CHƯƠNG 33.1: NGOẠI TRUYỆN – HỌP MẶT ĐÊM GIÁNG SINH
Ngũ bộ khúc hệ liệt
Diệp Lâm – Chu Ninh – Tiêu Vệ cùng sự góp mặt của các nhân vật khác
Điệp Chi Linh
Thụy Miên
.
Công nguyên năm 2008, 24 tháng 12, ngày lễ Giáng sinh.
Diệp Kính Văn vừa làm xong một cuộc phẫu thuật, đang thong dong đứng trước bồn rửa tay, đột nhiên di động trong túi rung nhè nhẹ, hắn chau mày dùng hai ngón tay “gắp” di động lên nghe, bên tai truyền đến một tràng cười cực kỳ gian ác.
“Mau đến cao ốc Long Hoa bằng tốc độ nhanh nhất có thể, nếu không, khặc khặc, người anh quan tâm nhất sẽ bị đẩy xuống à nha. . . .”
“Kính Văn!”
Đầu dây bên kia có tiếng kêu cứu của Lâm Vi, Diệp Kính Văn nhíu mày, phi như bay xuống lầu.
Trong phạm vi thành phố, ba chiếc xe cùng chạy như bay tới cùng một đích đến.
Mục tiêu: cao ốc Long Hoa.
Trên tầng cao nhất của cao ốc Long Hoa, ba chiếc sô pha bằng da thật được xếp thành một vòng, có ba người đang ngồi trên đó.
Một cười tủm tỉm, một cười nửa miệng, một cười lạnh lẽo.
“Các anh đoán đi, người thứ nhất là ai đây ta?” Tiểu Điệp mặt rất hớn bị ba người phớt lờ.
Rầm rầm rầm, là tiếng đập cửa.
Mở ra thì thấy Chu Phóng đang tựa cửa cười ác ôn: “Dám chơi trò bắt cóc với tác giả truyện trinh thám như tôi? Cũng không xử lý thanh âm bối cảnh cho hiệu quả, trăm ngàn sơ hở.”
“Vậy sao anh còn đến nhanh vậy?” Tiểu Điệp run rẩy.
“Nói nhảm, áp trại phu nhân nhà tôi đang ở trong tay cô, tôi không mau sao được?” Dứt lời, hắn thay đổi sắc mặt thành nụ cười xán lạn sấn lại gần, nắm lấy đôi tay của cậu thanh niên lạnh lùng trên sô pha, “Em không sao chứ?”
“Ừ.” Đối phương trả lời với vẻ thản nhiên, lặng lẽ rút tay về, nhưng cơ thể lại dựa vào thân mật hơn một chút.
“Chu Phóng, không chào tớ cái sao.” Lâm Vi cười nhẹ.
“Hửm, sao cậu lại ở đây?” Chu Phóng quay đầu qua, nhìn cậu nhóc đang cười toe ngồi bên cạnh anh, “Cậu này là?”
“Người yêu của Tiêu Phàm.” Lâm Vi thân thiết giới thiệu.
“Chào anh, tôi là Vệ Đằng, ha ha, anh chính là tác gia Chu Phóng nổi tiếng à? Em gái tôi rất thích tiểu thuyết của anh, nó kể cho tôi nghe hoài.”
Chu Phóng vuốt vuốt mũi ra vẻ phong độ: “Bình thường thôi, không nổi tiếng lắm.”
Đoan Mộc Ninh đang tựa vào người hắn khẽ hừ lạnh một tiếng.
Ngay lúc ấy ngoài cửa lại có người xuất hiện, anh ta vận một bộ âu phục màu trắng, dáng người cao gầy, trên gương mặt lãnh đạm thoáng hiện nỗi lo lắng, sau khi nhìn thấy Vệ Đằng, anh mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đến gần đặt tay lên vai cậu.
“Em không sao chứ?”
“Hì hì, không sao cả, má Điệp đón mọi người đến cùng nhau mừng lễ Giáng sinh, nói là cuộc họp mặt BT của gia tộc BT.”
Tiêu Phàm nghiêm mặt nói với tên đầu sỏ: “Bắt cóc cái gì? Cô làm vậy là phạm tội, biết chưa?”
Biết anh là luật sư giỏi rồi, dẫu vậy cũng đừng nên hở tí là nói phạm tội này nọ ức hiếp người thiếu kiến thức pháp luật như tui chớ. . . . .
Cơ mà quái gở là sao Diệp Kính Văn chưa có mặt nữa?
Còn đang nghi hoặc thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, cùng với tiếng cửa bật mở, Diệp Kính Văn cười đểu ôm một cây thông Noel to oành treo đầy đèn màu bước vào.
