Tại sao mình nhất định phải ở cùng một chỗ với Vũ Khánh Cương chứ?
Lẽ nào tách ra mấy ngày cũng không thể sao?
Hứa Tư Văn đầu tiên là cảm thấy mình cùng Vũ Khánh Cương tách ra ngủ có chút lúng túng có chút không vui, thế nhưng sau đó liền giật mình ngây ngẩn cả người, từ lúc nào y lại không thể rời bỏ Vũ Khánh Cương như thế cơ chứ?
Lắc đầu cười khổ, Hứa Tư Văn tiến vào phòng tắm tắm táp rửa mặt một phen, hôm nay y hấp ta hấp tấp giống như đồ ngốc vậy, thực sự là càng ngày càng không giống mình.
Một bên lau khô tóc, một bên lên mạng, trước khi bọn họ tới đây, đã đem công ty toàn quyền giao cho Trương Lam Hà phụ trách, Vũ Khánh Cương bên kia có người chuyên nghiệp không cần lo lắng, còn y bên này, nói là giao cho Trương Lam Hà, không bằng nói là giao cho Bách Lý Hãn Mạc.
Nếu nói lúc nghiêm túc thì Trương Lam Hà thật sự là tinh anh, chỉ khi nào không chăm chú, liền thành một tên hợp với tình hình.
Có điều lần này Trương Lam Hà lại rất nghiêm túc, bởi vì đồ của Hứa Tư Văn, nếu như thật sự làm xong, nửa đời sau hai người bọn họ cũng không cần lo.
Kéo theo, hết thảy nhân viên công ty cũng đều không cần lo.
Hắn không thể nào không nghiêm túc đối đãi.
Sau khi trao đổi với Trương Lam Hà, đóng máy tính, Hứa Tư Văn nằm ở trên giường, lâu như vậy rồi, phòng của Vũ Khánh Cương vẫn giống như lúc y rời đi, vốn là hơi thở thô lỗ đều bị mùi thuốc tiêu độc cùng mùi nước hoa nhàn nhạt che lại.
Có điều ngẫu nhiên lại toát ra từng tia một, kỳ dị đưa đến tác dụng trấn an, Hứa Tư Văn nửa ôm chăn gối của Vũ Khánh Cương, dần dần ngủ.
Trong lòng lại nhớ trước khi tới, chuyện mà ba đã mịt mờ nhắc tới.
Buổi tối nằm mơ, hoang đường.
Sáng sớm vừa mở mắt, liền thấy mặt bự của Vũ Khánh Cương xuất hiện ở ngay phía trên.
Hứa Tư Văn: “…!”
“Vợ à, em nói mơ!” Vẻ mặt Vũ Khánh Cương vui rạo rực: “Anh nghe em gọi tên anh!”
Hứa Tư Văn: “…!”
“Anh thật cao hứng!”
“Vậy anh có thể tạm thời đứng dậy không?” Hứa Tư Văn rốt cuộc có chút tỉnh táo, có chút bất đắc dĩ phát hiện, Vũ đại lão hổ nằm úp sấp ở trên người y, đầu treo ở phía trên đầu y.
“Ha ha! Vợ ơi!” Lúc Vũ Khánh Cương gọi người, liền cúi đầu hôn bẹp Hứa Tư Văn một cái: “Anh nhớ em.”
Chỉ một buổi tối, Vũ Khánh Cương liền nhớ, rất nhớ rất nhớ.
“Ừm, em cũng nhớ anh.” Vẻ mặt Hứa Tư Văn khẽ động, đưa tay sờ sờ đầu to của Vũ Khánh Cương, một buổi tối, trong mơ đều là bộ dạng của hắn.
“Vì sao muốn tách ra ngủ vậy? Chị dâu cũng quá làm khó người ta.” Vũ Khánh Cương ủy khuất, đặc biệt là lúc nghe vợ cũng nhớ mình, càng ủy khuất.
“Đại khái, ừm, vẫn cảm thấy không được tự nhiên đi?” Hứa Tư Văn suy nghĩ một chút, có chút ảm đạm: “Có thể anh hai và chị hai cần một thời gian thích ứng.”
