“Thì ra là thế à…” Trong lòng Tiêu Sắt Sắt có muôn vàn suy nghĩ: “Nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì tới David chứ?”
Ánh mắt Lăng Chiêm dao động nhìn cửa phòng khám một cái, sau đó chuyển mắt nhìn cô, trong đôi mắt đen cuồn cuộn sóng ngầm lại có thêm một phần tức giận.
“Có lẽ cô không hiểu rõ tính cách của Bạch Cố Kiềm trước khi xảy ra tai nạn xe, cậu ta là người có thù tất báo, từng vì một lần Tiểu Ly mắng cậu ta một câu bất hiếu mà cậu ta thả một con rắn độc lên giường em ấy. Nếu không nhờ người hầu trong nhà lâm thời thay ga đổi giường thì cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Bây giờ ông cụ Bạch làm hại cậu ta xảy ra tai nạn xe suýt chút mất mạng, sao cậu ta có thể từ bỏ ý định được chứ? Cậu ta cũng không đơn giản như cô nghĩ đâu.”
Lời nói của Lăng Chiêm mang theo thâm ý khác. Dường như phát hiện ra tâm tình của mình thái quá nên hắn nhắm mắt lại, chờ khi mở mắt ra, nét mặt cũng ôn hòa hơn nhiều.
“Trước mắt tôi chỉ biết nhiêu đây thôi, Tiểu Ly là người bao che khuyết điểm, nếu em ấy biết tôi lén đưa Bạch Cố Kiềm đi tiến hành thôi miên trị liệu thì chắc chắn sẽ tức giận, vậy nên hi vọng cô Tiêu giữ bí mật chuyện này được không?”
“Tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ kẻ nào làm tổn thương Tiểu Ly, cũng không muốn buông tha cho bất kỳ tai họa ngầm nào bên cạnh em ấy. Hôm nay sở dĩ nói mấy chuyện này cho cô Tiêu, một phần là vì cô có quyền biết rõ tình hình, một phần là muốn có được sự cảm thông và phối hợp của cô. Tôi nhìn ra được bây giờ Bạch Cố Kiềm rất để ý tới cô, cũng rất nghe lời cô, nhưng ai có thể đoán được cậu ta có đang diễn kịch hay không chứ? Trong đó là chân tình hay giả dối thì vẫn cần chính cô trải nghiệm mới biết được.”
Lăng Chiêm là chủ công tâm lý học, hắn hiểu phải nói chuyện thế nào để làm người ta nảy sinh cảm giác nguy hiểm. Hắn chỉ cần chỉ ra một chút, còn lại dựa vào đối phương tự mình phán đoán, bình thường đều đạt tới hiệu quả tốt nhất.
Tiêu Sắt Sắt không lên tiếng, dường như cô vẫn còn khϊế͙p͙ sợ trong lòng.
Nếu như Lăng Chiêm nói mấy lời này trước khi xảy ra chuyện tối hôm qua, có lẽ cô còn có thể hùng hồn phản bác suy luận âm mưu của hán. Nhưng bây giờ, ngay cả cô cũng không nhịn được mà hoài nghi Bạch Cố Kiềm có phải kẻ đầu têu sau màn hay không, đương nhiên cô cũng không nói ra được gì cả.
Lăng Chiêm cho Tiêu Sắt Sắt rất nhiều thời gian tiêu hóa, mãi đến khi chuông Tây Dương trong lòng gõ vang, hắn mới nói tiếp.
“Có đôi khi tính cách hai chị em nhà họ Bạch rất giống nhau, cả hai đều rất cố chấp, Tiểu Ly vẫn khăng khăng theo ý mình, tôi cũng chỉ có thể tiếp tục truy tìm manh mối. Nếu thật sự đúng như tôi suy đoán, vậy cô Tiêu cần phải cẩn thận… Nhưng mà cô cũng có thể yên tâm, chờ sau khi chuyện này kết thúc, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô.”
Lăng Chiêm là một người cực kỳ tự tin, hắn biết quá khứ của Tiêu Sắt Sắt, nhận định cô là một người vật chất nhưng không ngờ cô đã thay đổi. Mặc dù bây giờ mỗi ngày Tiêu Sắt Sắt đều bận làm cơm rồi đi ngủ nhưng cũng không có ham muốn tiền tài mãnh liệt vậy nữa, trong lòng cô vốn đã dao động nhưng chỉ vì câu này của Lăng Chiêm mà mất hứng.
