[Năm Truyện BT Hệ Liệt] Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 30: Chương 30: Tranh Đoạt (Thượng)




CHƯƠNG 26: TRANH ĐOẠT (THƯỢNG)

.

Chiều hôm nay, Diệp Kính Huy lại bị Tư Minh gọi vào văn phòng.

“Vì biểu hiện lần này của cậu rất tốt, tôi quyết định tăng lương cho cậu.” Tư Minh đẩy nhẹ một phong bì màu trắng trên bàn về phía hắn.

Diệp Kính Huy vừa mở ra, không khỏi sửng sốt: “Chỉ một lần đã tăng 50% tiền lương, hình như không phù hợp quy tắc?”

Tư Minh mỉm cười: “Việc lên chức và tăng lương trong Đông Thành căn cứ vào biểu hiện của nhân viên, có thể có trường hợp đặc biệt, đừng lo lắng, biểu hiện lần này của cậu vô cùng xuất sắc, tăng nhiêu đó lương không thành vấn đề.”

“Cám ơn giám đốc Tư.” Diệp Kính Huy nhận lấy phong bì. Tuy rằng với hắn thì chút tiền này chẳng có gì đáng kể, nhưng đáy lòng lại dâng lên cảm giác thật ấm áp.

“Đây là cái cậu xứng đáng nhận được.” Tư Minh dời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn hắn, “Còn một sự kiện nữa.” Anh đẩy một tập tài liệu về phía Diệp Kính Huy.

Diệp Kính Huy nhanh nhẹn xem qua một lần, hắn nhíu mày: “Lệnh điều động công tác?”

“Ừ, vì ở phương diện marketing cậu rất có năng lực, giám đốc Tiêu mới là người phụ trách nghiệp vụ này, cậu qua hỗ trợ anh ta đi, ở chỗ anh ta cậu sẽ có đất dụng võ.”

Diệp Kính Huy trầm mặc, nhìn thấy hai chữ “Tư Minh” được kí phóng khoáng trên lệnh điều động, hắn lặng đi một hồi mới trầm giọng hỏi: “Điều tôi đi là ý của anh?”

Tư Minh khựng lại, tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính, anh nhún vai cười: “Là lệnh do cấp trên trực tiếp đưa xuống, dẫu tôi không muốn thả cậu cũng lực bất tòng tâm thôi.”

“Thì ra là thế.” Nghe được lời này của anh, tâm trạng uất ức của Diệp Kính Huy tức khắc tốt hơn nhiều lắm, hắn cười, “Tiếc là qua bên đó không được nuôi mèo, giám đốc Tiêu ghét nhất là động vật nhỏ.”

“Không sao đâu, tạm thời tôi nuôi thay cậu, nếu rảnh cứ tới đây thăm nó.”

Diệp Kính Huy gật đầu: “Buổi tối mời anh ăn cơm được không?”

“Tuy rất muốn đi nhưng tối nay tôi có hẹn rồi.”

“Hẹn với người đẹp hở?”

Tư Minh dừng lại nhìn Diệp Kính Huy, anh trả lời một cách rất bình tĩnh: “Chủ tịch đã trở về.”

. . . . . .

Diệp Kính Huy cảm thấy có điều gì đó không hợp lý lắm.

Bố trí nhân viên trong Đông Thành cực kì phức tạp, tuy trên danh nghĩa quyền lực của Tiêu Dật tách biệt với Tư Minh, nhưng khi gặp phải vấn đề khó giải quyết, họ cũng thường thuyên chuyển cấp dưới cho nhau, bởi vì sự cân bằng tế nhị giữa hai thế lực, bình thường đều chỉ “mượn” một thời gian ngắn, nhưng bây giờ trực tiếp điều Diệp Kính Huy qua cho Tiêu Dật, lại đúng ngay lúc chủ tịch vừa về nước, rõ ràng là Tiêu Dật đang âm thầm giở trò. Tuy mới đầu thâm nhập Đông Thành vì muốn giúp Tiêu Dật thống nhất “giang sơn”, nhưng hôm nay trông thấy gương mặt điềm tĩnh của Tư Minh, hắn đột nhiên cảm thấy có phần phiền muộn lắm.

