Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ

Chương 3: Chương 3




Nói thật, Lưu Diệp nghe hết nửa buổi vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ, cái gì mà gien cái gì mà sống lại, đùa gì vậy.

Dù sao những cảnh tượng cô nhìn thấy gần đây đều là nhà cửa, xe buýt rất bình thường mà, cảm thấy chẳng khác gì thế giới trước kia của cô, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy ở trên trời có mấy phi thuyền tạo hình khoa trương, thì thật sự giống trái đất như đúc.

Chỉ là có lẽ Vu Mị được mở máy hát, tiểu tử này nói cũng nhiều hơn, hiển nhiên là một bộ cái người này sao lại ngu ngốc như vậy, bộ dáng ta đây giúp cô phổ cập khoa học.

Chỉ là sau khi nghe những lời đó, Lưu Diệp chợt có nghi vấn, mặc dù cô là sinh viên khoa văn thuần chủng, nhưng mà nếu gien còn có thể ưu hóa gì gì đó, vậy tại sao không thông qua gien mà tạo ra phụ nữ chứ.

Vũ Mị mang vẻ mặt cô thật ngóc, ở đó phổ cập khoa học: ”Cậu không biết gien ngăn chặn làm giả sao? Chính là vào rất lâu rất lâu trước kia, lúc ấy trên thế giới còn có rất nhiều rất nhiều phụ nữ, cũng không biết tại sao lúc ấy người ta chỉ thích sinh con trai, thậm chí gia đình hơi cực đoan sẽ dìm chết bé gái được sinh ra, dưới tình huống như vậy, có một người nữ bác sĩ tên là Karina, làm ra một loại thuốc viên sinh con gì đó, phụ nữ mang thai vào giai đoạn đầu uống loại thuốc này vào nhất định sẽ có thể sinh ra con trai, mặc dù lúc ấy tính an toàn của loại thuốc này vẫn chưa có nhận định, lại vẫn có rất nhiều người muốn thông qua loại phương thức giá rẻ đơn giản này sinh hạ con trai...”

Lời này rất nhanh gợi lên hồi ức của Lưu Diệp, nói thật nếu như thật sự có thứ đồ chơi mà nói, cho dù biết rõ sẽ có tác dụng phụ, đoán chừng cha mẹ của cô cũng nhất định sẽ uống ~ hơn nữa đoán chừng không riêng cha mẹ của cô mà còn bao gồm cả mấy anh họ em họ của cô nữa... Dù sao tất cả mọi người đều nghĩ, nhà ta có con trai là được, nhà người ta chắc gì đã giống nhà chúng ta... Hơn nữa cho dù sinh con gái cũng chẳng khác gì không sinh... Như vậy ít nhất còn có con trai...

Vũ Mị nói tới chỗ này thì thở dài: “Nhưng thật ra tất cả mọi người đều bị Karina tính kế, Karina bị cha mẹ ngược đãi từ nhỏ đối với thế giới trọng nam khinh nữ chán ghét tới tột cùng, cô có tình kết tự mình hủy diệt rất sâu, sau khi mở rộng viên thuốc sinh con, cô ở trong nhà tự sát chết, sau đó lại qua một thời gian rất dài, mới có người ý thức được huyền cơ trong viên thuốc sinh con, đứa bé ra đời thông qua viên thuốc sinh con, đời sau cũng sẽ chỉ sinh ra con trai, đến lúc đó tỷ lệ nam nữ đã đạt đến con số vô cùng khủng bố, rất nhanh viên thuốc sinh con trở thành thuốc cấm, nhưng vẫn có rất nhiều người cho là thuốc ấy rất tốt, không chỉ không sinh ra ảnh hưởng không tốt gì đối với con người, ngược lại có thể bảo đảm gia tộc đời đời đều xuất hiện nam đinh, cho nên thứ thuốc này rất thịnh hành bên trong chợ đen... Chờ đến khi tỷ lệ càng thêm trở nên kinh khủng, mọi người mới ý thức tới tình huống đáng sợ... Nhưng tình huống lúc đó, muốn tìm được một bé trai ra đời thông qua phương thức sinh sản tự nhiên đã rất khó, phần lớn bé trai đều thông qua chặn người ra đời... Vì vậy ngay lúc đó mấy quốc gia vì kéo dài nhân loại, khẩn cấp triệu tập tổ chức hội nghị chặn người, hi vọng tập hợp lại những bé gái có hạn kia và bé trai không bị nhiễm chặn người lại với nhau, thông qua phương thức sinh sản tự nhiên bảo tồn gien của nhân loại, nhưng rất nhanh đại chiến thế giới lần thứ năm bùng nổ, chờ đón chính là chiến tranh phá hủy tất cả...”

