Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 41: Chương 41: 041. Tiêu cơm




“Cậu nói cậu một chút xem, người lớn như thế, ngay cả đói no cũng không biết? Nhanh chóng tản bộ một hồi đi, nếu không bảo đảm sẽ bội thực.” Ông chủ Vũ lôi kéo kỹ thuật viên Hứa, ở trong đại viện của mình loanh quanh xung quanh, thuận tiện nói chuyện một phen.

Hai người mặc thật dày đi tiêu cơm, liền ở trong sân, Hứa Tư Văn vừa đi vừa nhẹ nhàng xoa bụng.

“Anh câm miệng!” Hứa Tư Văn thẹn quá thành giận: “Nếu không phải anh lấy nhiều mì sợi vào bát cho tôi như vậy, tôi có thể no căng sao?”

Tuy rằng cuối cùng ông chủ Vũ quét phần cuối, nhưng Hứa Tư Văn vẫn cảm thấy bất bình, vì sao phạm sai lầm chính là hắn, mà chịu đựng kết quả sai lầm lại là mình chứ?

“Tui đây không phải là thấy cậu ăn ngon à….” Ông chủ Vũ nở nụ cười thật thà, khiến kỹ thuật viên Hứa có tức giận nữa cũng ngại ngùng phun lời với hắn.

Sân viện của Vũ gia rất lớn, hai người lẩn quẩn một vòng đến hậu viện, ông chủ Vũ chỉ vào một loạt phòng ở đặc biệt giải thích cho kỹ thuật viên Hứa: “Trong nhà nuôi năm mươi con gà, năm mươi con ngỗng, bốn con heo cùng một ổ heo con, heo con chờ lớn một chút liền tìm người thiến, toàn bộ giữ lại nuôi lớn ăn thịt. Còn có bốn con bò sữa, sáng sớm ngày mai cậu có thể uống được sữa tươi mới, rất thơm!”

“Nuôi nhiều heo như vậy làm gì?” Đối với việc nuôi bò sữa ở nhà Hứa Tư Văn còn có thể giải thích là muốn uống sữa tươi mới mẻ, nhưng nuôi heo thì lại vô cùng khó hiểu, thịt heo muốn tươi mới, cũng không cần phải nuôi ở nhà đi? Huống hồ Vũ gia cũng không phải thiếu tiền mà.

“Cái này là để nhà mình ăn, ở quê có một trại nuôi heo riêng, heo nuôi ra đều chỉ cung cấp cho trong công ty dùng, dùng cám cùng thức ăn cho heo nuôi lớn, cũng không nên cho heo ăn thức ăn gia súc.” Ông chủ Vũ vừa nhắc tới chuyện này liền có một bụng nước đắng: “Cậu không biết đó, lúc mới đầu nhà tui cũng là mua thịt ăn, bớt việc mà! Nhưng mà thịt kia thật không có vị thịt! Chị hai tui đem thịt nấu một chút, cậu đoán xem thế nào?”

“Thế nào?” Hứa Tư Văn không tự chủ liền hiếu kỳ.

“Thịt kia vậy mà lại đông lại ở trong nồi!” Ông chủ Vũ hận không thể vỗ đùi: “Còn là thịt mỡ đó, thậm chí ngay cả chút mỡ cũng không nướng ra được, mấy cái thịt ba chỉ gì đó thì càng khỏi nói! Thịt nạc khô cứng, thịt mỡ không có mỡ, có thể là thịt heo ngon gì? Ăn vào trong miệng cũng không có mùi vị, cuối cùng thực sự không chịu nổi, dứt khoát vẫn là nhà mình làm cái trại chăn nuôi, nuôi heo gà cùng bò sữa, nhà mình cho dù ăn không hết, thì không phải còn có nhà ăn sao.”

“Rau xanh cũng là tự mình trồng à?” Hứa Tư Văn có dự cảm không tốt.

“Phải!” Ông chủ Vũ gật đầu: “Hai năm trước là cũng là mua ăn, sau đó không phải nói có thuốc sao? Tui về nhà thương lượng với người trong làng một chút, mọi người trồng cái gì mà không phải trồng chứ? Nếu như trồng rau thì tui thu toàn bộ là được rồi, cũng không thể khiến mấy người già chịu thiệt, còn bớt sức bọn họ tự ra ngoài bán lương thực nữa. Bọn họ trồng rau không phun thuốc cũng không bón phân hóa học, bọn Ngụy Diên quản cái này gọi là thực phẩm màu xanh gì đó, sau đó ngay cả nguyên liệu của công ty thực phẩm phụ cũng yêu cầu như thế, hiện tại ở quê cả một huyện đều trồng như vậy.”

Cuối cùng Hứa Tư Văn cũng coi như biết được tại sao thực phẩm phụ nông nghiệp Đông Bắc Hổ sản xuất ra, vừa lên thành phố có thể bày hàng đến hơn một nửa cái Hoa Dương* còn không có làm quảng cáo gì, thực phẩm màu xanh yên tâm như vậy, ai mà không thích.

*Hoa Dương: khu vực bao gồm phía nam Thiểm Tây, Tần Lĩnh, cộng thêm Tứ Xuyên, Vân Nam, Quý Châu.

“Trong hồ phía trước có cá, ngày mai ba đứa nhỏ trong nhà trở về, chúng ta chặt đầu con heo, ngày hôm sau dậy sớm bắt cá.”

“… Nhà anh còn có cái gì là tự làm ra nữa?”

Bạn đang ?

“Không có gì đi?” Ông chủ Vũ cũng không xác định trả lời.

Vừa nãy hắn nói đều là lời nói thật, người từ nông thôn đi ra, ăn quen đồ có mùi có vị của mình rồi, đột nhiên ăn hàng rởm, đương nhiên không thuận miệng, hơn nữa những thứ đó cũng không phải tốt gì, các loại thuốc sót lại rồi thịt bơm nước gì đó, sau khi bọn họ nhìn thấy lại càng sợ, ăn chết thì làm sao? Cho nên dứt khoát tự mình bao hết đất ruộng trong huyện, dù sao thì cũng phải tìm nguyên liệu cho công ty thực phẩm phụ, Vũ Khánh Cương trực tiếp làm một hồi luôn…

Hết chương 41

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.