Chiều hôm ấy, lúc qua chỗ Tiêu Dật “ra mắt”, hắn nhướn mày hỏi: “Cậu đang chơi trò khỉ gì vậy?”

Tiêu Dật dịu dàng cười: “A Huy, cậu tuyệt tình quá đáng, làm gì mà trông tâm không cam tình không nguyện vậy, uổng công tôi nhớ cậu ngày đêm, cơm cũng nuốt không trôi.”

“Wow, nhớ tôi, làm cậu muốn nôn lắm phải không?”

Tiêu Dật bất đắc dĩ đáp: “Nên sửa tật độc mồm của cậu lại đi, ý của tôi là rất nhớ cậu.”

Diệp Kính Huy cười cười liếc hắn, nhẹ nhàng ngồi lên chiếc ghế xoay đối diện: “Sao nào, điều tôi về đây là muốn chính thức giao chiến với Tư Minh hử?”

“A Huy, cậu luôn là người rất nhạy bén.” Tiêu Dật ngước mắt nhìn hắn, đôi con ngươi vẫn chứa đựng nét dịu dàng muôn thuở, “Chủ tịch đã trở về.”

“Ồ?” Diệp Kính Huy tựa lưng vào ghế, “Cậu gặp ông ta rồi?”

“Ông ấy rất xảo quyệt, hẹn tôi với Tư Minh cùng tham gia tiệc, không gặp riêng từng người.”

“Quả nhiên.” Diệp Kính Huy nheo mắt lại, “Thái độ của ông ta vẫn khó đoán như trước đây.”

. . . . . .

Sau khi ký kết hợp đồng với Nhân Thông, hợp tác chính thức được tiến hành theo trình tự.

Chủ tịch Tiêu Chính Đức dựa trên nguyên tắc “thách đấu mới có kịch tính, cạnh tranh mới tạo nên tiến bộ”, thiết lập hai ban song song và triển khai quy chế cạnh tranh trong tập đoàn Đông Thành, phân công hết các hạng mục nhỏ, hạng mục lớn thì muốn mỗi ban phải tự viết ra kế hoạch kinh doanh, cuối cùng sẽ để dàn lãnh đạo cấp cao lựa chọn kế hoạch tối ưu hơn. Hiện giờ Đông Thành chia ra thành hai thế lực âm thầm thi đua, lúc này là thời kì then chốt nên chủ tịch về nước để chọn ứng cử viên vào chức tổng giám đốc, bởi vậy, đối với Tiêu Dật và Tư Minh mà nói, kế hoạch kinh doanh này vô cùng quan trọng.

Trưa hôm nay, Tiêu Dật tự mình tổ chức và chủ trì cuộc họp các phòng ban.

Diệp Kính Huy vừa được điều qua dưới trướng Tiêu Dật, dĩ nhiên hắn nghĩ sẽ không có chuyện gì làm, bèn lười biếng tựa vào ghế ngồi suy nghĩ miên man.

“Hạng mục này vốn phải do Hứa Vi phụ trách, nhưng cô Hứa đang xin nghỉ kết hôn và hưởng tuần trăng mật, kế hoạch kinh doanh lại cần phải hoàn thành trong tuần này, thời gian vô cùng gấp gáp, tạm thời sẽ do Lưu Huy đảm nhiệm, tôi đích thân giám sát.”

Phòng hội nghị lâu thật lâu cũng chưa có phản ứng, Tiêu Dật mỉm cười, thản nhiên liếc qua chỗ của Diệp Kính Huy.

