Lưu Diệp cảm thấy mình đã khổ tẫn cam lai* rồi !!!
*Khổ tẫn cam lai: Kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới
Cuộc sống bây giờ quả thật như đang nằm mơ vậy!!!
Lúc Khương Nhiên nói cô còn không dám tin, kết quả chờ sau khi Quan Chỉ đưa cho cô ký một loạt tài liệu, rốt cuộc cô mới hiểu, Khương Nhiên thật sự là người nói được làm được mà.
Tài liệu cũng không phải là hợp đồng chuyển nhượng, chỉ là cho thuê, nhưng cô nhìn thời hạn thuê một chút, lại là 150 năm!!!
Dựa vào*!!!
*Một câu chửi thề của Trung Quốc
Vậy thì khác nào với cho không chứ!!
Cô hưng phấn không biết nói cái gì cho phải, Quan Chỉ còn không quan tâm để cô ký tài liệu, còn hỏi nhà hàng kiểu gì.
Còn cho cô một vài kế hoạch tham khảo để cô xem xét.
Gì mà khách sạn có cả vườn hoa siêu sa hoa, còn có nha hàng cao vút trong mây siêu lớn.
Cô nghe mà trợn tròn mắt, biết Khương Nhiên có tiền, nhưng cô không ngờ Khương Nhiên sẽ cho cô tiêu xài phung phí!!
Nếu không có vấn đề về giới tính, cô khẳng định đã sớm mừng rơ nhận lấy, nhưng ngực và mông của mình còn đang sờ sờ ở đây này.
Bây giờ mỗi ngày cô đều trôi qua trong run rẩy lo sợ, nào dám lên giọng chứ.
Huống chi đồ tốt hơn nữa thì cũng là người khác cho, cô cũng ngượng ngùng nhận lấy hết.
Cô rất xin lỗi nói với Quan Chỉ: “Không cần phức tạp như thế... Con người tôi không có mơ ước gì, đối với tôi mà nói ở bên đường có một cửa hàng nhỏ, có một chỗ ở thuật tiện, tôi đã rất thỏa mãn rồi...”
Vốn cho rằng Quan Chỉ sẽ khuyên cô, kết quả căn bản Quan Chỉ không nói gì, cô nói gì thì Quan Chỉ làm cái đó.
Cô thở dài một hơi, song đại khái cũng hiểu tại sao Quan Chỉ lại như vậy, thật ra thì tính khí những người này đều bướng bỉnh như vậy.
Tuyệt đối không thân thiết, nhưng lại tuyệt đối đáng tin, nói một là một, tự gò bó rất có hương vị đàn ông.
Sau khi có chuyện xây dựng nhà hàng, thời gian cô ở Khương Gia Quân liền rút ngắn rất nhiều.
Phần lớn thời gian đều ở sân cỏ này nhìn người ta xây nhà.
Song cô ở đó cũng không giúp được cái gì, tốc độ của đám người Quan Chỉ rất nhanh, lại còn chuyên nghiệp như vậy, qua mấy ngày đã ra được hình dáng cụ thể rồi.
Bên trong những tuyến đường kia, cũng đều làm đâu vào đấy rồi, cô nhìn nhà hàng càng ngày càng hoàn thiện hơn, rốt cuộc thì thở phào nhẹ nhõm, cũng chợt muốn đi thăm bạn bè trước kia.
Đám người Vũ Mị và Điền Thất còn không biết cô sắp mở nhà hàng đâu.
Hơn nữa cô còn muốn kêu Điền Thất cùng làm ăn với cô nữa.
Dù sao người khác cô cũng không tin được, dù sao Điền Thất cũng là đứa bé choai choai, so với đàn ông trưởng thành còn đáng tin hơn nhiều.
Nhưng khi trở lại Phụ Nữ Nhất, Vũ Mị vừa nhìn thấy cô thì giật mình sững sờ.
Đám người Quan Chỉ mỗi ngày đều nhìn thấy Lưu Diệp, không hề cảm thấy Lưu Diệp có gì thay đổi.
Nhưng Vũ Mị lại rất lâu không gặp Lưu Diệp rồi, nhất là làm cái nghề đó, liếc mắt một cái là nhìn ra bộ ngực Lưu Diệp lớn hơn rất nhiều, da cũng trắng lên không ít, cả người khí sắc đều không giống trước.
