[Năm Truyện BT Hệ Liệt] Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 11: Chương 11: Phiên Ngoại – Mười Hai Diễn Viên Họp Mặt Trong Game “Đêm Sát Nhân” – Mở Đầu




CHƯƠNG 8.1: PHIÊN NGOẠI – MƯỜI HAI DIỄN VIÊN HỌP MẶT TRONG GAME “ĐÊM SÁT NHÂN” – MỞ ĐẦU

Trích đoạn của Diệp Hy – Diệp Huy – Diệp Văn – Tiêu Phàm

Mở màn: lệnh truy nã Đêm sát nhân

Một buổi tối nào đó vào mùa hè năm 2011, có mười hai người đồng thời nhận được một email kí tên “Mẹ ruột (của chúng bây đây)” trong hộp thư —

Lệnh triệu tập của mẹ Điệp!

Mời tất cả mọi người tám giờ tối cuối tuần đăng nhập vào kênh YY 41976 [1] để tham dự trò chơi toàn dân sát nhân! Nếu có ai dám không đến trình diện, mẹ Điệp sẽ viết phần tiếp theo, tạo ra người thứ ba thật đáng sợ phá hoại cuộc sống phu phu hài hòa tốt đẹp của tụi bây!

(Cuối cùng là trảo ấn đầm đìa máu chảy của mẹ Điệp = =|||)

[1] YY: cũng gần giống như QQ nhưng YY được dùng để liên lạc/ tán gẫu bằng giọng nói

.

【 Trong phòng ngủ nhà Diệp Lâm 】

Lâm Vi tựa vào đầu giường đọc sách, Diệp Kính Văn sau khi tắm rửa xong thì đến ngồi cạnh anh, thuận thế đem móng vuốt sói đặt lên vai người ta.

Diệp Kính Văn: Lâm Vi, em có nhận được cái mail kia không?

Lâm Vi (khó hiểu): Mail nào?

Diệp Kính Văn: Mail của bà Điệp í.

Lâm Vi (mỉm cười): À, anh nói lệnh triệu tập chơi trò “Đêm sát nhân” ấy hở?

Diệp Kính Văn: Ừ, em định thế nào?

Lâm Vi (nhíu mày): Em không muốn đi. . . . . .

Diệp Kính Văn: Lý do?

Lâm Vi: Anh biết mà, email của cô ấy khẳng định là gửi tập thể, đến lúc đó sẽ gặp những người không muốn thấy. . . . . .

Diệp Kính Văn (cười bất đắc dĩ): Anh nói này, sao em sợ anh ba anh dữ vậy?

Lâm Vi (lúng túng): Mỗi lần thấy em anh ta đều nhắc đến chuyện chuốc thuốc năm đó. Nếu không phải nể mặt anh, em. . . . . . Thật sự rất muốn đánh anh ta. . . . . .

Diệp Kính Văn (mỉm cười): Yên tâm đi, có anh ở đây ổng không dám xằng bậy đâu. Nếu ổng dám nhắc lại chuyện thuốc thang gì đó, anh đánh ổng thay em.

Lâm Vi (bình tĩnh): Em không định đi.

Diệp Kính Văn (lại gần, chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Vi): Em không sợ. . . . . . Kẻ thứ ba xuất hiện sao?

Lâm Vi (chính trực nghiêm túc): Việc gì phải sợ. Cho dù bên cạnh anh xuất hiện người thứ ba, em tin anh cũng sẽ không dao động (mỉm cười) Đúng không?

Diệp Kính Văn (vẻ mặt chân thành): Ừm, tuyệt đối sẽ như vậy. Đôi mắt anh, trái tim anh chỉ thích duy nhất một người.

Lâm Vi (cười khẽ): Hửm? Lần này không phải tế bào toàn thân ư?

Diệp Kính Văn (tiếp tục chân thành): Số lượng tế bào toàn thân quá lớn, vẫn nên là đôi mắt và trái tim có vẻ trực quan hơn.

