Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương đến đại viện Vũ gia, cũng sắp không nhận ra luôn!
“Thật là nhiều đồ!” Nếu không phải nghĩ rằng dù gì mình cũng là người lớn, Hứa Tư Văn cũng muốn xuống xe chui vào.
Chỉ thấy trong khu vườn đại viện Vũ gia ngày đông vẫn luôn là cành tàn lá rụng, xuân hạ vẫn là một mảnh mạ non xanh biếc, bây giờ đã là quả lớn đầy rẫy.
Dưa chuột xanh biếc vẫn còn hoa với gai, quả hồng đỏ, cà tím, còn có ớt nhỏ, bí đỏ lớn, đậu đũa mọc đầy tường.
Hứa gia tập là vùng sông nước, chỗ ấy nhiều nhất là đồ ăn sản xuất trên núi, nếu nói trồng rau, thì đều có đất chuyên để trồng rau, nếu trồng rau ở trong sân của mình, thì là loại tinh xảo bỏ túi.
Mà vườn rau của đại viện Vũ gia, là diện tích thành mẫu, Hứa Tư Văn nhìn ra, Vũ gia không cần bỏ tiền mua thức ăn, chỉ cần đồ ăn trong vườn này thôi, đã đủ cho một đại gia đình ăn.
Vũ Khánh Cương quay đầu xem vợ vẻ mặt hâm mộ nhìn vườn rau, lại nghĩ nghĩ đến cái “vườn rau” chỉ lớn hơn cái rắm một chút ở chỗ vợ, liền biết vợ hâm mộ cái gì.
Hắn cũng không quá hiểu quy củ phía nam, cảm thấy vì cái gì chủ đất không làm hết thành vườn rau lớn một chút, nhất định phải làm cái chỗ nhỏ xíu như vậy, ngắt ngắt hái hái chỉ được một chút đồ, không đủ buông bụng ăn hai bữa nữa.
Dứt khoát thả đồ xuống, cũng không nhìn Hứa Tư Văn kêu lớn, tay chống trên tường thấp trực tiếp nhảy vào trong vườn rau!
“Anh, anh làm gì vậy?” Hứa Tư Văn còn xách bao lớn bao nhỏ trong tay đi vào nhà, Vũ Khánh Cương lại nửa đường chạy trốn!
“Hái hai quả hồng chín ăn!” Vũ Khánh Cương vừa vào vườn rau liền nhảy nhót tưng bừng giống như lão hổ vào bầy dê, thấy cái gì cũng ngắt ngắt hai cái, hái quả dưa chuột kéo quả dưa gang.
“Em cái đồ phá sản, không cho bẻ hồng của chị!” Chị dâu Thúy Hoa nghe được tiếng xe, liền biết Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn đã trở lại, ở nhà bếp xoa xoa tay, nghĩ đi ra ngoài đón hai người.
Thời gian thật dài không gặp, còn rất là nhớ.
Kết quả lại không ngờ, vừa ra tới liền thấy Hứa Tư Văn thành thành thật thật đứng trong một đống đồ vật, Vũ Khánh Cương thì lại ở trong vườn rau bẻ bẻ!
“Em chỉ hái hai quả ăn thử với Tư Văn thôi!” Vũ Khánh Cương không biết xấu hổ kéo vợ vào.
Nếu như chỉ có mình mình, khẳng định chị dâu không cho hắn vào vườn, thế nhưng thêm vợ, vậy thì không nhất định!
“Vậy, vậy em hái đi!”
Quả nhiên!
Chị dâu Thúy Hoa vừa nghe là cho Hứa Tư Văn ăn, ngược lại đồng ý, có điều ánh mắt nhìn chằm chằm động tĩnh của Vũ Khánh Cương trong vườn rau, trên mặt sáng loáng viết ba chữ “không yên lòng”.
“Chị Thúy Hoa, em… Cương tử…” Đứa nhỏ tốt Hứa Tư Văn khẩn trương.
Y không nhất định phải ăn quả hồng kia!
Thật sự!
Ông chủ Vũ chỉ biết bắt y gánh trách nhiệm!
“Chờ một lát em nếm thử hồng đi, ăn rất ngon!” Chị dâu Thúy Hoa cười híp mắt với Hứa Tư Văn, thái độ rất khác với Vũ Khánh Cương vừa nãy: “Chị cố ý trồng hồng loại một có cát, rất ngọt rất ngon.”
“Dạ.” Hứa Tư Văn cười cười, nhưng mà ánh mắt luôn bay lên người Vũ Khánh Cương trong vườn rau.
