CHƯƠNG 7.1: PHIÊN NGOẠI – MỪNG NĂM MỚI [TRÍCH ĐOẠN CỦA BA ANH DIỆP]
Ác ma đích thanh âm – Công bình đích báo phục – Vi vi đích vi tiếu
Điệp Chi Linh
Thụy Miên
.
Năm giờ chiều, lúc mọi người đang vây quanh bàn chuẩn bị ăn sủi cảo, chợt nghe chuông cửa lanh lảnh vang lên. Diệp Khiêm chạy ra đón khách, nhón chân nhìn vào mắt mèo trông ra ngoài, sau đó nhanh nhẹn mở cửa rồi vui vẻ reo lên: “Chú ba, chú Tư!”
Người vừa tới đích thị là Tư Minh và Diệp Kính Huy.
Hai tay Diệp Kính Huy trống trơn, đeo kính mát lịch lãm y hệt như đang tham dự buổi tiệc của minh tinh, vừa thấy Diệp Khiêm thì bế bổng cậu nhóc lên, véo lỗ tai nó: “Diệp Khiêm bé bỏng, nhớ chú ba không?” Diệp Khiêm bị hắn hành hạ đã thành thói quen, vội vàng thức thời thưa rằng: “Dạ nhớ! Nhớ lắm luôn! Mỗi ngày con đều nghĩ không biết khi nào chú ba mới tới chơi.” Diệp Kính Huy hừ một tiếng, mất hết hứng thú buông thằng nhỏ ra.“
Tư Minh đưa chai rượu đang cầm trong tay cho Diệp Kính Hy, theo như lệ thường mà thản nhiên nói: “Tết Nguyên Đán vui vẻ.”
Diệp Kính Hy nhận lấy quà mừng, nhíu nhíu mày: “Đến chúc Tết sớm như vậy, thật không giống phong cách của anh.”
Tư Minh nhún vai: “Hết cách rồi, cậu ấy nhất định đòi đến.” Vừa dứt lời, anh liếc qua đại gia họ Diệp đang nghênh ngang ngồi trên sô pha, “Cũng là cậu ấy nửa tiếng trước bỗng dưng hạ quyết tâm, bảo đã nhiều năm không ăn Tết với anh hai khiến tình cảm anh em phai nhạt, năm nay nhất quyết phải tới chúc Tết anh, không để anh vì kết hôn nên quên mất anh em ruột thịt.”
Diệp Kính Hy nương theo tầm mắt của Tư Minh nhìn qua phòng khách, thấy Diệp Kính Huy không chút khách khí cầm đôi đũa của anh ăn sủi cảo tới tấp, Trình Duyệt đứng tại chỗ lúng túng há mồm muốn cản mà không cản được.
“A. . . . . .đôi đũa kia Kính Hy đã dùng rồi, để tôi đi lấy cho cậu đôi mới.”
Diệp Kính Huy cười đê tiện: “Không sao đâu, tôi với anh già khi chưa sinh ra đã ôm nhau nằm cùng một chỗ uống nước ối, chẳng lẽ tôi còn sợ nước miếng của ảnh?”
“. . . . . . &%¥#@%¥@” Trình Duyệt triệt để câm nín quay đầu lại nhìn Diệp Kính Hy, Diệp Kính Hy quay đầu lại nhìn Tư Minh, Tư Minh cúi đầu vuốt mũi, sau một lúc lâu mới trình bày kết luận: “Theo như tôi thấy, chúc Tết là lấy cớ, đến ăn chực cơm mới là mục đích của cậu ấy.”
Diệp Kính Hy nghiêm túc gật đầu, lạnh lùng nói: “Tôi cũng thấy vậy.”
Sủi cảo trên bàn rất nhanh đã bị cậu ba nhà họ Diệp càn quét hết, Trình Duyệt đành phải đến phòng bếp nấu thêm, không lâu sau, chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Diệp Khiêm tiếp tục nhảy chân sáo đi ra tiếp đón, nhón chân nhìn vào mắt mèo, rồi mở cửa lễ phép gọi: “Chú tư, chú Lâm!”