Lưu Diệp nghe mà trợn mắt há mồm, không ngờ chuyện nam thừa nữ thiếu này thật đúng là đứa trẻ không có mẹ nói rất dài dòng.

Chỉ là hai người vừa nói chuyện vừa đi đường, ngược lại đi tới một nơi giống như quảng trường.

Tức thì ánh mắt Vũ Mị sáng ngời, vội vàng lôi kéo Lưu Diệp nói: “Này, Tiểu Tiểu, nhanh, chúng ta đến thế giới phụ nữ, cậu có 50 đồng không, có thì chúng ta đi vào trong xem một chút đi? Cũng cho con báo hoa* cậu mở mang ánh mắt, để biết cái gì gọi là phụ nữ thật...”

*Nguyên văn là 土豹子 - Thổ báo tử hay báo hoa mai Amur: Dùng để ám chỉ người nhà quê, không nhìn thấy những khía cạnh chủ yếu của xã hội.

Lưu Diệp không giải thích được cùng đi qua, quảng trường này cực kỳ lớn, chỉ là hoa cỏ bên trong rất kỳ quái, cô biết nơi người nghèo ở cũng coi như đẹp mắt, nhưng tỉ lệ xanh hóa rất thấp, rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ nhìn qua thấy xinh đẹp nhưng thật ra đều là đồ nhân tạo, nhưng mà tất cả hoa cỏ ở trên quảng trường này đều là thật.

Bút tích này đã có thể quá lớn, hơn nữa ở bên cạnh quảng trường còn xây dựng một bảo tàng vô cùng khí thế.

Vũ Mị rất nhanh mua được vé, Lưu Diệp đầu óc choáng váng đi theo Vũ Mị, bảo tàng được xây dựng ngược lại không có gì đặc biệt, chỉ là đồ bày biện bên trong đều vô cùng không bình thường, cái gì mà lược phụ nữ đã từng dùng...

Để tránh cho có người làm hỏng, bên trên cái lược đó còn đậy một cái lồng thủy tinh.

Còn có cái gì mà bàn trang điểm nữa...

Lưu Diệp nhìn qua cũng không thấy có cái gì kỳ lạ, phần lớn đều là thứ cô đã tiếp xúc từ nhỏ đến lớn, ngược lại Vũ Mị bên cạnh ở đó không ngừng không ngừng hưng phấn hô to gọi nhỏ: “Kia kìa, đó là băng vệ sinh, cậu biết không!? Cậu biết không?”

Lưu Diệp chán ốm xoay mặt đi, trời ạ, cô có thể không biết sao, qua hai ngày nữa cô sẽ tới cái đó rồi, cô đang vì chuyện này mà phát ốm cả lên, không ngờ ở nơi này thấy được băng vệ sinh đã lâu không gặp... Cô đang nói không biết lấy từ chỗ nào, đồ chơi này đã tiến vào viện bảo tàng rồi...

Đây là châm chọc hay vẫn là châm chọc đây? ~

Vòng tới vòng lui trong viên bảo tàng này, Lưu Diệp nửa ngày cũng không nhìn ra thứ gì tốt, nhưng mà lúc đi đến cửa, Vũ Mị bỗng nhiên trở nên rất nghiêm túc, còn đặc biệt tốn mười đồng mua một cành hoa hồng màu đỏ.

Lúc Lưu Diệp theo người ta xếp hàng đi vào trong, liền cảm thấy vô cùng quái lạ, quả nhiên lúc xếp hàng được một nửa, cô đã nhìn thấy giới thiệu trên màn huỳnh quang rồi.

