Hai người dạo dạo nhà cũ xong, giơ chân lên phủi phủi mông chạy bốc một hàng khói, Hứa Tư Văn vừa chạy vừa lo lắng: “Thùng gỗ kia ném trong giếng được không?”
“Không có chuyện gì! Đợi một chút anh tìm mấy người thường làm chuyện này xuống vớt lên là được, đừng tiếp tục suy nghĩ nữa!”
“Chuyện này mà còn có người thường làm à?”
“Chúng ta không phải người đầu tiên như vậy, trước đầu đông cũng có mấy nhà bị rớt.”
Hứa Tư Văn: “…!”
Cái câu kia nói thế nào nhỉ? Tất cả đều có thể!
Vũ Khánh Cương dẫn Hứa Tư Văn đi ra từ nhà cũ, mang theo bao lớn bao nhỏ cùng đi đến khu mộ phần.
Mộ phần nơi này không nhiều, nhưng mà cũng không ít.
“Trước đây giống như một bãi tha ma vậy, đào hố có thể làm một nấm mồ, hiện tại cuộc sống thật tốt, liền sửa nơi này thành nghĩa địa, nấm mồ đều sửa chữa một lần, dựng lên bia mộ, mộ phần không ai quản thì mọi người cũng kiếm tiền tu sửa lại, chỉ là không biết tên, nên cũng không dựng bia.” Vũ Khánh Cương vừa nhớ lại năm đó, vừa so sánh với hiện tại, phát hiện đúng là biến hóa thật lớn.
Hứa Tư Văn nhìn nghĩa địa thuộc về làng Hổ, cảm thấy thật không tệ mà!
Từ sau khi thấy dáng vẻ của làng cũ, Hứa Tư Văn cảm thấy đem nơi nào so sánh với làng cũ, cũng có thể hoàn toàn thắng được.
Nghĩa địa được xây ở một chỗ ruộng dốc rộng đón nắng dưới chân núi, bốn phía trồng một ít tùng đỏ và thanh bách thưa thớt, mộ phần tu sửa không tồi, bia đá cũng đều không xê xích bao nhiêu, phía trên đều có tên có họ.
“Cha với nương ở đâu?” Để khác với ba và mẹ của mình, Hứa Tư Văn dùng biện pháp điều hòa, dựa theo thói quen từ lâu bên Đông Bắc, gọi ba mẹ Vũ Khánh Cương là cha nương.
“Chính là cái ở bên kia, còn cái bên cạnh là anh hai chị hai chuẩn bị, đất trống phía sau là để lại dự phòng.” Năm đó lúc xây nghĩa địa, Vũ gia cũng góp tiền, còn là góp nhiều, cho nên được phần trăm đãi ngộ một khối đất lớn.
“Ồ.” Hứa Tư Văn dừng bước, Vũ Khánh Cương không rõ vì sao nhìn y.
Hứa Tư Văn lấy từ trong đồ vật mình mang theo, lấy ra một bộ đồ rất đặc biệt.
Vũ Khánh Cương trợn to hai mắt: từ lúc nào vợ lại chuẩn bị cái gì?
Hứa Tư Văn rón rén mặc vào, đây là đồ tang chính quy nhất dựa theo lễ xưa làm ra, ngoại trừ vải màu trắng làm từ vải gai thô là chủ yếu, bên ngoài đồ tang còn có một tầng áo khoác màu vàng.
Cái gọi là “phi ma để tang” chính là như vậy. (“phi” là áo khoác, còn “ma” là cây gai để làm áo tang)
Hứa Tư Văn tự mình mặc xong lại kéo ra một bộ, nhắm ngay Vũ Khánh Cương liền tròng vô chuẩn bị mặc lên người.
“Lãng phí nhiều như vậy à?” Vũ Khánh Cương không dám lộn xộn, biểu tình của vợ thật nghiêm túc, hắn có chút sợ sệt.
“Câm miệng!” Hứa Tư Văn buộc vải bố thật trắng ở bên hông hắn cùng với hông mình: “Đây là lần đầu tiên anh dẫn em đến bái tế cha và nương đã qua đời, không nên phi ma để tang sao?”