Lâm Vi mỉm cười xoa đầu cậu nhóc: “Chúc Tiểu Khiêm năm mới vui vẻ. Bộ đồ này rất đẹp, ba con mua phải không?”
“Dạ, con cũng thấy cực bảnh.” Diệp Khiêm đắc ý trả lời.
Diệp Kính Văn nhìn thoáng qua toàn cảnh phòng khách, chỉ thấy trên sô pha có cả đống người đang ‘an tọa’, cực kì hoành tráng, đồng thời, một loạt đôi mắt khẽ đảo qua cửa chính. Cậu ta không nhịn nổi nhếch khóe miệng lên: “Ây dô, nhiều người vậy ư? Nhà của anh hai hôm nay thật tưng bừng.”
Lâm Vi im lặng không nói mà chỉ xấu hổ cười cười, quay sang thấp giọng thì thầm với Diệp Kính Văn: “Sao anh không nói với em anh ba anh cũng đến?”
Diệp Kính Văn nhướng mày đáp: “Anh nào biết, trước kia ổng từng nói ghét nhất mấy ngày lễ nhộn nhịp, mỗi lần đến Tết đều lẩn rất xa. Chẳng biết năm nay vì sao lại thế này, bất thình lình đổi tính chạy tới nhà anh hai chúc Tết, em biết không, hành động của ổng không thể dùng tiêu chuẩn của con người đánh giá được.”
“. . . . . . Mỗi lần anh ta nhìn em đều cười rất quái dị.” Lâm Vi phiền muộn nói, “Không lẽ bởi vì lúc trước anh ta tiêm cho tụi mình thứ nước gì gì kia…”
Thấy Diệp Kính Văn cũng bắt đầu muốn cười, Lâm Vi không nhịn nổi mà phàn nàn: “Anh cười cái gì? Muốn bắt chước anh ta giễu cợt mọi người sao? Anh em nhà anh đều giống y hệt nhau.”
Nghe thấy thế, cậu ta vội vàng thu lại nét cười, hạ giọng an ủi: “Được rồi, đừng nghĩ đến chuyện quá khứ nữa, anh ấy cũng không có ác ý gì với em, chỉ là hành vi có hơi lập dị một tí. Em xem anh ấy như không khí là được, đừng để ý.”
Lâm Vi hơi nhíu mày, “Quên đi, em cách xa anh ta một chút.”
Ngay lúc ấy, Diệp Kính Huy đột nhiên cười nói: “Nè nè, hai người các cậu đừng có nói bậy sau lưng tôi nha. Lâm Vi đến đây, nhà có sủi cảo này, là do anh đặc biệt để dành cho cậu.” Lại bổ sung một câu, “Yên tâm, không có bỏ thuốc.”
Lâm Vi nhẫn nhịn đến ngồi ở vị trí cách hắn xa ơi là xa, cười gượng trả lời: “Cám ơn . . . . . . anh ba. Em không đói, anh cứ ăn tự nhiên đi!”
Diệp Kính Huy chau mày, chuyển bát sủi cảo cho Tư Minh: “Không ai thèm ăn hết, cho anh này.”
Tư Minh mỉm cười nhận lấy bát sủi cảo, ghé sát bên tai hắn thấp giọng ôn tồn: “Em không cần đánh trâu cách núi [1], anh hiểu.”
Diệp Kính Huy cười lạnh: “Hiểu cái quái gì?”
“Em quan tâm anh, biết anh đang đói nên đặc biệt chừa sủi cảo cho anh, còn lấy Lâm Vi làm lá chắn…….” Chưa kịp dứt lời đã trúng một quyền vào bụng, Diệp Kính Huy lườm anh một phát, lãnh đạm nói: “Tự mình đa tình, mơ tưởng viễn vông.”
Tư Minh cười khẽ đáp: “Càng bạo lực càng chứng minh em chột dạ.” Sau đó lại tiếp tục sấn đến bên tai hắn rì rầm: “Anh lại thích em như vậy.”
Nhác thấy ai đó sắp thẹn quá thành giận mà bạo lực hơn, Tư Minh khôn ngoan nhét sủi cảo vào miệng.
