Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 182: Chương 182: 182. Cương tử, tiễn khách!




” Hứa tiên sinh, là như vầy…” Trương Hải Thiên bên này mới vừa xây dựng tâm lý xong, lấy hết dũng khí chuẩn bị mở miệng nói chuyện. “Trà đến!” Bên kia Vũ Khánh Cương liền bưng tách trà nhảy ra. “Tư Văn, hồng trà của em, bỏ thêm nửa viên đường đỏ.” Vũ Khánh Cương cúi đầu khom lưng khúm núm, quả thực làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Lời nói của Trương Hải Thiên lăn lăn trong miệng, rồi lại bị chính ông ta nuốt xuống, ấn tượng đối với Vũ Khánh Cương, vẫn luôn giảm điểm. “Ừm.” Thái độ Hứa Tư Văn nhàn nhạt, lập tức nhìn về phía Trương Hải Thiên giải thích một chút: “Dạ dày tôi không tốt, không uống được đồ lạnh, trà xanh tính hàn, hồng trà tính nhiệt, bác sĩ đông y kiến nghị tôi, uống hồng trà tương đối thích hợp.” “Đây là trà xanh của ông, tui bỏ chút mật ong trong đó.” Vũ Khánh Cương phục vụ Trương Hải Thiên chu đáo.

Dù gì cũng là ba đẻ của anh vợ, mặc dù là một ông cha khốn lạn. “Cảm ơn Vũ tiên sinh.” Trương Hải Thiên gian nan giữ nụ cười nói cảm ơn, ông ta bị Vũ Khánh Cương làm cho nổi một thân da gà.

Tuy rằng từng nghe nói qua đại danh của Vũ Khánh Cương, thế nhưng chưa từng gặp qua người thật! Hiện tại gặp được, thực sự là: Nghe danh không bằng gặp mặt!

Ông ta có chút không rõ, đến tột cùng con gái coi trọng hắn cái gì? Nghe nói là có ân cứu mạng, nhưng ông ta cảm thấy coi như là mười cái ân cứu mạng, cũng không đến nỗi khiến con gái để mắt chứ? “Hứa tiên sinh, con gái tôi Trương Lam Tương nhất kiến chung tình với Vũ tiên sinh.” Lúc Trương Hải Thiên nói lời này, có chút chột dạ hụt hơi: “Xin đừng hiểu lầm, nó không phải đứa con gái tùy tiện, chỉ là thích Vũ tiên sinh mà thôi…” Ông ta cũng biết chuyện con gái mình lái xe đụng Vũ Khánh Cương, làm đến mức sôi sùng sục lên có thể không biết sao?

Cơ mà có một chuyện ông ta còn không biết, trưa hôm nay Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn dẫn theo người đánh nhau với đám người Trương Vân Thiên, tình hình trận chiến kịch liệt!

Đáng thương Trương Hải Thiên là giấu Trương Vân Thiên tới Lan châu, hai anh em bọn họ là chân trước chân sau tới tân thành Lan châu, buổi sáng Trương Vân Thiên bãi giá khách sạn Lan Châu, mà Trương Hải Thiên thì lại đến cao ốc tìm Trương Lam Hà không tìm được, liền đi tìm Hứa Tư Văn, vẫn không tìm được!

Chờ buổi trưa Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn đánh nhau xong trở về, ông ta cũng nghe ngóng được nơi ở của Vũ Khánh Cương, chỉ là không nghĩ tới Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương lại ở chung!

Hơn nữa Hứa Tư Văn còn gây áp lực rất lớn, một chút cũng không giống bị bao dưỡng, lại giống như một phần tử trí thức thư hương môn đệ.

Lại liên tưởng đến lời đồn nghe được, xem Hứa Tư Văn như vậy, nếu thực sự là đệ tử quan môn của Cao lão tiên sinh… Trương Hải Thiên sao có thể không sốt sắng được?

Vào lúc này ông ta mới ý thức được, mình tới đây đột ngột cỡ nào, lỗ mãng cỡ nào, không thích hợp cỡ nào!

