CHƯƠNG 55
Từ Thanh gọi luật sư đã được Tư Minh uỷ thác tới gặp.
Luật sư trẻ tuổi ấy gương mặt không chút đổi nào ngồi tuyên đọc cái được gọi là “di chúc”, trong đó chỉ ghi đơn giản là Tư Minh sẽ chuyển hết toàn bộ tài sản qua cho Diệp Kính Huy, bao gồm tất cả số tiền sau khi bán đi cổ phần của công ty Thiên Vũ, và số cổ phần mà Tư Minh đang giữ tại tập đoàn Minh Huy.
Nghe thanh âm lạnh lùng kia của luật sư, trên gương mặt Diệp Kính Huy vẫn giữ nụ cười.
Là vì hắn cảm thấy, cái người tên là Tư Minh này, thật sự rất buồn cười. Đến bản thân mình mà còn chưa lo xong, vậy mà còn lo nghĩ cho cả sau này, suy nghĩ của anh quả thật rất cao siêu, tại sao lúc nào cũng chỉ nghĩ tới Diệp Kính Huy đầu tiên?
Nếu như anh thực sự đã chết, vậy thì anh đã nghĩ trước xem, tôi khi ngồi nghe cái di chúc này thì nên khóc hay nên cười?
Nếu như anh thực sự đã chết, tôi nên đứng trước mộ của anh mà cười một tràng đắc thắng, hay là trở nên giống anh, chỉ lặng yên đặt lên đó một đoá cúc trắng?
Nếu như anh thực sự đã chết, anh đã thử tưởng tượng trước, người mà anh yêu sẽ cảm thấy như thế nào chưa?
Tư Minh dù biết là sẽ chết mà vẫn làm chuyện này, không thể phủ nhận việc anh làm tuy lắt léo nhưng lại rất ôn nhu lo nghĩ cho hắn, từ trước tới nay, tình cảm của anh dành cho hắn vẫn rất sâu đậm.
Vì anh đã quá hiểu tính cách của Diệp Kính Huy, vậy nên anh biết, nếu như anh chết, hắn sẽ khắc cốt ghi tâm, nhớ tới anh cả đời. Còn nếu như anh không chết, sau khi giải quyết trận ác chiến này xong, Diệp Kính Huy sẽ trở nên cảm kích mà yêu thương anh thật nhiều, yêu anh mãi mãi.
Dù là như nào, thì anh đều toàn thắng.
Mặc kệ là cùng hắn đánh bạc ra sao, ván này nhất định anh đã thắng, bởi vì những gì anh đem ra để đặt cược quá lớn, bởi vậy mà Diệp Kính Huy đứng dậy không nổi.
Từ chỗ Từ Thanh đi ra, nhìn lên sắc trời xám xịt, hắn cuối cùng mới thở hắt ra một cái, cảm thấy hô hấp rất khó khăn.
Hắn biết Tư Minh vẫn còn sống.
Nhưng mà dù hắn muốn cứu anh ra, liệu có cứu nổi không?
Vì sợ hãi xen lẫn lo lắng mà nhịp tim đập rất loạn, hắn thậm chí còn cảm thấy trái tim mình đang đau, không phải là đau lòng đơn thuần, mà là bị giày xéo bóp nghẹn, rất đau đớn.
Diệp Kính Huy nhẹ nhàng đặt tay lên ngực mình để giảm bớt cái đau ấy, bởi vậy mà hô hấp cùng từ từ trở lại như bình thường.
Hắn biết hắn không thể ngã xuống vào lúc này. Công ty của anh hai gặp vấn đề, em út cũng bị rơi vào tình huống khẩn cấp, cha qua đời rồi mẹ trong nháy đã già đi tới chục tuổi, cả gia đình chỉ còn lại một mình hắn còn khả năng, vì vậy, cần phải đứng thẳng dậy mà gánh vác hết tất cả.
Cha à, cha xem, đứa con mở miệng ra là không chịu thua kém cha, cuối cùng lại là đứa một mình đứng ra chịu hết món nợ máu mười sáu năm trước.
…
Diệp Kính Huy nhớ tới ngôi biệt thự ở phía ngoại ô.