“Muốn đùa cũng không biết chọn địa điểm tốt, cô quên cao ốc Long Hoa là địa bàn của anh tôi rồi hử?”
Đặt cây thông Noel sang một bên, Diệp Kính Văn lại ngồi bên cạnh Lâm Vi, nắm lấy bờ vai anh.
Không đùa thì các anh chịu đến chắc. . . . . .Cũng không nghĩ rằng để triệu tập được nhiều người như vậy tui phải vất vả bao nhiêu nha. . . . . .
“Hôm nay gọi mọi người đến là vì muốn tụ tập bù khú cùng đón lễ Giáng sinh, thuận tiện phát mấy món quà nho nhỏ. . . .”
“Điều kiện?” Tiêu Phàm hỏi.
Giọng điệu y như thẩm vấn tội phạm thiệt là tui khó chịu quá nha. . . . .
“Điều kiện đương nhiên là phối hợp diễn một tiết mục. . . . .”
“Đừng bảo là một trăm câu hỏi.” Diệp Kính Văn cười lạnh.
Dĩ nhiên không phải, một trăm câu để dành cho tương lai mừ. . . .
Trong ánh nhìn như muốn giết người của các chàng trai trẻ, tiết mục chính thức được bắt đầu.
Đầu tiên xin tự giới thiệu, người dẫn chương trình là Điệp Chi Linh tui, gọi tắt là Tiểu Điệp, nickname Điệp Tử, má Điệp, là người mẹ gần gũi nhất trên thế gian này.
Sau đây mời mọi người tự giới thiệu nhá.
Thứ tự thì. . . . . xếp theo tuổi đi, Chu đại thiếu gia trước.
Chu Phóng cười bỉ trước ống kính: “Chỗ chuyên mục tác gia tôi có giới thiệu sơ nét về mình rồi, còn cả ảnh ngọc [1] nữa, nếu hứng thú mời qua đó xem.”
Úi giời, dám giở trò quyến rũ người ta ngay trước mặt em yêu, quả nhiên là tật xấu khó sửa.
Thế tới Lâm Vi nào?
“Không thể hiểu rõ một người bằng cách thông qua giới thiệu vắn tắt được.” Lâm Vi cười khẽ nhìn Diệp Kính Văn, hắn gật đầu.
Vậy. . . . thôi Tiêu Phàm đi?
Hờ hững: “Giới thiệu cái gì? Chiều cao, cân nặng hay sở thích?”
Còn Diệp Kính Văn. . . . .
Nhún vai: “Lâm Vi nói hộ tôi rồi.”
Tới Tiểu Ninh vậy?
Lạnh băng: “Tôi không thích tự giới thiệu.”
Trào nước mắt, bạn nhỏ Vệ Đằng hợp tác giùm tui đi.
“Ừm, tôi là Vệ Đằng, nhiệt tình cởi mở, tính cách ngay thẳng, thích mặc các loại trang phục lập dị không thịnh hành, thích ăn tất cả các món ngon, thích xem bóng đá, thích nhất là đi du lịch khắp nơi. Tôi cao 1m78, cân nặng lát nói sau, chưa đo ba vòng, còn muốn tiếp tục không?”
“Thôi đủ rồi. . . . .”
Bỗng dưng rất muốn nhét các người vào để sinh lại lần nữa!!!
★ Câu thứ nhất: xin hỏi, hãy trả lời trước mặt mọi người ở đây, ngoại trừ người yêu của mình ra, các anh thích ai nhất? (mở màn là câu hỏi châm ngòi ly gián nha, chỉ để tạo không khí ngày lễ nồng nặc mùi thuốc súng ^^)
Diệp Kính Văn nhướng mày, nhìn Tiêu Phàm, lại nhìn Chu Phóng, trực tiếp bỏ qua Tiểu Ninh, cuối cùng hắn cười bỉ: “Người tôi thích nhất hiển nhiên là. . . . .bản thân tôi rồi.”
MC trợn trắng mắt bổ sung: “Ngoại trừ mình và người yêu, lại loại luôn cả bia đỡ đạn là MC tui nữa, trong bốn người còn lại anh thích ai nhất?”
“Vệ Đằng.” Câu trả lời thật quả quyết.
“Lý do?”
Diệp Kính Văn nhếch môi: “Cậu ta bị đau dạ dày, tôi cũng có bệnh ấy, trường hợp này gọi là đồng bệnh tương lân, sao không thích được?”
Được rồi, xem như cho anh qua cửa.
