[Năm Truyện BT Hệ Liệt] Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 1: Chương 1: Mở Đầu




CHƯƠNG 0: MỞ ĐẦU

Đầu mùa xuân, sân sau Diệp gia.

Giữa sân có một cái ao rộng, nước trong vắt thấy cả đáy, phản chiếu sóng nước lung linh. Bên cạnh ao có ba cây liễu xếp thành hình tam giác, là chính tay Diệp Kính Huy trồng lúc em trai Kính Văn về nước học tập, còn nói đùa ba gốc cây ấy đại diện cho ba anh em họ, sau này khi ai cũng đã thành gia lập nghiệp, lúc về nhà có thể cùng ngồi hóng mát và uống rượu dưới tán cây.

Đảo mắt đã nhiều năm trôi qua, ngọn cây lúc trước giờ đây đã cao lớn ngút trời, cành lá xum xuê, nhánh liễu rũ xuống khẽ lay động theo gió, ba cây giao hòa nhau chặt chẽ không rời, phủ trên mặt đất một mảnh bóng râm thật lớn.

Tia nắng chiếu xuyên qua kẽ lá rơi trên nền đất, giống như những mảng lân phiến bàng bạc lấp lánh ánh sáng cực kỳ đẹp đẽ. Mỗi khi xuân đến, từng cơn gió nhẹ thổi qua làm tơ liễu bay lả tả, từ xa nhìn lại giống như bông tuyết đang phủ ngợp trời, từng sợi từng sợi trắng tinh nhẹ nhàng đáp xuống trên mặt ao cạnh ngọn cây, gợn lên từng con sóng nhỏ lăn tăn.

Cách chỗ ba cây liễu không xa là một tòa nhà tinh tế trang nhã. Trên lan can có khắc hoa văn tinh xảo mang cỗ phong vị cổ kính đầy ý nhị, rất có phong cách thanh tao của sân vườn chốn Giang Nam. Tòa nhà có ba tầng, cách trang trí mỗi tầng hoàn toàn khác biệt. Tầng một là phòng khách rộng rãi thoáng đãng, trên mặt đất trải thảm màu đỏ thẫm, vật dụng bằng gỗ đều tuyền sắc nâu sậm. Tầng hai là phòng đọc sách, chiếm phần lớn mặt tường là giá sách bày những bộ sách rất dày, trước giá là bàn gỗ hình nửa tròn, góc bàn không biết vì sao bị rạn nứt lộ ra một khe hở.

Dọc theo cầu thang lên trên là phòng nghỉ nơi tầng ba. Đập vào mắt là ba gian phòng được sắp xếp đều đặn, trên cửa có khắc ba chữ: một là hy, hy của hy vọng hai là huy, huy của huy hoàng ba là văn, văn của văn thải [5]. Ấy thế nhưng vì đã lâu đời, chữ viết không còn hiện rõ nữa.

Đi đến phía cuối tầng ba là phòng ngủ của chủ nhân Diệp gia. Đẩy cửa ra, ngay giữa bức tường là một tấm ảnh chụp trắng đen, mặc dù đã ố vàng nhưng vẫn mơ hồ thấy được gương mặt của hai người. Người đàn ông trẻ trung anh tuấn, người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, trên khuôn mặt đều vẽ lên một nụ cười mỉm. Góc phải bên dưới ảnh chụp có viết một hàng chữ nhỏ, ngày 1 tháng 10 năm 1979, Diệp Trí Viễn, Văn Tích Tuệ, mừng ngày tân hôn.

Tòa nhà này vốn là nơi sinh sống của một đôi vợ chồng với ba đứa con, về sau vì chuyển nơi ở nên mới vứt nó ở đây, ngay cả đồ nội thất cũng chưa từng chuyển dịch. Thế nhưng theo năm tháng phải đón nắng hứng mưa rồi phong thực, nó đã không còn diện mạo như lúc trước, chỉ còn sót lại vẻ lạnh lẽo thanh tĩnh không có hơi thở con người.

Rất nhiều năm sau này, khi cả ba anh em họ Diệp tề tựu cùng nhau, mảnh sân này đã bị lửa thiêu trụi thành tro tàn.

Tất cả chuyện xưa bắt đầu ở đây, cũng kết thúc ở chính nơi này.

[cont]

Nhận xét của mình: Đây là một tác phẩm hay, bởi nó ngược vì một người yêu quá dịu dàng, dịu dàng và hy sinh đến mức khiến người ta thấy đau vô cùng, dù nó là ngược ấm áp. Không chỉ tình yêu, bạn sẽ còn được thấy nhiều thứ khác trong truyện, tùy theo cảm nhận của mỗi người. Thân ái :”>

[1] nguyên văn là “tùy tâm sở dục” = làm những gì lòng mình muốn, có nghĩa xấu

[2] nguyên văn là “mạc danh kỳ diệu” = lời nói và hành vi làm cho người ta không thể lý giải, tức là không hợp với lẽ thường, có chứa nghĩa xấu

[3] nguyên văn là “cẩu huyết” = các tình tiết cũ xưa hoặc thực khoa trương

[4] hào môn thế gia = nhà giàu, tình hữu độc chung = toàn bộ tình cảm đều tập trung vào một người

[5] tài hoa, sắc thái đẹp đẽ

Sự trả thù công bằng

Điệp Chi Linh

Thụy Miên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.