Nắm Trong Tay

Chương 15: Chương 15




Hai người im lặng vài giây, lát sau giọng nói trầm thấp của Tịch Thành Nghiễn vang lên, “Cô nói cái quần bơi của tôi bao nhiêu tiền?”

Anh thực sự không thể tin được, mình vừa mặc một cái quần bốn mươi chín đồng! Tịch Thành Nghiễn cảm thấy thế giới của mình không ngừng chấn động, 49 đồng! Hàng online! Cô đùa anh sao?

“Ha ha.” Dư Duyệt cười gượng hai tiếng, liên tục xua tay, “Không phải đâu, tôi chỉ nói nhầm, là nói nhầm thôi mà.”

Trong lòng cô thầm nghĩ không xong rồi, sao mình lại nói ra bí mật này chứ! Không phải muốn giấu cả đời sao? Mẹ kiếp, không biết tính cách kỳ quái của Tịch Thành Nghiễn có bóp chết mình không đây!

“Lừa gạt ông chủ, cố ý ép buộc ông chủ.” Tịch Thành Nghiễn thật lâu mới tìm lại tâm trạng, miễn cưỡng tiếp nhận sự thật mình vừa mặc một chiếc quần bơi bốn mươi chín đồng, ánh mắt gắt gao nhìn Dư Duyệt, lên án hành vi phạm tội của cô, cuối cùng, anh bổ sung thêm một câu trí mạng, “Cô hoàn toàn không thể đảm nhận được vị trí thư ký, tháng này tiền lương của cô sẽ ở mức tiêu chuẩn thấp nhất của quốc gia!”

Tôi chết đây! Có cần phải ác độc như vậy không! Từ một ngàn sáu trừ một hồi còn chưa tới một ngàn nữa, không phải anh ta muốn mình húp nước sống qua ngày đó chứ? !

Không đợi Dư Duyệt 'bùng nổ', Tịch Thành Nghiễn đã mở miệng trước, “Thế nào, thư ký Dư không hài lòng chỗ nào sao? Nói cho tôi nghe, để chúng ta có thể bàn bạc lại với nhau, “ dừng một chút, anh nói thêm, “Không chừng, Hoa Vũ không phải là nơi thích hợp cho thư ký Dư.”

Đây là đang cảnh cáo cô một cách lộ liễu sao, Dư Duyệt chỉ có thể nhăn mặt nuốt cơn giận xuống mặt, miễn cưỡng cười một cái, “Không, không có đâu, tôi hài lòng hết đó.”

“Vậy là tốt rồi.” Tịch Thành Nghiễn hơi khiêu mi, vẫn không quên khoe khoang một câu, “Tôi đây làm người lúc nào cũng rất công bằng lẽ phải.”

Chỉ vì một chút chuyện nhỏ này mà mất đi cả tháng tiền lương thật không đáng tí nào, Dư Duyệt thở dài một hơi, thôi, dù sao Tịch Thành Nghiễn cũng là ông chủ của cô, hết giờ làm vẫn là ông chủ, cô nên hiền lành một chút.

Dư Duyệt nghĩ một lát, cuối cùng không còn rối rắm chuyện tiền lương nữa, nhận lấy áo chống nắng từ tay quản lý xong, cô lập tức chui thẳng vào lêu, tính nằm nghỉ một chút. Ai ngờ vừa đặt người xuống, liền nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, không đợi Dư Duyệt đứng lên xem, lều trại đã bị từ mở ra, ánh mắt Tịch Thành Nghiễn nặng nề nhìn cô , hất cằm lên, “Cô, đi ra ngoài!”

Cái gì? Cô không nghe lầm đó chứ? Anh đuổi cô đi sao? Chuyện gì nữa đây? !

“Tổng giám đốc, đây là lều của tôi mà.” Dư Duyệt không dám cứng đầu cãi cố với Tịch Thành Nghiễn, đành phải nhẹ giọng nói: “Lều của anh bên kia kìa, anh đi nhầm rồi.”

