Cao Nham nói là tự mình an bài, đúng là hắn ta an bài nhưng kỳ thật không phải là tự khảo sát thực địa, hắn chỉ là lôi kéo mấy người thú vị bên cạnh mình, hỏi một tiếng xem nơi nào thú vị, kết quả là có người đề cử Hoa Hồng Đỏ này.
Mặc dù là quán cũ, nhưng mới trùng tu, nghe nói còn thay đổi phong cách, buổi tối mấy ngày nay chật ních, nhóm cú mèo đều đổ xô tới.
Lúc Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn đẩy cửa ra, bên trong đã mở chai rượu, người quen biết kẻ không quen biết không ít, có điều không thấy Cao Nham.
Có một thanh niên nhìn quen mắt nhảy lên: “Trước tiên vào đây trước tiên vào đây, anh Nham lập tức tới ngay, bên phía ảnh có chút không tốt, bị kẹt xe!”
“Chỗ mấy cậu xe còn nhiều hơn người nữa, nói kẹt liền kẹt.” Vũ Khánh Cương ghét cay ghét đắng kẹt xe, sau khi hắn đến nơi này, liền không làm thế nào mà lái xe được!
Thật sự là ba bước một lần giảm tốc độ năm bước dừng xe lại rất phiền lòng.
“Anh Cương tử anh nói chuyện thật thành thực, chúng ta muốn chơi phải thừa dịp còn sớm ra cửa, không thì liền giống anh Nham bị kẹt ở trong xe trận!”
Con người Vũ Khánh Cương, có một loại khí chất anh trai hàng xóm, hơn nữa hắn nói chuyện làm việc đều mang vẻ thật thà chất phác, đám cậu ấm này, đều là con cháu nhà quan, từ nhỏ đã được người ta khen đến lớn, hơn nữa đa số đều là con một, kết quả đột nhiên quen biết một người thành thật như thế, Vũ Khánh Cương lại là điển hình tay trắng dựng nghiệp, hơn nữa sau khi Vũ Khánh Cương lập nghiệp, cũng làm không ít sự nghiệp công ích đối với quê hương đối với xã hội, nói mấy câu bất quá chỉ một chút thời gian, mấy vị công tử này đều nói chuyện thêm với Vũ Khánh Cương.
Hơn nữa Vũ Khánh Cương không ra vẻ, hắn gọi bọn họ là lăng đầu thanh, mới đầu không hiểu là ý gì, vẫn là Hứa Tư Văn giải thích một chút: “Đây là từ dùng để gọi thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết bên Đông Bắc.”
Bọn họ chưa từng bị người ta gọi như vậy nha!
Người trong nhà đều kêu tên, bạn thân liền gọi biệt hiệu, ở trước mặt người ngoài thì giả bộ có khuông có dạng cái gì anh cái gì thiếu, lần đầu tiên bị người ta gọi một cái xưng hô đại chúng.
Cảm giác còn rất chuẩn xác!
Một đám tiểu tử cao hứng, vây quanh Vũ Khánh Cương gọi anh Cương tử, từng người từng người cụng ly với Vũ Khánh Cương.
Còn có người đi tới chỗ Hứa Tư Văn, không đợi Hứa Tư Văn tỏ thái độ, Vũ Khánh Cương đã chặn ly của người chúc rượu kia lại trước: “Cậu ít đắc ý với vợ tui đi! Em ấy tửu lượng kém, một ly gục.”
Trong những người này có người biết quan hệ của Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn, nhưng đa số thì còn chưa biết!
Mọi người đều sửng sốt một chút, sau đó liền ồn ào lên!
Chồng chồng có thể công khai quan hệ còn show ân ái quá ít ỏi nha!
“Anh Tư Văn tửu lượng kém, không phải còn có anh Cương tử à? Đến đến đến! Em mời anh Cương tử và anh Tư Văn một chai, chúc hai vị đầu bạc đến già!” Người tiến lên là tùy tùng kiêm bạn bè của Cao Nham, từ nhỏ đã làm cái đuôi theo sau mông Cao Nham, lúc này Cao Nham chưa chạy tới thì hắn phải phụ trách chiêu đãi hiếu khách.
