Nắm Trong Tay

Chương 58: Chương 58




Bà nội Dư không ngờ cuối cùng cháu rể tương lai mà mình đã mong chờ từ lâu cũng xuất hiện trước mặt mình, bà nhìn chằm chằm Tịch Thành Nghiễn, càng nhìn càng thích. Thằng bé này bộ dáng rất tuấn tú, khí chất không tệ, vừa nhìn đã biết là người có tiền, rất xứng với cháu gái của bà!

Bà nội Dư cười toe toét, trong giây lát bà đã quên béng luôn bà nội Hứa và Hứa Thanh Nguyên. Chống tay vào ghế đứng dậy, bà nhiệt tình kéo tay Tịch Thành Nghiễn, “Cháu trai, cháu ăn cơm chưa? Nhà ở đâu? Đường xá xa xôi như vậy nhất định là mệt muốn chết rồi, mau tới đây, bà nội đi lấy thêm bát đũa cho cháu.”

“Bà nội, bà ngồi xuống đi, không cần phải lo cho anh ấy đâu.” Dư Duyệt giữ chặt bà nội Dư, thấy bà không đồng ý, cô vội vàng nói, “Để cháu đi lấy, cháu đi lấy ngay đây.”

Nói xong, cô chạy ra ngoài lấy một cái chén sứ kèm theo một đôi đũa đi vào.

Còn bên này, bà nội Dư vô cùng hăng hái nói chuyện với Tịch Thành Nghiễn, tuy bình thường Tịch Thành Nghiễn không nói nhiều lắm, nhưng chắc vì đây là lần đầu tiên ra mắt bà nội Dư nên muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng bà, có hỏi có đáp, kể hết mọi chuyện của mình cho bà nghe, cho dù bà nội Dư không hỏi anh cũng nói ra, vô cùng ngoan ngoãn, bà nội Dư hài lòng gật đầu, trong lòng vô cung kiêu ngạo.

Nhìn xem, cháu gái bà không yêu ai thì thôi, một khi đã yêu thì phải xuất sắc như này! Cháu gái ngoan! Rất giống bà năm đó!

Hứa Thanh Nguyên thấy bà nội Dư và Tịch Thành Nghiễn trò chuyện vui vẻ như vậy, ánh mắt đã muốn phun ra lửa. Cơ hội đã ở ngay trước mắt, chỉ còn một chút xíu nữa thôi! Trong lòng anh ta vô cùng hận Tịch Thành Nghiễn, cảm thấy anh chẳng khác gì con đĩa, rõ ràng đã chia tay rồi mà còn tới phá chuyện tốt của anh ta, anh ta không nhịn được nữa, may mắn thay, thừa dịp anh ta chưa động thủ, bà nội Hứa đã nhanh chóng giữ tay anh ta lại, Hứa Thanh Nguyên thở dài một hơi, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng.

Tay nghề nấu ăn của Dư Duyệt hoàn toàn kế thừa từ bà nội Dư, Tịch Thành Nghiễn rất thích ăn đồ Dư Duyệt nấu, còn đối với bà nội Dư thì khỏi nói rồi, mới chỉ gặp mặt lần đầu mà anh chẳng chịu khách sáo tí nào, ăn hết hai chén cơm mới bỏ chén xuống, ngoan ngoãn nới với bà nội Dư mình đã ăn no rồi.

Chỉ một hành động nho nhỏ như vậy mà đã lấy lòng được bà nội Dư, thằng nhóc này rất tốt, không giả vờ, vô cùng thẳng thắn, đúng là làm người ta yêu thích không thôi.

Vốn là cuộc gặp gỡ của hai người bạn già, ấy thế mà lại biến thành buổi biểu diễn của Tịch Thành Nghiễn, ăn cơm xong, bà nội Dư chỉ tập trung vào một mình anh, ngay cả Dư Duyệt cũng không thèm quan tâm.