Đương sự vốn đang ngoác miệng ngáp dài, nghe Tiêu Dật gọi “Lưu Huy” xong, hắn hoàn toàn đắm chìm trong trạng thái đứng hình, chốc lát sau, thấy giám đốc Tiêu đang điềm đạm nhìn mình bằng ánh mắt rất chuyên chú, hắn mới chực tỉnh lại, đứng thẳng người, nói mà chưa kịp suy nghĩ: “Không được.”

Phòng họp nháy mắt lặng ngắt như nghĩa trang, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Tuy Tiêu Dật thoạt nhìn rất dễ chịu, nhưng chưa từng có ai dám can đảm chống đối hắn trước mặt mọi người.

Công chúng lộ ra vẻ mặt chờ xem kịch vui, ngó chòng chọc vào anh chàng vừa được chuyển tới, thậm chí có người còn nhìn hắn với ánh mắt đầy cảm thông.

Dường như Tiêu Dật cũng không để ý, chỉ mỉm cười quan sát Diệp Kính Huy: “Tại sao?”

Diệp Kính Huy đằng hắng, hắn vuốt vuốt mũi, cười nói: “Xin lỗi anh, ý của tôi là, tôi không hiểu rõ về phương diện lập kế hoạch, cũng chưa đủ kinh nghiệm, chỉ sợ khó mà đảm đương trọng trách này. Nhân tài dưới tay giám đốc Tiêu rất nhiều, người mới như tôi hình như không có tư cách phụ trách hạng mục lớn như vầy.”

“Ừm, là vậy à.” Tiêu Dật cúi đầu trầm ngâm, sau đó hắn ngẩng lên, mỉm cười: “Sắp đến giờ tan ca rồi, mọi người đói bụng không? Ăn cơm trước rồi chiều chúng ta họp tiếp.” Dứt lời, hắn hào phóng vỗ tay, “Xuống tiệc buffet tầng hai thỏa thích gọi món ăn, tôi mua phiếu.”

“Cám ơn giám đốc Tiêu.” Mọi người hoan hô ầm trời, nháy mắt như chim rời tổ toả đi mọi nẻo, lúc ra khỏi cửa còn không quên dùng ánh mắt thông cảm nhìn Diệp Kính Huy.

Lúc này Tiêu Dật mới liếc hắn: “Cái gì gọi là khó mà đảm đương trọng trách, cậu đừng giả vờ với tôi.”

Diệp Kính Huy nhún vai: “Cậu vừa điều tôi về đây, cứ trọng dụng kiểu này rất dễ khiến người ta dị nghị.”

“Cậu mà sợ dị nghị?” Tiêu Dật cười sâu xa, “A Huy, trừ ba cậu ra, tôi là người hiểu rõ cậu nhất, giữa chúng ta không việc gì phải giấu.”

Diệp Kính Huy đối mặt với hắn, khoanh hai tay trước ngực, điềm nhiên đáp: “Theo như tôi biết, dưới tay cậu có ít nhất năm vị tướng giỏi, khả dĩ lo được hạng mục này, cạnh tranh với Tư Minh cũng có thể thắng.”

“Cái tôi muốn không phải ‘có thể’, mà là ‘tuyệt đối’.” Tiêu Dật ngừng lại, “Hơn nữa, năm vị tướng giỏi dưới tay tôi có một người là gián điệp của Tư Minh, còn một Hứa Vi, cậu biết mà, đi hưởng tuần trăng mật rồi.”

“Cổ Lực đâu?”

“Anh ta có nghiệp vụ khác, không thể phân thân.”

“Tô San San?”

“Mẹ mừng thọ sáu mươi tuổi, xin nghỉ ba ngày, không đến gấp được.”

“Chu Thục Ninh?”

“Bệnh đau bao tử tái phát, tinh thần kém.”

Yên lặng một hồi, Diệp Kính Huy nhếch nhẹ khóe miệng: “Tình cờ vậy sao.”

