì đó với Khương Nhiên, nghe lời kia thì hình như người nọ là phó quan của Khương Nhiên.

Nói chuyện âm vang có lực, vô cùng nghề nghiệp.

Rất kỳ quái là, cảm giác Khương Nhiên cho cô không phải là quân nhân, nhưng bây giờ sau khi đối mặt những người đó, âm điệu của Khương Nhiên cũng trở nên trầm ổn hơn rất nhiều.

Chỉ là sau khi báo cáo công việc xong, chờ khi tên phó quan kia đi ra, dường như anh ta cố ý, hỏi cô: “Là mày để lại câu kia trên phi thuyền hả?”

Cô thật sự ngoài ý muốn, bởi vì nhìn thái độ đối phương dường như không hề vui mừng, do dự một chút, cô mới nhỏ giọng ừ một tiếng.

Quả nhiên sau đó liền nghe người nọ chỉ trích nói: “Con mẹ nó mày để quên đầu óc ở nhà à, chỗ này mẹ nó có thể phân rõ bên trái bên phải à, chúng tao sao có thể tìm được? Mày chưa từng tham gia quân huấn sao? Đây mẹ nó là điều đơn giản nhất...”

Lưu Diệp bị đối phương mắng đầu cũng không ngẩng lên được, nhưng trong lòng rất uất ức, không nhịn được giải thích một câu: “Thật xin lỗi, nhưng tôi chỉ muốn làm tốt...”

Tên phó quan kia túm cô qua, lạnh lùng liếc nhìn cô, căm ghét giống như nhìn thấy ruồi bọ, cũng không để ý giải thích của cô, quẹt qua tay cô bước đi.

Cô bị đối phương đẩy làm thân thể nghiêng một cái, cả người thiếu chút nữa dán lên trên tường.

Khí thế của những người này cũng quá mạnh mẽ, hơn nữa bất mãn với cô, chỉ cần dùng mắt là có thể nhìn ra.

Cô cũng không biết làm sao mình lại đắc tội với họ, lúc này những người đó đều ngồi ở trong phòng khách, cô cũng không biết nên đi đâu, cuối cùng liền tìm một nơi như thư phòng tránh vào đó.

Hơn nữa cô thật sự mệt mỏi, sau khi vào thư phòng cô cũng không lo được trên người bẩn hay không bẩn, trực tiếp an vị trên ghế cuộn mình nghỉ ngơi.

Không biết đã qua bao lâu, cô thật sự vừa khát vừa đói, đúng lúc bên cạnh có một tủ rượu.

Cô khẩn cấp muốn uống chút đồ uống nóng.

Cô liền đi tới mở tủ lục lọi, cho dù là đồ uống nóng gì cũng được, đương nhiên nếu có chocolate hay nước đường đỏ thì tốt hơn.

Chỉ là cô lục lọi nửa ngày, cũng không còn lục được đồ uống nóng có thể uống nào, ngược lại lục ra được một đống chai rượu có thể so với tác phẩm nghệ thuật.

Ngược lại vài hộp bánh ngọt nhìn cũng không tệ lắm, cô lấy một chút ra, ăn vào trong miệng ngọt ngào.

Còn có những đồ uống kia, cô cũng lấy ra, ăn uống từng ngụm từng ngụm.

Lúc ăn uống cũng đã lưng bụng, cô tò mò không biết tại sao hoa văn tầng dưới cũng nhìn rất quái lạ, chỗ khác đều là hoa văn đối xứng, chỉ có hoa văn chỗ này lại khác.

Cô tò mò đẩy ngăn tủ kia một cái, chỗ đó nhanh chóng bị đẩy ra.

Đây là một ngăn mật à?

Cô sợ hết hồn, khẩn trương nhìn vào trong, biết không nên tò mò, ngộ nhỡ thấy thứ gì không tầm thường là có thể xong đời.

Nhưng khi cô muốn đậy lại, lại phát hiện bên trong căn bản không có gì khó lường cả, chỉ để một quyển sách mà thôi.

