[Năm Truyện BT Hệ Liệt] Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 15: Chương 15: Thiên Vũ (Thượng)




CHƯƠNG 11: THIÊN VŨ (THƯỢNG)

.

Sáng sớm hôm sau, mưa rơi rả rích.

Diệp Kính Huy hiếm khi dậy thật sớm, hắn mở máy tính ra, icon dưới góc phải màn hình bỗng vang lên “tích tích”, là dấu hiệu báo có email mới.

Lười biếng xoa xoa vầng trán, hắn mở mail ra, quả nhiên là bộ sơ yếu lý lịch hoàn mỹ do Tiêu Dật gửi tới, trên góc phải còn dán hình hắn hồi tốt nghiệp đại học.

Lưu Huy, hai mươi bảy tuổi, du học ở Mĩ ba năm, sau khi lấy được bằng MBA thì về nước, không cha không mẹ không anh em, hoàn cảnh đơn giản tựa như tờ giấy trắng. Lý lịch trình bày đại khái về quá trình học tập từ nhà trẻ, tiểu học, trung học rồi đến đại học của “Lưu Huy”, cực kì đầy đủ.

Diệp Kính Huy nhìn tập tư liệu kia mà khẽ bật cười.

Cho dù Tư Minh có hoài nghi tính chân thực của anh chàng Lưu Huy này, anh ta cũng không cách nào tra ra được kẽ hở. Quả nhiên Tiêu Dật làm việc rất có hiệu suất.

Ngay lúc hắn an tâm nghĩ hết thảy mọi thứ đều đã được chuẩn bị chu toàn, chỉ chờ hắn thâm nhập vào tập đoàn Đông Thành tiến hành kế hoạch, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.

“A lô?”

Giọng nói của người đầu dây bên kia điềm đạm như nước: “Chủ tịch Diệp, là tôi.”

Diệp Kính Huy hơi nhíu mày: “Lương Bình, tìm tôi có chuyện gì?”

Người gọi tới đích thị là tổng giám đốc vừa nhậm chức của tập đoàn Thiên Vũ, Lương Bình.

Thấy hắn nhận ra mình, Lương Bình tiếp tục nói: “Có kẻ đang âm thầm mua cổ phần của Thiên Vũ, hơn nữa số lượng càng ngày càng lớn.”

Diệp Kính Huy kinh ngạc: “Ai?”

“Trước mắt còn chưa điều tra được. Hiện tại tài chính bên trong Thiên Vũ lưu thông rất trì trệ, cổ phiếu hạ giá, tài sản đều bị ngâm nước hết, phía sau còn có nhân vật bí ẩn kín đáo mua cổ phần công ty, tôi sợ có kẻ đang mượn cơ hội thâu tóm Thiên Vũ.”

Hắn cười lạnh: “Đã biết, tôi sẽ trở về xử lý ngay.”

Sau khi treo điện thoại xong, Diệp Kính Huy nhẹ giọng lầm bầm: “Muốn nuốt chửng miếng thịt Thiên Vũ mà không sợ bị hỏng bụng, xem ra tên này rất can đảm.” Dứt lời, hắn híp hai mắt lại, xoay di động trong tay vài vòng rồi mới bấm số gọi Tiêu Dật.

“Tiêu Dật, xem ra tạm thời tôi không đến Đông Thành giúp cậu được rồi, ngược lại còn có việc gấp phải nhờ cậu hỗ trợ đây.”

Tiêu Dật bật cười: “Chả nhẽ Thiên Vũ xảy ra vấn đề?”

“Có kẻ lén lút thâu mua cổ phần của Thiên Vũ, cậu đoán gã đó là ai?”

Tiêu Dật tạm ngưng một chốc rồi mới trả lời: “Quan Thiên Trạch ư?”

Diệp Kính Huy gật đầu: “Quả nhiên là tri kỷ, lại suy nghĩ cùng hướng với tôi.”

Quan Thiên Trạch làm tổng giám đốc của Thiên Vũ hơn sáu năm, trong thời gian này gã vẫn luôn bí mật tàng trữ tài sản, lần này trốn khỏi Thiên Vũ gã mang theo một số của cải rất lớn, khôi hài hơn là số tiền này lại không được ghi trong sổ sách công ty, hệt như là tiền do chính gã kiếm được, có điều, ai đủ khả năng gửi vào ngân hàng trên trăm triệu bất kì lúc nào? Quan Thiên Trạch từng mua hai khu nhà cao cấp ở San Francisco, kịp thời bán đi trước khi Diệp Kính Huy quay về Mĩ, thật sự là hoà thượng chạy mất thì miếu cũng không còn, hành động cực kỳ tỉ mỉ.

“A Huy, cậu cũng đừng nóng vội, đầu tiên phải kiểm tra hết sổ sách bên trong công ty, chuyện cho vay tôi sẽ thay cậu nghĩ phương pháp, cậu lo đối phó với tên đang âm thầm làm trò quỷ cái đã.”