Dù sao không phải người làm anh hai chị hai nào, cũng có thể trơ mắt nhìn bọn họ sắp tới sẽ cùng vào cùng ra…
“Không thể nào?” Vũ Khánh Cương vừa nghe liền nhíu mày, dáng vẻ thô lỗ: “Đã nói chuyện xong rồi mà còn đột lỗ phản trượng*?”
*Đột lỗ phản trượng: tiếng địa phương Đông Bắc, hình dung lời nói không hợp lý, nói không rõ ràng, làm không mạch lạc.
“A?” Hứa Tư Văn không biết rõ có ý gì.
“Vợ à, chuyện này đợi lát nữa nói, anh có chuyện muốn thương lượng với em.” Vũ Khánh Cương nghiêng người, đem Hứa Tư Văn cả người cả chăn đều ôm vào trong lồng ngực: “Chuyện nhận làm con nuôi, em nghĩ sao?” Ngày hôm qua vợ lảng tránh, anh hai Vũ gia và chị dâu Thúy Hoa đều nhìn ra, không có cưỡng ép nói toạc ra chỉ là muốn để hai người Vũ Khánh Cương tự thương lượng trước một chút, dù sao thì ngày sau nhận làm con nuôi cũng coi như là một nửa con trai của Hứa Tư Văn.
“Cương tử, em luôn cảm thấy nhận con nuôi, liền giống như đoạt con của người ta, trong lòng không quá thoải mái.” Nghĩ sớm muộn cũng phải nói, dứt khoát thừa cơ hội này nói ra cũng tốt: “Người ta nuôi con khó khăn biết bao nhiêu? Làm con nuôi thì lại phải kêu hai ta là ba ba.”
Trong Hứa gia tập cũng có cho làm con nuôi nối dõi, đây là một hình thức rất cổ xưa, nhận con nuôi thừa tự giữa đồng tông, mặc dù đã nhiều năm không có phát sinh chuyện nhận con nuôi này nữa, nhưng mà mỗi lần thấy tộc huynh bị nhận làm con nuôi lúc nhìn thấy cha mẹ ruột, chỉ có thể gọi “tộc thúc tộc thẩm”, Hứa Tư Văn liền khó chịu muốn đòi mạng.
Năm đó trong những lựa chọn cho làm con nuôi, cũng có Hứa Tư Văn, ai bảo nhà bọn họ có hai bé trai chứ, nhưng mà ba Hứa không đồng ý, mẹ Hứa cũng phản đối, Hứa Gia Văn thì càng sợ bị người ta cướp đi em trai của mình, mỗi ngày như hình với bóng với Hứa Tư Văn.
Lúc ấy Hứa Tư Văn chỉ có ba bốn tuổi, còn không nhớ được, đều là sau này nghe người khác nói mới biết.
Hiện tại hồi tưởng lại, đều sẽ cảm thấy rất không được tự nhiên.
“Há, cái đó, vậy lại chờ một chút hãy nói!” Vũ Khánh Cương vừa nghe không phải tối tăm như suy đoán của mình, cũng rất thương tiếc vợ, không ngờ khi còn bé thiếu chút nữa là vợ thành con người khác rồi.
“Đúng rồi, hôm nay thằng lớn trở về, nói có chuyện muốn nói với nhà, mình dậy đi xuống đi!” Rốt cuộc Vũ Khánh Cương cam lòng buông tha Hứa Tư Văn, để cho y rời giường đi rửa mặt.
Hứa Tư Văn nói ra nút thắt trong lòng, cảm giác tốt lắm rồi, rửa mặt xong vừa ra tới, liền thấy Vũ Khánh Cương đã gấp chăn cất gối xong giúp y.
Vũ Khánh Cương nghe thấy tiếng cửa mở, quay đầu lại liền nhìn thấy vợ, hai người hiểu ý nở nụ cười, có một loại ấm áp nhàn nhạt.
Anh hai Vũ gia đề nghị về nhà một chuyến: “Đến mộ phần của cha mẹ, nói cho hai cụ một tiếng, mày cũng đã có người qua nửa đời sau.”