Nếu là quyển sách nghiêm túc, cô cũng cũng không động linh tinh.

Thế nhưng quyển sách kia, nhìn rất nhỏ, chính là loại sách mà khi cô còn đi học các bạn học nữ thường truyền tới truyền lui....

Đây không phải là tiểu thuyết ngôn tình à?

Cô buồn bực cầm lên liếc mấy cái, bìa sách là một nam một nữ, sau khi lật ra, nội dung bên trong cũng chính là những thứ tình yêu nam nữ kia.

Hơn nữa còn là chủng loại tiểu thuyết rất văn nghệ....

Đây thật là quá thần kỳ, thế nào ở đây lại có loại sách này?

Cô còn tưởng rằng chỉ có mấy cô gái mới thích xem những thứ này chứ.

Cô cẩn thận nhìn một chút, phát hiện ngày xuất bản trên quyển sách này đã cách bây giờ ít nhất hơn ba trăm năm.

Nói như vậy đây là sách cổ?

Đồ cổ à?

Cô xem mấy lần, phát hiện mặc kệ là ở thế giới nào, ước mơ với tình yêu đều giống nhau, có điều kết cục của quyển sách này không tốt chút nào, đại khái nói về tình yêu đau khổ của một người đàn ông với một người phụ nữ, vô cùng yêu đối phương, móc tim móc gan vì đối phương, bất chấp tất cả yêu đối phương... Kết quả người phụ nữ kia mắc phải bệnh nan y mà chết... Sau đó người đàn ông kia liền ôm thi thể người phụ nữ tự tử mà chết.

Bồ,CôngAnh~d..iễ.n.đà..nl.ê.q.u.ý.đ.ôn

Thật ra thì tình tiết thật sự rất cũ , nội dung cũng vô cùng máu chó.

Chỉ rất không ngờ là ở phần kết, lại có một đoạn văn viết tay, hiển nhiên là có người sau khi đọc xong rất xúc động phát biểu ý kiến.

Chữ viết đoan trang giống như được in ra.

Hơn nữa nhất bút nhất hoa, cái loại cảm giác con mọt sách đập vào mặt.

Cái thế giới này thật sự có đàn ông sau khi đọc tiểu thuyết ngôn tình thì ngồi viết cảm nhận?

Chỉ là câu văn viết ra đặc biệt làm cho người ta không nói được lời nào, giọng văn văn vừa văn vẻ lại vừa sến súa, sau khi cô đọc xong thì cả người đều nổi da gà.

“Giấc mơ đẹp nhất là an nghỉ dưới mặt đất với người phụ nữ mình yêu, tình yêu oanh oanh liệt liệt... ... Người ta thích nhất / là thiên hạ / đáng yêu nhất...”

Dạng này dạng kia , cô đọc mà da đầu run lên, không nhịn được nghĩ, đàn ông ở thế giới này rốt cuộc có hiểu tình yêu là gì hay không vậy...

Cô đang 囧 lắm, không biết những thủ hạ kia của Khương Nhiên sao lại tìm được thư phòng này, mới đầu bọn họ cũng không chú ý đến cô.

Chỉ chăm chú tìm rượu trong tủ rượu.

Hơn nữa những người đó rất thô lỗ, khi cô núp ở ghế sa lon, liền nghe những người này bình luận độ rượu của rượu trong tủ quá thấp, còn châm chọc nói sở kiểm sát đều đã bị cắt trứng, một chút rượu mạnh cũng không có, không có chút khí khái đàn ông nào.

Song sau khi những người đó tìm thấy rượu xong, nhanh chóng chú ý tới cô ở góc tường.

Trong đó có một người còn phát hiện quyển sách trên tay cô, ở đó nghển cổ nhìn mấy lần, sau đó trực tiếp cướp đi.

Vừa lật vừa vui mừng.

