Edit: Lãnh Tử Dạ
Beta: Ỉn & An An
_
Xung quanh không có người qua đường đi lại. Cố Minh Âm cầm lấy ví tiền lên mở ra, nhìn thấy bên trong có có một tấm ảnh chụp. Ảnh chụp nhìn qua tương đối cũ kỹ, một đôi nam nữ đứng sóng vai nhau trước bồn hoa. Trong đó có thanh niên mặt mày còn non nớt, mơ hồ có chút quen thuộc.
Cô chìm vào suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới đây là thầy giáo Triệu ngày đó gặp nhau tại thư viện.
Chính sách của nhất trung Nam Sơn dành cho giáo viên là tốt nhất, vì bọn họ mà xây dựng ký túc xá dành cho công nhân viên chức.
Thầy Triệu này vừa mới đến Nam Sơn, khoảng chừng trong mười lăm phút sẽ tìm không được chỗ ở. Rất có khả năng ở tại ký túc xá công nhân viên chức, Cố Minh Âm quyết định chủ động đi tìm thầy giáo Triệu.
Sau khi quyết định, Cố Minh Âm kéo hành lý đi tới khu ký túc xá dành cho giáo viên.
Trùng hợp là đi chưa được vài bước thì ở đầu đường đã bắt gặp Triệu Lạc cúi đầu tìm đồ.
Ánh mắt của cô sáng lên, cô gọi lớn: “Thầy Triệu!”
Nghe được tiếng gọi, Triệu Lạc ngẩng đầu nhìn lại, hơi bất ngờ, “Bạn học Cố?”
“Thầy ơi, thầy đang tìm đồ sao?”
“Ừ, ví tiền của tôi không cẩn thận bị rơi.”
Hai tay Triệu Lạc hơi run rẩy, giọng nói vẫn vững vàng. Nhưng ánh mắt nhìn loạn khắp nơi lộ ra nội tâm anh đang hoảng sợ.
Cố Minh Âm cảm thấy buồn cười, đem ví tiền trên tay đưa qua, ý cười nhợt nhạt tràn ra:
“Thầy nhìn xem, có phải cái này không.”
Bề ngoài của ví tiền bình thường không có gì đặc biệt nhưng Triệu Lạc nhìn một chút liền nhận ra đây chính là ví tiền anh rơi. Vốn dĩ đang lo lắng thì tâm trạng của anh tốt lên, mặt mày thả lỏng, “Làm sao em biết là của thầy?”
“Em vừa nhặt được. Vì muốn nhanh chóng tìm người bị mất nên mở ra xem, vừa vặn thấy ảnh chụp của thầy.”
Cố Minh Âm không giấu diếm, cúi đầu xuống xin lỗi, “Xin lỗi, không phải em cố ý xâm phạm sự riêng tư của thầy.”
Triệu Lạc lấy lại ví tiền, đối với việc này không thèm để ý.
Ảnh chụp nhét ở trong ví tiền là anh cùng người mẹ đã qua đời chụp ảnh chung. Đó là ảnh chụp duy nhất của anh và mẹ sau khi lớn lên vì vậy đặc biệt quý trọng.
Triệu Lạc đột nhiên chú ý tới hành lý trên tay Cố Minh Âm. Bây giờ sắc trời đã tối, một nữ sinh cấp 3 mang theo hành lý đi một mình ở đầu đường. Hiển nhiên không phải là một việc bình thường.
“Thầy nhớ là em trọ ở trường, thế này là muốn mang đồ về nhà sao?”
Cố Minh Âm có khả năng sẽ trở thành học sinh trong lớp anh. Triệu Lạc là một giáo viên, đương nhiên sẽ không mặc kệ học sinh đi loạn. Hơn nữa bây giờ là nửa đêm, tối lửa tắt đèn, nếu xuất hiện vấn đề sẽ rất phiền toái.
Lời nói của anh làm Cố Minh Âm chua xót, cô lắc đầu nói: “Em có về nhà.”
Triệu Lạc nhìn ra có chút không đúng, mềm giọng hỏi: “Nói cho thầy nghe, có phải em cãi nhau với người nhà không?”