Lâm Vi ngắm nghía Chu Phóng, lại ngắm nghía Tiểu Ninh, rốt cuộc dừng tầm mắt trên người Tiêu Phàm: “Tôi chọn Tiêu Phàm.”
Đồng loạt, có ba người sắc mặt siêu khó coi.
Lâm Vi tiếp tục cười vô tội: “Tiêu Phàm là đối thủ tôi kính trọng nhất, tôi rất nhớ những ngày tháng tranh đua với cậu ấy.”
Tiêu Phàm nhíu mày: “Chẳng phải cậu không quan tâm mấy thứ đó sao?”
“Đó là bề ngoài thôi, có thể thắng cậu khiến tớ cảm thấy rất vinh quang.”
Gặp Vệ Đằng mất hứng, Lâm Vi vội vàng giải thích: “Dĩ nhiên chỉ là kiểu thích dành cho đối thủ.”
“Không phải tình địch hử?” Chu Phóng cười đê tiện đổ thêm dầu vào lửa.
“Chu Phóng, chi bằng là cậu đi, tớ thích Tiểu Ninh hơn.” Lâm Vi vẫn cười tươi trước sau như một. (chắc ý muốn là tình địch với Chu Phóng =)))
“Trước đây Lâm Vi từng nói với cậu gì nhỉ?” Chu Phóng nhìn Diệp Kính Văn khiêu khích.
Mặt Diệp Kính Văn lộ vẻ ghê tởm, bắt chước giọng nói của Lâm Vi: “Tôi thích Chu Phóng, hơn nữa chỉ thích mình cậu ấy, tuy cậu ấy xem tôi như em trai nhưng tôi nhất định sẽ không bỏ cuộc.”
“Em. . . . . . có nói mấy câu như vậy sao?” Lâm Vi ngây thơ nhìn Diệp Kính Văn.
Hắn cười dịu dàng: “Chưa nói, anh bịa toàn bộ mà.”
Lâm Vi hài lòng nhéo lòng bàn tay hắn: “Vậy thay người trả lời đi.”
“Đến tôi.” Chu Phóng nhếch miệng cười xấu xa, “Tôi thích Diệp Kính Văn nhất.”
Diệp Kính Văn nhướn mày: “Tôi đây thật sự rất vinh hạnh.”
“Bị cậu xem là tình địch trong giả tưởng nhiều năm như vậy, tôi thật sự rất thích. . . . sự ngu dại của cậu.”
“Khụ. . . . ” Lâm Vi lên tiếng chặn ngang, Chu Phóng nhún vai tiếp tục: “Ngoài ra tôi còn ưa thích tính ngoan cố chết cũng không buông của Diệp Kính Văn nữa.”
“Sao nghe không giống nghĩa tích cực lắm.” Diệp Kính Văn cười.
“Nghĩa tích cực hay tiêu cực cậu cũng không biết à?” Chu Phóng chớp mắt.
“Tôi cũng rất hâm mộ công lực lượn quanh các loài hoa thơm cỏ lạ mà không dính chiếc lá nào của anh.” (ý lăng nhăng mà không bị quả báo =)))
“Đừng nói lung tung.” Chu Phóng giận tái mặt.
“Tất nhiên vì trong tim đã có người yêu thật lòng nên hoa dẫu đẹp đến đâu cũng không hợp mắt, đúng chưa.” Cười đầy ý vị ngắm nghía cậu trai đang dựa vào Chu Phóng.
Chu Phóng thở phào, ném cho Diệp Kính Văn một ánh nhìn kiểu cậu-biết-thức-thời-đấy.
Ôm vai người bên cạnh, nói khẽ: “Giới thiệu với em, hắn chính là đối tượng em muốn phân thây bấy lâu nay.”
Diệp Kính Văn mỉm cười: “Hâm mộ đã lâu, Bảo Đinh đại nhân, tôi từng mua hết sách của cậu về làm bộ sưu tập.”
Đoan Mộc Ninh cười khẽ, bình thản nói: “Cám ơn.”
“Tuy không hề xem.” Diệp Kính Văn bổ sung.
“Cũng coi như cám ơn vì ít nhất cậu giúp tôi nâng cao lượng tiêu thụ.”
Nhún vai, nhíu mày, không nói nhiều hơn nửa câu.
MC: “Thay người thay người, nói thêm nữa là cãi lộn ầm ĩ cho coi, tui hổng thích lôi chuyện cũ ra nha.”
Tiêu Phàm không thèm quanh co, nói thẳng tuột: “Tôi chọn Chu Phóng.”
“Ồ?”