“Ra thế này đều nhờ ơn Tư Minh, tôi thật nể anh ta, thừa dịp tướng giỏi của tôi bận bịu, anh ta liền đề nghị hai bên cạnh tranh công bằng, quả thực công bằng đến mất hết hồn vía.” Tiêu Dật so vai.

Diệp Kính Huy cũng học theo hắn so vai: “Tôi rất khâm phục anh ta, có thể tóm được cơ hội chuẩn như vầy.”

“Vâng vâng vâng, tôi cũng bái phục anh ta, nắm chắc cơ hội lần này vừa mau vừa độc lại chuẩn xác, thời điểm anh ta gợi chuyện với chủ tịch, cậu biết không, tôi khao khát muốn úp luôn nồi nước luộc thịt vào mặt anh ta.”

Diệp Kính Huy cười nói: “Có phải khi đó anh ta cười đặc biệt sâu xa, đặc biệt bình thản?”

“Đúng vậy, cậu rất hiểu anh ta.” Tiêu Dật ngừng lại, nghiêm túc nhìn hắn, “Lần này là tôi buộc phải mạo hiểm để cậu ra mặt.”

Diệp Kính Huy nhíu mày, vẻ như đang ngẫm nghĩ gì đó.

Tiêu Dật cười khẽ: “Nếu chúng ta từng giao ước kề vai chiến đấu, tuy Tiêu Dật tôi không phải chính nhân quân tử, cũng là một người giữ đúng lời hứa.” Hắn dừng lại, “Cậu do dự là vì có ý gì với Tư Minh ư?”

“Làm sao có thể.”

“Phủ nhận nhanh vậy không giống phong cách của cậu.” Tiêu Dật nhún nhẹ vai, “Hạng mục này đề cập đến việc đánh giá tình hình tài chính doanh nghiệp, vừa khéo là sở trường của cậu. Cậu học tài chính trên đại học nhiều năm, cũng nên lấy ra sử dụng đi. Tôi nói rồi, Diệp Kính Huy, trừ ba cậu ra thì tôi là người rành cậu nhất, đối phó với người bên Tư Minh thì năng lực của cậu dư dả. Mấu chốt là cậu đồng ý hay không.”

Diệp Kính Huy trầm mặc.

Cạnh tranh lần này đúng lúc chủ tịch về nước, Tư Minh lợi dụng thời gian cấp dưới của Tiêu Dật vướng công việc, trình vấn đề lập chiến lược kinh doanh của Nhân Thông ra, hiển nhiên đã nắm chắc thắng lợi.

Nhưng Tiêu Dật rất khôn ngoan nên lúc trước làm giả lý lịch đã cố ý xoá đi chuyên ngành chính của Diệp Kính Huy. Hắn giỏi về việc đề ra chiến lược nhất, lúc còn ngồi trên ghế đại học từng lấy một ít ý tưởng hay tạo ra những phương án xuất sắc, được giáo sư gọi tên khen ngợi, năm đó cũng cùng Tiêu Dật hợp tác làm một bản kế hoạch kinh doanh giành được giải thưởng lớn trong cuộc thi. Hiện giờ Tiêu Dật thân là giám đốc, công việc quản trị vướng chân không thể tự mình ra tay, hắn lấy thân phận “Lưu Huy” lẻn vào tập đoàn Đông Thành, thật đúng dịp để thi triển tài năng.

Xem ra Tiêu Dật đã suy trước tính sau kỹ lưỡng, sớm chuẩn bị tốt xem Diệp Kính Huy là vũ khí bí mật, tặng cho Tư Minh một cú đánh trí mạng.

Giúp, hay là không giúp?

Một bên là người bạn thân lâu năm, là anh em tốt, luôn đi học rồi tốt nghiệp với nhau, sau đó lại cùng tung hoành trên thương trường, thậm chí ngay cả uống rượu, du lịch, tìm người đẹp vui chơi cũng hẹn đi với nhau. Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Dật luôn dùng thân phận anh trai chăm sóc Diệp Kính Huy, dịu dàng vô hạn. Lúc Diệp Kính Huy học ở vùng khác, khi chưa thích nghi với cuộc sống lại không quen thời tiết, có những năm tháng vô cùng vất vả, là Tiêu Dật vẫn luôn ở bên cạnh hắn, thậm chí còn chạy đi xếp hàng mua bữa sáng cho hắn từ sớm tinh mơ.