“Được rồi, cám ơn cậu.” Diệp Kính Huy dừng một lát rồi hỏi, “Tình huống bên Đông Thành sao rồi?”

“Hôm nay tôi đã gặp Tư Minh, quả thật bí hiểm hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, từ đầu đến cuối luôn duy trì loại biểu cảm vô cùng bình tĩnh, ngay cả lúc tôi mời uống rượu anh ta cũng không thèm thay đổi sắc mặt.” Tiêu Dật khẽ thở dài, “Anh ta là một đối thủ đáng gờm chuyên giấu nghề, cậu phải cẩn thận gấp bội đấy.”

Diệp Kính Huy bật cười: “Tôi biết mà.”

. . . . . .

Buổi tối, bên trong căn phòng bí ẩn trên tầng 17 của khách sạn Long Hoa, Diệp Kính Huy đang dựa vào sô pha chơi đùa với một chiếc ly thuỷ tinh trong suốt.

Đứng trước mặt hắn là người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi trắng thắt cà vạt có sọc nghiêng màu xanh lam thẫm, tóc cũng được chải chuốt vô cùng gọn gàng.

“Chủ tịch Diệp, anh tìm tôi là. . . . . .”

“Được rồi, cứ gọi tên tôi đi, đồ mì lạnh [1].” Diệp Kính Huy cười đầy vẻ đen tối, hắn sán lại gần nhẹ nhàng nâng cằm người kia lên, chỉ thấy anh ta mày rậm mắt sáng, thoạt nhìn rất thành thật trung hậu, hắn không nhịn được mà nói, “Nghiêm mặt như vậy làm chi, thuở còn đi học chả phải cậu thường xuyên dạy bảo tôi sao.”

“Bây giờ khác với lúc xưa, hiện tại cậu là chủ tịch của Thiên Vũ.” Lương Bình mỉm cười, thấy ngón tay của hắn chỉ chỗ bên cạnh thì chậm rãi xoay người ngồi xuống.

Diệp Kính Huy hỏi: “Cô nàng Lưu Sa cậu đề cử với tôi là kế toán ưu tú nhất hiện giờ của Thiên Vũ sao?”

“Ừ, Lưu Sa là đàn em của tôi, làm việc rất cẩn thận, tôi để cô ấy kiểm tra sổ sách sáu năm qua của Thiên Vũ, chỉ dùng một ngày đã tìm ra chỗ bất thường.”

“Nói nghe một chút xem.”

“Số tiền Quan Thiên Trạch trúng trong mấy lần xổ số, không hẹn mà trùng khớp với lượng vốn lỗ ở mấy hạng mục lớn của tập đoàn Thiên Vũ,.”

Diệp Kính Huy khẽ nhíu mày: “Xem ra gã đã sớm sắp xếp tốt đường lui.”

Rất dễ nhận thấy, Quan Thiên Trạch hẳn đã mua chuộc người trúng thưởng chân chính, lén lút đút cho bọn họ số tiền lớn hơn, sau đó gã mới gom đống vé số mua được vào tay mình. Tuy sau khi lĩnh tiền sẽ tạo ra một số tổn thất, nhưng lại tạo thành dấu hiệu “tiền trong sạch” giả. Mà số tiền gã đưa cho những người trúng thưởng nhất định lấy từ lỗ lã của hạng mục, rút trong tài sản của tập đoàn Thiên Vũ.

Lúc bắt đầu điều tra chi tiết mới vỡ lẽ, số vốn bị lỗ của các hạng mục đó đều bị gã cùng đồng loã là giám đốc tài chính tiền nhiệm động tay động chân vào, huống chi gã còn mấy bản ghi chép hoàn chỉnh về đống tiền trúng thưởng nhờ sổ xố, cho dù biết gã tham ô cũng không có đủ chứng cứ minh bạch bắt bớ.

“Ngoài ra, năm ngoái Quan Thiên Trạch có đem một phần vốn của Thiên Vũ đầu tư vào công ty bất động sản trong nước, nhưng bởi vì hạng mục công trình kia quá lớn, khu dân cư cao cấp cũng cần đến vài năm để quy hoạch và thi công, cho nên vốn đầu tư cho nó cũng không phải con số nhỏ.”

“Hội đồng quản trị có ý kiến gì về chuyện này?”

“Có người phản đối, nhưng ủng hộ lại chiếm đa số. Bọn họ cho rằng khu đó mặc dù ở ngoại thành nhưng lại có điều kiện rất tốt, giao thông thuận tiện, chỉ cần chờ khu biệt thự xây xong thì không lo sẽ chả có nguồn thu về kếch xù. Hạng mục này do Quan Thiên Trạch đảm nhận. Đáng tiếc, miếng đất hắn chọn sau đó lại bị Chính phủ thu hồi để xây vườn sinh thái.”