“Ồ.” Vũ Khánh Cương gãi đầu một cái: “Kỳ thực anh cũng không quá nhớ rõ bộ dạng ba mẹ, khi còn bé chính là chị hai lo, đến bây giờ nằm mơ cũng không mơ tới.”
“Nhớ không rõ thì cũng là ba mẹ.” Hứa Tư Văn biết ký ức của Vũ Khánh Cương đối với ba mẹ quá mức mơ hồ, vì thế, Vũ Khánh Cương trăm phương ngàn kế giải trừ khúc mắc của Hứa Tư Văn với người nhà, đối với ba Hứa mẹ Hứa cũng xem là ba mẹ ruột mà hiếu thuận.
Nhưng Hứa Tư Văn cũng muốn bù lại cho Vũ Khánh Cương, con hổ Đông Bắc hàm hậu thành thật này, dù ba mẹ không còn trên đời, chết rồi cũng phải có lễ tang long trọng.
Y biết mình nói mấy việc đó Vũ Khánh Cương khẳng định nghe không hiểu, y đơn giản không nói, dứt khoát trực tiếp hành động là được, y làm không phải cho người đời nhìn, mà là xuất phát từ nội tâm.
Hết thảy xử lý ổn thỏa, cuối cùng Hứa Tư Văn treo một dây vải đỏ dài trên cánh tay cho mình cùng Vũ Khánh Cương.
“Này là có ý gì?” Trên một mảnh trắng xóa lại có một điểm đỏ, tim Vũ Khánh Cương lại bắt đầu đập thình thịch.
“Chúng ta là tân hôn, nói cho cha nương một tiếng, cho hai cụ cũng cao hứng một chút.” Hứa Tư Văn để Vũ Khánh Cương đi trước, y rơi lại phía sau cách hắn nửa bước.
“Ồ.” Vũ Khánh Cương cũng không hiểu mấy thứ chú ý này lắm, vợ nói thế nào thì là thế đó.
Tuy chỗ của Vũ gia lớn, nhưng chỉ có một nấm mồ lẻ loi, còn là phần mộ ba Vũ mẹ Vũ hợp táng với nhau mới hơi lớn một chút.
Hứa Tư Văn chú ý tới, người khác hoặc nhiều hoặc ít ở trên bia đá có tấm ảnh tổ tiên khi còn sống, là loại ảnh trắng đen nguyên thủy nhất.
Nhưng mà trên bia mộ của ba mẹ Vũ gia lại không có.
“Ba, mẹ, con trai tới thăm hai người.” Vũ Khánh Cương dẫn theo vợ, bịch bịch quỳ gối trước bia mộ.
Chậu mai táng hóa vàng mã, một cặp nến đốt lên, chén rượu, lư đồng, nhang, rượu, trái cây cúng…
“Ba, mẹ, anh hai chị hai đều vô cùng tốt, ba đứa nhóc cũng không tồi, à, thằng hai có đối tượng rồi, có điều tuổi tác không đủ tạm thời không thể đăng ký. Với lại, cháu dâu lớn kia, cháu dâu lớn của hai người là một cô bé Tây, một đầu tóc vàng sáng loáng…” Vũ Khánh Cương huyên thuyên nói một tràng chuyện trong nhà với hai cụ.
“Ba, mẹ, Cương tử kết hôn rồi, người bên cạnh chính là con dâu hai người đó.” Chờ càu nhàu gần xong hết, hắn mới kéo tay Hứa Tư Văn, báo cáo tình hình của mình với hai cụ.
“Hứa thị Tư Văn, tự Ngôn Ngọc, bái kiến phụ thân.” Hứa Tư Văn đứng dậy, rất quy củ cung kính làm đại lễ ba quỳ chín lạy với nửa phần mộ mai táng ba Vũ. “Hứa thị Tư Văn, tự Ngôn Ngọc, bái kiến mẫu thân.” Sau rồi vẫn rất quy củ cung kíng làm đại lễ ba quỳ chín lạy với nửa phần mộ mai táng mẹ Vũ.