Lúc trước vì muốn mua lại cổ phiếu trong tay Tư Minh mà phải đem bán nó đi, nhưng bây giờ Tư Minh đã để lại toàn bộ cho hắn, vậy nên lại tìm cách mua nó về.
Hắn một mình trong trong phòng ngủ xem tivi, kênh kinh tế lại đưa tin về việc Tư Minh bị mất tích, Diệp Kính Huy nhìn vào màn hình tivi, chỉ thấy trong đó đưa tới hình ảnh rất mờ nhạt, người kia tổng hợp lại tin tức mà thanh âm lùng bùng nghe chẳng rõ câu nào, thật giống như đang diễn trò hài trên tivi.
Hắn thực sự rất mệt mỏi, mấy ngày rồi không chợp mắt, vậy nên ngủ thiếp đi.
Sau đó thì bị một trận điện thoại gọi tới đánh thức dậy.
Diệp Kính Huy cầm lấy điện thoại, đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười khinh bỉ của một nam nhân “Ngài Diệp, tôi gọi tới để báo tin, ngài có muốn nghe không?”
Diệp Kính Huy có chút kinh ngạc, một lát sau mới tỉnh táo lại, bình tĩnh nói “Nói đi”
“Hà hà, tôi muốn năm mươi vạn”
Khoé miệng hắn nhếch lên tạo thành nụ cười lạnh lẽo, thanh âm cũng ôn nhu tới mê mị “Năm mươi vạn là ít đấy, số tiền đó dùng để đào mộ chôn tro cốt của mình cũng chẳng đủ, mày có muốn tăng thêm không?”
Người kia hình như nghe không thông lại còn cười nói tiếp “Tốt lắm, nếu ngài Diệp hào phóng như thế, vậy tăng lên thành năm trăm vạn đi”
“Hừ, bọn mày lúc mơ cũng chỉ mơ thấy mỗi cái chậu rửa mặt đập vào mặt thôi”
Nói xong thì hắn bình tĩnh cúp điện thoại.
Quả thật là khi mọi chuyện càng lúc càng trở nên lùm xùm hơn, chắc chắn sẽ có người gọi điện tới quấy rối, lợi dụng sự lo lắng của hắn mà tống tiền.
Nhưng mà, mỗi lần nghe được những người đó nói tới tên Tư Minh, đáy lòng của Diệp Kính Huy đều cảm thấy rét run.
Tư Minh hiện giờ đang ở đâu, sống chết ra sao, hoàn toàn không có tin tức nào xác thực được điều đó.
Hắn bây giờ ngủ cũng không được yên, mỗi lần tiếng chuông điện thoại vang đều hy vọng mà nhấc máy lên ngóng đợi tin tức, nhưng lần nào cũng bị thất vọng.
Đêm nào cũng mất ngủ.
Hắn nhớ tới cái đêm mình bị cha dùng roi đánh, anh đã nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn, còn nói rằng “anh yêu em”.
Tư Minh, hoàn toàn không hề nói dối.
Vậy tại sao mình lại không tin?
Người được gọi là anh Thành kia hoàn toàn không chủ động liên lạc lại. Tư Kiệt cũng đột nhiên bị mất tích, tới trường học thì được giáo sư của cậu ta nói rằng đã có người thay Tư Kiệt tới trường làm thủ tục bảo lưu học bạ.
Địch ở trong tối, còn ta thì ở ngoài sáng, Diệp Kính Huy chỉ còn cách chờ đợi.
Hắn không thể thua, tập đoàn và gia sản gia đình còn cần hắn phải chống đỡ. Hắn càng không thể nổi giận, vì hắn tin rằng, Tư Minh nhất định sẽ chịu được.
Chiều nào khi tan sở về , hắn đều ngồi trong căn phòng tuy ấm áp nhưng trống rỗng ấy, chờ đợi tin tức về Tư Minh.
Lúc đầu điện thoại reo lên còn lo lắng nhấc máy nghe, càng về sau càng không muốn nghe nữa.
Càng chờ, càng tuyệt vọng.