Lâm Vi (có chút đăm chiêu): Ưm, đúng nhỉ.

Diệp Kính Văn (ôm chặt): Hơn nữa, anh cũng tin tưởng trong mắt em, trong lòng em chỉ có mình anh, không có bất kì chỗ đứng nào cho kẻ thứ ba. Do đó, cái loại uy hiếp dùng đứa thứ ba đối với chúng ta là vô ích.

Lâm Vi (gật đầu): Ừ, vậy nên chúng ta sẽ không đi, được không?

Diệp Kính Văn (nhào lại hôn Lâm Vi một cái): Tốt. Đều theo ý em.

Lâm Vi (nhẹ nhàng nhíu mày): Vậy. . . . . . Chúng ta nên hồi âm mail thế nào đây? Giả vờ không nhận được ư? Không thể, mỗi ngày em đều có thói quen kiểm tra email.

Diệp Kính Văn: Nói dây mạng của chúng ta bị chó gặm, không lên được.

Lâm Vi: Anh nghĩ IQ của mẹ Điệp có giá trị âm à? Thể loại mượn cớ chó gặm dây mạng như vầy ai tin nổi. . . . . . Hơn nữa, chẳng phải anh đưa chó cho Vệ Đằng rồi sao?

Diệp Kính Văn: Không hề gì, cứ để cô ta viết kẻ thứ ba thứ tư thử đi, anh còn mong chờ xem chuyện xưa của tụi mình sẽ được viết tiếp ra làm sao, viết đến đứa thứ năm luôn càng tốt.

Lâm Vi (cúi đầu bình tĩnh lật sách): Ừ, vậy tùy đi.

Diệp Kính Văn (cướp lấy cuốn sách trong tay Lâm Vi ném qua một bên): Được rồi, xem sách thế là đủ (bổ nhào lại hôn) Khuya rồi, chi bằng chúng ta. . . . . . Làm chút chuyện khác?

Lâm Vi (bất đắc dĩ): Da mặt của anh thật là càng ngày càng. . . . . . Ưm. . . . . . .

(Tắt đèn, đóng cửa, gió xuân dịu nhẹ vương vấn khắp phòng ngủ của Diệp Lâm cả đêm, chỗ này lược bỏ một vạn chữ! ! ! !)

.

【 Trong phòng đọc nhà Tiêu Vệ 】

Vệ Đằng đang ôm một chú chó sờ tới sờ lui, Tiêu Phàm mở máy tính xử lý tài liệu –ing.

Vệ Đằng (giả vờ lơ đãng nhắc nhở): Đúng rồi, Tiêu Phàm này, hôm nay em nhận được một email quấy rối.

Tiêu Phàm (quay đầu lại, thản nhiên): À, em nói lệnh truy nã của mẹ Điệp hả?

Vệ Đằng (vội vàng gật đầu): Đúng đó đúng đó, sao anh thông minh vậy, mới đoán một lần đã trúng phóc!

Tiêu Phàm (nghiêm túc): Bởi vì anh cũng nhận được.

Vệ Đằng (xấu hổ, gãi đầu): A ha ha, đúng nha. . . . . . . Suýt nữa đã quên, bà Điệp luôn gửi tập thể (tạm dừng một chút) Vậy. . . . . . .anh có đi không?

Tiêu Phàm (bình thản): Còn em?

Vệ Đằng (phấn khởi): Đi nha đi nha, em thích mấy loại trò chơi này nhất! Lần trước “Tam quốc sát” còn chưa chơi đã ghiền, bọn Lâm Vi không chịu chơi, mấy ngày nay em chỉ có thể ở trên mạng chơi DotA (bốc hỏa) DotA chỉ có thiên sứ gãy cánh, quả thực nhịn không nổi nữa! Trung thần mà vừa bắt đầu đã chém chủ nhân, bố khỉ! Ông đây trực tiếp từ 50% tụt xuống còn 45%, vô cùng thê thảm nha!

