Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 75: Chương 75: 075. Ra sức chuẩn bị




Hai người ở trong căn biệt thự này mấy ngày, mỗi ngày ông chủ Vũ đều bận rộn như một chú ong thợ, cuối cùng Hứa Tư Văn có một loại khái niệm “kỳ thực Vũ Khánh Cương cũng rất bận”, trước đây lúc ở Đông Bắc, Vũ Khánh Cương luôn vây quanh y, bằng không Hứa Tư Văn cũng không thể xem hắn là tài xế.

Tuy rằng hai người ở cùng một chỗ, nhưng mà mỗi người đều có cuộc sống của chính mình, trên phương diện làm ăn của Vũ Khánh Cương, hắn càu nhàu với Hứa Tư Văn rất kỹ càng tỉ mỉ, nhưng Hứa Tư Văn nghe mà đầu óc mơ hồ, không hiểu tại sao rõ ràng là hạng mục kiếm tiền mà lại từ chối hợp tác…

Hứa Tư Văn cũng có đi có lại, cũng để Vũ Khánh Cương tìm hiểu một chút về công việc của mình, đáng thương Vũ Khánh Cương ngay cả chữ cái tiếng Anh còn chưa biết hết nữa, nhìn thế nào cũng không hiểu mấy cái ngôn ngữ chương trình máy tính đó.

Hai người ông nói gà bà nói vịt ba ngày, phát hiện kỳ thực chuyện của đối phương mình đều không hiểu, cuối cùng hết sức ăn ý ngậm miệng lại, mỗi người làm việc của mình.

Mấy ngày nay lục tục có đồ đưa đến, Hứa Tư Văn nhận, Vũ Khánh Cương về lại bắt đầu chuyển, người ra ra vào vào cũng bắt đầu tăng lên, cơ mà đều là người Hứa Tư Văn biết hoặc là nhìn quen mắt, ở trước mặt bọn họ Vũ Khánh Cương luôn không chút che giấu các loại dây dưa với Hứa Tư Văn. “Tư Văn, cái này nghe nói là máy tính tốt nhất hiện nay, em tới xem xem, nếu cảm thấy tốt, anh liền để lại!” Hứa Tư Văn xuống lầu thấy được hai dàn máy tính ngoại hình đặc thù, trước mắt sáng ngời, bắt tay chơi đùa một hồi, cảm thấy máy tính này tới thật là kip thời! “Không tệ, cái này để lại, vừa vặn em cần dùng.” Hiện tại y mới phát hiện, nếu muốn thực hiện cái suy đoán lúc trước của mình, sợ rằng những thứ cần dùng có giá trị không nhỏ, thế nhưng thành quả cũng rất kinh người, lấy bộ máy móc dùng để lập trình trong công ty của y, đã không có cách nào gánh vác nổi, bộ máy mới này tới quá đúng lúc.

“Được, vậy thì để lại!” Ông chủ Vũ vung tay lên, người chờ ở bên kia lập tức quy củ cung kính lấy ra một bản hợp đồng, mời ông chủ Vũ ký tên.

Thuận tiện ánh mắt nhìn Hứa Tư Văn cũng nóng bỏng hơn mấy phần.

“Tư Văn? Nhanh xuống đây! Thử quần áo!” Ông chủ Vũ ở dưới lầu, đứng trong một đống móc treo quần áo, kéo cổ họng gọi.

“Sao lại nhiều quần áo như vậy?” Sau khi Hứa Tư Văn xuống tới, liền thấy vài thiết kế sư trang phục phục sức, mang theo một đống lớn đồ vật ở phòng khách chờ y.

“Phải về nhà nên quần áo này kia, không nhiều không được!” Vũ Khánh Cương mặc áo trong quần trong, kéo một bộ quần áo qua ướm lên người: “Em xem cái này thế nào?”

“Không được, anh cũng không nhìn một chút xem dạng quần áo gì mà đã ướm lên người.” Hứa Tư Văn không trông cậy vào quan điểm thẩm mỹ của Vũ Khánh Cương, tự mình bắt tay chọn hay bộ quần áo cho Vũ Khánh Cương, nguyên bộ từ trong ra ngoài.

