Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 112: Chương 112: 112. Đầu óc nóng lên




Hứa Tư Văn cùng sáu bảo an làm người trong cuộc, cũng phải cùng đi, chẳng qua là Trương Lam Hà lái xe mang theo bọn họ cùng với mấy thứ cần chuẩn bị để xã giao, sau đó đi qua mà thôi.

Không dám làm lỡ quá nhiều thời gian, xe thật nhanh đến phòng ban điều tra tình tiết vụ án thương mại, tên gọi tắt là phòng ban tội phạm thương mại.

Mấy người Hứa Tư Văn là trực tiếp được dẫn tới phòng khách quý, trà ngon mâm trái cây chiêu đãi, sáu nhân viên bảo an tách ra làm ghi chép, còn ghi chép của Hứa Tư Văn là một vị Tổng đốc sát tự mình tới làm, sau khi làm xong để bọn họ chờ, hắn thì đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền mang đồ vật tiến vào.

“Căn cứ video biểu hiện, nữ nhân viên này có ý đồ lẻn vào phòng máy trọng địa, chúng tôi phát hiện cái này trong vải lót quần áo của cô ta.” Tổng đốc sát lấy ra một cái túi plastic kín, bên trong có hai miếng kim loại hình tròn đen như mực, bộ dạng giống như tiền xu một nguyên.

“Đây là cái gì?” Trương Lam Hà không biết.

“Cái này?” Hứa Tư Văn nghi ngờ nhìn một chút, lại suy nghĩ một chút: “Chẳng lẽ là từ hút mini?”

“Đúng, chính là dụng cụ từ hút, còn là loại nhỏ nhất.”

“Từ hút??”

“Một dương một âm, nếu như tới gần máy chủ phòng máy, chỉ cần dán lên hai bên, từ trường máy chủ chúng ta liền phát sinh vặn vẹo…” Sắc mặt Hứa Tư Văn không quá tốt, thế này cũng quá đáng rồi!

Một khi dữ liệu đường truyền máy chủ bị vặn vẹo, chẳng phải là cần bắt đầu lại từ đầu sao!

“Cho nên chúng ta có lý do chứng thực cô ta mưu đồ gây rối, nhưng mà tội gián điệp, hình như không có chứng cứ trực tiếp.”

“Không, hẳn là còn có đồ vật, các anh có thể xem lại đồ đạc của cô ta một chút hay không?” Hứa Tư Văn nhìn Tổng đốc sát đề nghị: “Tôi cảm thấy tuy rằng từ hút lợi hại, tuy nhiên không đến mức nhất định phải vào quấy rối dữ liệu máy chủ, quấy rối chúng tôi nhiều nhất là bận bịu một lúc mà thôi, khôi phục dữ liệu tuy rằng phiền phức tuy nhiên không có nghĩa là không thể khôi phục, cô ta làm như vậy có ích lợi gì? Có thù oán với chúng tôi à?”

“Có phải là các anh từng đắc tội ai hay không?”

“Không đúng! Người mà chúng tôi đắc tội thì bây giờ đã sớm tự lo không xong rồi, lại nói cũng không phải chúng tôi đắc tội, là bọn họ có tội thì phải chịu! Hơn nữa việc khôi phục dữ liệu cũng không phải việc cô ta có thể tiếp xúc, đều là nòng cốt bộ kỹ thuật mới có tư cách đụng đến máy chủ.”

“Xin chờ một chút, chúng tôi lại kiểm tra đồ đạc một lần nữa!” Tổng đốc sát cầm từ hút lại đi ra ngoài.

Ngay lúc Trương Lam Hà và Hứa Tư Văn chờ đợi, cửa mở “oành” một tiếng, Hứa Tư Văn vừa ngẩng đầu liền thấy bóng dáng quen thuộc của Vũ Khánh Cương đánh tới.

“Em thế nào?” Vũ Khánh Cương vội vã cuống cuồng kéo Hứa Tư Văn giở trò.

“Khụ khụ!” Trương Lam Hà liên tiếp ho khan, ra hiệu còn có người ở đây, có thể thu liễm chút hay không?