Diệp Kính Hy ra khỏi bếp, bỗng nhiên phát hiện phòng khách lại nhiều thêm một đôi Diệp – Lâm, anh nhịn không được hỏi: “Hôm nay các cậu đi họp chợ hả?” =))
Diệp Kính Huy đáp: “Dĩ nhiên là đến chúc Tết anh hai.”
Diệp Kính Văn trả lời: “Em thấy chúng ta đã nhiều năm không đón năm mới cùng nhau, năm nay cũng nên tụ họp ăn cơm tất niên, nhân tiện bồi dưỡng bồi dưỡng tình cảm keo sơn của anh em một nhà.”
Diệp Kính Huy tiếp lời: “Đúng đúng, chú út nói quá đúng.”
Rồi thì hai người ngó nhau cười.
Diệp Kính Hy nhìn qua nhìn lại, không cách chi thấy được ý định “bồi dưỡng tình cảm anh em” trong nụ cười sáng lóa của hai thằng em, kỳ thực là rỗi rãi không việc gì nên đến quấy rối, thuận tiện ăn chực cơm tất niên thì có.
Diệp Kính Huy thấy ông anh nhà mình vẫn cau mày thì bật cười: “Mẹ đi nước ngoài du lịch, tụi em là người đáng thương không có tí tin tức nào, đành phải đến nơi của anh hai tìm chút không khí Tết, ai bảo chỗ anh hai có hương vị ‘gia đình ấm áp’ nhất làm chi.”
Diệp Kính Văn hạ giọng nói bên tai hắn: “Anh nịnh hót hình như. . . . . . hơi quá rồi?”
Diệp Kính Huy thấp giọng trả lời: “Không đâu, anh già là loại người khoái ngụy trang mình hướng nội [2], thích nhất chúng ta khen ảnh trước mặt mọi người.”
“Thật không. . . . . .” Diệp Kính Văn hoài nghi nhìn hắn, quay đầu lại cười với anh hai nhà mình, “Anh hai, em cũng rất kính trọng anh nên mới đến chúc Tết, anh xem, chỗ anh ba em cũng lười không thèm đi.”
Diệp Kính Huy lại gần bảo: “Cậu không đến phiền anh, anh sung sướng còn không kịp.”
Diệp Kính Văn đáp: “Em cũng vậy, hai ta như nhau đều miễn đi.” =))
Thấy bọn họ vẫn còn đang châu đầu ghé tai thảo luận, Diệp Kính Hy rốt cục nhịn không được, hạ giọng gắt: “Hai cậu nói đủ chưa?”
Cả hai rốt cục cũng ngừng trò mồm mép giả vờ giả vịt, cùng nhìn về phía Diệp Kính Hy, lúc này anh mới bất đắc dĩ nói: “Anh cũng không phải không chào đón các cậu, ít nhất trước lúc đến các cậu cũng nên gọi điện thoại chứ?”
Diệp Kính Huy trưng ra vẻ mặt vô tội: “Bất ngờ tập kích mới thú vị.”
Diệp Kính Văn thể hiện biểu cảm chân thành: “Muốn tặng anh hai sự vui mừng nho nhỏ.”
Diệp Kính Hy trợn mắt liếc hai thằng em: “Được rồi được rồi. Kính Văn xuống bếp giúp đỡ, Trình Duyệt đang bận muốn chết kìa. A Huy, cậu đến ngồi cạnh Tư Minh đi, một người chiếm diện tích sô pha nhiều như vậy làm gì. . . . . .”
Phòng khách hỗn loạn thành một đống, Diệp Kính Hy ngồi tại chỗ sắp xếp “đội hình”, Diệp Kính Văn nghe lời anh cả chạy xuống bếp hỗ trợ.
[…]
Diệp Kính Hy, Tư Minh, Diệp Kính Huy, bộ ba này vừa tụ lại với nhau thì đề tài tán gẫn không bao giờ rời khỏi tài chính cổ phiếu, Trình Nhạc đã sớm chạy đến phòng đọc sách lướt mạng, Lâm Vi ngồi đợi ở phòng khách buồn chán vô cùng, quyết định dẫn Diệp Khiêm vào bếp quan sát tình hình.