“Tôi không đi nhầm.” Tịch Thành Nghiễn nhướng mày, thân hình cao lớn liền chui vào, “Lều của tôi bị gió thổi ra biển mất rồi, cô mau đi ra ngoài đi, nhường lại cái lều này cho tôi.”

Không ai nói cho anh biết phải dựng lều thế nào, nên dĩ nhiên anh không thể dựng được rồi! Nhìn đám mây trôi lềnh bềnh trên bầu trời, anh không ngờ mình lại kém cỏi như vậy, ngay cả một cái lều cũng không dựng được, không ngờ người đó lại là anh!

Quản lý vội vàng dẫn theo người phụ trách lều trại tới giải thích với anh, bộ dáng của ông chẳng khác gì cứ để mặc anh trách phạt. Chỉ là, công ty hiếm khi tổ chức ra ngoài chơi, tuy tức giận, nhưng anh cũng không muốn chỉ vì một chút việc vặt mà phải giận dữ với nhân viên, khiến họ mất hứng thế này, anh nói toàn bộ tình huống cho quản lý và người phụ trách biết.

Ai ngờ, nghe xong, mặt quản lý vô cùng lúng túng, sao không ai chịu nói cho anh biết, anh không có lều vậy!

Chuyến đi lần này, công ty cho phép mang người nhà theo, nên không ít nhân viên dẫn theo một nửa kia của mình, mà con đem theo cả cháu, họ hàng thân thích, vì vậy, cũng khó tránh khỏi chuyện lều không đủ, quản lý là người đã chuẩn bị lều riêng cho mình nhưng vẫn cảm thấy có chút lo lắng, thậm chí cả một gia đình đông người đều phải cùng nhau chen chúc trong một chiếc lều nhỏ.

“Quản lý Vương, ông nói tôi không được bọn họ cấp lều sao?” Vẻ mặt Tịch Thành Nghiễn lạnh xuống, đường đường là một người quản lý Hoa Vũ, thế mà lại hẹp hòi thế này, ông chủ như anh không sợ tốn nhiều tiền, mà quản lý như ông lại ngại tiêu tiền!

Nghe được lời nói của Tịch Thành Nghiễn..., quản lý Vương đổ đầy mồ hôi hột, “Thực xin lỗi, tổng giám đốc, là do tôi sơ sẩy, lần sau, tôi nhất định sẽ không tái phạm. Ngài cứ việc dùng lều của tôi đi! Để tôi đi lấy cho ngài!” Nói xong, ông chạy đi định lấy mang tới.

“Thôi, quên đi.” Tịch Thành Nghiễn lắc đầu ngăn chặn, nếu anh nhớ không lầm, lần này, quản lý Vương còn mang theo hai đứa con trai, anh không thể giành lều với con nít được.

“Tôi đi tìm người ở nhờ là được.”

Nói xong, anh không thèm để ý tới quản lý Vương đang khiếp sợ vì lời nói của anh, nhấc chân đi.

Chuyện này... Tổng giám đốc có thể ở nhờ ai đây? Ai mà có vinh hạnh dữ vậy nhỉ? Đầu óc quản lý Vương choáng váng ra biển, sóng biển xô vào mặt ông nhưng cũng không thể tỉnh táo lại được.

Trong công ty, tổng giám đốc của bọn họ lúc nào cũng ưa sạch sẽ, ngay cả lúc ăn cơm chung, bọn họ cũng không dám ăn nhiều, vậy ai là người chịu ở chung với anh quả là một kỳ tích! Hơn nữa, không biết ông có bị ảo giác hay không, lúc nào mở miệng nói “Tôi đi ở nhờ” dường như đang cười thì phải, nhưng nụ cười đó có vẻ không phải ý tốt gì...

