CHƯƠNG 19: QUYẾT ĐẤU (TRUNG)
.
Đêm nay, mưa to như trút nước.
“Lưu Huy” một lần nữa “đúng lúc” không mang theo ô, hắn thả bộ dọc trên vỉa hè trước trụ sở tập đoàn Đông Thành, sau hơn mười phút ôm cây đợi thỏ [1] quả nhiên lại tình cờ gặp xe của Tư Minh lướt tới.
Hệt như lần trước, Tư Minh hạ cửa kính xe xuống rồi mỉm cười hỏi: “Cần tôi chở về không?”
Diệp Kính Huy gật đầu: “Phiền giám đốc Tư quá.”
“Không có chi.” Tư Minh mở cửa cho hắn, bên trong xe đang ngân vang khúc ca quen thuộc, I’ll never break your heart, là bài hát Tư Minh đã từng cho hắn nghe lúc hai người mới quen nhau. Chờ Diệp Kính Huy an tọa xong xuôi, Tư Minh đột nhiên tắt nhạc đi, anh thuận miệng nhắc: “Thời tiết mùa này thất thường lắm, rất hay đổ mưa to, lần sau ra ngoài nhớ mang ô đi.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
Thoáng chốc đã đến trước cửa ký túc xá công nhân viên của tập đoàn Đông Thành, Diệp Kính Huy cười nói: “Tới rồi. Giám đốc Tư muốn lên ngồi chơi uống trà một lát không?
Tư Minh khẽ đánh mắt nhìn hắn, anh gật đầu rồi cởi bỏ dây an toàn, cùng Diệp Kính Huy lên nhà.
Dựa theo kế hoạch được phác thảo ra từ trước, Diệp Kính Huy đưa Tư Minh đến gian phòng của mình một cách vô cùng suôn sẻ.
Tự mình rót trà cho anh, còn bày biện cả đĩa hoa quả thật to, mời anh nhâm nhi chút trái cây tươi ngon, còn hắn thì lấy cớ dầm mưa nên nhanh chóng chui vào nhà tắm.
Chờ đến khi hắn tắm táp xong xuôi bước ra ngoài, đã thấy Tư Minh đang nhắm mắt dựa vào sô pha ngủ gật.
Quá tuyệt!
Hắn mỉm cười, quả nhiên lượng thuốc ngủ nho nhỏ cho vào nước trà của anh ta đã có tác dụng, lúc này chính là thời gian bố trí “hiện trường gây án” tốt nhất!
Diệp Kính Huy ra ngoài gọi điện cho chú Chung: “Chú Chung, bên này tôi thu xếp ổn thỏa rồi. Bên phóng viên chú đã dặn dò kỹ chưa?”
“Đã chuẩn bị tốt, đợi lát nữa đến giờ tiết mục tin tức lên sóng, cô ta sẽ đưa đoạn phim được quay rất hoàn hảo cho đài truyền hình.”
“Ừ, vất vả cho chú rồi.” Diệp Kính Huy mỉm cười ngắt điện thoại, đẩy cửa vào nhà, đúng lúc kim đồng hồ chỉ 20 giờ 58 phút, sắp đến thời điểm bắt đầu chiếu bản tin buổi tối.
Tư Minh vẫn còn đang ngủ say.
Diệp Kính Huy bước đến trước mặt Tư Minh, vỗ vỗ vai đánh thức anh dậy.
Tư Minh mở to mắt, xoa xoa trán rồi nhíu mày hỏi, “Sao tôi lại ngủ gật thế này?”
Bước lại ngồi bên cạnh anh, hắn mỉm cười: “Có lẽ do công tác bận rộn quá khiến anh mệt mỏi, sợ anh cảm lạnh nên tôi mới đánh thức.”
“Ừ.” Tư Minh ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ lớn treo tường, sắp đến 21 giờ, anh quay sang nói: “Mở TV xem đi, sắp chiếu tin thời sự buổi tối rồi.”
“Ồ? Giám đốc Tư thích xem thời sự?”
“Ừ, mỗi ngày đều xem nên đã thành thói quen.”
Diệp Kính Huy nhếch khóe miệng lên như thể cười mà không cười, đúng 21 giờ, hắn nhấn một cái vào điều khiển từ xa trong tay, TV lóe sáng, hình ảnh đầu tiên trong bản tin tối của “Chương trình kinh tế và đời sống” cũng đúng lúc xuất hiện.