Cơm nước xong xuôi, Dư Duyệt đi vào bếp chuẩn bị trái cây, thấy vậy, Hứa Thanh Nguyên lập tức đứng dậy, chuẩn bị dọn dẹp. Bà nội Dư vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ây dà, đúng là khó quá, bây giờ hiếm có thằng nhóc nào chịu khó như vậy, đứa nào ăn xong cũng quăng chén đũa ở đó rồi chạy đi xem tivi, thằng cháu của bà bạn mình có vẻ cũng không tệ, có thể quan sát thêm...

Tịch Thành Nghiễn là người thông minh, vừa nhìn mặt bà nội Dư là đã biết chuyện gì đang xảy ra, anh vội vàng đứng dậy giúp đỡ, dọn dẹp chén đũa với Hứa Thanh Nguyên, hai người âm thầm phân cao thấp với nhau, suýt nữa đã quăng luôn cái mâm sứ của bà nội Dư.

Tịch Thành Nghiễn cảm thấy Hứa Thanh Nguyên đúng là không biết điều, bây giờ anh và Dư Duyệt đã làm hòa rồi, anh ta còn tới đây làm gì!

Hứa Thanh Nguyên cảm thấy Tịch Thành Nghiễn đúng là cái tên đáng ghét, rõ ràng đã chia tay với Dư Duyệt rồi, mà còn mặt dày phá hoại cơ hội của anh ta và Dư Duyệt!

Hai người chẳng ai vừa mắt ai, cuối cùng đành phải đi ngủ sớm.

Bà nội Dư và bà nội Hứa đã lâu không gặp nhau, đương nhiên phải ngủ cùng nhau rồi, nhưng ba người còn lại thì ngủ thế nào đây.

Nhà Dư chỉ có tổng cộng hai cái giường, bà nội Dư và bà nội Hứa đã chiếm hết một cái, chẳng lẽ Dư Duyệt phải ngủ với hai tên đàn ông sao, bà nội Dư nhất định không đồng ý! Vì thế, bà vung tay lên, quyết định vận mệnh của mọi người.

Bà, bà nội Hứa và Dư Duyệt ngủ một giường, Tịch Thành Nghiễn và Hứa Thanh Nguyên ngủ một giường.

Hai tên đàn ông to xác ôm chăn nhìn nhau, sao bà nội Dư có thể nghĩ như vậy được chứ!

Hai người bọn họ có ai ưa nhau đâu, nói chi là ngủ cùng! Nhưng nghèo còn mắc cái eo, không ai có gan dám phản kháng bà nội Dư cả, cuối cùng đành chui vào phòng, đi tới cái giường gần lò sưởi ngồi xuống, hai người giằng co nhau như sư tử, như hổ rình con mồi, sợ đối phương vi phạm.

Một lúc lâu sau....

“Tôi nghe nói anh và Dư Duyệt đã chia tay nhau rồi mà.” Hứa Thanh Nguyên duỗi chân vào ổ chăn lạnh lẽo, nhịn không được nhíu mày, vẻ mặt càng lúc càng u ám. Đừng nghĩ người chưa bao giờ ngủ giường sưởi như Tịch Thành Nghiễn là không biết gì, vừa bước vào, anh đã chỉnh lại lò sửa, để lại cho anh ta một chỗ vô cùng lạnh! Đúng là tên gian xảo!

Lúc đầu, khi biết Hứa Thanh Nguyên chạy tới nhà Dư Duyệt, Tịch Thành Nghiễn vô cùng tức giận, nhưng nghĩ lại thì, người đã là của anh rồi, bây giờ anh là người chiến, anh còn sợ gì nữa!

“Chia tay?” Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, “Anh nghe ai nói?” Dừng một chút, anh xấu xa cười, “Chắc là có kẻ biến thái nào đã lên kế hoạch chiếm đoạt rồi chứ gì.”

Anh vừa dứt lời, Hứa Thanh Nguyên cứng họng, không nói nên lời, nghẹn tới nỗi sắp nội thương tới nơi, mãi một lúc sau vẫn chưa thấy nói gì.