Hắn cũng ít nhiều biết chút tin tức, càng không muốn để những người tụ tập tới hôm nay nghĩ quá nhiều về quan hệ giữa Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn, liền dũng cảm đứng ra, khuấy động bầu không khí.
“Cạn cả chai đúng không?” Vũ Khánh Cương còn thật sự không sợ rót rượu, chỗ rượu này đối với hắn mà nói thì độ quá thấp, uống ba năm chai khẳng định không thành vấn đề!
Cầm lấy chai dùng răng cắn nắp ra: “Đến!”
Cụng chai với người ta: “Tình cảm tui sâu đậm, liền một hơi cạn; nếu cậu tình cảm ít, cậu liền liếm một cái!”
“Ôi chao! Vậy nhất định phải tình cảm sâu đậm nha!”
“Anh Cương tử, tôi cũng tình cảm sâu đậm!”
Một nhóm người đều bị lời của Vũ Khánh Cương kích thích kêu ngao ngao, mỗi người đều nhặt chai rượu lên muốn “tình cảm sâu đậm, một hơi cạn” với Vũ Khánh Cương.
Vũ Khánh Cương bảo vệ Hứa Tư Văn ở phía sau, mình nốc một chai rượu đỏ với bọn họ, cảm giác giống như uống nước trái cây vậy.
Chờ Cao Nham đẩy cửa tiến vào, Vũ Khánh Cương đã hòa mình với mọi người, cho tới giờ uống rượu đều chưa từng dùng ly, tất cả đều là cạn chai!
Hứa Tư Văn ngồi ở trong góc nghẹn không lên tiếng, kỳ thực y cũng muốn giúp đỡ chặn rượu, bất đắc dĩ tửu lượng quá kém, theo Vũ Khánh Cương nói là rượu phẩm không được khá lắm, vì không để cho Hứa Tư Văn uống rượu xong liền lấy nước tiêu độc phun mấy vị công tử này, Vũ Khánh Cương không để cho Hứa Tư Văn uống một chút nào hết!
Cơ mà Vũ Khánh Cương thật sự không khiến người Đông Bắc mất mặt, hắn vốn dĩ thường uống rượu mạnh ở quê, hiện tại sau khi chạy đến nhà vệ sinh một chuyến nữa, đã khiến mấy tên chủ động xông tới uống đến mê man.
“Tôi vốn còn muốn dẫn dắt hai người một chút đây, bây giờ nhìn lại bớt việc nhiều rồi, anh Cương tử vừa hét một tiếng, sau này khẳng định bọn họ nghe lời anh Cương tử răm rắp!” Cao Nham vui vẻ chen đến bên cạnh Hứa Tư Văn, nói hai câu với Hứa Tư Văn.
Hắn vốn là sợ không kịp, thật sớm liền đi ra cửa, kết quả vận may không tốt, gặp tai nạn giao thông, nửa ngày không thể ra được, còn lo lắng mấy tên tiểu tử thúi này mắt cao hơn đầu, khiến cho Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn bị chút xem thường và vân vân, không ngờ khi tiến vào thấy cả sảnh đầy hòa khí.
Ừm, hoặc là nói, là mùi rượu khắp phòng?
Dù sao cũng tốt hơn nhiều so với dự đoán của hắn ta.
“Cũng bởi vì uống rượu à? Hứa Tư Văn không thể nào hiểu được giao tình do uống rượu mà ra.
“Không, bởi vì bọn họ chịu uống rượu với anh Cương tử.” Cao Nham cúi đầu nhìn nhìn Hứa Tư Văn ngoan ngoãn ngồi trong ghế dài, hai tay ôm nước trái cây, đột nhiên phúc chí tâm linh*, hiểu tại sao người ngạo khí quật cường như ông già kia, lại có thể không để ý đến thân phận muốn thu một con mọt sách làm đệ tử quan môn.