“Vậy tôi biết đi đâu ngủ đây?” Dư Duyệt ngơ ngác ngồi trên bờ cát, Tịch Thành Nghiễn đột nhiên tập kích như vậy khiến cô vô cùng kinh hãi, sao tên này lại ngang ngược như vậy, lều anh ta bị thổi ra biển, là được phép đi giành lều với mình sao?! Dù anh có là ông chủ của mình thì cũng không được làm như vậy!

“Cứ tùy tiện ngủ đâu đó đi.” Tịch Thành Nghiễn liếc xung quanh, tùy tiện kéo một chiếc túi đựng quần áo ngồi lên

“Tổng giám đốc, anh có thể giải thích cho tôi một chút...” Dư Duyệt còn chưa nói hết, đã thấy anh đặt mông lên vật kia, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng lên, “Anh... anh không thể ngồi lên cái kia được! Mau đứng lên!”

Tịch Thành Nghiễn ngồi yên bất động, đôi mắt chăm chú nhìn Dư Duyệt, dường như muốn hỏi cô lý do.

“Tóm, tóm lại là không được! Để tôi lấy cho anh một tấm nệm!” Dư Duyệt lắp ba lắp bắp nói, vươn tay muốn giành chiếc túi lại.

Tịch Thành Nghiễn cảm thấy vô cùng kỳ quái, cái túi này bị gì sao? Bên trong có đựng đồ gì không thể ngồi được hả? Cũng đâu phải hàng dễ vỡ đâu, sao keo kiệt vậy!

Anh ngăn tay cô lại, “Ngồi một chút.”

“Không được!” Dư Duyệt không chịu đầu hàng, tiếp tục vươn tay muốn cướp cái túi.

Cô càng như vậy, Tịch Thành nghiễn càng tò mò, cái gì bên trong mà cô lại căng thẳng như vậy chứ? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Dư Duyệt, anh đột nhiên ngứa ngáy, muốn trêu chọc cô một chút.

Thấy cô hít sâu một hơi, Tịch Thành Nghiễn mò tay xuống dưới, nhích mông ra, Dư Duyệt nhìn động tác của anh, không thèm để ý nhiều, liền nhào tới.

Cô muốn giành lại, Tịch Thành Nghiễn lại không buông, hai người giành qua giành lại, cái túi đáng thương kia rốt cuộc cũng không chịu nổi, xoạt một tiếng, rách đôi, bộ nội y màu hồng cùng một áo khoác mỏng rơi luôn ra ngoài.

Dư Duyệt đỏ tận mang tai, há mồm chỉ vào Tịch Thành Nghiễn, tức giận nửa ngày vẫn không nói nên lời.

Tịch Thành Nghiễn không ngờ lại là nội y, nhưng có điều, ngồi xuống vô cùng mềm mại, còn rất thoải mái nữa...

“Khụ, cái kia, cô nhặt lên đi.” Tịch Thành Nghiễn quay đầu đi chỗ khác, cảm thấy khuôn mặt có chút nóng bừng.

Dư Duyệt đè nén cơn giận, nhặt bộ nội y của mình lên, giấu dưới áo khoác, khuôn mặt đỏ như muốn đổ ra máu, “Anh... Anh đi ra ngoài đi.”

“Tôi muốn cái lều này!” Tịch Thành Nghiễn kiên quyết không đi, quyết định ăn thua đủ với Dư Duyệt.

“Anh thực là...” Dư Duyệt bị anh làm tức giận không thôi, tên này phiền thực đó, ích kỷ lại không chịu nghe lời, còn dám lấy nội y của mình ra, khiến cô không thể chui thẳng xuống đất, bây giờ còn đứng đây vô lại như vậy, chẳng khác gì đứa con nít muốn bị ăn đòn!