“Chúc mọi người một buổi tối tốt lành, bây giờ là bản tin buổi tối của chương trình Kinh tế và đời sống.”
Người dẫn chương trình quen thuộc dùng chất giọng thanh thúy giới thiệu những tin chính hôm nay.
“Hôm nay ký giả đài truyền hình đã thu thập được số liệu mới của chuỗi đại lý bán hàng thuộc tập đoàn Đông Thành, tổng kim ngạch hàng hóa tiêu thụ được trong quý này đã đột phá hơn mức 1 tỷ nhân dân tệ. . . .”
Diệp Kính Huy cười: “Giám đốc Tư, hôm nay phóng viên đến Đông Thành hóa ra là để phỏng vấn anh à?”
Tư Minh gật đầu: “Ừ.”
“Phóng viên cũng đặc biệt phỏng vấn giám đốc phụ trách hạng mục này, anh Tư Minh . . . . .”
Sau đó là một đoạn tin về việc phỏng vấn Tư Minh, rồi chuyện tăng giảm giá cổ phiếu của vài xí nghiệp, thêm kế hoạch tung sản phẩm sắp tới của vài công ty mới.
Đến khi kim đồng hồ chỉ đúng 21 giờ lẻ 4 phút, cũng tức là thời điểm chiếu tin tức cuối cùng, người dẫn chương trình bỗng dưng chuyển hướng: “Sau đây là tin tức do một phóng viên vừa đưa tin.”
Màn ảnh chuyển đổi, một nữ phóng viên hẵng còn rất trẻ mặc áo mưa che ô xuất hiện, cô vội vã nói:
“Kính thưa khán thính giả, tám giờ năm mươi tối nay ở đường cao tốc Hải Hồ đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng! Một chiếc xe thể thao màu đỏ mang biển số BC91222 lái quá tốc độ đã va chạm vào thanh chắn bên đường, xe lật nhào và rơi xuống sườn dốc, người lái tử vong tại chỗ. Theo điều tra, người chết tên Tề Thu, không rõ lai lịch, trường hợp này là say rượu lái xe nhưng không có bằng lái. . . .”
Sau lưng cô là hiện trường vụ tai nạn giao thông, chiếc xe thể thao kia đã bị đâm đến méo mó.
Tư Minh bất chợt đứng bật dậy khỏi sô pha, sa sầm mặt tóm lấy áo khoác muốn ra ngoài.
Diệp Kính Huy nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
“Là cậu ta.” Tư Minh dùng sắc mặt âm trầm nhìn màn hình TV.
Ngay lúc đó, màn ảnh chiếu thẳng vào người cầm lái với vầng trán đầm đìa máu, quả nhiên là gương mặt giống Diệp Kính Huy như hai giọt nước.
. . . . . .
Hai người ra đứng chờ trước buồng thang máy.
Kỳ quái là thang máy vẫn bất động ngay tầng 12 mãi không chịu nhúc nhích.
Tư Minh mất kiên nhẫn nhíu mày, anh xoay người chạy đến thang bộ, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất phóng xuống tầng trệt, lao vào bãi đỗ khởi động xe, giống như gió lốc mà bay đến bệnh viện.
Xốc lên lớp vải trắng để nhìn thấy gương mặt giống hệt như Lưu Huy bên cạnh, Tư Minh im lặng đứng ở nơi đó, gương mặt không có chút biểu cảm.
Chú Chung kể rất nhiều về cậu MB kia, nghe thấy cuộc sống khó nhọc của cậu ta trước đây, “Lưu Huy” thấp giọng nói: “Không ngờ tôi còn chưa kịp gặp anh ấy một lần, anh ấy đã. . . .”
Tư Minh vỗ nhẹ vào lưng “Lưu Huy”, chờ chú Chung nói xong, anh mới khẽ thở dài rồi trầm giọng bảo: “Hãy xây cho cậu ấy một ngôi mộ tốt nhất.”
Sau đó anh xoay người đi mất, bước chân trông vô cùng nặng nề, tấm lưng cứng ngắc không lời nào tả nổi.
Diệp Kính Huy đưa tiền cho chú Chung để giúp đỡ việc xây mộ phần, bản thân hắn lại đến quán bar.
