Nắm Trong Tay

Chương 9: Chương 9




“Thư ký Dư.” Tịch Thành Nghiễn cất di động vào, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Dư Duyệt, “Cô cảm thấy, bây giờ cô nên chú ý tới chuyện này sao?” Tịch Thành Nghiễn sắp bị thư ký mới bức điên rồi, chẳng lẽ tất cả phụ nữ đều là sinh vật kỳ vậy sao? Rõ ràng một giây trước còn sợ hãi giải thích, một giây sau lại lập tức đổi chủ đề khác.

Cả trăm năm anh không chụp một tấm hình nào, nhưng hôm nay, mẹ anh cứ dây dưa không dứt, nên anh đành phải tự chụp một tấm gửi vào weixin* cho bà, thế mà, cô lại nói anh lẽ lút chụp ảnh trong phòng làm việc!

Như vậy được sao? Nhưng sao anh có thể nói chuyện của mẹ cho cô nghe được! Anh phải lập tức xóa bỏ ý nghĩ này trong đầu cô! Nếu không, mọi uy nghiêm của anh đều sẽ bị cô quét sạch không còn gì!

Tịch Thành Nghiễn cảm thấy mình nên xuất ra khí thế của một ổng chủ, để cô biết được, cô tuyệt đối không thể xúc phạm tới cấp trên của mình!

“Cô định làm thế nào với nút áo của tôi đây?” Anh hơi hất cằm nhìn Dư Duyệt, giọng nói vừa lạnh vừa thấp.

“Khụ.” Nghe được lời nói của anh, cuối cùng, Dư Duyệt cũng nhớ lại chuyện khi nãy, cười khan một tiếng, nhìn nút áo xấu xí trên tây trang, nói: “Đơn giản thôi, tôi đi mua cho anh hai cái nút khác là được rồi!”

“Mua hai nút khác?” Tịch Thành Nghiễn suýt bị cô chọc cười, “Hai cái nút này là độc nhất vô nhị trên thế giới, cô nói xem, cô nên đi đâu mua lại cho tôi đây?”

“Dù sao cũng chỉ là hai cái nút áo thôi mà.” Dư Duyệt nhỏ giọng lầm bầm, không biết vì sao, từ sau khi Tịch Thành Nghiễn cho cô xem tấm ảnh, cô bỗng nhiên không sợ anh nữa, nói chuyện cũng to gan hơn nhiều, “Tổng giám đốc, tay nghề của tôi rất tốt, bảo đảm sẽ may nút áo cho anh không chê vào đâu được!”

Nói xong, cô nhanh chóng lấy tây trang đặt vào trong túi to, nâng tay nhìn đồng hồ, “Tổng giám đốc, bây giờ đã tám giờ rồi, chuyến xe cuối cùng về nhà tôi là 8 giờ rưỡi, tôi lập tức đi xuống mua nút áo cho anh, ngày mai sửa xong, tôi sẽ mang tây trang tới cho anh.”

Nói một hơi, Dư Duyệt đeo túi lên vai, xoay người rời đi, ai ngờ, vừa nhấc chân lên, Tịch Thành Nghiễn đằng sau đã quát lên, “Đợi đã!”

Dư Duyệt quay đầu lại, “Tổng giám đốc còn chuyện gì nữa sao?”

“Đợi tôi dọn dẹp xong rồi cùng nhau đi xuống, nhanh thôi.” Tịch Thành Nghiễn vươn tay cầm lấy chiếc túi trên bàn làm việc, nói với Dư Duyệt.

“Tôi sắp trễ mất rồi, tổng giám đốc.” Dư Duyệt đau khổ nói, nhìn thấy động tác của Tịch Thành Nghiễn đã nhanh hơn, cô nhất thời hiểu ra, chẳng lẽ Tịch Thành Nghiễn nghĩ cô đi một sẽ sợ sao? Cô thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tổng giám đốc, anh cứ yên tâm đi, tôi không sợ đâu, trạm xe buýt cách đây không xa, vậy tôi đi trước đây.”

Vừa dứt lời, còn chưa kịp rời đi, đã nghe thấy một tiếng 'rầm' vang lên, cô cúi đầu nhìn, không biết sao máy tính trong tay Tịch Thành Nghiễn lại rơi xuống bàn làm việc.

Dư Duyệt trừng mắt nhìn, nghi ngờ hỏi một câu, “Tổng giám đốc?”