“Dạ.” Ấn tượng của Vũ Khánh Cương về cha mẹ chỉ còn dừng lại trong trí nhớ mơ hồ khi còn bé, ngược lại là anh hai chị hai, ở trong lòng hắn quả thực không khác gì cha mẹ.
Ăn sáng xong, Hứa Tư Văn liền lấy quà ra mắt mang tới đưa cho anh hai Vũ gia và chị dâu Thúy Hoa: “Đây là rượu sake* cho anh hai, tự mình ủ; đây là hoa quả khô cho chị hai, cũng là tự hái ở sau núi.”
*Rượu sake theo cách hiểu phổ biến trên thế giới là một loại rượu nhẹ truyền thống nấu bằng gạo qua nhiều công đoạn lên men.
Còn lại ba phần văn phòng tứ bảo giống nhau như đúc, thì cho ba đứa nhỏ, mười phần cổ kính cổ vận.
“Rượu sake? Mùi vị gì? Anh nếm thử!” Anh hai Vũ gia nhìn cái bình nhỏ lớn chừng bàn tay, chỉ cảm thấy thật là tinh xảo!
Mở một bình uống một hớp, chép chép miệng: “Thứ tốt!”
Thật không hổ là “rượu sake”!
Từng tia mùi rượu nhàn nhạt, còn có hương vị gạo, càng có một cỗ mùi vị thảo dược mát mẻ, phối hợp với loại ngọt ngào đặc trưng của nước suối, tuyệt đối tươi mới hết khát!
“Rượu sake này thích hợp nhất là uống vào tiết trời đầu hạ, sau khi ướp lạnh thì càng sướng miệng.” Rượu sake ở quê nhà Hứa gia tập của Hứa Tư Văn, đều là dùng để phòng say nắng, uống nhiều không dễ say còn có thể nâng cao tinh thần.
“Đây là măng khô đi?” Chị dâu Thúy Hoa cầm măng khô làm khô quắt hỏi Hứa Tư Văn, tuy rằng cô thấy giống, nhưng không dám xác định.
“Dạ, là măng khô, đây là nấm đỏ, là một loại nấm; đây là trà trúc diệp nhà làm; đây là quả khô dùng trái của cây ăn quả ở nhà làm ra.” Hứa gia cũng không giàu nứt đố đổ vách như ông chủ Vũ, hừm, cũng có thể nói là mười phần nhà giàu mới nổi.
Đồ mà Hứa gia chuẩn bị cho người nhà họ Vũ đều rất nhã trí và dân dã, ngoại trừ văn phòng tứ bảo cho ba đứa nhỏ, rượu sake cho anh hai Vũ gia.
Còn lại chính là các loại đặc sản phía nam, quả khô chiếm đa số, hoa quả khô hiếm thấy cùng một ít vải vóc tơ tằm nổi danh Giang Nam.
Mà mẹ Hứa còn chuẩn bị riêng cho chị dâu Thúy Hoa một phần nhựa đào*, Trình Mỹ Lệ làm chị dâu, hẳn là cùng thế hệ với chị dâu Thúy Hoa, nên đưa một phần đi tâm làm hạt sen.
*Nhựa đào: là nhựa chảy ra từ vỏ cây đào, sau khi phơi dưới ánh mặt trời, trở thành kết tinh thể rắn, có chút giống hổ phách. Có tác dụng thanh lọc máu, giảm stress, chống nhăn làm trẻ hóa da.
“Nhựa đào?” Chị dâu Thúy Hoa nhìn đồ vật trong tay không rõ thế nào: “Cái gì là nhựa đào? Dùng làm gì?”
“Dùng hạt sen gạo lức ngân nhĩ nấu cháo chung, nghe nói mỹ dung dưỡng nhan, mẹ và chị dâu em mỗi ngày đều nấu cái này ăn.”
“Vừa già vừa xấu rồi mà còn mỹ cái gì dung chứ?” Nói là nói như vậy, nhưng chị dâu Thúy Hoa xoa mặt lại nhìn nhìn đồ thông gia cho, động tác cất vào nhanh chóng!
Lúc này vừa vặn Vũ Nguyên Cát cũng quay về rồi, phía sau cậu còn có một cô gái ăn mặc vô cùng khéo léo đi theo. Bạn đang ?