Trước kia Lưu Diệp luôn rúc vào một trong góc, bây giờ Lưu Diệp lại sáng sủa hơn rất nhiều, nụ cười trên mặt cũng tự nhiên hơn.
Cả người so với trước kia không biết là đẹp hơn bao nhiêu.
Ngay cả Mẹ Tang cũng nhìn đến ngây người, không nhịn được nghĩ, nếu Lưu Diệp còn tiếp tục ở đây, chính xác sẽ hồng đến lợi hại, đoán chừng tìm khắp đường cũng không tìm không ra một người chất lượng tốt như vậy.
Nhất là đôi mắt kia, lúc nhìn người ta còn mang theo ý cười, đặc biệt dịu dàng sạch sẽ, khỏi phải nói là chọc người thích bao nhiêu.
Cái nhìn của đám Vũ Mị với Lưu Diệp thì không chuyên nghiệp như vậy, chẳng qua không nhịn được lẩm bẩm: “Aizzz, không phải cậu muốn làm đầu bếp à, sao cậu còn chạy đi phậu thuật chứ, chỉ là dáng ngực của cậu không tệ, hình dáng cong vểnh thật đẹp mắt, không mất mấy vạn thì không làm được đâu...”
Lưu Diệp cười cười xấu hổ, cô đã dùng dây vải quấn ngực lại rồi, nhưng vẫn bị người vô tình kéo ra!!!
Ngực chính là nguồn gốc tội tác của phụ nữ mà!!!
Ngoại trừ để bú sữa còn vẫy gọi lưu manh đến!!!
Có mẹ Tang ở đó, nhất thời cô không dám tìm Điền Thất.
Ngược lại Vũ Mị hiếm khi gặp được cô, không nhịn được nói với cô những tin tức bát quái nổi lên gần đây.
Đều là mấy chuyện buôn bán làm ăn ở gần đây, còn có xảy ra điều gì chuyện gì, còn có Mậu Thần cố ý tới đây hỏi tình huống của cô...
Lưu Diệp nghe mà bất ngờ, cô không ngờ Mậu Thần còn có thể quan tâm đến tình huống của cô...
Chỉ là nhất kình bạo sẽ phải thuộc về dưới đất Giác Đấu Tràng rồi.
“Tên dã thú kia ấy, còn nhớ không, cái người được người ta nói là Hầu Gia sống lại ấy, biết bây giờ thành dạng gì không?” Đồng nghiệp trước kia mang vẻ mặt thần bí nói với cô.
Lưu Diệp cũng có chút ấn tượng với tên dã thú đó, người cao cao to to, đặc biệt cuồng ngạo, không làm người thích.
Bộ dạng tốt thì tốt thật, nhưng mà, sát khí quá nặng, cô nhớ ban đầu lúc làm phục vụ cho người ta, cô cũng không dám nhìn người kia.
Lúc này cái đó dã thú ngược lại thành đầu đường cuối ngõ nghị luận điểm nóng rồi.
“Tên dã thú ấy, không chỉ dáng dấp giống Hầu Gia, còn có thể đánh như thế, tất cả mọi người đều cho rằng hắn là Hầu Gia sống lại, dù sao khoản đánh cược càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng đến trận 100 so một, kết quả chính trận ấy, dã thú đã xảy ra chuyện, bị người đánh đến thảm hại, người toàn máu được người ta khiêng ra...”
Vũ Mị cũng xì một tiếng khinh miệt theo: “Ông đây đã đánh cược mấy ngàn đấy, cũng cho rằng hắn sẽ thắng, kết quả lại thua khó coi như vậy, loại người như thế không phải khoác lác chính là uống nhiều rượu, tôi con mẹ nó sớm phải biết hắn không phải Hầu Gia chuyển thế chứ, nếu như thật sự là Hầu Gia chuyển thế thì còn phải chạy đi đánh đấm à...”
Người xung quanh cũng rối rít đồng ý, đều mang cảm giác bị người ta đùa bỡn.
Lưu Diệp nghe thì nghe, nhưng cũng không để trong lòng.