Diệp Khiêm thấy Diệp Kính Văn mổ cá vừa nhanh lại vừa chuẩn, nhịn không được khen ngợi: “Kỹ thuật giết cá của chú tư siêu quá.”
Diệp Kính Văn nói: “Kỹ thuật giết người của chú rất tốt.”
“A?”
Lâm Vi xấu hổ giải thích: “Mổ cá giống như phẫu thuật, cầm dao quen tay rồi. . . . . .”
“Cũng là em hiểu anh.” Diệp Kính Văn mỉm cười, quay đầu nói với Diệp Khiêm: “Lại đây, chú tư dạy con, cái này là túi mật của cá, chúng ta bình thường hay nói sợ mất mật chính là chỉ cái này.”
“Dạ. . . . . .” Diệp Khiêm gật đầu, tò mò cầm túi mật lên xem.
“Cái này là ruột, dùng để tiêu hóa thức ăn, thoạt nhìn không dài lắm, nhưng khi kéo ra thật sự lại rất dài.” Diệp Kính Văn lôi một lô một lốc ruột gan phèo phổi ra cho Diệp Khiêm xem mẫu, cậu nhóc ghê tởm nhíu tít hàng chân mày.
Lâm Vi thấy cậu ta giải phẫu nguyên con cá, chặt từng khối từng khối ra dạy đứa cháu thì nhịn không được nói: “Diệp Kính Văn, anh đủ chưa hả.”
Diệp Kính Văn quay đầu lại cười với Lâm Vi, thả cá vào ngâm trong nước, vừa rửa vừa hứa với Diệp Khiêm: “Lần sau dạy con tiếp.”
“Không cần ạ, con đi chơi game với chú Tiểu Trình là được rồi.” Diệp Khiêm bị dọa liền nhanh chân chạy biến.
Chờ Diệp Khiêm đi rồi, Lâm Vi mới nén giận hỏi: “Anh giảng mấy thứ này cho thằng bé làm gì?”
“Vì để nó thấy ghê tởm, mất đi hứng thú với y học.” Diệp Kính Văn nhún vai, “Nhà chúng ta có anh làm bác sĩ là đủ rồi. Hơn nữa còn có em, nền tảng y học hoàn hảo hơn cả anh.”
Lâm Vi nhịn cười, đến bên tai cậu ta thấp giọng nói: “Sau này Diệp Khiêm sẽ tránh anh giống như sợ siêu vi trùng vậy. Anh giải phẫu cá chết quả thực đã dọa thằng bé sợ.”
Diệp Kính Văn cười: “Chờ đến khi trưởng thành nó nhất định sẽ cảm kích anh. Cái này gọi là tư duy ngược hướng, hiểu chưa.”
“Ờ, anh lăn lộn trong ngoại khoa não lâu rồi, não cũng không được bình thường cho lắm.”
“Não của thiên tài luôn có điểm khác người bình thường.” Diệp Kính Văn cười cười, nói sát bên tai cậu, “Chồng của Lâm Vi chính là một thiên tài.”
Lâm Vi trợn mắt, “Em cũng đi chơi game với Diệp Khiêm đây.”
—
Bảy giờ tối, cơm tất niên bắt đầu đúng giờ, nhìn thấy từng món ăn bày chật kín cả bàn đến mức có thể sánh ngang với tiệc ở khách sạn, mấy kẻ đến ăn chực đương nhiên khen chẳng dứt miệng, không hề khách khí múa đũa gắp liên tục.
Chờ ăn uống no say xong, mọi người lại vây quanh bàn xem chương trình truyền hình đêm ba mươi, lấy toàn mấy lý do kỳ quái lôi từng tiết mục ra mắng sa sả một trận.
Diệp Khiêm thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc hôm nay chú ba với chú tư bị gì vậy, không ở nhà mình mừng năm mới mà chạy tới đây ăn cơm tất niên, ăn xong còn cùng nhau xem truyền hình, vừa xem vừa mắng, có phải bọn họ rất nhàn hay không nha, không có việc gì thì cố tình kiếm việc để làm.