“Cô chờ tôi một chút.” Tịch Thành Nghiễn tùy tiện nhét laptop vào túi, vắt óc suy nghĩ, làm sao để Dư Duyệt chịu đi cùng thang máy với anh, “Chỉ là, ngày đầu tiên đi làm đã bắt cô phải tăng ca, vất vả cho cô rồi, để tôi mời cô dùng bữa tối, cô đợi tôi 2 phút.”

“Không cần.” Dư Duyệt sợ hãi xua tay, trên thế giới không hề có cơm trưa miễn phí, nên bữa tối nhất định cũng chẳng tìm được! Mình không làm gì mà lại được hưởng lộc, theo lý thuyết, lúc ở Quảng Châu, Tịch Thành Nghiễn đã cứu mình một mạng, lại cho mình vào Hoa Vũ làm việc, thực ra mình là người phải mời cơm anh mới đúng!

Chỉ là bản thân mình không mời nổi, mà đoán chừng, người ta cũng không chịu dùng cơm trong một cái quán bé tẹo đâu, thôi thì cứ đề về sau có cơ hội sẽ báo đáp.

“Thật sự không cần đâu tổng giám đốc, tôi tự mình về được rồi, hơn nữa, thực ra tôi phải là người mời anh mới phải, anh đã giúp tôi nhiều rồi”

“Được!” Cô vừa dứt lời, Tịch Thành Nghiễn không chờ được đáp ứng cô, nhanh tới nỗi khiến Dư Duyệt không có chút phản ứng nào.

“Tôi đồng ý với cô.” Động tác thu dọn đồ đạc không ngừng, trên mặt vẫn như cũ, không có biểu hiện gì, Tịch Thành Nghiễn nhìn bộ dạng ngây ngốc của Dư Duyệt, bổ sung thêm một câu, “Không phải cô nói muốn mời tôi ăn cơm mà, tôi đồng ý với cô.”

Mình có nói muốn mời anh ta ăn cơm sao? Đó chỉ là lời khách sao thôi mà! Dư Duyệt thầm vò tóc trong lòng, bắt buộc mình phải bình tĩnh lại, “Nhưng tổng giám đốc, bây giờ tôi còn phải mua nút về may lại cho anh nữa.” Dừng một chút, cô thương lượng hỏi “Hay là chúng ta đổi ngày khác được không?”

“Vậy tới nhà cô ăn đi.” Tịch Thành Nghiễn sợ Dư Duyệt không đợi anh, tiếp tục trả lời mà không suy nghĩ, cô nói gì thì là cái đó, “Cô nấu cho tôi ăn.”

... Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra đây? Dư Duyệt ngơ ngác theo anh đi xuống tới bãi đậu xe, mãi đến khi ngồi vào ghế phó lai, cô vẫn chưa phục hồi tinh thần.

Thế là, ngay từ ngày đầu tiên đi làm, cô đã mang ông chủ mình về nhà rồi hả? Chuyện, chuyện này nhìn thế nào cũng đều cảm thấy kỳ lạ!

“Tổng giám đốc, anh có kiêng ăn gì không?” Nếu mọi chuyện đã trở nên thế này, cô đành thuận theo tự nhiên thôi, Dư Duyệt nhẹ nhàng gật đầu, làm bản thân mình tỉnh táo lại một chút, thừa dịp đèn đỏ, quay đầu hỏi Tịch Thành Nghiễn một câu.

“Tôi không kén ăn gì đâu.” Tịch Thành Nghiễn thấp giọng trả lời.

Vậy là tốt rồi, tối qua mình vừa mua thêm thịt bỏ vào tủ lạnh, chắc cũng đủ mời Tịch Thành Nghiễn rồi, Dư Duyệt nhẹ thở phào một hơi.

“Đúng rồi, tôi không ăn hải sản, không ăn thịt dê, không ăn cải thìa, không ăn...” Anh liên tục nói không ăn cái này không ăn cái kia, Dư Duyệt bắt đầu cảm thấy mình bị nghẹt thở mất rồi.

Cái này mà không kén ăn sao?! Anh mau nói cho tôi biết thế nào là kén ăn?! Dư Duyệt hận không thể xách cổ áo Tịch Thành Nghiễn lên, hung hăng chất vấn anh một phen, rốt cuộc cô chỉ có thể nghĩ mà không thể làm, đành ủ rủ ngồi ở ghế phó lái lên tiếng, “Vâng.”

Tịch Thành Nghiễn nghe theo lời chỉ huy của Dư Duyệt, đưa cô tới một cửa hàng gần biển, trơ mắt nhìn cô vui vẻ đứng trước quầy mua hai nút áo màu đen mười đồng, chuẩn bị may lên tây trang của mình.