…
Một tháng đã trôi qua…
Tập đoàn Long Hoa do Diệp Kính Hy gây dựng nên nhân tài rất nhiều, vì vậy mà dù bị điều tra gắt gao nhưng vẫn vượt qua được cửa ải khó khắn. Diệp Kính Văn nhờ có Lâm Vi cùng Tiêu Phàm dốc sức hỗ trợ, cũng đã bình yên vô sự.
Chỉ còn hắn, vẫn tiếp tục chờ.
Hắn biết rất rõ, huynh đệ nhà họ Tạ mục đích không phải là muốn phá nát gia sản nhà họ Diệp, mà là muốn dùng Tư Minh để tra tấn tinh thần của hắn.
Bởi vậy mà đã hành hạ thành công suốt một tháng qua.
Diệp Kính Huy còn biết rõ, những cuộc điện thoại khó hiểu được gọi tới vào đêm khuya đều là do những người nhà họ Tạ kia cố ý cho người gọi tới, chúng còn biết chắc rằng hắn sẽ không nghe máy nhưng vẫn gọi tới quấy rầy liên tục một tháng trời, khiến cho hắn ngủ cũng không ngủ được, tinh thần bị suy sụp.
Chúng không muốn buông tha cho hắn, muốn hắn thua tới mức muốn dậy cũng không ngóc dậy được.
Thời gian vẫn tiếp tục trôi, trên đường dần dần tràn ngập không khí ngày Tết, mọi người ai cũng hoan hỉ vui mừng, cũng đã xuất hiện rất nhiều cửa hàng bắt đầu bày bán cây thông Nô-en treo đầy bóng đèn lấp lánh cùng vài món quà nhỏ xíu.
Đâu đâu cũng trở nên nhộn nhịp hơn, từ cửa hàng bách hoá cho tới các siêu thị to nhỏ đều giảm giá, khiến cho người mua hàng đi lại tấp nập.
Trời mưa không ngừng, thời tiết trở nên lạnh hơn. Mặt đất vì mưa rơi xuống nặng nề mà trở nên ẩm ướt hẳn, khí lạnh lan từ lòng bàn tay cho tới toàn thân, ngấm cả vào mạch máu.
Đã là cuối năm rồi…
Sóng gió nhà họ Diệp vẫn chưa qua đi, vì vậy mà không khí ăn mừng ngày lễ cũng không có, chỉ là cả gia đình cùng nhau ăn bữa cơm cuối năm.
Trên gương mặt của Văn Tích Tuệ đã xuất hiện nếp nhăn rất rõ ràng, còn có cả tóc bạc trên đầu. Thái độ của anh hai vẫn không thay đổi gì, Kính Văn thì hơi cau mày, Lâm Vi ngẫu nhiên nói mấy câu, phần lớn thời gian còn lại là im lặng.
Cả nhà cũng nhau ngồi ăn đêm Giáng Sinh, tâm trạng của mẹ không vui.
…
Trên đường trở về, Diệp Kính Huy nói tài xế lái xe đi dạo một vòng.
Vì đêm nay là giáng sinh, vậy nên tại quảng trường thời đại có bắn pháo hoa, người tới xem rất đông, gương mặt ai ai cũng tươi cười sáng lạn, có vài đôi tình nhân nắm tay nhau đi ăn thịt xiên nướng ngoài trời, cũng có vài đôi tình nhân đứng ôm nhau cùng ngắm nhìn pháo hoa…
Diệp Kính Huy đột nhiên nhớ tới lúc trước, vào lúc pháo hoa được bắn tại quảng trường thời đại, Tư Minh đã muốn dắt hắn đi xem. Nhưng mà khi ấy hắn còn đang bận giúp Tiêu Dật đối phó với anh, vậy nên để cho anh một mình đứng ở quảng trường chờ cả một buổi tối.
Khi ấy, Tư Minh có giống như hắn lúc này không, lặng lẽ đứng nhìn đám người nhộn nháo rộn ràng xem pháo hoa, cô độc một mình nhìn những gương mặt tươi cười ấy.
Diệp Kính Huy khẽ cười, ấn nút kéo cửa kính xe lên, bình tĩnh nói “Trở về thôi chú Chung”
Tài xế không hiểu gì liền quay đầu, hắn lúc này mới sửa lại “Thật xin lỗi, tôi gọi chú Chung quen rồi”
Người kia tuổi còn trẻ cười nói “Không sao, có lẽ là chủ tịch Diệp đang nhớ tới bạn cũ”
Diệp Kính Huy nâng nhẹ khoé miệng, không trả lời.