“Tuy không tiếp xúc nhiều lắm nhưng tôi nhớ rõ giao ước chúng ta chưa thực hiện được.” Tiêu Phàm mỉm cười.
Chu Phóng hiểu ý: “Chơi bóng rổ ấy hửm? Lâu rồi không luyện, bất quá cũng thừa sức thắng cậu.”
“Chưa chắc đâu.”
Về phần ai sẽ thắng không quan trọng, hai người đều là công, thua rất mất mặt. . . . .
Vệ Đằng cười: “Tôi chọn Lâm Vi.”
Lâm Vi mỉm cười: “Sao lại chọn tôi?”
Vệ Đằng gãi đầu, “Tôi cũng không biết. . . . . .”
“Hở?”
“Nơi này ngoại trừ Tiêu Phàm thì tôi thân với anh nhất.”
“Ê cậu bé, cậu cũng thẳng thắn quá đi. . . .” Tiểu Điệp bó tay.
“Đúng rồi! Còn nữa. . . .” Vệ Đằng nhe răng cười: “Tôi với em anh là bạn cùng trường.”
Đây là loại lý do rách nát gì vậy. . . . .
Người cuối cùng, tới lượt Tiểu Ninh phát biểu ý kiến.
Quét một vòng toàn cảnh, điềm nhiên: “Không thích, không chọn.”
“Không thể. . . . .”
“Vậy Diệp Kính Văn đi.” Liếc Diệp Kính Văn, thu hồi đường nhìn chuyển qua Chu Phóng, “Lý do tương tự Chu Phóng.”
Tiếp tục lười nhác dựa vào người ai kia.
Chu Phóng dịu dàng ôm cậu, xem người khác như không khí.
Câu thứ nhất kết thúc, hiện trường không xuất hiện trường hợp bạo lực máu chảy thành sông, tui không cam lòng.
★ Câu thứ hai: Xin hỏi lần H “triệt để muốn quên” nhất tính đến thời điểm hiện giờ là lúc nào?
Tiếp tục chơi chiêu ‘lửa đã đỏ còn bỏ thêm rơm’. . . .
Diệp Kính Văn cười lạnh: “Lần nào cũng không muốn quên, được phỏng?”
Lâm Vi ủ dột: “Lần cường bạo khi hiểu lầm nhau.”
“Xin lỗi. . . . . .” Anh giai nào đó vội vã ôm vai người yêu an ủi.
Lâm Vi cười khẽ: “Không sao đâu, chỉ vì đau quá nên ấn tượng mới khắc sâu như vậy, đã là quá khứ rồi nên em cũng không để tâm làm gì.”
Diệp Kính Văn bắn ánh nhìn giết người về phía tên họ Chu đang cười độc ác: “Không phải tại anh sao?”
Chu Phóng: “Chính cậu tự nghĩ lung tung hiểu lầm tôi với Lâm Vi, đâu liên quan gì đến tôi.”
“Hừ.” Quay người ôm ghì lấy Lâm Vi, không thèm để ý Chu Phóng.
Lâm Vi cười cười: “Còn anh? Thật sự không muốn quên gì sao?”
Diệp Kính Văn ngẫm nghĩ: “Ừm. . . . Lần kia em đè anh, kỹ thuật thực ra có hơi. . . . .”
“Cấm nói nữa. . . . .” Lâm Vi đỏ mặt ngắt lời hắn.
Diệp Kính Văn mỉm cười, thấp giọng thì thầm: “Nếu lần sau muốn thì anh sẽ từ từ dạy em.”
Lâm Vi nhỏ giọng: “Không được đâu, phiền phức lắm.”
“Vậy em cứ nằm hưởng thụ là được rồi, mấy cái khác giao cho anh. . . .” Hắn kề sát rạt rủ rỉ rù rì.
Vệ Đằng cũng tiu nghỉu: “Tôi nghĩ, hẳn là lần tôi không biết chừng mực làm anh ấy bị thương.”
Tiêu Phàm khẽ khàng ôm Vệ Đằng, xoa tóc cậu: “Không cần áy náy, anh cũng có chỗ sai mà.”
“Tôi rất thô lỗ, ảnh chảy máu nhưng tôi vẫn kích động hôn. . . .”
“Đồ ngốc, lần anh uống rượu chẳng phải cũng làm em bị thương sao? Còn để em chịu đựng cơn đau lê tấm thân đi quãng đường xa như vậy, thật là đáng chết mà.”
Thế là hai người tự trách qua tự trách lại, trong khi rất nhiều kẻ đang có mặt tại hiện trường cười hả hê trên nỗi đau của họ. . . . . . .