Một đám người ‘nhớn’ tụ họp với nhau hiển nhiên không thể thiếu rượu, Diệp Kính Huy có Tư Minh làm tài xế nên chẳng kiêng nể gì mà nốc tu tu. Hắn là người thứ nhất say, nhưng thật ra cũng không đến nỗi như hũ chìm mà chỉ híp mắt cười với từng người, cả đám bị nụ cười (thô bỉ) của hắn dọa cho lông tơ dựng đứng cả lên, Tư Minh rất thức thời vội vàng kéo hắn về nhà.
Đương nhiên, Diệp Kính Huy cũng chỉ khi nào uống say mới nghe lời như vậy, bị Tư Minh kéo về cũng không phản kháng, ngoan ngoãn theo sau. Bình thường Tư Minh nói một câu, hắn nhất định phải trả đúng ba câu mới chịu.
Trên đường trở về, Diệp Kính Huy gối lên vai Tư Minh ngủ ngon lành, lúc về đến nhà mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại rất có tinh thần, Tư Minh bèn ôm hắn vào phòng tắm.
Diệp Kính Huy nằm trong bồn tắm lớn, thong thả duỗi thân thể ra, mặc Tư Minh cầm bông tắm cẩn thận lau mình cho hắn, làn da trắng nõn bởi vì men rượu mà ẩn hiện sắc hồng nhạt, hình ảnh Diệp Kính Huy biếng nhác nằm ườn ra không hiểu sao lại cực kì gợi cảm.
Động tác trên tay dần dần chậm lại, hô hấp của ai có xu hướng dồn dập hẳn lên.
Diệp Kính Huy vốn đang khép hờ hai mắt, thế mà lúc tay Tư Minh sắp di chuyển đến nơi mẫn cảm thì hắn thình lình mở mắt rồi mỉm cười, mạnh mẽ ôm lấy anh trao một nụ hôn sâu.
“Ưm. . . . . .” Bị đè trong bồn tắm còn uống mấy phải ngụm nước, nhìn thấy người thanh niên đang ngồi trên người mình cười hung ác, Tư Minh không khỏi nhíu mày, “Em không say?”
Diệp Kính Huy nháy mắt, “Anh nghĩ sao?”
Sau một hồi giằng co thật lâu, Diệp Kính Huy mới cười tà ác: “Tôi không thèm ở cùng đám người nhàm chán kia xem chương trình càng nhàm chán hơn, cho nên mới giả say về nhà tận hưởng thế giới chỉ hai người với anh.” Sau đó, hắn lại muốn đùa giỡn mà xoa cằm Tư Minh: “Sao nào, anh mất hứng?”
Tư Minh cười khẽ, xoay người nhẹ nhàng áp đảo Diệp Kính Huy, lại gần bên tai hắn khẽ khàng: “Em có tâm như vậy, đương nhiên anh rất thích.”
Dứt lời liền trao một cái hôn nồng.
Diệp Kính Huy né tránh nụ hôn của anh, híp mắt cười: “Đêm nay tôi ở trên chịu không?”
Tư Minh hôn nhẹ lên hai má hắn, dịu dàng nói: “Chờ lúc em tỉnh táo chúng ta sẽ thảo luận tiếp.”
“Tôi rất tỉnh táo.”
“Lúc em tỉnh táo sẽ không bao giờ chủ động.”
“. . . . . . Vậy sao?”
“Đúng vậy, cho nên đêm nay em chủ động như vậy thuần túy là vì cồn. Không cần thấy xấu hổ.”
Diệp Kính Huy nhẹ nhàng nhếch khóe môi, hôn Tư Minh một cái, thấp giọng nói: “Anh thật hiểu tôi.”
Đoạn, hắn chủ động cởi y phục của anh ra, chân cũng tự nhiên quấn lấy thắt lưng anh, thậm chí động tác có một chút gì đó gấp rút. Tư Minh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm khi Diệp Kính Huy chủ động như vậy, nhanh chóng trút bỏ quần áo vướng víu, duỗi tay lấy chai sữa tắm bên cạnh rót một ít lên đầu ngón tay.