Đáy lòng Cố Minh Âm do dự.
Nếu là người xa lạ thì không phải nhưng hôm nay cố tình cô lại nhặt được ví tiền của thầy Triệu.
Lần trước ở thư viện nhận được sự giúp đỡ của người ta. Hiện tại lại lấy 300 nhân dân tệ kia lại giống như cho không, càng miễn bàn là cùng anh nói chuyện bị người nhà đuổi khỏi ký túc xá trường học.
Cô đem hết tâm sự viết ở trên mặt, Triệu Lạc đặt mình vào hoàn cảnh của cô, biểu tình trở nên nghiêm túc vài phần:
“Em là học sinh trường Nam Sơn, cũng là của học sinh của thầy. Thầy thân là giáo viên sẽ không để cho em ở ngoài lang thang một mình. Nếu em không nói nguyên nhân, thầy sẽ đi tới phòng quản lý kí túc xá liên hệ với gia đình.”
Cố Minh Âm thở dài một hơi, “Không cần đâu thầy.”
Cô nói, “Là bọn họ đem em ra khỏi ký túc xá.”
Triệu Lạc sửng sốt.
“Quan hệ giữa em và người nhà bất hòa, không thể quay về. Cho nên chuẩn bị ở bên ngoài tìm nhà trọ nhỏ qua đêm.”
Thần sắc Cố Minh Âm bình tĩnh, ánh mắt không có một gợn sóng.
Anh nhìn ra cảm xúc thất vọng của cô, im lặng trầm mặc.
Triệu Lạc cũng từng trải qua thời kỳ trưởng thành, rất rõ ràng nếu mạnh mẽ đưa Cố Minh Âm về nhà thì sẽ phản tác dụng. Huống hồ anh căn bản không hiểu biết gì về tình huống gia đình của người khác.
Suy nghĩ vài giây, Triệu Lạc lấy từ trong ví ra 300 nhân dân tệ: “Cái này em cầm đi.”
Cố Minh Âm ngây ngốc.
Triệu Lạc tưởng cô thẹn thùng, mạnh mẽ đem tiền mặt nhét vào bọc sách trong túi áo của Cố Minh Âm:
“Thầy sẽ gọi đồng nghiệp lại đây đặt giúp em một gian phòng, tiền này em cầm đề phòng trước.”
Nói xong, Triệu Lạc gọi điện thoại với giáo viên dạy ngữ văn: “Cô giáo Tô, cô có thể xuống đây một chút không? Tôi ở ngã tư phía sau trường học.”
Cố Minh Âm đứng đơ cả người.
Còn có khen thưởng tặng kèm?
Cố Minh Âm kinh ngạc làm hệ thống vênh váo:
[ Thấy chưa, Đại Tấn Giang chúng ta tuyệt đối sẽ không khắt khe kí chủ. Cô xem, cả đêm cô còn được ở khách sạn cao cấp. ]
“Đưa điện thoại của em cho thầy mượn chút.”
Hảo cảm của Cố Minh Âm đối với Triệu Lạc điên cuồng tăng lên, không nói hai lời liền mở khóa di động đưa qua.
Anh lưu số điện thoại của mình vào di động cô, lại thêm bạn tốt trên WeChat. Thuận tiện cũng lưu số di động của cô, lúc cầm điện thoại còn nói: “Nếu em gặp chuyện gì thì gọi điện thoại cho thầy, biết không?”
“Vâng.” Cố Minh Âm nhìn trong danh bạ tăng thêm một dãy số, nhu thuận gật đầu. Lúc này cô Tô vừa vặn đến, Triệu Lạc kéo Cố Minh Âm đi đến trước mặt cô Tô dặn dò:
” Cô đưa đứa nhỏ này tới khách sạn gần đây đặt một phòng nhé. Điều kiện tốt một chút, tôi không tiện đưa em ấy đi”
Dù sao anh cũng là đàn ông, tối khuya mang học sinh đi khách sạn sẽ có ảnh hưởng không tốt. Càng sợ người khác rảnh rỗi lại nói những lời thương tổn đến cô.