Quái gở là kế hoạch này được tiến hành hoàn hảo bao nhiêu thì tâm trạng của hắn lại tồi tệ bấy nhiêu.
Có lẽ là do nhìn thấy vẻ mặt u ám cùng với bóng lưng căng cứng của Tư Minh.
Lồng ngực dâng lên cảm giác thật kỳ lạ, không phải khó chịu, không phải đớn đau cũng chẳng như căm hận.
Chỉ là hắn thấy nực cười lắm.
Nếu những kẻ như Tư Minh và Quan Thiên Trạch vốn luôn xem thường tình cảm, tại sao lại lấy nó ra làm vũ khí để lợi dụng người khác?
Trông thấy đối phương ngu ngốc chìm sâu vào sự dịu dàng do mình cố ý ngụy trang, dò dẫm từng bước một rơi dần vào cạm bẫy mình bày bố mà không cách nào chạy thoát, sau đó dùng vẻ mặt sùng bái mà dâng thứ mình muốn bằng cả hai tay, thật sự thú vị lắm hay sao?
Hắn vốn nghĩ Tư Minh không phải người như thế.
Vào khoảnh khắc trong đôi mắt lạnh lùng ấy lóe lên chút dịu dàng vô hạn, những khi anh hết lần này đến lần khác khước từ sự cám dỗ của hắn, rồi lúc anh nhìn hắn bằng ánh nhìn mang đầy vẻ tôn trọng. . . .
Hắn vẫn luôn tưởng rằng anh là đặc biệt.
Ai ngờ, ngay cả Tư Minh cũng khó tránh được thế thường.
Diệp Kính Huy bật cười nốc cạn ly rượu Brandy, bỗng nhiên lại nhớ tới nụ cười khe khẽ của người đàn ông kia khi vừa uống xong ly đầu tiên trong “cầu vồng bảy sắc”.
Tư Minh hiếm khi mỉm cười lắm, gương mặt lúc nào cũng phủ kín vẻ lãnh đạm và hờ hững, vậy mà thi thoảng khi nhếch khóe miệng lên, sự dịu dàng như thể đang đong đầy trong đôi mắt vốn dĩ rất lạnh lùng, một loại dịu dàng đến mê hoặc khiến người khác thật dễ dàng say đắm.
Chợt nhớ đến câu nói vào đêm khuya hôm ấy, “Xem chừng tôi đã quá coi thường Diệp Kính Huy rồi, suýt chút nữa ngay cả tôi cũng bị lừa”, rốt cuộc. . . . . .là ý gì?
Hình như có chỗ không hợp lý.
Nếu anh ta biết hắn là Diệp Kính Huy, chắc chắn cũng sẽ biết người anh song sinh chính thống của hắn là Kính Hy, dẫu cho dáng vẻ cả hai lớn lên không hề giống. Thế nhưng khi trông thấy cậu anh sinh đôi của “Lưu Huy”, Tư Minh không hề lộ ra một chút biểu cảm kinh ngạc nào, chỉ giống như không thể xác định thật giả nên mới để lại một dấu răng trên cổ hắn để kiểm nghiệm.
Nếu anh ta biết hắn là Diệp Kính Huy, căn bản không cần thử cũng biết cậu MB giống hắn như đúc kia là phiên bản giả.
Rốt cuộc hắn đã hiểu lầm ở điểm nào? Hay là kỹ xảo diễn kịch của Tư Minh quá xuất sắc?
Diệp Kính Huy phiền muộn ném ly rượu đi, đương định đứng dậy đã bị một bàn tay ấn lấy bả vai.
“Sao vậy A Huy? Tâm trạng không tốt à?” Người vừa tới chính là Tiêu Dật, vẫn nụ cười tươi tắn không đổi cùng đôi mắt hoa đào hơi híp lại toát ra nét quyến rũ vô ngần, “Uống thả cửa như vậy không giống cách thưởng thức của cậu chút nào, tôi nhớ trước đây có ai từng nói rượu ngon tựa như mỹ nhân, phải chậm rãi nhấm nháp mới biết rõ hương vị đượm sâu trong nó.”
“Lâu lâu uống điên cuồng thế này cũng là một kiểu hưởng thụ rất sảng khoái.” Diệp Kính Huy cười cười nhìn hắn, “Rượu này ngon lắm, muốn nếm thử chút không?”