*Phúc chí tâm linh: vận khí tới thì đầu óc cũng sáng suốt linh lợi hơn.
Mà Hứa Tư Văn cũng đột nhiên nhớ tới, ngày đó ở Lam Nguyệt Lượng, cái loại trường phái của Trương Lam Hà, loại trường phái khiến cho y đặc biệt xa lạ.
“Bình thường chúng tôi ăn cơm chọn người, uống rượu thì càng chọn, không phải ai cũng có thể tùy tiện cùng ngồi ăn cơm với chúng tôi, cũng không phải ai cũng có thể cùng uống rượu với chúng tôi.” Cao Nham ha ha cười xấu xa nhìn Hứa Tư Văn: “Cơ mà sao cậu lại nghe lời như vậy, thế mà lại thật sự uống nước trái cây?”
“Tôi không uống được rượu.” Hứa Tư Văn mới không bị khích tướng đâu, y say rượu ra sao chính y cũng không biết, lỡ như thật sự cầm bình phun tiêu độc cho bọn họ, xem bọn họ còn cười nổi hay không.
“Trung hoà một chút, uống rượu trái cây!” Cao Nham lấy một bình rượu trái cây việt quất độ thấp cho Hứa Tư Văn, chạm cốc làm vài ly với Hứa Tư Văn.
Hứa Tư Văn bất đắc dĩ, lại nhìn nhìn bình rượu, trên đó viết hàm lượng rượu quả thực rất thấp, y cũng cho Cao Nham mặt mũi, uống vài ly.
Nhưng mà thời gian y và Vũ Khánh Cương đến không ngắn, coi như là uống nước sôi, cũng rót đầy bụng rồi, vừa vặn Vũ Khánh Cương đứng dậy muốn đến phòng vệ sinh, Hứa Tư Văn cũng đi theo.
Trong phòng ngăn vốn là có phòng vệ sinh riêng, nhưng mà bên trong đã có người, Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn không nhịn được, chạy ra phòng vệ sinh công cộng bên ngoài xả nước.
Chờ sau khi hai người rửa sạch tay, liếc mắt nhìn nhau, đều không nhịn được mà cười.
“Rốt cuộc là ầm ĩ thế nào mà lại uống với bọn họ vậy.” Hứa Tư Văn cũng không biết đến tột cùng thì mọi chuyện phát triển theo phương hướng nào nữa.
Lần này y đến kinh thành, mượn cớ là xin thăng cấp mô-đun, bởi vì là độc quyền, lại là độc quyền toàn cầu, cho nên mỗi một lần thăng cấp đều phải trình tư liệu, tổng bộ độc quyền thế giới tổ chức ở bổn quốc, đặt ở kinh sư.
Kết quả đến đây gần một tuần lễ, y còn chưa có đi làm chính sự, ngược lại cùng với Vũ Khánh Cương đi uống rượu với một đống người không quen biết.
Nói xem như vầy là chuyện gì chứ?
“Mấy thằng nhóc này thật không đơn giản, vợ à em đừng uống, sau khi anh uống thì em phải trông chừng đó!” Hai người, nhất định phải có một người giữ tỉnh táo mới yên tâm được.
“Ừm!” Hứa Tư Văn gật đầu, y không biết uống cũng uống không tốt, nếu Vũ Khánh Cương uống nhiều thì y cũng tiện chăm nom.
Cùng đi ra khỏi phòng vệ sinh, trên đường trở về phòng bao, gặp vài nhóm người đi xả nước, Vũ Khánh Cương cười xấu xa không thôi.
Chỉ là hai người bọn họ không chú ý tới, có hai lần, mấy người đều quay đầu lại nhìn hai người bọn họ một cái, thậm chí có một người còn gọi điện thoại…
Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương trở về chưa ngồi được bao lâu, bên ngoài liền vang lên tiếng kêu rung trời, Cao Nham thoáng nhướn mi, tên bạn thân bên cạnh liền nhảy lên: “Nhanh! Nhanh! Nhanh! Chương trình đặc biệt! Lập tức liền bắt đầu!”