Cô giáo Tô nhịn không được liếc về phía Cố Minh Âm. Bỗng nhiên phát hiện đây là học sinh của ban phổ thông trường Nam Sơn rất nổi danh về “học sinh có vấn đề”. Cô ấy nghi ngờ, cũng nghiêm chỉnh hỏi: “Có thể giúp em ấy đặt phòng, nhưng mà phụ huynh em ấy có đồng ý không?”
“Em ấy cùng người nhà có mâu thuẫn. Hiện tại không còn sớm, để em ấy một mình trở về tôi cũng không yên tâm. Cho nên nhờ cô Tô chăm sóc một chút, tiền tôi sẽ chuyển vào Wechat.”
Triệu Lạc nho nhã lễ độ chẳng có ai cự tuyệt được.
Cô giáo Tô đồng ý: “Được, hôm nay tôi sẽ đưa em ấy đi đặt phòng trước.
Nhưng mà ngày mai thầy phải nhanh chóng liên hệ với người nhà em ấy, dù gì ra vào khách sạn thường xuyên cũng không tốt.”
“Được, vậy thì làm phiền cô Tô rồi.”
Triệu Lạc khoát tay, Cố Minh Âm kéo hành lý theo sát nữ giáo viên kia.
Xung quanh trường học có không ít khách sạn và nhà trọ. Vì sát bên trường học nên khách sạn cũng không tùy tiện để học sinh mướn phòng. Còn Cố Minh Âm có người lớn dẫn nên làm thủ tục mướn phòng rất nhẹ nhàng.
Cô nói một tiếng cảm ơn với cô giáo Tô, cầm thẻ phòng đi vào phòng.
Cố Minh Âm vừa nằm lên giường liền nhận được tin nhắn Triệu Lạc gửi tới hỏi thăm.
[ Triệu Lạc: Vào khách sạn chưa? ]
[ Cố Minh Âm: cô Tô đã đặt phòng cho em rồi, cảm ơn thầy Triệu. ]
[ Triệu Lạc: Không có gì. ]
Anh rất nhanh lại nhắn thêm một tin: [ Nhớ khóa cửa kĩ; nghe được động tĩnh gì thì cũng đừng mở cửa, người giao cơm hộp đến thì nói anh ta để cơm ở trước quầy, nhờ phục vụ mang lên cho em. ]
Triệu Lạc dặn dò rất nhiều điều cần chú ý. Cố Minh Âm cũng không cảm thấy phiền, kiên nhẫn đọc hết mỗi tin nhắn, thỉnh thoảng sẽ chêm vào trả lời vài câu.
Triệu Lạc nhắn hồi lâu cũng tự ý thức được chính mình nói quá nhiều.
[ Xin lỗi em nhé, không cẩn thận nên nhắn hơi nhiều, hy vọng em đừng cảm thấy thầy phiền. ]
[ Cố Minh Âm: Không đâu ạ, thầy dặn đúng ạ. ]
Cố Minh Âm lấy sticker lưu từ chỗ Thẩm Dư Tri nhắn qua.
[ Cố Minh Âm: Em cảm thấy về sau thầy nhất định sẽ là một người cha tốt. ]
Người cha tốt?
Câu này xuất hiện trên màn hình làm Triệu Lạc sửng sốt.
Anh năm nay đã hai mươi chín, qua một năm nữa là ba mươi. Nhưng lớn tuổi như vậy anh cũng chỉ mới yêu đương một lần.
Hiện tại đừng nói tới con cái, ngay cả nửa kia cũng chưa gặp được ai phù hợp.
Triệu Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, gõ chữ:
[ Vậy em nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai thầy đi tìm chủ nhiệm lớp em, nhờ cô ấy nghĩ giải pháp. Để cô ấy xem thử dưới tình huống người nhà không ký tên thì có thể tiến hành thủ tục ở trọ tại trường không. ]
[ Cố Minh Âm: Vâng ạ, làm phiền thầy nhiều rồi.]
Gửi xong tin nhắn này, Cố Minh Âm để di động xuống rồi vào phòng tắm tắm rửa.