Tiêu Dật đẩy ly rượu ra: “Muốn nghe tin tức tôi tìm hiểu giúp cậu không?”
Diệp Kính Huy ngẩng đầu lên: “Hửm? Tin gì?”
Tiêu Dật nói tiếp: “Tối qua tôi có gọi điện cho Tư Minh để thăm dò anh ta, cố ý nhắc tới cái tên Diệp Kính Huy, anh ta nói cũng mới biết tập đoàn Thiên Vũ là do cậu kế thừa, còn nói đã đánh giá cậu quá thấp, suýt chút nữa đã bị hình tượng trăng hoa của cậu lừa gạt. Hơn nữa anh ta cũng chưa từng trông thấy ‘dung nhan’ Diệp Kính Huy, căn bản không hề biết cậu tròn méo béo gầy ra sao, đương nhiên sẽ không hoài nghi mối quan hệ giữa Lưu Huy và cậu ba nhà họ Diệp.” Tiêu Dật mỉm cười, “Cậu có thể yên tâm được rồi.”
Diệp Kính Huy nheo mắt lại lạnh lùng nhìn Tiêu Dật.
Tiêu Dật bị thằng bạn nhìn đến sởn cả tóc gáy, hắn sờ sờ mũi, nhích lại gần cười cười: “Sao vậy?”
Diệp Kính Huy nhún vai: “Không có gì, cậu quả thực thông minh tột bật.”
Hóa ra là hiểu lầm?
Tư Minh từng nói “đánh giá thấp hắn”, “suýt chút nữa đã bị hắn lừa gạt” là ám chỉ chuyện Diệp Kính Huy bí mật kế thừa Thiên Vũ? Cùng với việc hắn giả trang thành Lưu Huy “nằm vùng” bên cạnh anh hoàn toàn không hề liên quan?
Trong khi hắn lại vì phẫn nộ nhất thời, cho rằng anh tiếp cận nhằm lợi dụng hắn, tự biên tự diễn dựng lên một vở kịch chết giả để trả thù, cuối cùng thì sao. . . . . .
Vẻ mặt bi thương của Tư Minh khi đứng trong bệnh viện là thật?
Diệp Kính Huy mơ hồ cảm thấy dường như hắn đã làm sai một chuyện nào đó rồi.
Nhớ đến ánh mắt sắc sảo khi Tư Minh bảo rằng “Nếu cậu gạt tôi, tôi sẽ khiến cậu chết rất khó xem”, trong lòng hắn không nhịn được mà dấy lên một cơn ớn lạnh.
Xong rồi, có lẽ anh ta là thật lòng, trong khi hắn lại thích phức tạp hóa sự việc lên. . . .
Lần này ra tay quả có hơi độc ác, ngay cả loại thủ đoạn đê tiện như để anh ta trông thấy “người chết” cũng đã làm xong rồi.
Diệp Kính Huy với lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch, đầu ngón tay lại không kiềm được mà bắt đầu phát run. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ hắn nếm thử loại cảm giác chột dạ khó hiểu thế này.
Nhưng hôm nay làm sao hắn dám chạy đến trước mặt Tư Minh mà hơn hớn rằng “Xin lỗi, toàn bộ những chuyện vừa qua là do tôi bày trò, kỳ thật gã MB anh thích chính là tôi đó, vả lại tôi còn có thêm một thân phận khác là Diệp Kính Huy”, áng chừng hậu quả sẽ siêu đáng sợ luôn, có khi Tư Minh sẽ lạnh mặt mà trực tiếp ném thẳng hắn từ trên sân thượng của cao ốc Tinh Vân xuống đất.
[cont]
[1] ôm cây đợi thỏ = há miệng chờ sung, ý chỉ tư tưởng muốn đạt được thành công mà không cần cố gắng nỗ lực làm việc
Mấy nay nhà bị mất mạng không làm ăn gì được Chương này mình post lúc tót ra ngoài hú hí í, có khi mai không post Hoại đạo được, vì…beta yêu dấu của mình cũng đang thi luôn rồi v
Với lại, xin tự thú là có tên lúc trước mình dịch chưa đúng, là tập đoàn Nam Dao chứ không phải Nam Diêu >< Chừng nào rảnh thì sửa vậy ><
Sự trả thù công bằng
Điệp Chi Linh
Thụy Miên