“Em không sao, ngay cả da cũng không trầy, cọng tóc cũng khỏe!” Hứa Tư Văn buồn cười nắm chặt cái móng vuốt bự không thành thật của Vũ Khánh Cương: “Sao anh cũng tới? Không phải nói hôm nay có mấy nơi sẽ phải mở cửa à?”

Vũ Khánh Cương muốn dừng bước ở Lan Châu, phát triển Đông Bắc Hổ, không chỉ cần nhóm người Ngụy Diên, còn phải có ông chủ là hắn đến chống đỡ.

Kết quả vừa nghe thấy tin tức bên phía bảo an, Vũ Khánh Cương liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, chỉ lo vợ chịu thiệt.

“Có mở hội nữa thì cũng phải tới xem em một chút!” Vũ Khánh Cương đã trải qua mấy lần gián điệp thương mại, hắn biết những người kia đều rất thông minh, nhưng cũng là vì quá thông minh, nên đều không làm chuyện đứng đắn!

“Đến cùng là chuyện thế nào? Sao còn có trộm lẫn vào được chứ?” Vũ Khánh Cương quay đầu hỏi Trương Lam Hà.

“Phải gọi là gián điệp thương mại!” Mặt Trương Lam Hà đen lại, còn trộm nữa chứ.

“Gián điệp? Tui thấy chính là quá thông minh, đầu óc nóng lên đốt đến hoảng loạn, không biết suy nghĩ mấy chuyện đứng đắn mà chỉ muốn chiếm tiện nghi nhà người ta.” Đối với người như thế Vũ Khánh Cương rất phản cảm.

“Lúc Đông Bắc Hổ mới vừa thành lập, không thiếu mấy chuyện như vậy, cái gì cũng muốn trộm của người khác có bản lĩnh thì tự mình nghĩ biện pháp để cho người khác nhớ tới mình đi? Đều là thói quen sinh ra tật xấu!”

“Khó trách bọn họ phản ứng nhanh như vậy!” Hứa Tư Văn vừa nghĩ tới thân thủ và sự nhanh nhẹn lúc xử lý sự việc của những người đó, phản ứng đầu tiên chính là không cho nữ nhân kia tới gần y.

Vốn tưởng là huấn luyện ra, kết quả lại là có vết xe đổ mà ông chủ Vũ dẫm vào, bọn họ đều biết phải làm sao mới thích hợp nhất để không cho người khác lấy được nhược điểm.

“Cô ta làm gì vậy?” Vũ Khánh Cương chỉ biết bắt được là một phụ nữ: “Sao trà trộn vào được?”

“Công ty tuyển dụng, cô ta nhận lời mời tới.” Trương Lam Hà liền giải thích một lần.

“Cũng là hai chúng ta không có kinh nghiệm, đồ vật quá hấp dẫn người khác, kết quả ngay cả gián điệp thương mại cũng xuất hiện.”

“Anh để cho bảo an bên kia lại đây thêm mấy người nữa.” Vũ Khánh Cương nói làm liền làm, gửi cái tin nhắn điều người.

“Ông chủ!” Sáu nhân viên bảo an bị mời đi làm ghi chép vừa trở về, vừa nhìn thấy Vũ Khánh Cương đến, dồn dập chào hỏi hắn.

“Xem băng ghi hình theo dõi rồi. Làm rất tốt, trở lại phát tiền thưởng!” Phương thức biểu đạt mà Vũ Khánh Cương thích, chính là phát tiền thưởng cho người của mình.

Lúc này điện thoại Trương Lam Hà nhận một cú điện thoại, sắc mặt rất khó nhìn đi ra ngoài.

“Sau này tự mình đi ra ngoài thì cẩn thận một chút, nếu không thì mang một người ở bên cạnh đi?” Vũ Khánh Cương suy nghĩ một chút: “Nếu không thì em vẫn là đi cùng anh đi, quá lắm thì anh chuyển chỗ, tới cùng tòa nhà với em là được.”

“Không đến mức đó đi?” Hứa Tư Văn cảm thấy Vũ Khánh Cương chuyện bé xé ra to: “Chỉ chuyện như vậy anh liền sợ lớn sợ nhỏ, nếu lại có thêm chuyện lớn phát sinh thì nên làm sao bây giờ?”