Nói thật thì cô hoàn toàn không trông cậy vào việc chủ nhiệm lớp có thể giúp. Thành tích học tập của nguyên chủ không tốt nên bản thân không được giáo viên coi trọng.
Huống chi Cố gia còn có cổ phần của nhất trung Nam Sơn, bọn họ đã mở miệng, ký túc xá làm sao có thể chấp nhận cho cô tiếp tục ở lại.
Ở khách sạn lâu dài cũng không thực tế, điều kiện tài chính của cô không cho phép. Hiện giờ chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là tìm người thuê chung. Sau đó lại nghĩ biện pháp tìm việc làm kiếm phí sinh hoạt. Chứ tiền kiếm được từ nhiệm vụ phụ làm thân với Thẩm Dư Tri không nhiều cũng không thể nhận liên tiếp được.
Suy nghĩ thông suốt, Cố Minh Âm nằm trên giường nhắm mắt lại ngủ.
Mười hai giờ đêm tại Cố gia.
Cố Lê Chu vừa kết thúc xong một buổi tiệc thương nghiệp. Anh ta về đến nhà thì người đều đã ngủ, chỉ còn lại con cú đêm Cố Gia Vũ này còn lắc lư tại phòng khách.
Cậu ta không phải không muốn ngủ mà là ngủ không được.
Vừa nghĩ đến việc hôm nay Cố Minh Âm chuyển về nhà, hiếm khi tâm trạng lại thấp thỏm có được chút kích động nhỏ. Ngay cả cậu ta cũng không rõ mình đang kích động thấp thỏm cái gì.
Thấy Cố Lê Chu đi vào, Cố Gia Vũ lập tức ném di động xuống đứng lên nghiêm chỉnh, cung kính gọi: “Anh cả.”
Cố Lê Chu chỉnh lại cổ tay áo. Thoáng nhìn qua sô pha, màn hình di động vẫn sáng hiện lên sảnh đấu game Vương Giả Vinh Diệu, anh ta hơi nhíu mày lại: “Hơn nửa đêm rồi không ngủ, còn chơi trò chơi.”
Cố Gia Vũ chột dạ, vươn cổ nhìn ra phía sau Cố Lê Chu nhưng không thấy bóng dáng ai chỉ có khoảng không trống rỗng.
Cố Gia Vũ cau mày, “Anh cả, đứa quê mùa kia đâu, sao lại không cùng anh trở về?”
“Nó không về đâu.” Cố Lê Chu cởi áo vest ra đặt trên cánh tay, thay dép lê xong đi lên lầu.
Cố Gia Vũ vội đuổi theo: “Không về là ý gì? Không phải ba để anh xử lý sao. Chẳng lẽ thủ tục chưa làm xong?”
“Làm xong hết rồi, nhưng nó không chịu về.”
Cố Gia Vũ há hốc mồm.
Không chịu về là có ý gì?
“Con nhỏ đó không quay về thì đi đâu được?”
“Kệ nó.” Bóng dáng Cố Lê Chu chậm rãi biến mất tại cửa cầu thang, giọng nói hờ hững.
“Con hoang chính là con hoang, có quản cũng không được.”
Cố Gia Vũ đi nhanh nhưng bởi vì câu nói cuối cùng kia của Cố Lê Chu mà lảo đảo dừng lại.
Tuy bình thường số lần cậu ta mắng Cố Minh Âm là con nhỏ quê mùa không ít, nhưng từ con hoang này cũng chưa từng nói. Hiện tại thình lình nghe lời này của anh cả lại có cảm giác là lạ. Cố Minh Âm là con hoang vậy ba cậu ta là cái gì, kẻ mọi rợ à?
Cố Gia Vũ cố gắng bỏ qua suy nghĩ kì quái trong đầu, xoa xoa đầu tóc rối loạn kia trở lại phòng ngủ.
Cậu ta ngược lại lo lắng cho Cố Minh Âm không có nơi nào để đi. Nhưng nghĩ lại dù sao trước đó cô còn cầm trong tay mấy ngàn nhân dân tệ lấy từ chính mình, nhưng mà… Chết tiệt!