Đó là thời niên thiếu còn ngây thơ chân chất, giữa hai người không hề liên quan đến tiền tài và quyền lực, chỉ đơn giản là tình hữu nghị. Sở thích hợp nhau, sảng khoái như trên bàn rượu gặp được tri kỷ uống cạn ngàn chén chưa đủ[1], cả hai lại tâm linh tương thông, ăn ý kề vai chiến đấu, có tri kỷ như thế thì còn may mắn nào bằng.

Tiêu Dật là người bạn tốt nhất đời này của hắn, cũng là người bạn duy nhất.

Diệp Kính Huy ngẩng đầu lên: “Được rồi, chúng ta hợp tác.”

Trông thấy ý cười lan rộng trên khuôn mặt Tiêu Dật, trái tim Diệp Kính Huy chợt nhói lên một cơn đau kỳ quái.

Người đối diện chắc chắn là người hắn nên hỗ trợ, cũng như phải hỗ trợ, không phải kẻ khác. . . . . Hắn cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.

“Tốt, tôi rất mong chờ được hợp tác với cậu lần nữa, những ngày chúng ta cùng nhau sát cánh chiến đấu khi ở đại học đã quay về.” Tiêu Dật cười vỗ vỗ vai hắn.

Diệp Kính Huy không trả lời, hắn nhắm mắt lại dựa vào ghế.

Sau một hồi đã nghĩ thông suốt, hắn thản nhiên nói: “Kế hoạch này cần được tiến hành bí mật, không thể để Tư Minh biết. Tôi sẽ mượn phòng chỗ anh hai, phòng 07 và 08 tầng 19 khách sạn Long Hoa, có thể thông hai phòng lại với nhau, chỗ đó có sáu dây mạng, có thể cung cấp mạng đồng thời cho sáu laptop. Tìm ba thanh niên cho tôi trước, có thể thức đêm, chịu khổ cũng như làm việc chăm chỉ. Sau khi ngày mừng thọ mẹ kết thúc, lập tức bảo Tô San San đến đây hỗ trợ, cô ấy là người viết bài diễn thuyết tốt nhất. Bệnh đau bao tử của Chu Thục Ninh khá hơn thì gọi đến luôn, theo tôi biết thì Thục Ninh cẩn thận nhất, để cô ấy rà soát lại toàn bộ quá trình.”

Tiêu Dật gật đầu: “Cần thêm trợ thủ khác không?”

“Tôi là người mới chuyển tới, nhất định bọn họ sẽ không phục tùng. Phái một người có thể đại diện cho quyền lực của cậu, lúc tôi bàn chuyện thì gật đầu tán thành, không cần cậu nhất thiết phải ra mặt.”

Tiêu Dật mỉm cười: “OK, cậu chuẩn bị thật chu đáo. Lần này cực cho cậu rồi.”

“Dẫu sao kẻ lười biếng nhớt thây như tôi đã lâu không nhúc nhích, cực nhọc vì cậu cũng coi như cam tâm tình nguyện đi.” Diệp Kính Huy vỗ vai Tiêu Dật, “Tôi đi về đánh một giấc thật ngon đã, trưa mai tập hợp ở khách sạn Long Hoa. Dặn họ đừng đến muộn.”

[1] Nguyên văn “Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu” = chỉ những người hợp nhau ở cạnh nhau không bao giờ chán

[cont]

Ấm áp rồi xoắn rồi ngược rồi lại hài rồi lại ấm áp rồi lại xoắn Sự trả thù công bằng

Điệp Chi Linh

Thụy Miên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.