“Nữ nhân kia muốn nhào vào trên người em kìa!” Nói một ngàn nói một vạn, điểm mấu chốt mà ông chủ Vũ chú ý chính là không giống với người khác.

“Anh làm ra động tĩnh lớn như vậy, cũng chỉ vì nữ nhân kia nhào vào trên người em à?”

“Phải!”

Hứa Tư Văn cúi đầu vai run run mấy lần, mới nín cười ngẩng đầu sờ sờ đầu tóc cứng đâm tay của ông chủ Vũ, trấn an mười phần ý tứ hàm súc: “Đừng nói là một mình cô ta, dù là mười người trăm người, anh cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, trong lòng em chỉ có mình anh.”

Hứa Tư Văn nói đơn giản sáng tỏ, thành công làm yên lòng Vũ đại lão hổ.

Lúc này, Trương Lam Hà đi vào, cầm điện thoại di động sắc mặt tối tăm, Hứa Tư Văn nhìn thấy bộ dạng này của hắn, lập tức nắm nắm móng vuốt của Vũ Khánh Cương, ra hiệu Vũ Khánh Cương xem Trương Lam Hà.

“Sao? Ai gọi thế?” Vũ Khánh Cương vừa mở miệng, bầu không khí nặng nề âm u kia nhất thời tiêu tan.

“Tư Văn, nữ nhân kia, đúng là em họ của anh.” Trương Lam Hà âm trầm mở miệng.

“Hả?” Hứa Tư Văn cùng Vũ Khánh Cương hai mặt nhìn nhau, đứa em họ này trộm đến nhà anh họ luôn à?

“Là đứa em họ mà anh cũng không nhận ra, bắn đại bác cũng không tới!” Sắc mặt Trương Lam Hà đặc biệt không dễ nhìn, nói chuyện đều nghiến răng nghiến lợi: “Còn mẹ nó gọi điện thoại cho anh, bảo anh buông tay thả em họ về!”

“Đó là không thể!” Hứa Tư Văn là người đầu tiên không thông qua: “Án là em gặp phải, cũng là em báo cảnh sát, anh dựa vào cái gì mà lướt qua em thả người rút án chứ?”

Hứa Tư Văn nói rất có kỹ xảo, y không bàn chuyện tình thân tình cảm với Trương Lam Hà, mà chỉ đem sự việc vơ vào trên người mình, y bắt tại trận, y tìm người báo án, y là một người trong cuộc, cũng tham dự trong đó, hơn nữa công ty cũng có một nửa của y!

Trương Lam Hà cũng không làm chủ được.

Thế này liền đẩy Trương Lam Hà ra ngoài, cũng có cái để giải thích với Trương gia, Trương gia tuy rằng cường thế nhưng cũng không quản được Lan Châu nơi này.

Bằng không Trương Lam Hà sao có thể đặt chân ở Lan Châu?

Lúc trước khi chọn địa điểm, liền chọn một nơi mà người nhà họ Trương không chen lọt tay để gây dựng sự nghiệp, không thì người nào của Trương gia nhìn Trương Lam Hà không vừa mắt, mất đi gia tộc che chở, lén lút ngáng chân và vân vân thì hai người bọn họ còn không khóc chết à?

“Đi!” Hứa Tư Văn chỉ vào Trương Lam Hà: “Gọi lại cho họ, nói em không đồng ý! Thành quả của em cũng bị trộm, còn thân thích cái gì? Thiên vương lão tử đến cũng vô dụng!”

“A!” Trương Lam Hà vui vẻ, sung sướng đi ra ngoài gọi điện thoại, cùng với vừa nãy quả thực như hai người khác nhau!

“Nhà hắn cũng quá không biết điều đi?” Lần đầu tiên Vũ Khánh Cương nhìn thấy thân thích như vậy, đều trộm tới nhà rồi mà còn có người biện hộ cho.