Diệp Kính Huy tựa vào sô pha mỉm cười.

Lương Bình ngừng một lát rồi tiếp tục kể: “Dựa theo nguyên tắc, số vốn ấy sẽ được thu hồi, nhưng kỳ quái là sau khi Quan Thiên Trạch bị cách chức không lâu, công ty đó tuyên bố phá sản, chúng tôi đi điều tra thì không tìm thấy ông chủ. Chuyện này nhất định do một tay hắn giải quyết rốt ráo, hắn mất tích nhưng nội tình đến lúc này vẫn không thể phơi bày rõ ràng.”

Diệp Kính Huy cười cười: “Nếu Quan Thiên Trạch đã trốn không tăm tích, chúng ta cứ tạm thời đừng để ý gã. Hôm nào tôi đi gặp mấy vị cổ đông trước, nhìn xem kẻ đang vụng trộm giở trò rốt cuộc là ai.”

. . . . . .

Buổi tối lúc trở về hộp đêm, bỗng dưng hắn được chú Chung thông báo một tin tức: “Ông chủ, ngài Tư đang chờ cậu ở đại sảnh.”

Diệp Kính Huy chợt sửng sốt, da mặt gã Tư Minh này phải chăng rất dày, hắn đã đích thân xác định trò chơi chấm dứt rồi, anh ta còn muốn thế nào nữa?

Nhíu mày có vẻ không mấy kiên nhẫn, hắn bảo: “Nói với anh ta MB kia có khách rồi.”

“Vâng.”

Chú Chung vừa lui ra là Diệp Kính Huy lập tức đến phòng ngủ riêng của mình.

Không lâu sau, chú Chung trở về báo lại: “Ngài Tư muốn nói chuyện với ông chủ, anh ta bảo bằng lòng ra giá gấp ba lần người khác.”

Diệp Kính Huy nhướng mi mắt, lạnh lùng cất lời: “Nói với anh ta chỗ chúng ta luôn có thứ tự trước sau, cho dù ba mươi lần cũng không thể giữa đường đột ngột thay đổi lượt khách.”

Một chốc sau, chú Chung lại tới: “Ngài Tư nói nguyên tắc chỉ dùng để phá vỡ.”

Câu trả lời này khiến Diệp Kính Huy yên lặng thật lâu, đoạn, hắn hừ một tiếng bật dậy khỏi giường: “Anh ta quả nhiên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Chú Chung cúi đầu tiếp tục tường thuật: “Ngài Tư gọi một hàng ‘cầu vồng bảy sắc’ chiếm đầy cả quầy bar, khách khứa thấy dáng ngồi lạnh băng với một dãy rượu đủ màu bày la liệt đều sợ tới mức không dám lại gần. . . . . .”

Diệp Kính Huy bật cười: “Tốt, để tôi đi tiếp hắn một lần, cho hắn biết ham muốn đặc biệt của tôi là gì, xem lần sau hắn còn dám mò tới không!”

Hắn nói xong liền đi cùng chú Chung dời gót đến đại sảnh, quả nhiên thấy Tư Minh đang ngồi ở quầy bar uống “cầu vồng bảy sắc”.

Hắn ung dung đến ngồi bên cạnh anh, ám muội tiến lại sát bên tai anh thì thầm: “Anh Tư, nghe ông chủ nói anh sẵn lòng ra giá gấp ba lần ư?”

Tư Minh thản nhiên nhìn đối phương, thật lâu sau mới nhẹ nhàng đong đưa ly rượu trong tay rồi đưa cho hắn: “Muốn uống không?”

Diệp Kính Huy lặng lẽ đẩy ly rượu trước mặt ra: “Anh Tư, hẳn anh cũng biết giá của tôi là nhiều hay ít nhỉ?”

“Bất luận là bao nhiêu cũng được. Tôi nói rồi, tôi đối với cậu không đơn thuần chỉ là ‘hứng thú’.” Câu nói này của anh rất bình thản, đến khúc cuối còn nhẹ nhàng uống nốt ly rượu màu đỏ sậm kia, đoạn, anh bất ngờ kéo mạnh Diệp Kính Huy vào ***g ngực mình, nhắm ngay môi hắn rồi nâng ly chậm rãi rót rượu vào miệng hắn. Đầu lưỡi nhân cơ hội xâm nhập vào khoang miệng Diệp Kính Huy, lưu luyến lướt nhẹ qua mọi ngóc ngách rồi cuốn lấy lưỡi của hắn, bá đạo mút vào.

Giữa nơi đang thân mật thoảng ra hương rượu cay cay, cộng thêm hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông đối diện khiến cảm giác tê dại từ sống lưng hắn xộc thẳng lên trên.