Hứa Tư Văn cũng tự chọn cho mình hai bộ, phối hợp hợp lý, khiến hai người thoạt nhìn rất xứng đôi.

Nhóm thiết kế sư nhìn Hứa Tư Văn với cặp mắt khác xưa, lúc thảo luận, trực tiếp bỏ qua vị chủ nhân trả tiền là ông chủ Vũ.

Thật sự là ông chủ Vũ vừa mở miệng, nhóm thiết kế sư liền nổi khùng!

Ánh mắt ông chủ Vũ quá mức tục, người bình thường không chịu đựng nổi đâu!

Vũ Khánh Cương cùng Hứa Tư Văn ngọt ngọt ngào ngào, mỗi ngày cổ vũ chuẩn bị tâm lý cho y, có lẽ là sợ Hứa Tư Văn quá áp lực tư tưởng, mấy ngày này Vũ Khánh Cương vẫn luôn thành thật, buổi tối chỉ ôm Hứa Tư Văn đắp kín chăn bông thuần khiết tán gẫu, không dám xằng bậy chút nào.

Rốt cuộc đã tới ngày chết.

Hứa Tư Văn tự mình sửa soạn cho Vũ Khánh Cương một phen, Vũ Khánh Cương luôn là tên đầu gỗ, miệng vẫn cứ nhao nhao nói chuyện: “Em yên tâm, dù sao cũng là nhà em, ba mẹ ruột của em, sẽ không làm gì em đâu.”

“Bọn họ đối với em thế nào cũng tốt, nhưng nếu nhìn thấy anh thì không nhất định.” Hứa Tư Văn giúp Vũ Khánh Cương cài cúc tay áo sơmi: “Lỡ như ông cụ động thủ…”

“Chắc chắn anh sẽ không đánh trả!”

“Xí! Em là nói, nếu như ông nổi giận, đánh một mình em là được rồi, đánh anh anh bỏ chạy, lúc ba em thật sự nổi giận, thật sự là ra tay không lưu tình.” Năm đó Hứa Tư Văn bị đánh đến nằm viện ba tháng luôn mà!

Ông cụ rất tàn nhẫn.

“Anh sẽ kéo em trốn cùng, ông già đã lớn tuổi rồi khẳng định không chạy lại hai ta, em không chạy nổi anh liền cõng em chạy, ông già không đuổi kịp!” Vũ Khánh Cương tưởng tượng một chút, lập tức rung đùi đắc ý đắc ý.

Hứa Tư Văn đột nhiên có chút hối hận, ngày đó y bảo Vũ Khánh Cương làm chính mình, rốt cuộc có phải là quyết định tốt không đây?

Cái tên này hổ lên thì phải làm sao bây giờ?

Có điều nhìn bộ dạng tinh tinh thần thần của ông chủ Vũ, Hứa Tư Văn vẫn rất có lòng tin, chỉ cần người này đối xử tốt với y, tin tưởng người trong nhà sẽ không để ý.

Kỳ thực ông chủ Vũ rất tốt, cũng rất thu hút ánh mắt người khác, thân cao hơn một mét tám kia, vai rộng lưng thẳng cánh tay mạnh mẽ, gương mặt to như đao tước, lông mày cong sống mũi góc cạnh rõ ràng, phối hợp với một đôi mắt hổ như ẩn như hiện tinh quang, nói cười không câu nệ, bưng một người bình thường đặt ở trước mặt hắn căn bản là đỡ không nổi.

Thế nhưng, cái này chỉ có thể thoạt nhìn mà thôi, ở trước mặt người quen thuộc, hắn lại đỡ không được.

Vừa mở miệng, mùi vị Đông Bắc nồng nặc liền bày ra, hơi thở thổ phỉ lập tức che lại sự cao lớn vốn có, biến thành một tên bình dân nhà giàu mới nổi.

Còn là loại nhà giàu mới nổi phúc hắc giả heo ăn thịt hổ nữa.