Chuyện của con nhỏ đó liên quan gì đến cậu ta đâu nhưng tại sao cứ hiện lên khiến cho cậu ta không yên vậy chứ.
Cố Gia Vũ đưa tay xuống dưới gối lấy di động như phản xạ có điều kiện rồi gửi tin nhắn. Sau đó lại nhớ tới chính mình sớm đã bị Cố Minh Âm cho vào danh sách đen “…” Mẹ nó!
Cố Minh Âm có lưu lạc đầu đường xó chợ hay không thì có liên quan gì đến cậu ta?
Không liên quan, vậy cậu ta quan tâm cái rắm.
Nghĩ đến đây, Cố Gia Vũ yên tâm tắt di động lần nữa và đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Cố Minh Âm xách hành lý xuất hiện ở trường học.
Trên đường đi cô nhận được không ít ánh mắt, đa số đều là châm biếm. Chắc là đều nghe đến tin tức ngày hôm qua cô bị “đuổi” khỏi ký túc xá.
Cố Minh Âm không chớp mắt, đi vào lớp, đem hành lý đặt ở trong góc. Ngồi vào vị trí của mình, bắt đầu sửa sang lại sách vở bàn học.
Lúc này chưa đến giờ vào lớp, Hà Thao ngồi cùng bàn dùng đầu bút chọc cô.
” Này, cậu thật sự bị trường học đuổi khỏi kí túc xá?”
Cố Minh Âm có chút buồn cười: “Ai nói vậy?”
Hà Thao nói: “Ngày hôm qua có người nhìn thấy cậu kéo hành lý đi lang thang ngoài đường. Nói cậu làm cho ba mẹ nuôi tức giận. Cho nên không để ý đến cậu nữa, đây là thật sao?”
Tuổi trẻ hiện tại nghe gió liền cho rằng chính là mưa, không cần nhìn sự thật. Toàn dựa vào sự tưởng tượng bản thân liền thay đổi câu chuyện, còn sáng tạo thành nhiều thể loại, thường xuyên nghe đi nghe lại cũng sẽ có người tin.
Có người nói Cố Minh Âm đáng đời. Cố gia chịu đem cô ra từ vùng núi hẻo lánh kia chính là ban ơn cho cô như trời giúp. Cô còn không biết tốt xấu, lại dám tranh đoạt sự yêu thương cùng công chúa hàng thật. Một đám người thấy cô bị Cố gia bỏ rơi thì có tâm trạng mừng rỡ.
Cố Minh Âm không trả lời, lấy ra bút ký ngày hôm qua Thẩm Dư Tri đưa cho bắt đầu học.
Hà Thao cảm thấy cô làm bộ làm tịch, hắn ngồi cùng cô cả học kỳ. Bình thường không thấy cô nghe giảng bài, hiện tại lại hiểu được hoàn cảnh cho nên nỗ lực?
“Người anh em.”
“Ai là người anh em của cậu?” Cố Minh Âm lườm cậu một cái.
Hà Thao gãi gãi đầu, ngu ngơ nói: “chị em…”
Cố Minh Âm lại trợn trắng mắt.
Hà Thao lấy lòng: “Nói thật, coi như nước tới chân mới nhảy, bây giờ cậu bắt đầu học cũng đã quá muộn. Tôi hiểu là cậu muốn làm để cho cha mẹ nuôi thấy, nhưng mà… Chúng ta không có năng khiếu này, cậu đừng tự mình chuốc lấy cực khổ.” Truyện chỉ được đăng tải ở wordpress và wattpad @tiemduahau. Wikitruyen bớt trơ trẽn lại!
Nhất trung Nam Sơn ban phổ thông phân thành bảy lớp. Không may là ban của bọn họ đã thấp lại càng thấp, bình thường hay gọi là lớp cá biệt. Giáo viên bỏ qua bọn họ, gia đình cũng không quan tâm, tâm nguyện lớn nhất của họ là cho mấy lớp như này cái bằng tốt nghiệp là được rồi.