Nhất là sau khi nhìn thấy chữ ký trên sách trang, càng cười ngặt nghẽo hơn, la hét: “Mẹ nó! Mậu đại mặt lạnh vô địch vũ trụ vô, thế mà lại thích đồ chơi này à?”

“Đây là quyển sách lãng mạn học phái kinh điển à?” Cái tên phó quan kia dường như cũng phát hiện ra cái gì, nhận lấy quyển sách, nói một câu: “Đây chính là đồ cổ đấy!! Tiểu tử này thưởng thức rất cao à nha.”

Nói xong nhét quyển sách kia vào túi của mình, còn lẩm bẩm: “Ta con mẹ nó viết thơ, mới thật sự là hay nhất trên thế giới, ta muốn nói lời lãng mạn, phái lãng mạn cũng phải cởi quần, biết gì là đàn ông đích thực không, gì là kỵ sĩ tinh thần nghiêm chỉnh không, số mệnh ta không tốt, không trải qua thời điểm tốt, ta muốn ra đời sớm mấy ngàn năm, ta tuyệt đối sẽ là một kỵ sĩ danh dự chết trận vì thục nữ... Hiểu không, ta mới là truyền nhân chân chính của phái lãng mạn cổ điển!! Mậu Ngạn Ba liền là một đồ bỏ đi...”

Lưu Diệp giương mắt mà nhìn, từ lúc tới thế giới này, đàn ông cô gặp được không phải là đám người Vũ Mị, thì cũng là loại người như Mậu Thần, nói thật, cô luôn cảm thấy đàn ông ở thế giới này có chút cổ quái.

Nhưng lúc này một đám đàn ông ngồi rải rác ở phòng khách, trong miệng nói lời không sạch sẽ.

Cô chợt cảm thấy như đang trong tiết thể dục ở đại học, một đám nam sinh quá nhiều hormone nam tính xúm lại với nhau.

Nhưng nam sinh ở đại học còn biết thu liễm một chút, đứng trước mặt nữ sinh chẳng dám hùng hùng hổ hổ, nhưng những này người lại không giống vậy.

Bất kể là tư thế ngồi hay là lời nói đều vô cùng... Thô tục...

Cô sợ hãi núp ở góc tường không dám nhúc nhích.

Những người đó vẫn còn đang nói chuyện, cô xui xẻo hồ đồ nghe, liền nghe những người đó vẫn đang bàn về quyển sách kia.

“Cậu trước tiên đừng có thu lại, để tất cả anh em xem một chút, tên Mậu Ngạn Ba kia viết cái gì...”

“Ai da, ở vũ trụ cuối cùng, nữ thần trong mộng... Đây là muốn gái đến phát điên rồi... Còn phái lãng mạn... Mấy người bọn cậu không bình thường... Cả ngày chơi đùa không bình thường...”

Lưu Diệp vừa ngây ngô vừa 囧 nghe một lát, rốt cuộc mới nghe rõ.

Thì ra là... Chủ nhân của cuốn sách này là Mậu Ngạn Ba?

Còn có chiếc máy bay này là do thủ hạ của Khương Nhiên trực tiếp lái ra từ viện kiểm sát, sau khi biết được Khương Nhiên xảy ra chuyện, những người này muốn đi tìm viện kiểm sát liều mạng, kết quả không tìm được Mậu Ngạn Ba liền lái chiếc máy bay của người ta đến đây...

Cô cảm thấy những người này chẳng khác gì thổ phỉ, chẳng trách lại kéo theo thù hận...

Hơn nữa miệng bọn họ còn đặc biệt độc.

Ở đó cầm quyển sách hi hi ha ha, còn có người nói muốn quay lại, phát ra ngoài, cho Mậu Ngạn Ba đẹp mắt...

Mặc dù chưa từng gặp Mâu Ngạn Ba, song nghĩ tới lúc bình chọn thập đại phụ nữ, cái tên Mậu Ngạn Ba khốc duệ suất đó, còn có gương mặt poker...