Mà Hứa Tư Văn thì không cần nói, đánh giá từ bất kỳ phương diện nào, người ta đều là phần tử trí thức cao cấp tiêu chuẩn có nội hàm có tu dưỡng.

Lần này đi, xe nhẹ đồ gọn, Vũ Khánh Cương không bày ra đội hình lúc đến, đó không phải là đi nhận thân mà là đi khoe khoang, cho nên hắn liền chuẩn bị mang theo Hứa Tư Văn lái chiếc Land Rover đặc biệt kia của hắn, kéo vợ cùng đồ đạc chạy về Hứa gia tập. “Xe này thật đặc biệt.” Hứa Tư Văn nhìn mấy thứ bày trí trong xe, tùy ý đánh giá con xe của ông chủ Vũ một chút, bên ngoài nhìn giản dị tự nhiên, bên trong lại khiêm tốn đầy đủ, lại còn có một cái tủ lạnh nhỏ giản dị nữa!

“Ha ha ha!” Vũ Khánh Cương một trận cười xấu xa: “Nói em biết, xe này nha, nghe cái tên thân vương lông đỏ kia nói, vốn là cho chính hắn, ngay từ đầu chính là dựa theo tiêu chuẩn xe tăng phòng bạo lực, thủy tinh trên cửa sổ đều chống đạn, người ngồi vào khoá cửa xe, có thể cứng rắn chống đỡ ba quả lựu đạn mà không nát! Bánh xe đừng thấy bên ngoài là cao su lưu hoá, bên trong lại chính là dây thép, không có hơi cũng có thể chạy hơn mười km chuyện gì cũng không chậm trễ.”

“Lợi hại như vậy?” Hứa Tư Văn thật sự kinh ngạc, xe này thật sự rất đáng giá.

Thế này sao lại là một chiếc xe chứ? Hoàn toàn là một pháo đài di động.

“Vợ, sau khi chúng ta đến, nếu em sợ chịu đòn, liền trốn ở trong xe trước hết đừng xuống, chờ anh giải quyết xong ba mẹ vợ, rồi em lại xuống thế nào? Bọn họ dù có lấy gậy đập, khẳng định cũng không đánh hỏng được xe này.”

“Anh lại nghĩ ý xấu nữa!” Hứa Tư Văn lườm hắn một cái, nếu y thật sự làm như vậy, đời này bọn họ cũng không chiếm được chúc phúc của người nhà.

Hai người hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, lúc đang muốn lên xe xuất phát, điện thoại di động của Hứa Tư Văn cùng Vũ Khánh Cương đồng thời vang lên.

Hứa Tư Văn vừa thấy hiển thị là Trương Lam Hà, liền nhận, còn chưa đợi y nói chuyện, Trương Lam Hà bên kia trước tiên ngao ngao kêu lên: “Tư Văn! Học đệ! Nể tình bạn học, giúp anh em một phen đi!”

“Anh làm sao vậy?” Có một ông học trưởng ngu ngốc, năng lực kháng chuyện của Hứa Tư Văn chính là được rèn luyện ra như thế.

“Trước hết để cho anh vào được không? Anh, anh ở ngoài cửa khu biệt thự nè.” Giọng Trương Lam Hà có chút khàn khàn.

Hứa Tư Văn quay đầu nhìn Vũ Khánh Cương, Vũ Khánh Cương lập tức nói với điện thoại: “Cho vào đi, là học trưởng của Tư Văn, mấy người từng gặp đó.”

“Cho anh vào rồi, em ở chỗ này chờ anh.” Hứa Tư Văn cất điện thoại, cùng Vũ Khánh Cương liếc mắt nhìn nhau.

Trương Lam Hà bay nhanh tới!

Đúng là bay nhanh!

Hắn là cưỡi chiếc mô tô Vũ Khánh Cương hối lộ, ặc, là tặng cho hắn, kêu ngao ngao bay đến.