Người nhà họ Vũ bao gồm cả thành viên mới Hứa Tư Văn, đều có chút không phản ứng kịp!
Bởi vì ngay sau khi Vũ Nguyên Cát vào cửa, câu nói đầu tiên liền đưa tới động đất: “Đây là bạn gái của con Adela, cô ấy đã mang thai ba tháng rưỡi, chúng con chuẩn bị kết hôn.”
Ba miệng ăn Vũ gia đều triệt để sợ ngây người.
Hứa Tư Văn thì còn may, thấy bộ dạng Vũ Nguyên Cát là nghiêm túc, dùng cùi chỏ đụng đụng Vũ Khánh Cương, kết quả ông chủ Vũ còn đang trong khiếp sợ, chưa hoàn hồn được.
“Khụ khụ!” Hứa Tư Văn ho nhẹ, muốn cho Vũ Khánh Cương hoàn hồn.
“Chú Hứa, hừm, có phải là cháu nên đổi giọng gọi một tiếng thím không?” Vũ Nguyên Cát cười híp mắt nhìn Hứa Tư Văn.
Sở dĩ hôm nay cậu trở về, cũng là vì biết Hứa Tư Văn đến!
Thím gì đó, thật là xưng hô khiến người ta xoắn lòng!
“Nguyên Cát, người bạn gái này của cháu, không giới thiệu cho chúng ta một chút sao? Không thể chỉ biết tên liền đồng ý cho hai người kết hôn đi?” Hứa Tư Văn tự giác tiến vào Vũ gia cũng coi như là trưởng bối, hơn nữa dáng vẻ kia của Vũ Nguyên Cát thoạt nhìn chính là cố ý chọn vào lúc này trở về, còn muốn gọi mình là “thím” gì đó, thật sự không phải là muốn mượn y để trốn họa sao?
Lúc trước y đã nhìn ra, con lớn Vũ gia không phải người đơn giản, quả nhiên, hiện tại liền thành bia đỡ đạn cho người ta.
“Adela, tên đầy đủ cũng không cần nói, phỏng chừng ba mẹ với ông chú cũng không nhớ được. Người Pháp, người thừa kế thuận vị thính khách tòa thành thứ chín, người thừa kế thuận vị thính khách công tước tước vị thứ sáu.” Vũ Nguyên Cát kéo cô gái qua giới thiệu cho mọi người: “Cô ấy là tới nơi này du học, chúng con cùng lớp, quen nhau một năm, đã cùng cha mẹ cô ấy nói chuyện hôn sự của chúng con.”
Cô gái một đầu tóc vàng rực rỡ, ánh mắt xanh biếc như nước, cười rộ lên giống như một búp bê, đương nhiên, cô vốn là một búp bê.
“Ba ba! Ma ma!” Cô bé so với Hứa Tư Văn còn dạn dĩ hơn, vừa đứng trước mặt anh hai Vũ gia và chị dâu Thúy Hoa, mở miệng liền gọi ba mẹ.
Không đợi anh hai Vũ gia và chị dâu Thúy Hoa có phản ứng, cô bé vừa quay đầu qua Vũ Khánh Cương cùng Hứa Tư Văn: “Chú, thím!”
Hứa Tư Văn: “…!”
Thật muốn đánh tên tiểu tử thúi này làm sao bây giờ?
“Oành!” Anh hai Vũ gia rớt bể cốc trà, sắc mặt đỏ bừng trán nổi gân xanh, đứng dậy không nói một lời, trực tiếp ra sau phòng tìm cái chày cán bột dùng để cán mì sợi.
Vũ Nguyên Cát thấy thế lao như bay ra ngoài, ba cậu đây là muốn xử cậu đó!
Chị dâu Thúy Hoa xoa xoa mặt, nhìn búp bê ánh vàng chói lọi trước mặt, lắp ba lắp bắp ngay cả nụ cười cũng suýt nữa không giữ được: “Cái kia, cô bé à, cháu, cháu có thai, người trong nhà cháu biết không?”
Búp bê mở miệng tuôn ngoại ngữ ào ào ầm ầm, chị dâu Thúy Hoa thì lại là vịt nghe sấm!
Hết chương 100