Dã thú với đấm bốc cách cô xa như vậy, bây giờ cô chỉ quan tâm cửa hàng nhỏ của mình thôi.
Hơn nữa sau khi nhìn thấy khí chất quân nhân của Khương Nhiên, tên dã thú chưa, thật sự chưa đủ nhìn.
Cô cũng vui vẻ hỏi mấy người Vũ Mị về vấn đề mua thức ăn thế nào, mở cửa hàng ra sao.
Những thứ về thủ tục ngược lại dễ làm, Quan Chỉ nói với cô, người Khương Gia Quân đều có giấy phép kinh doanh đặc biệt, đừng nói mở nhà hàng, dù mua súng ống đạn dược cũng không ai dám quản.
Cho nên cô cũng yên tâm, chuyện cần chú ý duy nhất là làm thẻ thông hành sử dụng công nhân cho Điền Thất, nếu không căn bản Điền Thất không thể đi vào khu người giàu.
Cho nên Lưu Diệp chờ Mẹ Tang đi, lập tức gọi Điền Thất tới.
Hai người đến là ăn nhịp với nhau, đừng thấy Lưu Diệp hi hi ha ha, thật ra thì tâm tư rất tinh tế, biết Điền Thất sợ ánh nắng mặt trời, lúc tới còn cố ý mua hai chiếc dù che nắng.
Lúc Điền Thất và cô đi làm thủ tục sử dụng công nhân, cậu vừa ngẩng đầu nhìn chiếc dù hoa xinh đẹp vừa nói: “Anh, anh là người kỳ quái nhất mà em từng gặp.”
“Kỳ quái?” Lưu Diệp kỳ quái liếc cậu một cái, thầm nghĩ tại sao tên nhóc này lại nói cô kỳ quái vậy.
Điền Thất lại không hề chần chờ tiếp tục nói: “Lần đầu tiên em gặp được người như anh, anh không giống với đám người Vũ Mị, anh rất ấm áp...”
Lưu Diệp cười, biết Điền Thất đang khen mình.
Sau khi làm xong thủ tục, cô lại dẫn Điền Thất đến cửa hàng của bọn họ.
Ban đầu yêu cầu của cô rất đơn giản, chỉ cần có phòng bếp có chỗ ăn cơm, có chỗ ở là được.
Cuối cùng Quan Chỉ lại kết hợp thành một địa phương đơn giản thực dụng như vậy.
Căn nhà năm gian ngăn nắp, hai phòng ngủ, một phòng để đồ, một phòng làm việc, còn có một phòng dùng để làm phòng ăn.
Chỉ là Lưu Diệp không muốn làm nhiều nhà hàng, cô suy nghĩ kỹ, nấu nướng thật ra rất mệt mỏi, chỉ có cô và Điền Thất thì có thể làm không xong, chỗ này tấc đất tấc vàng, lưu lượng khách khẳng định rất lớn, thay vì tiệm cơm, còn không bằng làm tiệm thức ăn nhanh.
Hơn nữa cô đã quan sát thử, chỗ này thiếu hụt gian hàng bán điểm tâm.
Phần lớn buôn bán đều có quy củ, không bằng cô chỉ bán đồ ăn sáng, điểm tâm, đồ uống nóng.
Vừa đơn giản lại không quá mệt mỏi, cũng kinh doanh tốt.
Sau khi cô quyết định chủ ý, liền bắt đầu nhập hàng, trước đó Quan Chỉ có cho cô tiền khởi bước.
Cô biết Khương Nhiên là phú hào, những nhiều tiền như vậy, cái cửa hàng nho nhỏ của cô chỗ nào cần dùng đến chứ.
Cô cũng chỉ cần số lẻ bên trong mà thôi.
Trước kia thái độ của Quan Chỉ đối với cô vẫn luôn giống nhau, nhưng sau khi cô làm những thứ này, ngược lại Quan Chỉ chợt có thêm vài phần kính trọng với cô.
Lúc nói chuyện cũng khác với trước kia, trước kia Quan Chỉ rất vòng vo, giống như bắt nhịp bắt điệu vậy, nhưng bây giờ Quan Chỉ có lời gì sẽ nói thẳng.
Hơn nữa sau khi chuẩn bị phòng ốc xong, Quan Chỉ còn hỏi cô muốn đến kho gene để lưu giữ gene lại hay không.