Đi một vòng quanh quảng trường, chiếc xe đi thẳng về phía ngoại ô, lúc này trời đã tối om.
Tí tách từng hạt mưa đập vào kính xe, hắn nhìn qua cửa sổ mà mơ hồ trông thấy cảnh vật bên ngoài. Xe đi qua gầm cầu, Diệp Kính Huy đột nhiên nhìn thấy một dáng hình gầy yếu quen thuộc.
Người kia không có người thân, cũng không có chỗ nào để ở, trong lúc mọi người đang bận rộn ăn Tết bên gia đình, người đó lại có một bữa ăn qua loa.
Dáng hình đơn độc ấy đột nhiên khiến cho hắn nhớ lại một đoạn quá khứ rất ấm áp. Vào sáu năm trước, cũng dưới cây cầu vượt này, khi hắn từ nước ngoài trở về đã cùng xe với chú Chung, nhìn qua cửa kính xe, trông thấy A Tề cuộn mình lại vì trời lạnh.
Cũng vào đêm mưa đó, hắn đã cứu về cậu bé đáng thương không cha không mẹ ấy, đưa cậu về sống bên cạnh mình mà chăm sóc, để cho cậu trở thành đàn em được đặc biệt chiếu cố.
Lâu lắm rồi không có tin tức của cậu, không biết A Tề đã đi đâu, sống có tốt không.
Diệp Kính Huy nhìn chằm chằm vào dáng hình dưới chân cầu kia, đột nhiên nói “Dừng xe”
Tài xế đã quá quen với vị chủ tịch họ Diệp có chút kì quái này, vậy nên vội vàng dừng xe lại. Diệp Kính Huy miễn cưỡng bước xuống xe, chạy nhanh tới gần người thiếu niên kia, lấy từ trong túi ra mấy trăm nhân dân tệ, vỗ vỗ bả vai người ấy.
Cậu ta chậm rãi quay đầu lại, khiến cho nụ cười trên gương mặt hắn trở nên cứng đờ.
“A Tề”
Đã lâu lắm rồi Diệp Kính Huy mới cảm thấy mình nói khó khăn như vậy. A Tề đứng ngay trước mặt hắn giờ đây so với khi trước còn nghèo túng hơn, quần áo thì rách rưới, người bị dính bùn, có có chút vết máu ứ đọng lại.
A Tề nhìn thấy hắn mà toàn thân run rẩy nhiều hơn, sắc mặt trong nháy mắt đã trở nên tái nhợt. Diệp Kính Huy vươn tay giữ lấy bả vai cậu, thật lâu sau, sắc mặt người kia mới trở lại như bình thường.
“Tại sao cậu lại ở đây?” Hắn cố giữ cho giọng mình bình thường nhất.
A Tề cắn chặt môi, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói “Ông chủ…em trốn ra ngoài, là muốn…nói cho anh biết một việc…”
Cậu nói chuyện rất khó khăn, hình như cả yết hầu cũng bị thương, mỗi chữ được nói ra mà khiến cho răng va vào nhau cầm cập, thanh âm bị lạc cả đi.
Diệp Kính Huy nhíu mày lại, cúi xuống đỡ lấy cậu, đưa cậu về xe “Trở về rồi nói”
Về tới nhà, cũng giống như sáu năm trước, Diệp Kính Huy đưa A Tề đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó đem tới cho cậu một bộ quần áo ngủ, đặt vào tay cậu một tách cà phê nóng.
A Tề ngồi ở ghế sa lon, nhận lấy tách cà phê, tuy rằng trong phòng đang bật điều hoà toả nhiệt nhưng cả người cậu lại run cả lên.
“Ông chủ…em thực sự xin lỗi anh…” Cậu nói xong, đôi mắt đã ngấn nước, nước mắt trôi trên vết thương nơi gương mặt mà rơi xuống “Vào lúc ấy, tất cả những lời mà em nói rằng do anh Tư Minh truyền lại, đều là…do Quan Đông Trạch ép em phải nói”
Diệp Kính Huy trầm mặc gật đầu, kì thực hắn đã sớm đoán được, nhưng mà không ngờ tới việc lúc đó A Tề không hề bình thường chút nào, hoá ra là bị Quan Đông Trạch ép buộc.