Thôi được, dù sao anh cũng không muốn mặc lại tây trang kia, cứ mặc kệ đi. Tịch Thành Nghiễn nâng trán, đi theo sau Dư Duyệt, ánh mắt thỉnh thoáng liếc nhìn chiếc túi nút áo kia, bỗng nhiên, anh cảm thấy chỉ vì muốn tìm một người đi thang máy chung mà để người khác mời một bữa cơm như vậy, thật không đáng giá tí nào.

Nhưng loại ý nghĩ này lập tức biến mất không còn dấu vết sau khi anh ăn xong bữa tối Dư Duyệt nấu.

Có thể tay nghề của cô khá được, cũng có thể vì anh đã đói quá rồi, tóm lại, Tịch Thành Nghiễn rất hài lòng với bữa cơm này!

Xem ra, cô thư ký này cũng có chỗ được, ăn xong, Tịch Thành Nghiễn ngồi trên ghế sofa nhà Dư Duyệt, vừa uống hồng trà nóng hổi, vừa âm thầm tính toán. Có lẽ, sau này, cứ đến nhà Dư Duyệt ăn chực vài bữa cơm đúng là lựa chọn số một rồi.

Dư Duyệt không rảnh rỗi như anh, cô luồn chỉ vào kim, chuẩn bị may nút áo của Tịch Thành Nghiễn. Cô mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, tất cả mọi việc đều phải êm xuôi, nếu không, cô lập tức cảm thấy khó chịu.

Bà nôi cô rất khéo tay, thêu thùa càng giỏi hơn, năm đó, bà nổi tiếng nghề thêu khắp vùng, thêu cái gì cũng giống, nhất là động vật, quả thật bọn chúng giống như muốn đi ra khỏi mặt vải. Dư Duyệt không thể so sánh với bà nội Dư, nhưng dù sao cũng ở chung hai mươi năm, mưa dầm thấm đất, cô học được năm sáu phần, khâu một nút áo không làm khó dễ được cô đâu.

Thế là, Tịch Thành Nghiễn chưa kịp nghĩ, sau này nên lấy cớ gì để thường xuyên tới nhà cô ăn chực, cô đã may xong nút áo của anh.

“Tổng giám đốc, xong rồi.” Dư Duyệt cẩn thận dùng kéo cắt chỉ thừa còn lại, dùng tay làm thẳng tây trang, rồi đưa cho Tịch Thành Nghiễn xem, “Anh thấy thế nào.”

Có thể thế nào được, một bộ tây trang đắt tiền mà lại dùng hai nút áo năm đồng may lên, coi được sao?! Tịch Thành Nghiễn thầm khinh bỉ Dư Duyệt, vươn tay nhận lấy tây trang, nghĩ lát nữa về nhà nhất định sẽ vứt vào thùng rác, không ngờ vừa nhìn xem anh lập tức kinh ngạc mở to mắt.

Khâu, khâu cũng đẹp thật đó! Thực không nhìn ra cái nút năm đồng đó nữa!

Hơn nữa, quan trọng nhất là! Tịch Thành Nghiễn bắt đầu nảy sinh ảo giác, cảm thấy cái nút năm đồng này còn cao cấp hơn nút đặt làm của anh!

Chuyện này sao có thể xảy ra được!

Vừa nhìn thấy vẻ mặt của anh, Dư Duyệt biết mình đã thành công tốt đẹp, cô nhìn Tịch Thành Nghiễn cười, rót thêm hồng trà vào tách của anh, nói: “Tổng giám đốc, anh yên tâm đi, anh mặc cái này đi ra ngoài chắc chắn sẽ không ai nhìn thấy được đâu.”

Tịch Thành Nghiễn nhìn cái nút hoàn mỹ trong tay, rồi lại nhìn hồng trà, cuối cùng anh ngửi luôn mùi hương cơm tối còn lưu lại trong phòng bếp, đột nhiên trong lòng khẽ động, thì ra cô thư ký nhỏ của anh là một nàng tiên ốc, đơn giản chỉ là ở nhà!

Nếu... Nếu có cô nàng ốc này ở nhà... Ngón tay thon dài của Tịch Thành Nghiễn không tự chủ được điểm lên bàn trà một chút, đôi mắt đen xinh đẹp híp dần lại.

Dư Duyệt ngồi bên cạnh, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sau lưng, sao lại có cảm giác giống như bị theo dõi thế này...

Cô chà xát cánh tay nổi da gà của mình, có lẽ do mình nghĩ nhiều quá rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.