Lưu Diệp chợt cảm thấy không phải mình phát hiện ra cái thứ gì khó lường chứ... Mức độ tồi tệ kia giống như đang nhìn lén nhật ký kỳ tư xuân của thiếu niên vậy...

Hiện tại thấy bọn họ còn muốn chụp ảnh phát tán lên internet... Cô cũng rất khó chịu...

Dù sao sách này cũng do cô tìm ra, cô sợ hãi ngồi ở góc tường nói một câu: “Như vậy không tốt đâu... Phát tán ra ngoài...”

Vừa dứt lời, phó quan gác chân trên ghế sofa liền chú ý tới cô.

Tên phó quan kia ngước mí mắt lên, bộ dáng vô lại, như một tên côn đồ lưu manh.

Nhìn ánh mắt không phải của người lương thiện kia, Lưu Diệp chợt thấy khẩn trương, chỉ là còn chưa chuẩn bị xong, tên phó quan đó đã đứng lên khỏi chỗ ngồi, giống như trêu chọc chó nhỏ mèo nhỏ đi tới trước mặt cô, xách cổ cô lên đi ra bên ngoài.

Bồ,CôngAnh~d..iễ.n.đà..nl.ê.q.u.ý.đ.ôn

Vóc dáng hắn cao hơn cô nhiều, tùy tiện nhấc lên, mũi chân cô liền không thể không đứng thẳng mới có thể thăng bằng thân thể.

Hơn nữa hắn không chút khách sáo nào cũng không kiêng nể bước đi của cô thích hợp hay không, trực tiếp xách cô tới một cái cửa.

Cửa rầm một cái mở ra, đó là một phòng tắm.

Lưu Diệp đang buồn bực, không hiểu người này xách theo mình tới chỗ này làm gì, sau đó cô liền cảm thấy cả người nghiêng một cái, cô đã bị đẩy vào bên trong.

Trước khi cô kịp phản ứng, đã có người cầm vòi hoa sen lên, một bộ dáng vẻ xem kịch vui.

Cô bị dọa sợ, dựa lưng vào bệ rửa tay, khẩn trương nhìn về phía những người này.

Đám người trước đó còn uống rượu tán gẫu đều tụ tập ở chỗ này, giống như một đám ác đồng.

Lúc học sơ trung cô đã từng thấy những nam sinh nghịch ngợm chỉnh trị đồng tính thế nào, bát nạt những nam sinh nhỏ bé đàng hoàng...

Hiện tại cảm giác những người này cho cô chính là như thế...

“Mày có biết mình bẩn thế nào không?” Trong miệng tên phó quan kia còn nhai bánh ngọt, cười ha ha phân phó người đang cầm vòi hoa sen: “Xối nước cho tên tiểu tử này đi, nhìn mẹ nó thật ghê tởm.”

Người cầm vòi hoa sen không nói hai lời liền mở vòi nước, Lưu Diệp nhanh chóng bị dính ướt, người cầm vòi hoa sen rất ác liệt, chẳng ngó ngàng gì, có mấy lần còn cố ý xối vào đầu của cô.

Cô bị xối nước không mở nổi mắt.

Những lời nói và tiếng cười ác liệt kia lại không bị che dấu, lúc cô đang bị nước phun vào, còn có thể nghe được bọn họ đang hạ thấp cô...

Đang kể khổ cô...

Cười cô không có khí phách đàn ông... Cười động tác ghê tởm của cô...

Còn dáng dấp như con gà bệnh... Uống nhiều kích thích tố, ngay cả hầu kết cũng không có...

Sau khi xối nước xong, tên phó quan kia còn vô cùng ác liệt dùng chai rượu trong tay chọc chọc bộ ngực của cô, mặt chán ghét phê bình: “Một người đàn ông, công việc tốt không làm, mẹ nó chỉ biết vặn eo mông giả làm phụ nữ kiếm tiền, cậu nói da mặt của tên kia lớn lên trông như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.