“Đoán bừa? Là tự Dư Duyệt nói với tôi đấy.” Hứa Thanh Nguyên khiêu khích Tịch Thành Nghiễn, “Người như anh thì có cái gì tốt chứ? Lỗ mãng, không bình thường, vừa mở miệng là đã nói lời không hay, anh nghĩ rằng bà nội Dư có thể xem trọng anh sao?” Dừng một chút, anh ta cố ý bổ sung thêm, “Anh đừng quên, bà nội tôi và bà nội Dư là bạn bè hơn sáu mươi năm rồi đấy.”

Nghe anh ta nói vậy, vẻ mặt Tịch Thành Nghiễn không được tốt lắm. Anh biết, tuy bà nội Dư rất hài lòng với anh, nhưng bà cũng rất thích Hứa Thanh nguyên, lỡ như...

Hứa Thanh Nguyên thấy vẻ mặt anh thay đổi, liền cố gắng đổ dầu vào lửa, “Chắc là anh không biết, Dư Duyệt từng nói với tôi, cô ấy không muốn ở lại Thẩm Quyến nữa, chắc khoảng chừng năm sau cô ấy sẽ về lại Đại Liên.”

“Có về cũng có tôi đi cùng!” Tịch Thành Nghiễn nghiến răng nói.

“Cũng đâu nhất định phải như vậy, lỡ đi cùng tôi thì sao...” Hứa Thanh Nguyên đối chọi gay gắt.

“Đúng là không biết xấu hổ! Dư Duyệt là bạn gái của tôi!”

“Anh đúng là đồ mặt dày! Rõ ràng đã chia tay với Dư Duyệt rồi, mà còn cố chạy tới nhà người ta làm phiền!”

“Anh mới đúng là đồ không biết xấu hổ!”

“Là anh thì có!”

...

Hai người đang chuẩn bị xông vào thì bà nội Dư đột nhiên đẩy cửa bước vào, hỏi bọn họ có thiếu cái gì không. Vốn hai còn gà đang mạnh mẽ chọi nhau ấy thế mà lập tức trở nên hiền lành, liên tục lắc đầu nói không thiếu gì cả, bọn họ đang chuẩn bị đi ngủ, mãi tới khi bà nội Dư đi rồi cả hai lại ghét nhau như thường.

Tối hôm đó, Tịch Thành Nghiễn và Hứa Thanh Nguyên đều mất ngủ, cả hai đều được thưởng một quầng thâm mắt thật to, còn tranh giành nhau làm bữa sáng, khiến Dư Duyệt đang chuẩn bị nấu cơm lập tức hoảng sợ, suýt nữa cho rằng hai người họ bị cái gì. Nhất là Tịch Thành Nghiễn, bình thường ở nhà thì lười chảy thây ra, cuối tuần gần như là sống luôn trên giường, thế mà hôm nay lại như vậy, đúng là chả khoa học tí nào!

Thậm chí cô còn kéo Tịch Thành Nghiễn qua một bên, sờ trán anh, xem có phải anh phát sốt hay gì không.

“Anh không có sốt.” Tịch Thành Nghiễn xấu hổ kéo tay cô xuống, lén lút nhìn bà nội Dư đang ở cạnh Hứa Thanh Nguyên, hận tới ngứa răng, “Chừng nào hắn ta mới chịu đi đây?”

“Không biết nữa.” Dư Duyệt lắc đầu, ngẩng mặt trừng anh một cái, “Anh cẩn thận đó, cả ngày cứ theo dõi Hứa Thanh Nguyên làm gì!”

“Thấy chướng mắt.” Tịch Thành Nghiễn thấy không ai để ý tới mình, bèn kéo thắt lưng Dư Duyệt, hôn mặt cô một cái, không cam lòng nói: “Cả nhà chúng ta ở cùng nhau là tốt rồi, hắn ta đến đây làm cái gì.” Tịch Thành Nghiễn tủi thân nói.