“Anh Tư Minh để lại một đoạn ghi âm trong điện thoại cho anh…”
“Diệp Kính Huy, em hãy bảo trọng chính mình, chờ anh quay trở về”
A Tề bật đoạn ghi âm đó lên, là giọng nói của Tư Minh, vậy mà bị bóp méo thành “trò chơi chấm dứt” “Tôi không còn chút tình cảm nào với cậu” “Cảm giác đau lòng có dễ chịu không?”, sau đó khiến cho hắn hận anh tới thấu xương, khiến cho hắn vì hiểu lầm anh mà âm thầm thao túng, phá hỏng cơ nghiệp của anh, cái gì cũng đổ hết lên đầu anh, khiến cho anh bị tổn thương, từng bước một đi vào cặm bẫy đã được bố trí trước.
A Tề nói tiếp “Chờ cho em nói với anh những gì đã được chuẩn bị trước, em liền bị họ nhốt lại”
“Vậy là ba tháng trước cậu chủ động xin nghỉ việc, là do bị họ giam lỏng?” Diệp Kính Huy cau mày nói.
A Tề gục đầu xuống “Dạ đúng vậy…em bị Trần Nhiên giam lỏng. Trần Nhiên là…em họ của Quan Đông Trạch. Anh ta tiếp cận em chỉ là vì…muốn lợi dụng em…Anh ta và Quan Đông Trạch rất giống nhau…ha..ha” Cậu khẽ cười, sau đó nhẹ nhàng đặt bàn tay lạnh lẽo của mình lên mu bàn tay của Diệp Kính Huy “Em sớm biết, trên đời này chỉ có một mình ông chủ thật lòng đối xử tốt với em…Nhưng em, lại đi phản bội ông chủ tới tận hai lần”
“Ông chủ biết không? Vào lúc mà ông chủ chúc phúc cho em và Trần Nhiên, em còn tưởng rằng…em và anh ta sẽ được hạnh phúc. Ngày anh ta bị Quan Đông Trạch bắt đi, em còn hoảng loạn tới nỗi quỳ xuống để cầu xin Quan Đông Trạch buông tha cho anh ta, thật không ngờ khi đó, Trần Nhiên thản nhiên đứng ở bên ngoài nhìn vào mặt em mà cười…”
“Chờ cho em bị Quan Đông Trạch hạ nhục đủ rồi…sau đó thì…”
“Sau đó thì anh ta mang vẻ mặt tươi cười đi tới…nhìn Quan Đông Trạch mà nói, anh à, cái cậu A Tề này, quả thật rất dễ lừa”
Khoé miệng A Tề càng lúc càng mở rộng hơn, bởi vậy mà nụ cười trở nên thật khó coi.
Cậu gầy đi rất nhiều, xương mặt lộ ra rất rõ, không còn đẹp và thuần khiết như khi còn ở trong Crazy.
Ánh mắt của cậu, chỉ mông lung trống rỗng, không tìm nổi đâu là phương hướng.
Diệp Kính Huy còn nhớ rõ, vào lúc đi du lịch tại Thanh Đảo vạch cổ áo của cậu ra còn nhìn thấy dấu hôn, sau đó cậu đã giật mình co người lại, bộ dáng rất thẹn thùng, cứ như đó mới là mối tình đầu của chàng thanh niên ngây ngô này. Khi đó hắn còn thấy Trần Nhiên đỏ mặt cúi đầu cười, trong ánh mắt còn mang theo ý định không muốn xa rời, nụ cười cậu ta rất đẹp, sắc mặt thì hơi ửng đỏ, đôi mắt chỉ đơn thuần là hạnh phúc mà thôi.
Diệp Kính Huy còn nhớ rõ hắn đã nói với A Tề rằng, sau này hãy ở lại Thanh Đảo mà sống một cuộc sống hạnh phúc đi.
A Tề còn ngoan ngoãn gật đầu, sắc mặt có chút ửng hồng, ánh mắt rất kiên định, rất tin rằng tên Trần Nhiên sẽ đem tới hạnh phúc cho mình.