Trong phòng tắm rất nhanh đã vang lên tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ mê hồn hòa cùng tiếng thở dài thỏa mãn.
Bất quá lúc tỉnh lại vào sáng hôm sau, người nào đó chắc chắc sẽ không chịu thừa nhận.
Rốt cuộc là say thật hay giả vờ, trừ bỏ chính hắn, ai cũng không biết rõ.
—
Diệp Kính Huy và Tư Minh đi rồi, Diệp Kính Văn và Lâm Vi cũng thức thời cáo biệt. Dù sao bọn họ cũng ở gần đó, lái xe rất nhanh là có thể về nhà. Diệp Kính Văn có uống một chút rượu, tuy rằng không say, nhưng dù sao uống rượu lái xe không được an toàn, Lâm Vi lập tức giành ghế lái.
Sau khi về nhà, Lâm Vi đẩy Diệp Kính Văn vào phòng tắm, còn bản thân ra ngoài phòng khách mở TV lên xem.
Diệp Kính Văn nhanh nhảu tắm rửa xong, mặc áo ngủ bước ra, Lâm Vi thấy cậu ta cau mày thì nhịn không được hỏi: “Sao vậy? Không thoải mái ư?”
Diệp Kính Văn lắc đầu, thuận tay tắt TV.
“Em còn đang xem vở kịch đó. . . . . .”
Diệp Kính Văn đến gần ôm anh vào lòng, thấp giọng nói: “Có cái gì đẹp chứ, hiện tại em nên đặt toàn bộ tầm mắt lên người anh.”
Lâm Vi giật mình, nhìn thấy nụ cười gian ác của cậu ta thì bất đắc dĩ nói: “Anh thật là. . . . . .”
“Thật là cái gì, hửm?” Bàn tay cũng bắt đầu không đứng đắn chui vào trong áo len, tìm được chính xác một điểm trước ngực anh mà nhẹ nhàng vuốt ve, “Sao không nói tiếp?”
Trong lúc Lâm Vi giãy giụa lại vô ý kéo rộng áo ngủ của cậu ta, mặt anh thoáng cái đỏ bừng, “Sao anh không mặc gì bên trong vậy? . . . . . .”
Diệp Kính Văn tiến đến bên tai anh cười nhẹ: “Dù sao lát nữa cũng phải cởi, cần gì làm chuyện thừa, em nói đúng không.”
“Anh . . . . . Ưm . . . . . Ưm a. . . . . .” Tất thảy lời nói đều bị chặn ngay bờ môi, Lâm Vi cũng không muốn phản kháng, hé miệng đáp lại nụ hôn nồng say kia, tự nhiên vươn tay ôm lấy bờ vai cậu ta.
Sau khi nụ hôn dài kết thúc, Lâm Vi mới cười khẽ: “Anh vờ say ư?”
Diệp Kính Văn gật đầu: “Vờ say là lý do trốn về nhà tốt nhất. Chúng ta mà mặt dày ngồi chơi mãi, anh hai cũng không kiên nhẫn, chi bằng trở về thế giới chỉ có hai người.”
“Nói vậy anh ba anh cũng giả vờ say hở?”
“Sao em biết?”
“Anh ta mở quán bar thì tửu lượng sao có thể thấp vậy.”
Diệp Kính Văn cười, “Trong lòng mọi người ai cũng hiểu rõ.” Nói xong lại duỗi tay mở dây nịt của Lâm Vi ra, nói khẽ, “Lúc này, em không nên phân tâm vì việc thảo luận anh ba anh có say hay không?”
“A. . . . . .”
“Chúng ta đã lâu chưa có làm, Lâm Vi.” Diệp Kính Văn đột nhiên nghiêm túc nói.
“A. . . . . . Không có, chỉ là. . . . . .”
“Nửa tháng là đủ lâu rồi.” Diệp Kính Văn ngắt lời anh, hất mi, “Khoảng thời gian vừa rồi em nói bề bộn nhiều việc, anh cũng không miễn cưỡng em, hiện tại được nghỉ rồi, để xem em còn lấy cớ gì, hử?”