Nhưng cõi đời này không có bán thuốc hối hận! “Trương tiên sinh, nhớ là Trương Lam Tương tiểu thư ở trước mặt không ít người, nói là cho dù làm tình nhân, cũng muốn đi theo Khánh Cương.” Lúc Hứa Tư Văn nói lời này đặc biệt nhẹ như mây gió. “Tư Văn! Vợ ơi! Anh thề anh thật sự không có ý đó!” Còn không đợi Trương Hải Thiên nói chuyện, trước tiên Vũ Khánh Cương liền chỉ tay lên trời phun nước miếng một trận, chỉ thiếu ôm đùi Hứa Tư Văn biểu lộ trung thành.

Tư thế kia chỗ nào giống một ông chủ lớn? Cứ như là rời khỏi Hứa Tư Văn liền không sống nổi vậy, một đại nam nhân có thể làm ra bộ dạng như vậy, cũng coi như là khiến Trương Hải Thiên mở rộng tầm mắt. “Nhưng mà thiên kim Trương gia thật lòng thật dạ với anh kìa.” Hứa Tư Văn tùy ý Vũ Khánh Cương ở trước mặt Trương Hải Thiên tác quái, làm Trương Hải Thiên buồn nôn, làm Trương Hải Thiên khó chịu, y ở một bên xem trò vui, thuận tiện âm dương quái khí trêu ghẹo. “A?” Trương Hải Thiên còn không biết có chuyện như thế đâu! “Trương tiên sinh, lẽ nào ông còn không biết sao?” Hứa Tư Văn kinh ngạc nhìn về phía Trương Hải Thiên: “Trưa hôm nay, ở khách sạn Lan Châu, con gái ngài Trương Lam Tương tiểu thư, ở trước mặt một đám danh nhân quan lớn, phú thương cự thương và truyền thông báo chí, nói nhất kiến chung tình tái kiến chân thành tam kiến liền muốn định chung thân với Vũ Khánh Cương, nói cho dù làm tình nhân, cũng phải ở cùng với Vũ Khánh Cương.” Lúc Hứa Tư Văn nói chuyện, giọng điệu rất khinh bỉ, là người thì đều có thể nghe ra được ý khinh bỉ trong đó.

Nếu biểu hiện của Vũ Khánh Cương không tích cực quỷ dị như vậy, Trương Hải Thiên còn có thể an ủi mình một chút, nhưng Vũ Khánh Cương lại giống như một con chó cỡ bự vậy, ngoắt ngoắt đuôi vây quanh Hứa Tư Văn!

Mịa nó nếu như tiểu tình nhân đều có cái đức hạnh như Hứa Tư Văn, vậy thì mấy tiểu tình nhân mà ông ta và mấy đồng nghiệp nuôi thật sự là chỉ có thể dùng một chữ để khái quát, đó chính là: tiện! “Vũ tiên sinh, Lam Tương nó chung tình với ngài…” Kỳ thực Trương Hải Thiên đã cảm thấy Vũ Khánh Cương cũng không phải người thích hợp, ông ta không biết đến tột cùng con gái lại làm cái chuyện hồ đồ gì, nhưng Hứa Tư Văn dám nói ra như thế, tám chín phần là xác thực có việc này.

Vừa nghĩ tới Trương Lam Tương muốn làm tình nhân cho Vũ Khánh Cương, Trương Hải Thiên là người đầu tiên không đồng ý!

Lại nghĩ tới tính khí của vị chân ái trong nhà, ông ta liền bó tay toàn tập.

Trương Hải Thiên đột nhiên cảm thấy mất mặt, tuổi còn nhỏ không phải để mượn cớ, cô bé như vậy, dù đổi thành ông ta, ông ta cũng tuyệt đối sẽ không cưới vào cửa, dù là làm tình nhân, cũng không phải một lựa chọn tốt.