Vậy mà hiện giờ, cậu chỉ cần nhắc tới cái tên Trần Nhiên thôi cơ thể đã không tự chủ được mà phát run lên.
Tên Trần Nhiên ấy ánh mắt sáng lạn trong trẻo là vậy, thế mà suy nghĩ lại thâm độc đen tối. A Tề bị anh họ Trần Nhiên đùa bỡn mà phải bỏ đi cuộc sống MB bên cạnh Diệp Kính Huy, cậu ta lại đi nhận A Tề về, tiếp tục đùa giỡn một lần nữa.
Ai nói rằng A Tề là một kẻ ngu? Ai nói rằng A Tề dễ bị lừa? Chẳng phải chỉ là do hai lần đều bị hai chữ “hạnh phúc” lừa dối thôi sao?
Diệp Kính Huy nắm tay thật chặt, nhưng rồi lại vươn tay ra, ôm A Tề vào ngực mình.
“Không sao, cậu tiếp tục theo anh, chuyện quá khứ, quên nó đi” Thanh âm của hắn thật giống như nhiều năm về trước, có chút dụ dỗ.
A Tề ngẩng đầu lên “Ông chủ, em có chuyện muốn nói với anh” Cậu ngừng lại một rồi nói “Khi em bị bọn họ giam lỏng đã nghe được Quan Đông Trạch qua điện thoại có nhắc tới chú Chung…Họ nói về mấy bức ảnh cùng video…Tuy rằng em không hiểu họ đang nói tới cái gì, nhưng em cảm giác được, có thể chú Chung chính là nội gián…”
Ánh mắt Diệp Kính Huy rất lạnh lùng.
Lần trước khi quay trở về quán bar, hắn đã nghi ngờ về việc video có mặt Tiêu Dật bị Quan Đông Trạch lấy đi, là do bên mình có nội gián tiếp cận.
Giờ thì rõ rồi, chú Chung theo mình gần mười năm trời, hoá ra chính là vị quản gia đã biến mất cùng bốn anh em nhà họ Tạ. Chú ta ở bên cạnh hắn có vẻ như tận tậm và trung thành, nhưng thực ra là đang nén lấy mối hận trong lòng mà kề bên hắn từng đó thời gian.
Diệp Kính Huy thuận tay vỗ vỗ vào vai cậu “Sao mà cậu nghe được thế?”
“Em giả bộ ngủ nên bọn chúng không đề phòng em. Sau đó Quan Đông Trạch cùng Trần Nhiên đi New York, em giả điên giả dại lừa được bọn người hầu rồi trốn thoát” A Tề nhớ lại quãng thời gian khó khăn ấy, nhẹ nhàng tránh ra khỏi ngực của Diệp Kính Huy, nghĩ được một lúc lại nói “Trần Nhiên lúc trước có tặng cho anh một món quà phải không?”
Hắn cảm thấy đầu mình nóng cả lên “Một cái chuông gió”
“Trong đó chắc chắn là có gắn máy nghe trộm, bởi vậy mà khi em bị bọn chúng nhốt lại, rất nhiều lần nghe được tiếng của anh”
Diệp Kính Huy cười nói “Quả nhiên là đê tiện”
Lúc trước nhận được món quà từ Trần Nhiên, tâm trạng của hắn rất vui vẻ, mặc dù chuông gió có vẻ nặng hơn bình thường, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt tươi cười kia thì hắn cũng chẳng để ý gì tới chuyện đó. Giờ nghĩ lại, khi mà Tư Minh nhận được chiếc vòng cổ có gắn máy nghe trộm từ hắn, liệu anh cũng có tâm trạng như vậy không nhỉ?
Diệp Kính Huy thấy vui, có lẽ Tư Minh cũng đã thấy thế, tất cả những kẻ cô đơn, khi nhận được món quà của một người có vẻ muốn đối xử tốt với mình, tuy rằng làm bộ như không cần, nhưng trong lòng thực sự lại rất vui. Vậy nên mới bị đối phương nắm lấy nhược điểm, một đao đâm sâu vào tận đáy lòng.