Cô sửng sốt đứng đó.
Quan Chỉ giải thích với cô : “Mặc dù trên danh nghĩa cậu là ngươi của Khương Gia Quân, nhưng mà thủ lĩnh đã cố ý dặn dò, nếu cậu muốn, thì ngài ấy sẽ bỏ chi phí cho cậu.”
Lưu Diệp nào dám chứ, nếu dùng thứ đồ chơi ấy, không phải lập tức cô sẽ bị vạch trần sao.
Cô liền nhanh chóng từ chối nói: “Tôi vẫn muốn dựa vào năng lực của mình, nếu mà tôi ngay cả vào kho gene mà tiền cũng không lấy ra được, như vậy Lưu Diệp đời kế tiếp chẳng qua cũng chỉ là một phế vật.”
Không ngờ lời này lại khiến Quan Chỉ hiếm khí nhìn nhiều cô một cái, ánh mắt kia rõ ràng mang theo một tia thưởng thức.
Hơn nữa vào ngày khai trương, Khương Nhiên còn đặc biệt đến một chuyến.
Lưu Diệp đã mấy ngày chưa gặp anh, chợt vừa thấy được anh, liền chạy chậm tới, khi đến gần mới chợt nghĩ mình quá kích động, vội chậm lại bước chân, nhưng vẫn không dừng lại, sau đó giống như con thỏ nhảy lên phía trước hai cái mới dừng lại.
Bộ dạng đó còn kết hợp với vẻ mặt ngốc ngếch nữa.
Làm Khương Nhiên ngay cả ánh mắt cũng mang theo ý cười.
Chỉ là Lưu Diệp rất bận rộn, người của Khương Gia Quân chính là nhóm khách đầu tiên của cô.
Chỉ cho những người đó ăn Hamburger thì không được, cô sớm đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, đến thời gian liền bắt đầu vội vàng xào xào nấu nấu, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Cô vội đến mức chân không chạm đất.
Thừa dịp cô nấu cơm, những người đó ở trước cửa đốt pháo cho thêm náo nhiệt.
Mặc kệ khoa học kỹ thuật phát triển thế nào, những thứ như pháo dường như không hề biến hóa.
Chỉ có điều dáng vẻ đốt pháo của đám người này quá dọa chết, một tay cầm thuốc một tay đốt cây pháo cực lớn, lúc đốt cũng không thả lỏng, còn cố ý vung vẩy khoe khoang hai cái, mới ném về phía không trung.
Lợi hại hơn còn đến đúng thời điểm mới ném, thời gian cũng căn cực kỳ chuẩn, đợi khi gần nổ mới ném ra.
Âm thanh vang lên cũng lớn đến điếc tai, Lưu Diệp bị dọa phải bịt kín lỗ tai.
Khương Nhiên vẫn luôn tựa vào bàn làm việc.
Lúc Lưu Diệp bận rộn sẽ giống như con thỏ thỏ bật nhảy lung tung, tay ngắn chân ngắn, lại như được vặn dây cót bận bịu không ngừng.
Anh ôm hai tay trước ngực, nở nụ cười nhạt nhòa.
Thỉnh thoảng Lưu Diệp làm xong một món, sẽ gắp một chút cho anh nếm thử.
Rất kỳ quái, cô đã không còn cảm thấy sợ Khương Nhiên nữa rồi.
Sau khi có kinh nghiệm những chuyện này, cô ngược lại cảm thấy Khương Nhiên rất đáng tin.
Cô đoán nếu cô thật sự là đàn ông, cũng sẽ thích ở trong Khương Gia Quân, dù sao Khương Nhiên cũng sẽ không áp đặt ý nghĩ của mình ý lên người người khác, đối xử với người ngoài có lẽ có nhiều vấn đề, nhưng đối với người của mình thì lại vô cùng tốt.
Có điều bộ ngực rất vướng víu, lúc động tác hơi nhanh sẽ lúc ẩn lúc hiện, quả thật muốn tìm một cái bát giữ chặt nó!!!
Rõ ràng cái gì dùng được đều lôi ra hết, bất kể là trói hay siết, nhưng lại càng trói càng lớn, càng siết càng vểnh.