Huống chi, là bảo Vũ Khánh Cương cưới Trương Lam Tương làm vợ. “Ông có thể dẹp đi!” Vũ Khánh Cương vẻ mặt ghét bỏ: “Con nhỏ kia mặc quần áo không có gì khác biệt với không mặc, toàn thân lộ thịt hận không thể trần truồng tản bộ trên đường, còn đầu tóc thì làm như chó sư tử; gót giày dưới chân thì nhỏ xíu, cũng không sợ trật cổ chân; mí mắt thì giống như bị ống khói xông màu; miệng thì đầy máu giống như mới bị ăn giày vậy; tai thì giống như cái muôi vớt gần như toàn bộ đều là lỗ! Càng khỏi nói cái mùi trên người! Đón gió cách mười dặm cũng có thể nghe được! Quá xông mũi.” Gương mặt nho nhã của Trương Hải Thiên, đã bị lời nói của ông chủ Vũ kích thích từ từ trở nên trắng xanh, toàn thân run rẩy ngay cả miệng lưỡi cũng phát run lên: “Vũ tiên sinh, tôi cảm thấy cậu cũng chẳng ra sao!” “À?” Vũ Khánh Cương đang balabala phun sảng khoái, bị Trương Hải Thiên cắt ngang như thế có chút không ngừng được.

Trương Hải Thiên bày ra bộ dạng cao ngạo thanh cao vô cùng cay nghiệt phản kích Vũ Khánh Cương: “Lam Tương nhà tôi thanh xuân tràn trề, mị lực vô biên, mắt thưởng thức của cậu quá quê mùa; cậu còn lớn hơn nó gần mười tuổi, tuổi tác cũng không quá thích hợp; huống chi, cậu còn không có tu dưỡng gì, uống trà xanh bỏ mật ong hả? Xì!” Con nhà mình luôn luôn tốt, đồng dạng, Vũ Khánh Cương đem Trương Lam Tương vùi đến tận trong bùn đất, mà Trương Hải Thiên bị chọc tức, miệng lưỡi bén nhọn phản kích Vũ Khánh Cương, muốn lựa xương trong trứng ai mà không biết chứ?

Ông ta còn cảm thấy Vũ Khánh Cương không xứng với Trương Lam Tương kìa!

“Cương tử nhà tôi rất tốt, có xe có nhà có sự nghiệp, có người yêu có con trẻ có tiền gửi, dù sao cũng hơn một ít người cặn bã vứt bỏ con trai ruột của vợ, lấy tình nhân về nhà, để con riêng đăng đường nhập thất!” Hứa Tư Văn không thích nhất chính là người khác xem thường Vũ Khánh Cương, đó là vảy ngược của y.

Trương Hải Thiên cũng giống như Trương Lam Tương Trương Lam Kiệt, đời này không thích nghe nhất chính là chuyện năm đó, ông ta không cho là mình sai, nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đều cho rằng không phải ông ta đúng, cho nên chính ông ta cũng hoài nghi có phải là mình sai rồi không.

Nhưng sai lầm đã đúc thành, dù đến chết, ông ta cũng phải kiên trì là mình đúng, cho nên bình thường cũng không để người ta nhắc tới đề tài này, thế nhưng Hứa Tư Văn lại không quan tâm!

Nên nói cái gì liền nói cái đó, Trương Hải Thiên không thích nghe, ông ta hoàn toàn có thể không tới đây, đã tới thì phải có chuẩn bị tâm lý.

Trương Hải Thiên muốn phản bác, nhưng Hứa Tư Văn không cho ông ta cơ hội phản bác, miệng mở ra liền bùm bùm trêu chọc: “Thanh xuân không có nghĩa là có thể tùy ý làm bậy; tràn trề cũng không phải cái cớ để khoe khoang phong tao; mị lực vô biên không phải mánh lới để tự cam thấp hèn; ăn mặc càng ít không phải chân lý của khêu gợi; kiểu tóc khoa trương không phải là thời thượng; độ cao và độ nhỏ của gót giày không phải dùng để cân nhắc thưởng thức và giáo dưỡng; trang điểm, bình thường vừa phải là tốt rồi, quá, mức, không, tốt, đâu, nha!” Hứa Tư Văn mắng người không mang theo chữ thô tục, không chỉ mặt gọi tên mà đã tổn hại Trương Lam Tương còn tàn nhẫn hơn so với Vũ Khánh Cương, chỉ thiếu chút nữa là nói Trương Lam Tương là gái lầu xanh không biết xấu hổ.