Hứa Tư Văn cùng Vũ Khánh Cương cũng cảm giác một trận gió mạnh đập vào mặt, Trương Lam Hà nằm nhoài trên mô tô trực tiếp bay lên tường…

May mà chất lượng mô tô rất tốt, Trương Lam Hà không có chuyện gì, mô tô cũng rất tốt, chỉ là tường hoa bị va sụp mà thôi…

Hứa Tư Văn sợ hãi nhanh chóng cùng Vũ Khánh Cương kéo Trương Lam Hà từ trên tường hoa xuống, mô tô gì đó trước hết mặc kệ, mang người xuống trước đã!

“Lúc tôi vào ở đây, là phải đặt trước, loại tường hoa này chính là loại hoa hồng gai đó.” Vũ Khánh Cương kéo cánh tay Trương Lam Hà qua nhìn một chút, phát hiện không có chuyện gì, trong lòng đặc biệt vui mừng, đây chính là anh vợ đó.

Trương Lam Hà nhìn nhìn hoa bìm bịp bò trên một nửa tường hoa, khóe miệng giật giật, hắn vì học đệ mình đốt một ngọn nến.

Hoa hồng biến thành hoa bìm bịp và vân vân… Có điều mấy cái đó cũng không phải chủ yếu, hiện tại quan trọng nhất là, tìm một người ở cùng bên cạnh. “Tư Văn, anh muốn đi theo em.” Trương Lam Hà lôi kéo Hứa Tư Văn không buông tay, biểu hiện cực độ không có cảm giác an toàn. “Em đừng hỏi!” Trương Lam Hà chết sống không hé miệng, chỉ chơi xấu khóc lóc om sòm: “Dù sao thì hiện tại anh cần người ở cùng, em dám bỏ lại anh thử xem!”

“Tụi em phải về Hứa gia tập, nếu không thì anh cùng đi với tụi em đi!” Hứa Tư Văn nghĩ thầm có người đi cùng cũng tốt, hiện tại y cũng cần người ở bên cạnh cho y dũng khí.

Trương Lam Hà quay đầu nhìn Vũ Khánh Cương.

“Được được! Chúng ta cùng về, có anh ở đây, cũng có người giúp Tư Văn nói tốt!” Vũ Khánh Cương nhanh chóng tỏ thái độ.

“Nhưng anh không có chuẩn bị gì cả.” Trương Lam Hà bĩu bĩu môi, đến Hứa gia tập cũng tốt, tạm thời né tránh người kia dây dưa, hắn trước tiên tự an ủi.

“Trong nhà có sẵn, quần áo, đồ đạc, đều đủ hết.” Vũ Khánh Cương lại rất hào phóng với Trương Lam Hà. “Em dẫn anh đi.” Hứa Tư Văn lôi kéo Trương Lam Hà vào nhà, Vũ Khánh Cương không theo, mà là cúi đầu không biết cho gửi tin nhắn cho ai.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vừa vào nhà Hứa Tư Văn liền hỏi Trương Lam Hà một câu, hai người bọn họ đều rất quan tâm người bạn tri kỷ duy nhất này.

“Em đừng hỏi!” Trương Lam Hà vẫn là ba chữ kia, ủ rũ tự mình vươn tay chọn một bộ quần áo, cầm lấy liền chui vào phòng tắm.

Dáng người của hắn không khác biệt lắm với Hứa Tư Văn, quần áo ngược lại không cần lo lắng không thích hợp.

Trương Lam Hà không muốn nói, Hứa Tư Văn nhìn ra được hắn tránh né, cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề của hắn nữa, mang hắn đi theo cũng rất tốt, ngốc nghếch không giấu được chuyện, đến lúc đó chính hắn phải nói ra thôi.

Hai phu phu biến thành nhóm ba người, ông chủ Vũ vẫn như cũ đảm nhiệm lái xe, chỉ là chỗ ngồi ở ghế lái trống rỗng, Hứa Tư Văn cùng Trương Lam Hà cùng ngồi ở phía sau.

Vũ Khánh Cương đạp chân ga, ba người một đống lễ vật trực tiếp chạy về phía Hứa gia tập.

Hết chương 75

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.