Hắn ta vừa kêu như thế, tất cả mọi người tụ tập đến trước cửa sổ thủy tinh sát đất, rướn cổ nhìn lên trên sân khấu.
Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn cũng hiếu kỳ, đây là chuyện lớn gì, mà khiến đám cậu ấm đó không nhịn được phải nhón mũi chân vậy?
“Qua nhìn xem!” Vũ Khánh Cương cũng kéo Hứa Tư Văn chen tới.
Thế nhưng tên bạn thân Cao Nham vừa nhìn thấy Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn tới đây, bộ dạng vốn dĩ còn háo sắc cười híp mắt, nhưng liếc đến cái tay Vũ Khánh Cương lôi kéo Hứa Tư Văn, cánh tay che chở Hứa Tư Văn ở phía sau, sắc mặt lập tức thay đổi!
Một cái mặt đẹp trai xoắn xuýt đến mức thành một cái bánh bao.
“Mày làm sao vậy? Làm chuyện xấu xa gì?” Đối với bạn thân, Cao Nham quả thực quá quen thuộc, vừa nhấc mông liền biết muốn thả cái rắm gì…
“Không, anh Nham, tao ra ngoài trước một chuyến, đi xả nước nha!” Nói xong cũng chạy ra ngoài.
Cao Nham không giải thích được nhìn bóng lưng giống như chạy trốn của bạn thân, luôn cảm giác có cái gì đó không đúng, vừa nghiêng đầu, mới nhớ tới, trong phòng có phòng vệ sinh, làm gì cần đi ra ngoài xả nước? Vừa nãy là có người ngồi trong phòng vệ sinh, mới có người đi ra ngoài xả nước, hiện giờ đèn trong phòng vệ sinh đang tắt, chứng minh bên trong không có ai dùng…
Chương trình trên sân khấu bắt đầu biểu diễn!
Chỉ thấy vũ đài lớn như vậy, trong ánh đèn mơ màng tối tăm, đột nhiên bừng lên một luồng sáng mạnh, sau đó hai bên liền chiếu xuống hai cột sáng mạnh, dựng hai cái cột thô bằng cổ tay.
Hứa Tư Văn cau mày, kéo Vũ Khánh Cương một chút: “Đừng xem.”
“Vì sao? Xem là cái gì thú vị thôi mà!” Vũ Khánh Cương hiếm khi cạn chai uống rượu, tán gẫu huyên thuyên với một đám người trẻ tuổi, sở thích của người nông dân kỳ thực rất bình thường, chính là thích xem trò vui.
Hứa Tư Văn nhỏ giọng dán vào lỗ tai hắn: “Không phải thứ gì tốt, anh thật sự muốn xem à?”
“Xem!” Vũ Khánh Cương mạnh miệng: “Em cùng xem với anh!”
Hứa Tư Văn không tiếng động lườm một cái.
Vũ Khánh Cương không rõ vì sao, có điều hắn lập tức biết được tại sao vợ lại liếc mắt, tại sao muốn kéo hắn đi không cho hắn xem.
Hai cái cột trên sân khấu, hai xà mỹ nữ quấn ở trên đó, múa cột!
Cái này cũng chưa tính, trong ánh đèn sáng nhất ở giữa, một đại mỹ nữ tóc vàng mắt xanh trước lồi sau cong gợi cảm nóng bỏng, đang mẹ nó nhảy thoát y!
Trong miệng Cao Nham mới vừa uống một hớp rượu đều phun ra ngoài!
Hắn!
Hắn rốt cuộc biết sao tiểu tử kia lại chuồn đến nhanh chóng rồi!
Hắn mời một cặp nam, đến xem nữ múa thoát y!
Tất cả mọi người đều sửng sốt! Vũ Khánh Cương cũng choáng váng…!
Hết chương 161