Vũ Khánh Cương nhìn mà trợn cả mắt lên.
So sánh với vợ, Vũ Khánh Cương cảm thấy thằng con trai ruột là mình, hình như tương đối kỳ cục… “Ha ha…” Vũ Khánh Cương nhanh chóng quỳ cho tốt, vừa nãy hắn là quỳ ngồi, hiện tại không dám nữa: “Tư Văn, dâng hương cho cha và nương đi.” Hứa Tư Văn cầm ba cây nhang, châm lửa trên ánh nến, rồi hành lễ quỳ lạy với mộ phần, cuối cùng mới cắm nhang vào trong lư đồng. “Ừm, ba, mẹ, em ấy tên là Hứa Tư Văn, cái đó, anh trai con cũng đồng ý, chị dâu cũng nói, cháu dâu lớn của hai người sinh đứa trẻ ra, trước tiên làm cháu trai của con và Tư Văn, tương lai để thằng hai đưa ma cho hai đứa con.” Hứa Tư Văn cầm rượu lên rót rượu, ly rượu đầy liền để hai bên trái cây cúng: “Ba, mẹ, uống chén rượu vợ con kính đi.” Vũ Khánh Cương vươn tay lột vỏ hai quả chuối, lộ ra thịt bên trong sau đó thả trở lại: “Ba, mẹ, ăn trái cây cúng đi, những thứ này đều là Tư Văn mua, con không có tốn tiền!” Hứa Tư Văn nghe tay run một cái, nhéo nhéo hắn!
“Cha, nương, anh trai của Tư Văn, cũng cho một đứa con gái làm con nuôi cho Tư Văn, tương lai dưỡng lão đưa ma cho con và Cương tử.” Đây dù sao cũng là ba mẹ của Vũ Khánh Cương, Hứa Tư Văn cũng phải hồi báo một chút về chuyện trên danh nghĩa của Vũ Khánh Cương có thêm một đứa con gái với hai cụ. “Đúng đúng! Nói với hai người nha! Cô nhóc kia rất đáng yêu! Vũ gia ta mấy đời đều không có con gái, toàn bộ già trẻ, lúc này tốt rồi, cuối cùng cũng có một nụ hoa!” Nhắc tới tiểu Nữu Nữu Vũ Khánh Cương liền tràn đầy phấn khởi: “Cô nhóc cũng rất thông minh, hiện tại phun văn nhả chữ con cũng có chút nghe không hiểu rồi! Còn có…!” Hứa Tư Văn lẳng lặng nghe Vũ Khánh Cương mặt mày hớn hở kể với mộ phần ba mẹ về tiểu Nữu Nữu, nói nói lại nói tới Vũ Phẩm Tường, người đã lớn như thế, còn cáo trạng với ba mẹ, sau đó bắt đầu khen Hứa Tư Văn.
Cũng là vào lúc này Hứa Tư Văn mới biết, bây giờ Vũ Phẩm Tường lại tương đối sùng bái với y, quả thực xem là mục tiêu cuộc sống.
“… Chung quy là người có văn hóa, Tư Văn lại biết giáo dục con nít, tương lai Vũ gia chúng ta không cần lo lắng tụi nhỏ đi lầm đường.” Vũ Khánh Cương cầm cái bao đồ lớn lại đây, móc từ bên trong ra giấy tiền vàng mả gấp thành thỏi vàng thỏi bạc, bỏ vào trong chậu mai táng dùng ánh nến nhóm lửa. “Ba, mẹ, cho hai người nhiều tiền một chút, hai người ở bên kia cố sức tiêu đi, khi còn sống cũng không thể hưởng thụ cái gì, đến bên kia nếu lại dè sẻn nữa, thật đúng là không nói được mà!” Vũ Khánh Cương một bên đốt một bên lại bắt đầu nói nhăng nói cuội: “Hiện tại chúng con có tiền, hai người ở bên kia cũng đừng tiết kiệm, phù hộ thêm cho nhà mình với nhà thông gia hai người, như vậy là vô cùng tốt rồi!” Hứa Tư Văn thật muốn chặn miệng hắn lại!