Đặc biệt là cái chữ “nha” cảm thán cuối cùng, thực sự là biến đổi bất ngờ vòng quanh xà nhà ba ngày cũng dư âm không dứt.

Dù da mặt Trương Hải Thiên dày hơn nữa, cũng không chịu nổi bị người ta tổn hại như thế! “Hứa tiên sinh, chuyện của Vũ tiên sinh, tôi nghĩ không cần một người ngoài như cậu tham dự đi?” Trương Hải Thiên thẹn quá thành giận. “Người ngoài?” Hứa Tư Văn khẽ cười một tiếng, không chờ Vũ Khánh Cương xù lông, trước tiên y bưng tách trà lên nhưng không có uống, mà là há mồm tiễn khách: “Cương tử, tiễn khách!” Ý đây là bưng trà tiễn khách đó!

Trương Hải Thiên vẫn là lần đầu tiên bị người ta đuổi ra khỏi cửa!

Gần như là xanh mặt đứng lên cáo từ rời đi.

Hứa Tư Văn ngồi ở trên ghế sa lon không động đậy, nhàn nhã tự đắc uống hồng trà pha đường đỏ nóng hổi, một chút ý tứ giữ lại cũng không có.

Vũ Khánh Cương đeo tạp dề hồng nhạt viền ren, một đường tâm cao khí ngạo đưa Trương Hải Thiên đến cửa, còn mặt dày quơ khăn lau trong tay nói lời từ biệt với Trương Hải Thiên: “Cái đó, sau này chúng ta cầu về cầu đường về đường, tốt nhất vĩnh viễn không gặp gỡ! Gặp mặt liền đối nghịch! Cũng không biết đây là cái bịnh gì nữa!” “Mày yên tâm, Trương gia, cũng là như vậy!” Trương Hải Thiên cũng phải tức đến thổ huyết, lời Vũ Khánh Cương quả thực là đổ dầu vào lửa.

Ông ta cảm thấy lần này ông ta tới chính là cái sai lầm! “Sao? Không phục hả?” Vũ Khánh Cương vốn đang diễn đến tràn đầy phấn khởi, nhưng Trương Hải Thiên nói chuyện hung tợn âm trầm, liền khiến hắn mất hứng, cũng mất hứng thú mà diễn, thả lớn cổ họng khôi phục âm thanh vốn có, như hổ gầm núi rừng kinh sợ bách thú: “Có mời thì đến, còn không mời, vậy thì đi chết đi!” “Mày!” Giọng điệu của Vũ Khánh Cương khiến Trương Hải Thiên hoảng sợ, đó là một loại chấp nhất tuyệt đối, ánh mắt hắn nhìn ông ta giống như vua bách thú sắp cắn xé con mồi. “Hừ!” Vũ Khánh Cương ngửa đầu một cái, kéo cửa liền vang “ầm” một tiếng thật lớn, đóng lại, cửa cách chóp mũi Trương Hải Thiên cũng chỉ có khoảng cách không tới ba xentimet.

Hứa Tư Văn nghe được tiếng đóng cửa liền nhảy lên chạy ra bên ngoài, Vũ Khánh Cương mở rộng tay đón y, y lập tức vọt vào trong ngực Vũ Khánh Cương, dùng nắm tay nhỏ đấm lên chỗ nhiều thịt ở sau lưng Vũ Khánh Cương, chính y thì lại ngửa mặt lên trời ha ha cuồng tiếu. “Anh thật tài tình!” Hứa Tư Văn cười đến chảy nước mắt.

Nghĩ đến Trương Hải Thiên bị doạ sửng sốt, lời thực dụng gì cũng không thể nói ra, ngược lại là bị hai người bọn họ làm chợt kinh chợt hoảng trị đến mơ hồ, đến một lần còn muốn đến lần thứ hai hả?

Nằm mơ!

Hai người bọn họ gặp ông ta một lần là xem mặt mũi Trương Lam Hà, chỉ một lần này thôi lần sau không được viện cớ này nữa đâu!

Hết chương 182

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.