“Nhà họ Trương gia đại nghiệp đại, người cũng nhiều, phiền phức nhiều, học trưởng cũng là bất đắc dĩ. Nếu em không cứng rắn một ít, anh ấy cũng không tiện giải thích. Cho dù đã rời nhà ra ngoài, nhưng đến cùng thì bên kia vẫn còn ông nội ruột của anh ấy.” Hứa Tư Văn không muốn Trương Lam Hà bị khó xử, cũng không muốn bởi vì chuyện này mà trong lòng Vũ Khánh Cương có khúc mắc với Trương Lam Hà, liền nói đơn giản một chút với Vũ Khánh Cương về chỗ khó xử của Trương Lam Hà.

“May mà quê anh bên kia đều không còn ai, nhà em bên này thì đều là phần tử trí thức, chứ nếu như có mấy thân thích càn quấy, thì không thể không loạn lên.” Vũ Khánh Cương vui mừng không thôi.

Đang nói, điện thoại của Hứa Tư Văn vang lên, không đợi Hứa Tư Văn nhận, Trương Lam Hà trước tiên nhảy vào: “Là thím ba anh điện thoại, Tư Văn em phải có chuẩn bị tâm lý, bà ấy nói với em chuyện của cô gái kia đó!”

Ánh mắt Hứa Tư Văn sắc bén, thế nào? Thật sự là có da mặt gọi điện thoại cho y biện hộ à?

“Xin chào.”

“Cậu là Hứa Tư Văn à?” Giọng nữ ở đầu bên kia mặc dù dễ nghe nhưng giọng điệu lại rất kiêu ngạo.

“Phải.”

“Tôi là thím ba của Trương Lam Hà, tôi họ Triệu, cô gái mà ngày hôm nay cậu gặp được là cháu gái bên nhà mẹ đẻ của tôi, cậu rút án đi!”

“Không thể.”

“Cậu nói cái gì? Người trẻ tuổi, hành động phải suy nghĩ cân nhắc cho thật kỹ, con gái Triệu gia cậu có thể đắc tội sao?”

“Chứng cứ xác thực, tội danh thành lập, nếu Triệu gia có bản lĩnh, liền đứng ra đi! Thím nói xem, nếu truyền thông biết thiên kim danh môn làm trộm, lại còn trộm chính công ty của anh họ mình, Triệu gia sẽ nổi tiếng bao nhiêu?”

Uy hiếp người khác, ai không biết chứ?

Hứa Tư Văn cũng là xuất thân thư hương, Hứa gia không quyền không thế, nhưng nhiều đời truyền thừa, rất nhiều thứ đều là giáo dục từ nhỏ, quyền mưu tuy rằng không thể đùa bỡn, thế nhưng lòng người lại có thể đoán được tám chín phần.

Nếu Hứa Tư Văn thật sự làm như vậy, danh tiếng Triệu gia sẽ hỏng bét trước!

Quan lại thế gia sợ nhất chính là loại chuyện tối tăm này bị truyền thông đưa ra ánh sáng.

Lén lút gây họa thế nào, ít nhất chỉ là bên trong, một khi đưa ra ánh sáng, thì nhất định phải cho dân chúng một câu trả lời.

Bạn đang ?

Lúc đó ai gây ra chuyện thì người đó phải ra gánh chịu!

“Mày! Mày! Mày làm sao có thể nói như vậy? Đứa bé kia chỉ là hiếu kỳ mà thôi, còn không thể tha thứ như thế sao?” Thím ba Trương gia ở đầu bên kia cực kỳ tức giận, nhưng cũng không dám tiếp tục nói dọa, nếu Hứa Tư Văn thật sự đem ra ngoài, ăn liên lụy chính là nhà mẹ đẻ bà ta.

“Hiếu kỳ? Hiếu kỳ sẽ mang theo đồ vật làm nhiễu hệ thống trong người muốn vào phòng máy sao? Trương tam phu nhân, ngài nói chuyện, không cảm thấy gió to quá chém gãy lưỡi sao?” Trải qua chuyện của Trang Sĩ Nhân, hiện tại Hứa Tư Văn ghét nhất chính là bị người ta nhớ thương thành quả của y, ai dám mơ ước thì người đó xui xẻo rồi.

Hết chương 112

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.