Viếng mồ mả tế bái đó!
Nói bậy bạ gì vậy hả!
Thừa dịp Vũ Khánh Cương nghỉ xả hơi, Hứa Tư Văn nhanh chóng mở miệng: “Cha, nương, mong hai người yên tâm, Tư Văn sẽ chăm sóc tốt cho Cương tử, sẽ hiếu thuận với anh hai chị hai, cũng sẽ trông chừng tốt ba đứa nhỏ, tương lai cháu trai cũng sẽ nuôi nấng thành tài thật tốt.” “Vũ gia rất tốt, mấy người Cương tử phát tài rồi, cũng trở lại quê nhà, người trong làng bây giờ đều ở nhà tốt hơn, tiền kiếm cũng nhiều, nhóm trẻ con đều được đi học, đều đọc sách. Đứa trẻ Phẩm Tường này là một người thành thực, dạy dỗ thật tốt một phen, đứa nhỏ vẫn rất hiểu đạo lý, mấy cái mà Cương tử nói, hai người xem như gió thoảng bên tai là được!”
?
“Đừng vậy chứ!” Vũ Khánh Cương không đồng ý: “Anh là nói với hai cụ, lúc không có chuyện gì có thể tìm thằng út tán gẫu.”
“Cút sang bên cạnh đi!” Hứa Tư Văn nhẹ nhàng đẩy hắn một cái: “Nói bậy gì đó! Muốn tìm cũng là tìm tên già anh đó. Không nghe châm ngôn nói sao? Lão nhi tử đại tôn tử, sinh mạng của lão thái thái*. Cẩn thận nương ở trong mộng xử lý anh.” Còn tìm thằng út tán gẫu nữa chứ?
*Lão nhi tử là đứa con có được lúc về già, nên thường được yêu thương và chăm sóc nhiều hơn, thân thiết với mẹ hơn những đứa con khác. Còn đại tôn tử là đứa cháu của con trai cả, là cháu đích tôn.
Lúc Vũ Phẩm Tường vẫn còn bú sữa mẹ, hai cụ đã không còn, đứa bé kia ngay cả chút ấn tượng cũng không có, còn không bằng Vũ Khánh Cương nữa.
Vũ Khánh Cương hi hi ha ha vui vẻ, Hứa Tư Văn lại cùng hai cụ nói chuyện một hồi, đốt hết giấy tiền vàng mả mang tới lúc này mới cùng Vũ Khánh Cương dập đầu hai cái rồi mới rời khỏi nghĩa địa làng Hổ. “Buổi tối chúng ta ở lại làng du lịch đi, tắm suối nước nóng gì đó, ngồi xe lâu như vậy, sắc mặt em cũng không tốt.”
“Không đi gặp mặt mấy người ở quê cũ sao?”
“Bọn họ sớm chờ ở nơi đó, đi tới đó có thể gặp.” Vũ Khánh Cương bận bịu lâu như vậy, chỗ nào cũng cân nhắc đến, một người cũng không bỏ sót dẫn vợ đi thu tiền lì xì.
Hứa Tư Văn cười cười, cùng Vũ Khánh Cương lên xe, trực tiếp đến làng du lịch, lúc lên núi, Vũ Khánh Cương chỉ vào núi lớn cười: “Đây thật là phúc địa của chúng ta, trước đây hoang sơn dã lĩnh có đưa thêm tiền cũng không ai muốn, hiện tại đến một chuyến cũng phải dùng tiền mua vé vào cửa rồi!”
“Ừ!” Hứa Tư Văn liên tục không ngừng gật đầu.
Sau khi lên đó, trong đại sảnh đã bày sáu bàn tiệc rượu, người đang ngồi, thật sự là người ở quê cũ của Vũ Khánh Cương, tất cả đều là người dân ban đầu của làng Hổ.
Hết chương 120