Cô đã từng nhìn thấy cảm giác ưu việt của kẻ có tiền trêи người mỗi người này, trái lại Bạch Cố Kiềm tội ác tày trời trong miệng bọn họ lại chưa từng tỏ vẻ xem thường thân phận bình thường của cô.
Bởi vì Tiêu Sắt Sắt trầm mặc nên bầu không khí có phần giằng co. Cũng may lúc này cửa phòng khám mở ra, Bạch Cố Kiềm và Lư Kỳ một trước một sau ra ngoài.
Đôi mắt Bạch Cố Kiềm hơi đỏ lên, không biết là vì ngủ một giấc hay vì nguyên nhân gì khác, phòng khám cách âm quá tốt nên cô cũng không nghe thấy được bên trong xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy anh hờ hững lướt mắt nhìn qua Lăng Chiêm, cuối cùng dừng trêи mặt Tiêu Sắt Sắt, nét mặt không có gì thay đổi.
Tất cả mọi người không nói chuyện, cuối cùng vẫn là Lư Kỳ lên tiếng trước: “Cô Tiêu đưa cậu Bạch về nghỉ ngơi đi, trị liệu tâm lý cần tiến hành từ từ, hôm nay chỉ là giai đoạn đầu thôi.”
Tiêu Sắt Sắt nhìn anh ta một cái rồi lại nhìn Lăng Chiêm, do dự gật đầu: “Được rồi, cảm ơn bác sĩ Lư.”
“Tôi bảo tài xế đưa hai người về.” Lăng Chiêm nói.
Bạch Cố Kiềm vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, Tiêu Sắt Sắt cũng không đi tới nắm chặt tay anh, vẻ mặt chỉ hơi lãnh đạm nói: “Không sao đâu A Kiềm, chúng ta về nhà thôi.”
Nói xong, cô cũng xuống lầu trước.
Thừa dịp Bạch Cố Kiềm không đi cùng, Tiêu Sắt Sắt mới có thể yên lòng biểu lộ tâm tư phức tạp lên trêи mặt. Cho tới giờ phút này cô mới ý thức được, mặc dù mình đã thoát khỏi thảm kịch của nguyên chủ, nhưng lại rơi vào một vũng bùn càng sâu hơn. Nếu như lời Lăng Chiêm nói đều là thật, vậy tình cảnh bây giờ của cô nguy hiểm rồi…
…
Sau khi Tiêu Sắt Sắt đi, Bạch Cố Kiềm cũng đi theo sau.
Lư Kỳ nhìn bóng lưng của hai người rồi khoát tay với Lăng Chiêm một cái: “Cậu ta không có vấn đề gì cả, vừa rồi thôi miên cũng chỉ nhớ lại chút chuyện vụn vặt trong khoảng thời gian này thôi, hoàn toàn không giống như đã khôi phục ký ức. E là lần này cậu đoán sai rồi.”
“Thế à?” Lăng Chiêm cong môi, trêи mặt không có thất vọng hay vui mừng gì cả.
Hôm nay hắn đưa Bạch Cố Kiềm và Tiêu Sắt Sắt tới đây vốn cũng không có ý định ký thác hi vọng vào trị liệu thôi miên, với tâm cơ của Bạch Cố Kiềm thì anh cũng không thể tùy tiện lòi đuôi được. Trị liệu thôi miên chỉ là thuận tiện, có thể có tiến triển mới thì tốt, không có cũng không sao, bởi vì mục Tiêu của hắn vốn là Tiêu Sắt Sắt.
Mỗi ngày Tiêu Sắt Sắt đều sớm chiều ở chung với Bạch Cố Kiềm, là người có thể phát hiện ra sự khác thường của anh nhất. Hôm nay hắn thêm mắm dặm muối nói phỏng đoán của mình cho cô là muốn nhìn xem sau khi cô trở về sẽ có phản ứng gì.
Nếu cô ở bên phe Bạch Cố Kiềm, đương nhiên sẽ nói hết mấy lời hôm nay của hắn cho anh, sau này tất nhiên Bạch Cố Kiềm làm việc sẽ càng cẩn thận hơn. Nếu như cô ở bên phe của Tiểu Ly, vậy anh cũng rất hoan nghênh khi có thêm một người trợ giúp. Còn về phần có thể giúp gì thì phải xem trọng lượng của cô trong lòng Bạch Cố Kiềm được bao nhiêu.