“Chúng ta quên hết mấy chuyện không vui này đi ha.” Vệ Đằng cười tươi tắn, “Thực ra sau này lần nào cũng thoải mái hết.” Nói xong lại bắt đầu đỏ mặt.
Tiêu Phàm dịu dàng vuốt tóc cậu.
Bất chợt Vệ Đằng nhớ ra sự kiện nào đó: “Đúng rồi, lần trước ăn cơm xong, Diệp Kính Văn có tặng chúng ta keo bôi trơn dùng rất tốt.” Thằng bé này nói chuyện thiệt đúng là bịt miệng không kịp mà.
“Ừ.” Tiêu Phàm ngoảnh đầu lại nhìn Diệp Kính Văn, cùng mỉm cười.
“Diệp Kính Văn.” Lâm Vi bỗng nhiên giận tím mặt.
“Hở?”
“Đừng lấy mấy sản phẩm chỗ anh ba anh nữa.”
Diệp Kính Văn cười khẽ: “Ừ, anh chỉ lấy mỗi keo bôi trơn thôi mà.”
“Thế này roi này kẹp không phải do anh lấy sao?”
“Ây chà, chỉ sưu tầm thôi, không sử dụng đâu.” Đoạn, hắn cười bỉ đá lông nheo mấy cái, “Sao anh nỡ dùng với em được?”
“Vứt.”
“Vứt thì tiếc lắm, mọi người. . . . . ai cần không?” Diệp Kính Văn hỏi.
Bị tập thể khinh bỉ lườm bằng nửa con mắt, hắn nhún vai: “Thôi để trả lại ông anh vậy.”
Kế tiếp đến phiên Chu Phóng và Tiểu Ninh.
Không khí có mùi bất thường quá.
Chu Phóng trầm mặc một lúc lâu, cười: “Thứ tôi muốn quên nhất không phải H.”
“Vậy là cái chi? Trừ H ra muốn quên toàn bộ những thứ khác?” MC kích động nha.
“Không muốn quên gì cả.” Chu Phóng dùng ngón cái nâng cằm, sau khi nghĩ ngợi một chốc mới trầm giọng nói: “Mỗi ngày ở cùng cậu ấy, dẫu là hạnh phúc hay đau khổ tôi cũng luyến tiếc không muốn quên.”
Tập thể sửng sốt nha.
Tiểu Ninh thình lình nói: “Chu Phóng, đừng trộm lời thoại.” =))))
Chu Phóng mỉm cười: “Của em cũng như của anh thôi, hai ta cần gì phân rõ chứ.”
Tiểu Ninh ngó hắn, điềm nhiên đáp: “Tiền bản quyền.”
Chu Phóng cười vô sỉ: “Về nhà lên giường xong anh trả cho em, chịu không?”
Tiểu Ninh nhíu mày: “Không cần.”
“Không cần cũng phải cần. . . . . .Đã lâu chúng ta không ấy ấy. . . . . .Nhân dịp lễ Giáng sinh, chúng ta. . . . .” Tới đây là thì thà thì thào luôn rồi.
“Khó chịu.” Vẻ mặt cậu cứng ngắc.
“Sao lại khó chịu, chỗ này nhiều tên học y lắm, anh túm một người đến khám cho em.”
Diệp Kính Văn cười: “Đầu óc có vấn đề thì hãy tìm tôi điều trị, còn loại kia tôi không lo được. Tôi học khoa thần kinh là để chữa cho những phần tử bại não như Chu Phóng.”
Tiểu Ninh lừ Diệp Kính Văn một cái lạnh buốt, cúi đầu, lí nhí nói với Chu Phóng: “Chẳng phải tại anh sao, không biết tiết chế.”
“Hở, lâu lắm rồi mà, vết thương đằng sau của em còn chưa lành sao?”
“Lành rồi.”
“Thế. . . . .”
“Lần nào cũng bảo một lượt là đủ rồi, kết quả anh luôn. . . . Được một tấc lại muốn tiến một thước.”
“Nói thừa nha, được tấc mà không tiến lên thước chẳng nhẽ lại để kẹt bên trong?”
“. . . . . . .”
Chu Phóng cung cấp cho tập thể có mặt tại hiện trường toàn bộ quá trình trêu chọc Tiểu Ninh. . . . . .
Vệ Đằng chợt nghiêm túc nói: “Tiêu Phàm anh xem, da của Tiểu Ninh trắng như trứng gà bóc, mỗi lần đỏ ửng trông y như quả đào, đẹp ghê hen.”