Hà Thao không phải cố ý trào phúng mà là cậu ta cùng Cố Minh Âm đều không phải đến trường để học hành đàng hoàng, cầm sách học bài ghi nhớ. Chi bằng giống như lời cậu ta khéo nói, chịu khó, gia đình cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hiện tại mỗi lời của Hà Thao nói ra đều là kinh nghiệm dày dặn được tích lũy. Nếu không phải thấy bạn ngồi cùng bàn đáng thương, cậu ta cũng mặc kệ cô.
“Xin hãy bỏ tôi ra khỏi cái từ chúng ta” Cố Minh Âm vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, ” Chỉ có mình cậu.”
“?”
“Tôi mới khám phá ra được năng lực học tập tiềm ẩn bấy lâu nay.”
“???”
Cố Minh Âm thu tay lại, tiếp tục xem sách.
Hà Thao cười ra tiếng, gục xuống bàn nhìn cô nói: “Haha cậu mạnh miệng như vậy. Nếu lần này thành tích của cậu trên 500, tôi sẽ đứng chổng ngược dập đầu gọi cậu là cha.”
Cố Minh Âm cười lạnh, xem thường cô đúng không.
Cô lấy điện thoại di động ra, mở ra chức năng ghi âm:”Mau lặp lại lần nữa.”
“Hử?”
“Lưu lại bằng chứng, miễn cho cậu đến lúc đó lại không nhận.”
“Được!” Hà Thao đập bàn liên tục, “Nói thì nói, chỉ sợ cậu không có cơ hội để được tôi gọi là cha.”
Cậu ta cầm di động, đem nội dung mới vừa nói từ đầu tới cuối lặp lại lần nữa: “Nếu lần này thành tích của cậu qua 500, Hà Thao tôi sẽ đứng chổng ngược dập đầu gọi cậu làm cha.”
Tiếng thề thốt của Hà Thao vang dội mạnh mẽ, thu hút nhóm bạn bè đứng xung quanh.
Hô hào một chút, một đám người liền tụ tập lại.
“Hà Thao, là thế nào? Tại sao cậu phải gọi người khác là cha?”
“Làm gì là làm gì, để tôi yên chút coi.”
“Hà Thao, người cha kia trong nhà không đủ thỏa mãn cậu phải không? Quả nhiên là cậu muốn phản bội nhà nghèo.”
“Cút cút cút.” Hà Thao đẩy bọn họ ra, giương bụng nhỏ tròn vo nói, “Tôi và Cố Minh Âm đánh cược, nếu lần này cậu ta thi qua hạng 500 thì tôi phải gọi cậu ta là cha.”
Mọi người sửng sốt, sau đó lại cười to, trong không khí tràn đầy sự sung sướng.
Sau khi cười xong, một đám người sôi nổi gia nhập trận cá cược này. So với gọi cha, bọn họ càng tin tưởng Cố Minh Âm chỉ có thể thi được hạng 50 từ dưới đếm lên.
Cố Minh Âm mặc kệ bọn họ cười cợt.
Nói thật cô đối với chính mình không có lòng tin cho lắm. Tuy rằng trên người cô có buff nhưng mọi nhiệm vụ đều tự tay cô làm.
Nhưng mà Cố Minh Âm lại rất tin tưởng nếu cô cố gắng thì có thể vượt qua hạng 500.
Cô không để ý bọn họ, tiếp tục xem bút ký.
Chữ viết của trà xanh nhỏ thanh tú. Trên vở dán các loại hoa văn thiếp giấy, trọng điểm đều dùng bút dạ quang đánh dấu, rõ ràng ngay thẳng lại thêm những đồ trang trí càng cảnh đẹp ý vui.
Trong lúc nhất thời cô nhịn không được chụp ảnh, trộm gửi cho trà xanh nhỏ.
[ Cố Minh Âm: (hình ảnh) cảm ơn bút ký của cậu.]
[ Tiểu Nãi Nhu: Ôi, Âm Âm chủ động liên hệ với tớ kìa! ]
[ Tiểu Nãi Nhu: Nhưng mà hôm nay bởi vì bị bệnh nên tớ không đi tới trường được (khóc khóc)]
[ Cố Minh Âm: Cậu không sao chứ? Hay là tối tôi đến thăm cậu. ]
[ Tiểu Nãi Nhu: Không cần, tớ đang ở bệnh viện kiểm tra. ]
Cố Minh Âm nhìn màn hình nhíu chặt mày.