Tiêu Phàm (bất đắc dĩ): Em còn đang xoắn xuýt về chút xíu điểm ấy sao?

Vệ Đằng (gãi đầu): Hì hì, em cũng vất vả lắm mới giành điểm lại được mà!

Tiêu Phàm (quay đầu lại tiếp tục nhìn máy tính): Được rồi, chúng ta tham dự Đêm sát nhân, ngày mai anh đi mua hai cái microphone.

Vệ Đằng (hớn hở): Em biết anh sẽ đồng ý mà, hị hị, ban đầu còn lo lắng chẳng biết anh muốn đi không!

Tiêu Phàm (mỉm cười): Em muốn đi đương nhiên anh sẽ đi cùng em.

Vệ Đằng (bổ nhào lại hôn Tiêu Phàm một cái, ôm lấy người ta từ sau lưng): Hì hì, Tiêu Phàm, vậy ngày mai thuận tiện mua quần áo cho chó cưng giúp em đi. . . . . .

Tiêu Phàm (ngắt lời): Được rồi, không cần phải lấy lòng anh, ngày mai anh bận rồi, quần áo cho chó em tự mua đi.

Vệ Đằng (ôm chặt, làm nũng): Chó cưng nhà mình gần đây hình như béo lên, anh giúp em đi.

Tiêu Phàm (thản nhiên): Chẳng phải đây là hậu quả do em suốt ngày đút nó ăn thịt sao?

Vệ Đằng (ủ rũ): Ừm. . . . . . . Vậy thì thôi. . . . . .

Tiêu Phàm (chuyển đề tài): Trò “Đêm sát nhân” này anh chưa từng chơi, đêm nay em dạy anh?

Vệ Đằng (hào hứng): Tốt tốt! Có sư phụ như em chỉ dạy, đảm bảo anh sẽ trở thành cao thủ số một! Giết cho bọn họ không còn manh giáp!

Tiêu Phàm (bình tĩnh): Ừ, anh lên tìm YY trước cái đã.

Vệ Đằng (tiếp tục hưng phấn đến điên cuồng): Đúng đúng, đến đây, em giải thích cho anh biết một chút, YY là chương trình tán gẫu, sau khi đăng nhập chỉ cần đánh một dãy số vào là có thể vào được kênh tương ứng.

Vào kênh – ing

Vệ Đằng (khiếp sợ): Bố khỉ! 41976 quả nhiên là kênh của bà Điệp, viết ngoại truyện còn muốn quảng cáo, quá đê tiện! Chúng ta nên đi tìm bả đòi tiền quảng cáo mới được!

Tiêu Phàm (điềm tĩnh): Tha thứ cho cô ta đi, nghe nói gần đây tình hình kinh tế hơi khó khăn, tinh thần cũng không được bình thường.

Vệ Đằng (sảng khoái phẩy tay): Quên đi quên đi, không thèm để ý bả, chúng ta tạo ID vào xem coi, “Đêm sát nhân” ở trang chủ game, anh nhấp chuột nhấn vào chữ “sát” sẽ trực tiếp vào game luôn. Em phân tích cho anh nghe nha, trò “Đêm sát nhân” này giống hệt như trò “Trời tối, mời nhắm mắt” từng chơi hồi đại học, có bộ khoái, sát thủ với ba loại thường dân. . . . . . .

Vệ Đằng và Tiêu Phàm bắt đầu phân tích chiến lược tiến công trong “Đêm sát nhân”, không tắt đèn, không đóng cửa, nhà này mới thiệt là hòa hợp làm sao!

.

【Trong quán bar Crazy 】

Diệp Kính Huy đang ngồi uống rượu trong góc phòng, đột nhiên trước mặt có một bàn tay vươn ra cướp lấy chiếc ly, sau đó người đàn ông kia thản nhiên uống nốt phần rượu còn lại của hắn. . . . .