Dư Duyệt không thể tìm được từ nào tử tế để hình dung anh, đành phải ngậm miệng lại, vươn tay đẩy anh ra ngoài, “Anh đi ra ngoài, dù sao đây cũng là lều của tôi mà!” Cô đã quên mất người này là ông chủ của cô rồi, chỉ nhớ anh là một tên xấu xa, cô dùng sức đẩy anh ra ngoài.

“Dư Duyệt!” Tịch Thành Nghiễn gầm nhẹ, muốn cô tỉnh táo lại một chút, nếu rời khỏi lều trước mặt nhân viên và thư ký như vậy, nhất định chẳng khác gì anh đang đứng đây tấu hài, nhưng Dư Duyệt như bị ma nhập, không nghe thấy lời nói của anh, vẫn tiếp tục đẩy.

“Cô thẹn quá hóa giận sao?” Cảnh cáo không có tác dụng, Tịch Thành Nghiễn đành đổi cách khác.

“Cái gì?” Dư Duyệt ngừng lại, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh.

“Thẹn quá hóa giận.” Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, “Vì bị tôi nhìn thấy nội y.”

“Anh câm miệng lại cho tôi!” Dư Duyệt cảm thấy hàm răng mình vô cùng ngứa ngáy, hận không thể tìm vật gì đo chặn họng anh lại!

Không ngờ, Tịch Thành Nghiễn càng nói càng phấn chấn.

Ánh mắt mập mờ quét một vòng trên ngực Dư Duyệt, chế giễu nói: “Có điều... Cúp A đó chứ?”

Dư Duyệt suýt nữa đã nghẹn chết, ánh mắt như vậy là có ý gì? Còn dám nói cô là cúp A! Vậy chắc đang say rượu rồi!

“Là C!” Chuyện đã tới mức này rồi, mặc kệ người đó là ai, cô nhất định nói cho ra lẽ! Dư Duyệt phụng phịu, nghiến răng gằn từng tiếng.

“Rõ ràng là cúp A mà.” Trong lòng Tịch Thành Nghiễn đã cười lăn lộn, nhưng trên mặt vẫn một vẻ không đổi, trợn tròn mắt nói, “Thị lực của tôi rất tốt, từ lúc ở Quảng Châu tôi đã thấy rồi.”

Có thể đừng nói tới tối hôm đó nữa không? Dư Duyệt muốn quỳ xuống lạy Tịch Thành Nghiễn rồi! Tổng giám đốc lạnh lùng đâu mất rồi? Chẳng lẽ đã bị ai ăn rồi sao? Vẻ mặt không thay đổi như vậy đi trêu chọc cô mà coi được sao?

“Anh đừng nói bậy, tôi rõ ràng là cúp C mà!” Nói xong, Dư Duyệt cố ý ưỡn ngực đi từng bước về phía trước.

Một nụ cười nhàn nhạt xẹt qua bên môi, Tịch Thành Nghiễn nghiêm túc nhìn chằm chằm Dư Duyệt, “Hả? Tôi thật sự không ngờ nó cúp C lại nhỏ như vậy luôn đó.”

Gân xanh nổi đầy trên trán Dư Duyệt, vừa định giải thích một phen, bỗng cảm thấy một lực đẩy mạnh từ phía sau, một giây trôi qua, ánh mắt trời rọi vào mắt cô, lúc mở mắt ra, cô phát hiện, mình đã bị Tịch Thành Nghiễn đẩy ra khỏi lều.

“Bây giờ, cái lều này đã là của tôi rồi nhé.” Tịch Thành Nghiễn vô sỉ thò đầu ra ngoài, cười cười nhìn cô, há miệng nói nhỏ, “Bái bai, cúp A.”

Trời ạ, bắt nạt người khác thú vị thật đó! Sao tới bây giờ anh mới phát hiện điều này thế nhỉ! Tịch Thành Nghiễn vẻ mặt lãnh đạm thong thả ngồi trong lều, nhưng trong lòng đã cười đến nỗi sắp lộn ruột mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.