Cô cảm giác thân thể trà xanh nhỏ thật sự không tốt, so với cô còn yếu hơn. Tối qua trà xanh nhỏ nấu cho cô bữa tối. Tối hôm nay đi thăm cô ấy cũng là điều nên làm.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Cố Minh Âm không dám cầm di động, sống lưng thẳng tắp chuyên tâm nghe giảng bài.
Tiết thứ nhất là ngữ văn, bởi vì Cố Minh Âm gần đây biểu hiện tốt, không thể không làm cho giáo viên chú ý tới cô.
Chờ đến khi chương trình học kết thúc, giáo viên dạy toán lập tức quay về văn phòng cùng với các giáo viên khác nói chuyện, trò chuyện một chút liền nói đến Cố Minh Âm.
“Học sinh Cố Minh Âm kia thời gian gần đây ở lớp học biểu hiện quả thật không có chút sai sót. Lúc đầu tôi còn tưởng rằng em ấy đang giả vờ giả vịt, hiện tại xem ra thật là có tâm muốn học.”
Giáo viên dạy vật lý cười cười: “Lửa thử vàng gian nan thử sức, chịu học là được rồi, sợ là không chịu học ấy chứ.”
Giáo viên dạy ngữ văn thở dài: ” Sắp tới liền đến cuộc thi rồi nếu thành tích của em ấy có tăng lên thì rõ ràng là đứa nhỏ đó đang cố gắng.”
Các giáo viên khác gật đầu đáp lời, sau khi hàn huyên vài câu lại ai dạy lớp nấy.
Rất nhanh đã đến giờ tập thể dục theo đài, ở tuổi này rất nhiều học sinh không thích tập thể dục theo đài. Cố Minh Âm thì khác, thể chất của cô quá yếu, không cẩn thận có thể sẽ mất mạng như chơi.
Ngoại trừ dựa vào điểm số sức khỏe của hệ thống, cô cũng muốn dựa vào rèn luyện để tăng cường thân thể và miễn dịch. Tập thể hình cường độ cao đương nhiên không thích hợp cô. Nghĩ tới nghĩ lui tập thể dục theo đài là thích hợp nhất, Cố Minh Âm nghiêm túc tập mỗi động tác, chuyên tâm giãn hai tay ra căng cơ cho bả vai.
Thân thể gầy yếu của Cố Minh Âm đứng ở trong đám người không mấy thu hút. Nhưng Triệu Mặc Thần đứng ở trên lầu đã dễ dàng nhìn được bóng dáng cô ở hàng cuối cùng, từ trên cao nhìn xuống chằm chằm.
” Anh Thần nhìn ai vậy?” Đám đàn em tò mò nhìn quanh phía dưới, tiếp theo vỗ đùi bắt đầu cười, “Ha ha ha, Cố Gia Vũ kia làm động tác ngu xuẩn như thế thật buồn cười.
Triệu Mặc Thần thu hồi ánh mắt, xoay người trở lại lớp bắt đầu trực nhật.
Đám bạn cười đủ, xách thùng đi vào phòng múc nước, sau khi trở về nhìn chung quanh một vòng.
“Ủa” một tiếng, ” Sao Xa Hân Duyệt lại không ở đây?”
Sau khi kết thúc thể dục buổi sáng, tốp năm tốp ba các học sinh trở về lớp.
Cố Minh Âm đi ở hàng cuối cùng của đội ngũ, có không ít người đang đứng ở cửa lớp học. Thấy Cố Minh Âm lại đây, đám người sôi nổi quẳng đến ánh mắt xem kịch.
Trực giác của Cố Minh Âm nói cho cô biết tình huống này có chút không đúng.
Cố Minh Âm chen khỏi đám người đi vào lớp, cô thấy được hành lý bị cố tình phá hư còn có quần áo bị phân tán đầy đất. Trong đó có một cái quần lót bị cố ý cắt nát, còn bị treo lên bục giảng.