Khương Nhiên chú ý tới vấn đề này, đôi tay vòng trước ngực, thuận miệng hỏi: “Thuốc không có hiệu quả à?”
“Hả?” Lưu Diệp bị dọa thiếu chút nữa thì cắt phải tay, cô sợ nhất là bị hỏi về vấn đề này.
Cô vội vàng thận trọng trả lời: “À, gần đây quá bận, tôi cũng quên uống... Chờ qua đợt bận rộn này tôi sẽ uống bổ sung.”
Khương Nhiên không nói gì khác, chỉ nhẹ nhàng cười một cái.
Kể từ sau khi quán nhỏ khai trương, Lưu Diệp cảm thấy xuân về hoa nở, cuộc sống của mình trở nên hài lòng như ý.
Bất kể là hoàn cảnh gì, chỉ cần ôm trong lòng một tia hi vọng, sẽ luôn có một ngày thành công.
Cũng không biết tại sao quán của cô khai trương đã lâu rồi, lại không có ai tới dùng cơm, rõ ràng vị trí quán rất tốt, người qua đường không ít, hơn nữa còn đều là cấp bậc tinh anh.
Ban đầu cô nghi ngờ bữa ăn sáng của mình không đủ đẳng cấp, vì chuyện này, cô lại cố ý bỏ ra khá nhiều công sức, khảo sát mấy hiệu ăn sáng lân cận, lại phát hiện đò ăn của bọn họ còn không ngon bằng mình, giá cả cũng không thực dụng như của mình.
Cô lại thắc mắc có phải mình tuyên truyền không đủ không.
Cô liền thức dậy từ sớm tinh mơ, cố ý phất tay chào hỏi về phía người qua lại.
Hy vọng có thể hấp dẫn tới một vài khách hàng, nhưng rất kỳ quái, cô không phất tay còn may, lần này chỉ cần vung tay lên, những người đó lại giống như thấy quỷ, liều mạng chạy về phía khác, cô kêu mấy lần, những người đó càng chạy nhanh hơn... Bộ dáng kia quả thật giống như chạy trốn lấy mạng vậy...
Lưu Diệp buồn bực rồi.
Hơn nữa nhà dột còn gặp mưa rào, tiệm ăn đã không khai trương coi như xong, còn gặp phải cướp!!!
Vốn chỉ là vốn nhỏ mua bán, kết quả ngày đó khen ngược, cô đang chống bàn ngẩn người, bất thình lình có người cầm bánh bao cô để ở cửa sổ rồi bỏ chạy.
Đợi khi cô phản ứng kịp đuổi theo, người nọ đã chạy không còn bóng dáng.
Cô bị chọc tức đến dậm chân, vốn tưởng rằng loại chuyện xui xẻo này đã qua thì cho qua, nào biết ngày hôm sau tới lúc gần tối, tên cướp không có mắt lại tới, lại trộm của cô một cái bánh bao.
Quá bắt nạt người rồi, nhiều tiệm cơm như vậy lại không đến cướp, đi cướp cái tiệm nhỏ không khai trương được của cô hả!!!
Bỏ đá xuống giếng đúng không!!!
Cũng quá không có nhân tính rồi !!!
Cô rốt cuộc không gánh nổi, thở phì phò đi đến đồn cảnh sát báo án.
Người tiếp đãi cô mới đầu còn tưởng cô gặp phải chuyện lớn gì, chờ khi vừa nghe nói bị cướp hai bánh bao, liền quyệt miệng nói: “Bị mất hai bánh bao, còn hi vọng chúng tôi nghiêm trị...”
“Không quan tâm là bao nhiêu đồ!!!” Lưu Diệp kích động nói: “Chủ yếu là rất quá đáng, tôi vừa mới khai trương...”
“Mới khai trương?” Cảnh viên* tựa như nhớ tới cái gì, chợt im bặt.
*Cảnh viên: Nhân viên cảnh sát
Sau đó Lưu Diệp cảm thấy thái độ của cảnh viên kia trở nên kỳ quái, lúc trước vẫn còn nói chuyện rất tự nhiên với cô, kết quả chợt trở nên nghiêm túc, nói cũng ít đi, thái độ giả quyết việc chung, cuối cùng như tiễn ôn thần đưa cô ra ngoài.