Tiêu Phàm mỉm cười: “Em đỏ mặt cũng rất ưa nhìn, hệt như chú nhím đang lột da vậy.”
“Nhím lột da?” Vệ Đằng gãi gãi gáy, “Chưa từng thấy.”
“Đêm nay về đi. . . . . .Anh sẽ đích thân lột cho em xem.”
Diệp Kính Văn đến sát bên tai Lâm Vi: “Cậu Tiểu Ninh đó dễ ngượng ngùng ghê nhỉ.”
“Ừ. . . . . . . .”
“Nhưng mà vẫn thua em. . . . .”
“Em thì sao?”
“Mỗi khi em ngượng đều vùi mình trong chăn, anh rất mong chờ em sẽ chủ động một lần.” Tưởng tượng đến hình ảnh người yêu mình chủ động, không hiểu sao hắn cảm thấy đáng sợ quá chừng, bèn thở dài, “Thôi quên đi, anh biết em không có tiềm chất làm dụ thụ [2] đâu, vẫn là chính em đi.”
Diệp Kính Văn cười quỷ quyệt: “Kéo một Lâm Vi đang thẹn thùng ra khỏi chăn cũng làm anh cảm thấy rất vinh quang.”
Lâm Vi nghiêm túc đáp: “Đủ rồi, đừng thảo luận đề tài này công khai trước bàn dân thiên hạ.”
“Vậy trở về rồi họp kín vấn đề này một cách nghiêm túc nhá.”
“Ừm. . . . .” Cúi đầu, nỉ non, “Em vốn đã chuẩn bị rượu, định chờ anh về cùng nhau trải qua ngày lễ Giáng sinh.”
“Bởi vậy, kết quả tự nhiên bị người nào đấy bắt dự buổi gặp mặt, quả thực là không biết điều.”
Kết luận: Chúng bây đều là phường háo sắc.
★ Câu thứ ba: Tám đê tám đê, mời tha hồ tám bí mật của nhau đê, phòng tổng thống bên cạnh có bồn tắm xa hoa, giường king size mềm mại và keo bôi trơn hảo hạng sẽ dành cho ai gây bất ngờ nhiều nhất . . . . .
“Mông cậu ấy có một vết sẹo, hình dạng rất đáng yêu, tròn tròn, lớn cỡ ngón tay thôi, tôi cực thích chọt chọt vào nó.”
Chu Phóng cười thô bỉ, cậu trai tên Ninh nào đó nháy mắt mặt đỏ như cà chín.
MC tò mò hỏi: “Sao chó ngoạm ra được vết sẹo đó hay vậy? Chu Phóng, anh khẳng định. . . .vết sẹo đó không phải do anh cắn chớ?”
“Tôi không cắn mặt sau, có cắn đương nhiên cũng là phía trước. . . . .”
Còn chưa nói xong đã bị Đoan Mộc Ninh mặt lạnh nhảy vô họng ngồi: “Mỗi lần Chu Phóng viết tiểu thuyết đến đoạn sẽ bắt đầu nổi điên, hung hãn giày vò gấu bông.” (chỗ đó nguyên văn chắc chỉ XXX quá =)))
“Trường hợp này xin thứ cho tui không dám hình dung. . . . .” Giày vò cậu tui còn tưởng tượng được. . . . .Giày vò gấu bông? Hổng lẽ móc hết bông ra?
Tiểu Ninh tiếp tục khai: “Thời điểm anh ta không có ý tưởng, sẽ. . . . .”
“Thế nào?”
“Tìm-ý-tưởng-trên-thân-thể-tôi.” Câu này được thốt ra bằng “phương pháp” nghiến răng nghiến lợi.
Chu Phóng cười hèn mọn: “Còn cách nào khác đâu, em là bé cưng trời ban cho anh, là nguồn cảm hứng của đời anh.”
Má ơi. . . . .Đêm nay tui phải nấu một nồi canh da gà ><
Lâm Vi nghĩ một hồi thì cười nói: “Thi thoảng Kính Văn rất trẻ con, còn cố chấp nữa.”
“Ví dụ như?”
“Lần trước anh ba đến nhà chúng tôi ép ảnh gọi ‘anh ơi’, ảnh. . . . .bất luận thế nào cũng không kêu được thành tiếng, há miệng gần nửa ngày vẫn thất bại, xấu hổ ngồi tại chỗ trừng trộ.”
“. . . . . . . .Sau đó thì?”
“Tôi gọi giúp ảnh.” Lâm Vi cười, vỗ vỗ tay Diệp Kính Văn, “Anh ba vừa vất vả từ nước ngoài về, anh kêu một tiếng ‘anh ơi’ có làm sao đâu.”