Phía trên dùng các loại huyền diệu khó giải thích gì đó miêu tả một lộ tình trăm cay nghìn đắng tìm kiếm phụ nữ, thời kỳ đại chiến, những phụ nữ còn sót lại trở thành tài nguyên quý giá, bị mấy phe thế lực cướp đoạt, chỉ là rất đáng tiếc, những phụ nữ kia trong một lần ngoài ý muốn toàn bộ đều chết hết, sau đó chính là thời kỳ hắc ám của loài người, thật may là người của gia tộc ‘Hà Hứa’ thông qua công trình gien bắt đầu hành động tái sinh sinh mệnh, sinh mệnh mới có thể kéo dài, sau đó lại qua ngấn ấy năm, chính phủ các nơi từ từ khôi phục trật tự bắt đầu khắp nơi tìm kiếm phụ nữ, cho dù là thi thể đã mục nát, cho dù là một sợi tóc... Đều mang đầy gien của phụ nữ, vô số người mong mỏi chờ đợi, ở trên núi tuyết hay dưới đáy biển, ở tất cả địa phương không bị nhiễm phóng xạ... Nhưng một lần tìm kiếm là một lần thất vọng... Cứ như vậy lại trải qua hơn một trăm năm, cuối cùng thông qua sự tiến bộ của công trình gien, thông qua cố gắng của vô số người, cuối cùng có người phát hiện biện pháp phá giải đoạn giả, chỉ là biện pháp này còn chưa thành thục, nhân viên công tác đã nôn nóng không kềm chế được kích động bắt đầu thử nghiệm tạo ra hợp chất phụ nữ... Vì vậy Eve xuất hiện...”

Đội ngũ xếp hàng đã đến chỗ Lưu Diệp bọn họ, lúc này Lưu Diệp mới vội vàng cúi đầu, nhìn dáng dấp lai lịch của người phụ nữ bên trong giới thiệu vừa rồi, chỉ là cô lập tức thấy khó hiểu, nếu như đã có biện pháp rồi, tại sao tiểu tử Vũ Mị kia còn nói không thể chứ...

Chỉ là đợi lúc cô theo đám người đi vào bên trong nữa, thì nhìn thấy ở hai bên đường treo tấm bảng dùng dùng chữ cực lớn cực bắt mắt viết: “Cấm thủ, dâm!! Người vi phạm sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự!!!”

Dường như sợ lời nhắc nhở không có tác dụng, tấm bảng kia cách vài bước sẽ xuất hiện một lần, chỉ là nhiều như vậy, lúc Lưu Diệp đi vào đại sảnh, vẫn có mấy thằng cha quần nửa tụt bị mấy Hiến Binh đẩy ra ngoài, người nọ lại còn có thể vừa bị đẩy vừa giống như bị thần kinh, lắc lắc đầu, tay chân khoa trương ra dấu, không ngừng cao giọng kêu: “Eve, anh yêu em!!! Em là nữ thần của anh!!!!”

Lưu Diệp bị dọa dùng cánh tay ôm lấy mình, da gà gai ốc cũng tranh nhau hoảng sợ chạy ra.

Cuối cùng thì đẩy đến giữa đại sảnh, ngay từ lúc trước Lưu Diệp đã mơ hồ thấy được hình dáng vật kia, vật kia giống như là một quan tài bằng kính, đợi lúc cô đi tới, mới nhìn rõ người trưng bày bên trong.

Đó là một phụ nữ làn da tái nhợt, dung mạo không rõ, bởi vì làn da của đối phương quá trắng bệch, cộng thêm đang nhắm mắt, cô cũng nói không được người phụ nữ này xinh đẹp hay không xinh đẹp...

Chẳng qua đây rõ ràng là một thất bại sản phẩm thôi, giống như con cừu Dori năm đó TV điên cuồng đưa tin.

Lưu Diệp tập trung tinh thần nhìn.

Ngược lại Vũ Mị bên cạnh cô, ở đó vô cùng tiếc hận nói: “Nếu như chúng ta có thể tới sớm vài năm, sẽ được nhìn thấy Eve ** rồi... Chỉ là nghe nói lúc ấy xuất hiện bạo động vô cùng hỗn loạn, cho nên bây giờ Eve bị mặc quần áo vào...”

(** là tác giả để, cơ mà theo ngữ cảnh thì chắc là lõa thể rồi ^^)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.