Lưu Diệp buồn bã ỉu xìu, cũng không biết trên lưng mình ghi chữ gì.
Vốn tưởng rằng vị trí tốt như vậy, mình lại buôn bán nhỏ, kiểu gì cũng không thể làm ăn xuống dốc được, nhưng bây giờ nhìn người đi đường xung quanh cô.
Cô cảm thấy đau cả đầu.
Ngược lại qua vài ngày đám Sở Linh lại tới, mới đầu bọn họ còn không nhìn ra vẻ mặt tối tăm của Lưu Diệp, còn trêu chọc gọi Lưu Diệp là ông chủ Lưu.
Lưu Diệp than thở không biết nói gì cho tốt, cô đã liên tục bị cướp năm hôm rồi, tính cả hôm nay nữa là ngày thứ sáu...
Không ngờ cô lao lực khổ cực không phải là bán bánh bao cho khách, mà là chờ người ta tới cướp bánh bao!!!
Chờ nói xong, Sở Linh thế mới biết Lưu Diệp gặp phải phiền toái, cái khác Sở Linh không dám nói, nhưng từ trước đến giờ chỉ có Khương Gia Quân giành người khác, vẫn chưa có ai dám động thủ trên đầu thái tuế đâu!!!
Sở Linh lập tức vỗ ngực nói: “Cậu chớ xía vào, chuyện này cứ giao cho chúng tôi đi, bảo đảm khiến thằng nhóc kia hối hận được sinh ra.”
Rất nhanh đám Sở Linh đã bố trí xong, trên đường còn có người Viên Đô là gương mặt chuyên nghiệp kiểu mẫu.
Sở Linh lại càng kéo Lưu Diệp núp bên cạnh, muốn cho đích thân Lưu Diệp bắt kẻ xấu.
Không biết vì sao chỉ cần là làm việc giúp Lưu Diệp, hắn liền cảm thấy bản thân dường như có phần dùng không hết sức lực, hơn nữa còn đặc biệt đắc chí, luôn muốn huơ tay múa chân khoe khoang trước mặt cô.
Lưu Diệp ngược lại bị cướp đã quen, hơn nữa gần đây vì không để tên cướp hả hê đăc chí, cô đều lấy mấy cái bánh bao mình làm không tốt để ở bên ngoài.
Cho tới ngày hôm qua khi người tới lần nữa, thì đã bưng luôn cả mâm bánh bao đi.
Cứ như vậy cô vẫn không đuổi theo người kia...
Chỉ là hiển nhiên lần này người nọ không may mắn như thế, Lưu Diệp thấy dáng vẻ của đám người Sở Linh không mấy đáng tin, lại không ngờ người kia vừa thò đầu ra, tay mới vừa đụng vào bánh bao trên cửa sổ, thì đã bị bọn họ đè xuống.
Hơn nữa bọn họ không nói lời nào đã lên tay.
Những người này ra tay cũng thật hung ác, đánh tên kia thành một khối trên sân cỏ.
Nhưng Lưu Diệp thấy rõ, cho dù người nọ đang bị đánh vẫn còn liều mạng nhét bánh bao vào miệng.
Lưu Diệp tức thì tức, nhưng đợi sau khi nhìn rõ quần áo của người này, cô chợt không nhẫn tâm .
Người nọ rõ ràng là một kẻ lang thang, quần áo bẩn thỉu không nói, lại còn một cái tiếp một cái , giống như bị cái gì móc hư.
Cô liền mềm lòng.
Chắc nếu không phải đói đến không chịu nổi, người này cũng sẽ không tới đây ăn trộm.
Cô vội vàng chạy tới, khuyên ngăn đám Sở Linh.
Lúc đi qua, không biết cô bị thần xui quỷ khiến thế nào mà đối diện với ánh mắt của người nọ.
Đó là một đôi mắt có chút quen thuộc, giống như con thú bị vây khốn, tràn đầy huyết sắc.
Dưới vết bẩn , cô lờ mờ cảm thấy người nọ rất quen mặt, suy nghĩ mấy giây cô mới bỗng nhiên nhớ tới, người này không phải là tên dã thú kia sao?
Dã thú ở trường đấm bốc dưới lòng đất năm đó?!