“Bà nội anh ấy và bà nội em là bạn, anh yên tâm đi, em và anh ấy không chuyện gì đâu.” Dư Duyệt thấy cứ để ý như vậy, vội vàng an ủi anh, lại hứa này hứa kia, mới dỗ được người đàn ông này, rồi dẫn Tịch Thành Nghiễn vào bàn ăn.

Có lẽ Tịch Thành Nghiễn đột nhiên tới như vậy đã phá vỡ kế hoạch của bà nội Hứa, vốn định ở lại nhà Dư Duyệt vài ngày, nhưng không ngờ trưa hôm sau bà nội Hứa và Hứa Than Nguyên lại ra về. Bà nội Dư vô cùng tiếc nuối, mãi tới khi bà nội Hứa bảo ngày mai trong nhà có khách tới chơi, thật sự không về không được, bà mới lưu luyến thả người về.

Tịch Thành Nghiễn vui mừng tới nỗi hận không thể đốt pháo hoa, cuối cùng cái tên chướng mắt đó cũng chịu đi rồi, mình có thể làm rất nhiều việc với Dư Duyệt.

Thực ra thì cũng chả làm được gì, tháng mười miền Bắc rất lạnh, phải mặc áo lông, nhà Dư Duyệt lại ở nông thôn, không có gì để giải trí cả, bà nội Dư sợ Tịch Thành Nghiễn buồn, bèn vung tay lên, bảo Dư Duyệt dẫn Tịch Thành Nghiễn vào trong thôn chơi.

Thôn nhà Dư Duyệt không lớn lắm, phong cảnh ở đây không tệ, nếu là mùa hè, nhất định sẽ có rất nhiều nơi để xem, vườn táo, vườn lên, vườn quất, còn có cả dưa hấu nữa. Nhưng đáng tiếc, giờ đang là mùa thu, lá cây rụng hết rồi, còn gì để mà xem nữa. Nên, Dư Duyệt dẫn Tịch Thành Nghiễn đi dạo một vòng, phong cảnh thì chả có gì, mà người thì không ít.

Chưa tới nửa ngày, rất nhiều người biết cháu gái nhà Dư đã dẫn bạn trai về nhà.

Ở cái thôn núi nhỏ bé này, có thể nói Dư Duyệt là một người vô cùng xuất sắc, nên rất nhiều người mỗi khi nhắc tới cô lại vô cùng chua chát, thậm chí còn quở trách, học giỏi kiếm tiền nhiều thì sao chứ, cuối cùng thì có tên đàn ông nào thèm đâu chứ, lần này Tịch Thành Nghiễn đến đây, ai nấy đều câm miệng không hó hé câu nào.

“Người dân ở đây nhiệt tình thật.” Lúc về, Tịch Thành Nghiễn vừa đi vừa noi với Dư Duyệt.

“Đúng vậy!” Dư Duyệt giơ cằm lên, nói: “Người Đông Bắc bọn em có tiếng là nhiệt tình rồi!”

“Sao anh thấy em chẳng nhiệt tình với anh tí nào cả?” Tịch Thành Nghiễn khẽ chớp mắt, nói.

Thấy Dư Duyệt hung hăng trừng mắt, anh mới rên rỉ vài tiếng đầu hàng.

Hai người cười nói đi về nhà, vừa tới cửa Dư Duyệt cảm cảm thấy có gì đó không đúng, sao trước cửa nhà cô lại có một chiếc xe đậu ở đây thế này?

Đúng lúc này, từ trong nhà bỗng nhiên truyền tới tiếng bà nội Dư chửi bậy. Bà nội Dư là người ôn hòa, tới tận bây giờ bà rất ít khi cãi nhau với ai, hiếm ai mà chọc giận được bà, vẻ mặt Dư Duyệt trầm xuống, đẩy Tịch Thành Nghiễn ra chạy vọt vào nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.