Diệp Kính Huy không hề chống cự, chỉ lẳng lặng chờ đợi nụ hôn ấy chấm dứt.

Mãi đến khi Tư Minh cảm thấy mỹ mãn buông tha hắn, Diệp Kính Huy mới mở miệng ướm lời.

“Nếu anh Tư hăng hái như vậy, chi bằng đến phòng riêng của tôi một chuyến đi?” Tuy Diệp Kính Huy bị khống chế nằm ngửa trong lòng anh khiến thân thể uốn thành một đương cong khéo léo, hai chân cũng không chạm đất, hắn không hề lộ ra chút bối rối nào, càng không tức giận khi bị cưỡng hôn mà trái lại còn đầy vẻ nhàn nhã, đôi mắt sáng rực thản nhiên ngắm nghía anh, cười như không cười, “Hay là anh muốn ở trước mặt nhiều người như vậy, chúng ta cứ thế ‘làm’?”

Tư Minh mỉm cười buông hắn ra, để hắn đứng dậy.

“Được, tôi đi theo cậu tham quan một chuyến vậy, chúng ta trao đổi riêng tư thôi.”

Diệp Kính Huy cười: “Mời đi hướng này.”

Tư Minh không hề phát hiện khoảnh khắc hắn xoay người đi, khoé miệng nhếch lên một nét cười đầy tà ác khi mưu kế thành công.

Diệp Kính Huy cũng vì thế mà không hề trông thấy ánh mắt đầy hàm ý của Tư Minh ngay phía sau.

Hai người một trước một sau lần lượt tiến vào thang máy, nhanh như chớp đã chạy lên tầng ba, Diệp Kính Huy thong dong bước từng bước đến căn phòng 001 cuối hành lang, lấy thẻ vàng trong tay nhét vào khe, “tích” một tiếng, cánh cửa trắng chạm khắc hoa văn lộng lẫy theo phong cách châu Âu từ từ hé ra, “Anh Tư, mời.” Hắn đứng trước cửa nở nụ cười.

Tư Minh không chút do dự bước vào phòng, Diệp Kính Huy đi theo sau anh, thuận tay đóng cửa, mở đèn.

Căn phòng dưới ánh sáng đèn trở nên sáng bừng như ban ngày, cuối cùng Tư Minh cũng thấy rõ cách bày trí nội thất của nó —

Một chiếc giường to khủng bố được đặt giữa trung tâm, drap giường xanh lam thẫm tạo cảm giác rất ấm áp. Trên sàn trải thảm dày mềm mại màu trắng thuần, chạm vào bề mặt sẽ có ảo giác hệt như đang đứng ngập trong tuyết. Đối diện giường là một màn hình cỡ lớn, nằm trên giường xem TV chắc hẳn sướng như tiên. Nhưng mà vách tường xung quanh thì. . . . . . .

Treo đầy các loại dụng cụ, nào dây thừng, nào áo giáp, hết còng tay rồi đến đèn pin, thêm một ít vật dụng thoạt nhìn không rõ có tác dụng gì, nhiều nhất phải kể tới là roi da đủ màu, chất liệu không đồng nhất, dài ngắn khác nhau, nhìn ra được chủ nhân của chúng sưu tập là có ý đồ.

Khoé môi Tư Minh nhếch lên một độ cong, anh bình thản hỏi: “Đây là. . . . . . ham mê của cậu hả?”

Diệp Kính Huy không trả lời, hắn tự mình gỡ một chiếc roi da trên vách xuống, nhẹ nhàng đến ngồi bên giường, dùng ngón tay thon dài sờ nhẹ từ đầu đến đuôi cây roi một lượt, biểu cảm lộ ra chút dịu dàng. Đặt roi trong tay phủi qua phủi lại hai lần, hắn bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Tư Minh, hai mắt híp lại kiểu cười như không cười.

“Anh Tư, anh cũng biết nghề của tôi được chia ra rất nhiều loại.” Thanh âm của hắn cực kì điềm nhiên, “Tôi là người có ham muốn hơi đặc biệt một tí, cho nên bình thường kẻ dám bao tôi đều có máu M, tức là loại thiếu bị hành hạ ấy.” Hắn ngừng một chút rồi nhướng mi, “Hiểu chưa?”

Lời tác giả:

Diệp Kính Huy thật sự là càng ngày càng thiếu đánh a ha ha ha ^^

[cont]

[1] nguyên văn là “lương bì nhân”, lương bì [liang pí] phát âm gần giống Lương Bình [liang píng], chàng ta chọc Lương Bình ấy mà ╮(╯╰)╭Lương bì là loại mì lạnh được xem là món ăn vặt nổi tiếng của Thiểm Tây, có thể làm từ gạo hoặc lúa mạch

Tư Minh, đè ổng ngay vung cờ cỗ vũ o(>w

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.