“Ối cha, em thông cảm cho ổng hở, em biết ổng nhận xét em thế nào trước mặt anh không?” Diệp Kính Văn lười biếng dựa vào sô pha, ôm vai người yêu, “Ổng nói lúc Lâm Vi gọi anh mắt hay cong lên trông khả ái vô cùng, muốn hốt em về hộp đêm bán đấu giá ghê luôn, hẳn sẽ tìm được mức giá tốt.”
“. . . . . .” Lâm Vi giận đến mức mặt mày tím ngắt, anh ngẫm nghĩ rồi mỉm cười: “Có lần anh ba uống say bí tỉ thì nằm ườn trên sô pha trông tội nghiệp lắm, ảnh vừa gọi tên một người vừa lăn lộn làm nũng. . . . .” >//////<
Diệp Kính Văn nhíu mày: “Quẳng hết mặt mũi nhà họ Diệp rồi.”
“Diệp Kính Văn có lần nọ xỉn quắc cần câu cũng ôm em cọ tới cọ lui y như con mèo nhỏ, còn liếc mắt đưa tình nữa cơ.” Anh nói tới đây thì tự dưng nín bặt.
“Sao không nói nốt phần sau?” Diệp Kính Văn cười đểu, “Bị con mèo nhỏ đớp sạch nhỉ?”
Lâm Vi nuốt nước miếng.
Chu Phóng cười hô hố: “Tuyệt đối là giả vờ, Lâm Vi cậu vẫn chẳng tiến bộ chút nào, nhiều năm như vậy mà còn mắc mưu được.”
Diệp Kính Văn sấn lại, nhỏ nhẹ nói bên tai Lâm Vi: “Quả thật là anh giả vờ, nhưng nhìn anh uống rượu thì em dịu dàng biết bao nhiêu. Rất thích những khi em dịu dàng với anh, nuông chiều anh. . . . .vuốt tóc anh.”
Lâm Vi cúi đầu lặng thinh.
“Thói ngủ của Vệ Đằng rất xấu.” Tiêu Phàm nhíu mày, “Thường xuyên khua tay múa chân loạn xạ đánh tôi.”
Vệ Đằng cười rạng rỡ: “Xin lỗi, tại em hay mơ mình đi cướp của người giàu chia cho người nghèo.”
“Tôi phát hiện ra một bí mật nhỏ. . . .” Tiêu Phàm cười đầy ý vị, “Mỗi lần bóp mông cậu ấy, cậu ấy sẽ bất động.”
“Đó là tử huyệt của Vệ Đằng.” Có chú nào đó đưa ra kết luận.
Vệ Đằng bừng tỉnh: “Thảo nào luôn mơ thấy có lưu manh sờ mông em.”
“. . . . . .” Mặt Tiêu Phàm đen như đít nồi, “Cậu ấy không có gì ôm thì không ngủ được, tôi đành phải mua cái gối ôm thật to cho cậu ấy.”
“Thực ra em muốn ôm anh ngủ hơn. . . . .”
Tiêu Phàm hừ một tiếng: “Khó làm được, ai bảo em cứ thích nhích tới nhích lui trong lòng anh, sức kìm chế của anh không tốt đến vậy.”
Bởi vì sáu con người kia đều tự về nhà mừng lễ, không muốn trả lời mấy vấn đề “lãng phí thời gian”, “ngây thơ”, “tẻ nhạt”, “vớ vẩn” và “vô nghĩa” như trên nữa. . . .Thế nên ngoại truyện đặc biệt mừng Giáng sinh đến đây là hết. Sau này có cơ hội sẽ lôi kéo toàn bộ nhân vật đến ^^
Lời tác giả:
Buổi họp mặt của 12 diễn viên nếu có thời gian tui sẽ viết thêm, người nhiều quá làm tui loạn dễ sợ, toát cả mồ hôi, các anh có cảm thấy không phân biệt rõ ai với ai hông?
Tập thể: Phẩm chất riêng của mỗi người chúng tôi khác nhau rất rõ rệt!
Diệp Kính Văn: Tuy tôi biết cô già nhanh nên đần độn, nhưng tên chúng tôi cô cũng phải phân biệt rạch ròi chứ.
Diệp Kính Huy: Kỳ thực anh rất mong cô ta hỗn loạn quá nhận sai người, để anh đi OOXX Trình Duyệt, lại OOXX thêm Lâm Vi, rồi. . . . . .
Tư Minh: Em suy nghĩ nhiều rồi.