Diệp Kính Huy (nhướng mày): Sao anh thích uống những thứ còn dư của tôi vậy? Chẳng lẽ hỗn hợp nước miếng của tôi trộn với rượu ngon hảo hạng hả?

Tư Minh (bình thản): Ừ, ngon lắm!

Diệp Kính Huy (trêu chọc thất bại, không hứng thú nhún vai): Có việc tìm tôi?

Tư Minh: Đã vài ngày em không về nhà, còn không tiếp điện thoại của anh. Sao vậy?

Diệp Kính Huy (lười biếng dựa vào sô pha): Về làm gì? Đứng quan sát cả quá trình anh xử lý tài liệu trên máy tính? Sau đó lấy giấy bút ghi chép lại để nghiêm túc học tập? Hay là ngồi xem tin tức với anh?

Tư Minh (yên lặng một lát, mỉm cười): Đang trách anh lạnh nhạt với em sao?

Diệp Kính Huy (cười lạnh): Ít dát vàng lên mặt mình đi, tôi ước gì anh đừng để ý tôi, như vậy tôi có thể lên kế hoạch du lịch vòng quanh thế giới một lần rồi. Đợt du lịch trước mới đi có một nửa đã bị anh kêu về, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu.

Tư Minh (tiếp cận, ôm vai người nào đó): Công việc trong quán bar bận rộn, em ở đây anh cũng không ý kiến. Bất quá hễ ở lại đây là không bao giờ em ăn cơm đúng giờ, cả ngày chỉ biết uống rượu, cứ như vậy mãi thân thể sẽ không chịu nổi.

Diệp Kính Huy (trợn mắt): Ô, bất cứ lúc nào cũng có người báo cáo tình hình của tôi với anh hả?

Tư Minh (thẳng thắn): Ừ, anh sắp xếp “cơ sở ngầm” bên cạnh em.

Diệp Kính Huy (cười lạnh không thèm trả lời)

Tư Minh (bất dắc dĩ): Làm thế không phải vì lo lắng cho em sao?

Diệp Kính Huy (cười): Được, đêm nay tôi về nhà với anh. Đúng rồi, chuẩn bị chu đáo giường của anh chưa? Dầu bôi trơn với mấy thứ khác nữa, cần tôi lấy sản phẩm ở đây đem theo không?

Tư Minh (không biết nói gì): Em. . . . .

Diệp Kính Huy (cười gian ác): Sao hả, bảo tôi về không phải vì làm mấy chuyện ấy ấy sao? Đã lâu không gặp, anh nhẫn được, nhưng tôi nhịn không nổi nha. . . . . . . .

Tư Minh (nhíu mày): Diệp Kính Huy, không cần dùng phương pháp này để che giấu tâm trạng khao khát anh của em đâu. . . . . . . .

Diệp Kính Huy (nhíu mày): Tôi thích những lúc anh ngậm mồm lại hơn.

Tư Minh: . . . . . . . . . . Được rồi.

Lời thuyết minh của mẹ Điệp: Nè nè! Email email! Tư Minh anh quên mất rồi hả ?!

Diệp Kính Huy: Chúng ta trực tiếp hành động hay ăn cơm trước?

Tư Minh (bất đắc dĩ mỉm cười): Ăn cơm trước đi, gần đây anh tìm ra một quán cơm Tây rất khá, đêm nay đưa em đi ăn thử, beefsteak ở đó ngon lắm.

Diệp Kính Huy: Đi thôi, cũng nên bổ sung chút sức lực cho anh. Miễn để anh. . . . . . Không làm lâu được. . . . . .

Tư Minh (ráng bình tĩnh): Em cố ý chọc giận anh phải không?

Diệp Kính Huy (xoa cằm Tư Minh): Tôi thích nhất nhổ râu bên mép hổ dữ, anh không biết ư? Đến đây, giận cho tôi xem nào. Tôi cực kì thích dáng vẻ phẫn nộ của anh đấy.

Tư Minh (trấn tĩnh): Đi ăn cơm thôi.