“Em . . . . . Cũng không phải lấy cớ, mấy hôm trước bận thật. . . . . .” Thấy Diệp Kính Văn nhìn mình chằm chằm, Lâm Vi ngượng ngùng cười, hai bên tai ưng ửng đỏ, nhẹ giọng nói: “Chúng ta. . . . . . Đến phòng ngủ đi. Đêm nay. . . . . . Tùy anh.”
Diệp Kính Văn hài lòng nở nụ cười, kéo Lâm Vi vào phòng, vừa vào cửa đã cấp tốc đè người ta lên giường, nhiệt tình hôn lấy hôn để.
Thanh âm trong phòng ngủ duy trì liên tục đến lúc phương đông có ánh sáng mới chấm dứt, sáng sớm hôm sau, Lâm Vi khẳng định cực kì hối hận. Không nên nói “tùy anh”, Diệp Kính Văn khi tùy ý căn bản là một gã cầm thú.
[…]
Diệp Kính Hy cười khẽ, ôm trọn lấy vai Trình Duyệt, thấp giọng nói: “Tiểu Quy nói giữa trưa sẽ về, năm mới trong nhà cũng không có khách đến, chi bằng chúng ta đi du lịch nhé?”
“Ưm. . . . . . Anh muốn đi đâu?”
“Khó có được thời gian nghỉ lâu như vậy, anh muốn dẫn em đi thư giãn cho thoải mái một chút, xem như bổ sung vài ngày vào tuần trăng mật.”
Rốt cục hiểu được ý của anh, lỗ tai Trình Duyệt đỏ lên, nhẹ giọng hỏi: “Vậy còn Tiểu Khiêm thì sao?”
“Đã lâu mẹ không gặp nên nói rất nhớ thằng bé, chúng ta dẫn nó ra nước ngoài, thuận tiện đưa qua chỗ mẹ vài ngày. Lúc trở về thì đến đón nó.”
Trong lòng Trình Duyệt nhịn không được nhủ thầm, kế hoạch của anh sao chu đáo đến vậy, dường như đã sớm có dự tính. . . . . . Đúng rồi, hai anh em Kính Hy đều đến chúc Tết vào đêm ba mươi hết, nói không chừng là do anh ấy cố ý bóng gió. . . . . Chẳng lẽ muốn giải quyết trọn vẹn chuyện trong năm cũ, sau đó dẫn mình đi du lịch trải qua những giây phút chỉ có hai người?
Nghĩ đến đây, Trình Duyệt nhịn không được trừng anh.
Diệp Kính Hy mỉm cười nhìn Trình Duyệt, thấp giọng nói: “Sao? Đi hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài với anh.”
“Tuần trăng mật không phải đã qua . . . . . .” Nhớ tới tuần trăng mật sau hôn lễ làm người ta đỏ mặt tim đập loạn, Trình Duyệt ngượng nghịu cúi đầu.
“Lần này xem như là kỉ niệm kết hôn một năm đi.” Diệp Kính Hy vô sỉ đáp.
“. . . . . .”
Anh nhịn không được vuốt hai gò má đỏ hồng của Trình Duyệt, “Sao vậy, em còn thẹn thùng?”
Trình Duyệt trừng anh: “. . . . . . Được rồi. Lần này nghe lời anh.”
Diệp Kính Hy mỉm cười: “Vé máy bay vào ngày mai.”
“Anh đã sớm chuẩn bị hết rồi? Vậy hỏi em làm gì? !”
“Tuy rằng đã đoán được đáp án cuối cùng. . . . . . Nhưng vẫn nên làm theo trình tự, hay em muốn đi luôn mà không cần thông báo.”
“Anh. . . . . .”
—
Mùng hai tháng giêng, sân bay.
Diệp Kính Hy và Trình Duyệt dẫn Diệp Khiêm đến cửa kiểm tra an ninh, Diệp Khiêm đột nhiên kéo tay Diệp Kính Hy nói: “Ba, chú ba kìa. . . . . “
Diệp Kính Hy nương theo tầm mắt thằng bé nhìn thấy rõ mồn một, cách đó không xa có hai người đàn ông đang tiến vào cửa kiểm tra an ninh, tấm lưng kia hiển nhiên là Tư Minh và Diệp Kính Huy.