Diệp Kính Hy: Ba anh em chúng ta cô ta còn biết phân biệt rõ ràng. A Huy, cậu vừa mới nói gì đó?
Diệp Kính Huy: Ừm, thực ra Trình Duyệt vẫn còn tồn tại một cách kỳ diệu trong lòng em. Ý tưởng biến thái của em với anh ta chưa bao giờ thay đổi.
Diệp Kính Văn: Ý tưởng biến thái của anh với Lâm Vi nhiều hơn.
Diệp Kính Huy: Đó là do anh thương cậu, yêu ai yêu cả đường đi, hiểu phỏng?
Tư Minh: Mọi người cứ tiếp tục, tôi dẫn cậu ấy về trước. =))))))))))
Trình Duyệt:. . . . . .
Trình Duyệt: Việc này, tôi với em trai chắc cô ấy cũng phải nhận rõ mà ha?
Trình Nhạc: Đừng lo lắng, chuyện của chúng ta viết cuối cùng mà, cô ta dám ghép bậy chúng ta cứ bãi công là được.
Má Điệp: . . . . . .Tui chưa già đến mức lú lẫn đâu, sao các anh lại ghét tui như vậy, oa oa oa, tui phải viết ra một cái ngoại truyện để các anh bị gấu chó OOXX lại bị gấu chó OOXX rồi lại bị gấu chó. . . .
Lâm Vi: Kính Văn, mau gọi xe cấp cứu, não cô ấy xuất huyết rồi, mồm miệng bắt đầu mơ hồ.
Tiêu Phàm: Chờ chút, vấn đề phân chia tài sản thì sao, má Điệp cần lập di chúc không? Tôi là luật sư chuyên nghiệp đây. Nói xem cô có mấy đồng tiền gửi trong ngân hàng?
Chu Phóng: Muốn viết hồi ký hay mấy thứ linh tinh khác trước khi ngủm củ tỏi không, tôi với Tiểu Ninh sẽ phụ trách. Nhìn cô nghèo rớt mùng tơi như vậy nên tôi tặng miễn phí cho!
Quy Kiếm Minh: Tôi phụ trách sửa kịch bản, đem số phận long đong khi còn sống của má Điệp làm thành một bộ kịch truyền thanh khiến người người rơi lệ. Nói, thời thơ ấu của cô gặp nhiều bất hạnh lắm nên mới biến thái đến độ này phải không?
Trình Nhạc: Chắc không đâu, thời niên thiếu anh cũng vất vả nhưng khi lớn lên vẫn bình thường mà, em nghĩ cô ta chắc do trời sinh rồi.
Má Điệp: Vì sao tui lại viết ra các người vì sao lại viết ra các người vì sao lại viết ra các người. . . .
Lâm Vi: A lô, trung tâm cấp cứu phải không, chỗ của chúng tôi có một bà thím đến thời kỳ mãn kinh đột nhiên mất ý thức nói năng bậy bạ, phiền các anh đưa xe đến cứu. . . . . . .
Má Điệp: Mọi người thấy chưa, chỉ một vấn đề bé tí tẹo mà bọn họ cũng làm tui tức chết, mấy cuộc họp mặt gì đó thiệt đáng sợ quá đi thôi T T
[1] ảnh ngọc: cách nói lịch sự về bức ảnh của người khác, Chu thiếu gia tự đề cao mình =))
[2] Thụ chuyên đi quyến rũ người khác =))
Lời nhận xét của người biên tập:
Chu Phóng: quá khốn!
Tiểu Ninh: đáng yêu quá >////<
Diệp Kính Văn: quá bỉ!
Vệ Đằng: thôi cậu nhỏ cậu không lớn nổi đâu -,-
Diệp Kính Huy: uống say lăn lộn làm nũng??? Tui biết tui biết giơ tay khi đó anh nhà anh đi công tác, anh nhớ nên anh uống rượu quên sầu, anh lăn lộn bảo “Tư Minh tôi muốn ăn ABC tôi muốn anh XYZ tôi muốn XXOO” phải hơm phải hơm >//////<
Tư Minh: con rể vàng của Diệp gia, chuyên giải quyết những vấn đề do yêu nghiệt họ Diệp gây ra =))
Dạo này ăn chay thường xuyên nên sắp đến H mình lười làm quá ╮(╯╰)╭
Tặng các bạn cái này đọc bù vậy :”> Thiệt ra làm cái này vì A Huy quá cư tê, chỉ xuất hiện mấy dòng mà làm tui kìm lòng không đặng ╮(╯╰)╭Sự trả thù công bằng
Điệp Chi Linh
Thụy Miên