Mẹ Điệp chen vào: Email nha. . . . . . Tôi khóc. . . . . . .

Diệp Kính Huy: Tốt, chờ tôi thay quần áo đã.

Tư Minh: Ừ.

Mẹ Điệp thuyết minh: Email nha! Tư Minh rõ ràng anh thấy rồi mà, oa oa oa đừng có lơ tôi như vậy chớ!

Tư Minh: Hửm, cô nói cái email kia hả? Loại trò chơi ấu trĩ chỉ dành cho con nít đó tôi không hứng thú.

Diệp Kính Huy: Hử? Sao nơi này có một sinh vật trông quen mắt đột nhiên bay tới vậy?

(Sinh vật được chỉ điểm nhanh chóng trốn mất tăm)

Mẹ Điệp: Mọi người biết vì sao Tư tiên sinh rất ít khi xuất hiện ở truyện khác không? Dù quá trung thực cũng xin đừng manh động nha! Mỗi lần ngỏ lời mời đều bị anh ta ngó lơ làm mẹ ruột như tôi đây thiệt đau lòng quá đi!!!

.

【 Trong phòng bếp nhà Diệp Trình 】

Trình Duyệt đang làm cơm, Diệp Kính Hy đứng phía sau anh, tự nhiên ôm người ta vào lòng.

Diệp Kính Hy (dịu dàng): Em đang làm gì vậy?

Trình Duyệt: À, nấu chút đồ ngon cho Tiểu Khiêm ăn.

Diệp Kính Hy: Em đừng chiều nó quá. . . . .

Trình Duyệt (mỉm cười): Không đâu, Tiểu Khiêm rất ngoan, mấy bài kiểm tra gần đây có thành tích tiến bộ rất nhanh, cái này xem như là khen thưởng cho thằng bé.

Diệp Kính Hy (bất đắc dĩ): Được rồi.

Trình Duyệt (nghi hoặc quay đầu lại): Sao vậy, có việc tìm em?

Diệp Kính Hy: À, cũng không có gì quan trọng, chỉ là mẹ Điệp gửi email kêu gọi mọi người họp mặt, anh nghĩ có lẽ em không hứng thú với trò chơi đó, nên đã. . . . .

Trình Duyệt: A. . . . . . . Anh gửi mail từ chối rồi sao?

Diệp Kính Hy: Ừ.

Trình Duyệt: Nhưng mà. . . . . . Em đồng ý rồi.

Diệp Kính Hy: . . . . . . . . . .

Trình Duyệt (lo lắng): Không phải cô ấy nói nếu không có mặt sẽ viết người thứ ba phá rối chúng ta sao. . . . .

Diệp Kính Hy: Mấy lời này em cũng tin?

Trình Duyệt: Ặc. . . . . . . . . . .

Diệp Kính Hy (điềm tĩnh ung dung): Bất quá chỉ là trò lừa nhỏ hù dọa người ta thôi, không cần lo lắng.

Trình Duyệt: Ặc. . . . . . . . . .

Diệp Kính Hy: Em muốn đi thật không?

Trình Duyệt (cúi đầu cười): Nếu nói thật, thì không muốn cho lắm.

Diệp Kính Hy: Được, anh gửi lại một cái mail nữa bảo chúng ta không đi.

Trình Duyệt: Haiz, lật lọng như vậy không tốt lắm đâu?

Diệp Kính Hy: Chẳng sao cả, em không muốn thì đừng miễn cưỡng bản thân, mấy chuyện khác cứ để anh giải quyết.

Trình Duyệt (yên lòng): Ha ha, được rồi, em đem đồ ăn đến cho Tiểu Khiêm, anh đi tắm trước đi!

Diệp Kính Hy: Ừ, em chờ anh trong phòng ngủ.

Đèn phòng ngủ tắt ngóm, lại lược bỏ một vạn chữ!!!!

[cont] vào một lúc nào đấy nhìn xa xăm

Sự trả thù công bằng

Điệp Chi Linh

Thụy Miên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.