Diệp Kính Hy bình tĩnh kéo Diệp Khiêm ra phía sau, “Con nhìn lầm rồi.”
“Không có nha, rõ ràng là chú ba với chú Tư. . . . . .”
Trình Duyệt nghe hai cha con nói chuyện thì nghi hoặc quay lại hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Kính Hy mỉm cười đáp: “Không có gì.”
Ba người cùng bước lên máy bay, không bao lâu sau, chợt nghe bên tai vang lên một giọng nói đúng kiểu âm hồn không tan. . . . . . .
“Ai da, thật tình cờ quá nha, gia đình anh hai cũng qua New York chúc Tết mẹ hở?”
Diệp Kính Hy đau đầu nhìn gương mặt tươi tắn của thằng em, nhịn không được trả lời: “Đúng vậy, thật sự rất tình cờ.”
Diệp Kính Huy cười: “Song bào thai quả nhiên có tâm linh tương thông há.” Dứt lời, hắn liền đặt mông ngồi ngay bên cạnh Trình Duyệt, “Anh xem, chỗ ngồi cũng kế bên.”
Diệp Kính Hy hạ giọng nói với Tư Minh: “Sao hai người cũng mua vé máy bay hôm nay?”
“. . . . . . Không còn cách nào khác, tự dưng cậu ấy muốn qua Mỹ thăm mẹ, tôi không đi cùng là bất hiếu.”
“Nó điên anh cũng muốn điên chung hả?”
Tư Minh nhún nhún vai, “Tôi không đi theo, cậu ấy cũng sẽ điên một mình. Cho nên. . . . . . Anh hiểu mà.” =))
Hai người còn chưa nói xong, chợt nghe cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc, “Anh hai, anh ba, thật tình cờ ha.” Diệp Kính Văn đang đội mũ khoe ra nụ cười sáng lạn.
Diệp Kính Hy xoa huyệt thái dương, bình tĩnh hỏi: “Sao hôm nay cậu cũng đi?”
“Anh hai không biết à? Mua vé vào năm cũ thì chỉ đi vào ngày hôm nay thôi. . . . . .”
Một đám người đứng trên máy bay mấy mặt nhìn nhau, nghĩ đến tình cảnh hoành tráng khi gặp lại mẹ ở New York, Lâm Vi và Trình Duyệt thậm chí có một loại xúc động muốn đập vỡ cửa kính nhảy khỏi máy bay.
Gia đình sum họp vào ngày đầu năm mới, nhiều người tuy rằng rất náo nhiệt, thế nhưng phải nhìn thấy kẻ không muốn thấy cứ lượn qua lượn lại trước mặt cũng là một chuyện hết sức đau khổ.
Đây quả thực là dịp Tết âm lịch hỗn loạn nhất từ trước tới nay của nhà họ Diệp.
[tạm] Hoàn.
[1] cách sơn đả ngưu = thế đánh có thể cách một khoảng không dùng quyền cước đả thương người khác, giả sử có 3 người thì người ở giữa không trúng chiêu mà người đứng sau người đó mới trúng chiêu > ý ảnh là huỵch toẹt đại là ảnh đi chứ đừng bán cái =))
[2] buồn tao = chỉ người bề ngoài bình tĩnh, trầm mặc mà thực tế bên trong giàu tình cảm. Kiểu người này không dễ dàng biểu đạt sự biến hóa của các cung bậc hỉ nộ ái ố, nhưng nếu có trường hợp riêng hay đặc thù, thường thường sẽ biểu hiện ngoài dự đoán của mọi người. Cũng chỉ những người trông có vẻ hướng nội nhưng thực ra có khao khát hướng ngoại =)) đàn ông như vậy rất hấp dẫn (Baike)
Còn phần của Trình Nhạc xen lẫn mà mình lười quá, mốt làm sau vậy -3-
Sự trả thù công bằng
Điệp Chi Linh
Thụy Miên