A Tề vì quá mệt mỏi nên đã ngủ luôn trên ghế sa lon.
Trận ác chiến này, nhờ sự xuất hiện của cậu mà cuối cùng cũng có biến chuyển.
Hắn nhớ tới lúc mình bị Quan Đông Trạch bắt giữ trong căn phòng có gắn camera, trong lúc tên đó gọi điện thoại, hắn loáng thoáng nghe được vài câu, thời gian họp gì đó, rồi thì thời gian máy bay cất cánh.
Và cũng loáng thoáng nghe được…số điện thoại di động được đầu dây bên kia đọc.
Diệp Kính Huy nhớ lại mà viết ra, nhìn kĩ lại con số đấy một lần nữa, khẽ hít vào một hơi thật sâu, nhấc máy lên gọi.
Số máy vẫn còn được sử dụng, tút tút vài tiếng thì có một nam nhân thanh âm lạnh lùng trả lời “Ai?”
“Diệp Kính Huy”
Bên kia trầm mặc thật lâu, lúc sau mới nhẹ nhàng cười “Chà, nghe giọng cậu vẫn còn rất bình tĩnh, thật không giống như trong trí tưởng tượng của tôi chút nào. Xem ra cậu chịu kích thích chưa đủ rồi” Nói xong thì người kia để xa máy ra, hình như nói với ai đó đang ở bên cạnh mình “Ngài Tư, có muốn nói vài câu không?”
Thật lâu sau, bên kia có tiếng động, có vẻ như điện thoại được người khác cầm lấy.
Diệp Kính Huy thậm chí còn nghe được tiếng kim loại lết ở trên sàn rất chói tai.
“Tư Minh, nói gì đi, để cho tôi biết anh vẫn còn sống” Thanh âm của hắn tuy vẫn bình tĩnh nhưng thực chất, bàn tay đã trở nên run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh chảy ra không ngừng.
Vẫn tiếp tục chờ bên kia trả lời, lâu tới nỗi cứ như là phải đợi tới cả một thế kỉ, Diệp Kính Huy thậm chí còn ngừng thở, những âm thanh ở bên đầu dây bên kia nghe rất kì lạ.
Rất lâu sau, bên tai cuối cùng cũng nghe được một giọng nói khàn khàn “Em nghe cho kĩ, không được tới New York, ngồi yên ở nhà, chờ anh trở về”
Anh ngừng lại một chút, giọng nói có chút cao hơn “Còn nữa, anh yêu em”
Giọng của anh rất khàn, giống như nhiều ngày rồi không được uống nước, nhưng khi nói chuyện với hắn lại rất ôn nhu, không hề biểu lộ chút đau đớn thống khổ gì vì bị tra tấn.
Ba chữ ấy nghe rất nghiêm túc, như bị đè nén lên yết hầu, nặng nề nói ra tình cảm trong lòng.
Diệp Kính Huy định mở miệng, nhưng không biết phải nói gì, nhịp thở của người ở đầu máy bên kia vì đang cố gắng điều chỉnh mà lại càng thêm rối loạn.
“Anh yêu em”
Ba chữ ấy lại được lặp lại một lần nữa.
Lúc sau, điện thoại bị dập máy.
Trong nháy mắt đáy lòng đã trở nên chua xót, nơi khoé mắt còn cay cay nóng rực, Diệp Kính Huy rốt cuộc cũng chịu không nổi. Hắn ném cả điện thoại đi, nhận ra trán mình ướt đẫm mồ hôi lạnh, còn bàn tay vẫn tiếp tục run rẩy.
Suốt thời gian qua ngày nào hắn cũng ngồi chờ, mỗi phút mỗi giây đều mong ngóng tin tức của anh.
Cái loại cảm xúc ấy, lo lắng, tuyệt vọng, rồi sợ hãi, thậm chí là hối hận, tất cả đan xen vào nhau rối bời, khiến cho trái tim càng lúc càng đập loạn, mỗi đêm tỉnh dậy đều cảm giác như mình không còn thở nổi nữa.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng nghe được giọng của anh, nhưng lúc ấy, lại không nói nên lời.
Ngay cả một câu trả lời, cũng vì ngực bị đau đớn mà nghẹn lại trong cổ họng.