Bay a bay…
Bay đến mức chị dâu Thúy Hoa muốn làm như không nhìn thấy cũng không được.
“Để nó tự ở trong đó dằn vặt đi, chúng ta vào nhà! Mới không phơi mình dưới trời nắng đâu.” Tiêu chuẩn của chị dâu Thúy Hoa đối với Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn là khác nhau, Vũ Khánh Cương da dày thịt béo thô kệch, thích làm gì làm đi; Hứa Tư Văn da mềm thịt nộn là người có ăn học, phơi nắng đến say nắng ngất xỉu thì phải làm sao?
“Chị Thúy Hoa, sao chị lại không cho Cương tử vào vườn rau?” Theo lí thì chị dâu Thúy Hoa không phải loại phụ nữ keo kiệt, đối với Vũ Khánh Cương rất hào phóng, sao mà Vũ Khánh Cương vừa vào vườn rau thì chị dâu Thúy Hoa liền căng thẳng giống như hắn muốn đánh cướp vậy?
“Em không biết cái chuyện hư hỏng của nó thôi! Biết rồi thì em cũng sẽ không muốn cho Cương tử vào vườn rau đâu.” Chị dâu Thúy Hoa vừa hỗ trợ xách đồ vật Hứa Tư Văn mang đến vào trong nhà, vừa thì thầm với Hứa Tư Văn.
“Lúc còn choai choai Cương tử rất rất nghịch, thực sự là chó chê mèo ghét. Năm ấy chị trồng mấy quả hồng với dưa gang, muốn cho bọn họ ăn ngọt ngọt miệng, trong số đó có hai cây hồng xanh*, quả hồng xanh dù có chín cũng là màu xanh, chị cũng là tay tiện, muốn cho bọn họ ăn thứ mới mẻ, liền đem hồng xanh cho bốn người bọn họ mỗi người hai trái, chấm đường trắng ăn.”
“Ai biết Cương tử lại chết suy nghĩ (ý nói nhận định thế nào rồi thì chính là thế đó, không bao giờ thay đổi), cũng không biết sao nó lại nghĩ tới, cảm thấy hồng màu xanh ăn ngon hơn hồng màu đỏ! Tự mình vào vườn hái hồng màu xanh, cũng không cần chấm đường trắng, hự một cái liền cắn! Ôi chao! Hồng xanh chưa chín có thể ăn sao? Nó tự mình phi phi nửa ngày cũng không xóa được mùi vị trong miệng! Lúc đó tính khí nó lớn, vươn tay hái hết hồng màu xanh xuống, cắn một cái không đúng vị liền quẳng ra ngoài, chờ chị trở về, tất cả hồng đều bị nó bẻ rồi!”
“Ha ha…!” Hứa Tư Văn cười ha ha vui vẻ, hóa ra hồi nhỏ ông chủ Vũ là một thằng nhóc quậy.
“Sau đó nó biết được, liền không cho chị trồng hồng xanh nữa.” Chị dâu Thúy Hoa sắp xếp đồ đạc xong, liền kéo Hứa Tư Văn bảo y lên giường đất ngồi, pha một bình trà hoa lài, móc ra một ít hoa quả đã rửa sạch thả trong cái mâm, lên giường đất ngồi xếp bằng tán gẫu với Hứa Tư Văn.
“Còn gì nữa không ạ?” Hứa Tư Văn chăm trà cho chị dâu Thúy Hoa, còn giúp chị dâu Thúy Hoa bóc một quả cam màu xanh tươi mới.
“Nếu chỉ có chuyện này, chị cũng không thể nào không cho nó vào vườn rau, nhưng nó lại không dứt nha!” Chị dâu Thúy Hoa vừa nghĩ tới chuyện lúc trước liền muốn đập Vũ Khánh Cương một trận: “Nó không biết chọn dưa bở, liền lấy dưa trong vườn để luyện tập, không biết hái bao nhiêu quả dưa hấu non xuống; quả dưa hấu còn chưa có mọc ruột, liền bị bó bẻ mất; còn bí ngô thì càng khỏi nói! Náo loạn đến mấy năm, nó thì luyện được tay, còn cả nhà đến mấy năm không có rau quả ngon để ăn!”
Hứa Tư Văn nghe lịch sử đen tối của ông chủ Vũ, nghe đến say sưa ngon lành.
“Vậy vì sao anh ấy lại muốn học cách xem rau quả?” Hứa Tư Văn nghe chị dâu Thúy Hoa nói xong, cảm thấy mặc dù Vũ Khánh Cương kiên trì như vậy thì tốt, nhưng thứ gì có thể khiến một thằng nhóc choai choai có nghị lực giằng co đến mấy năm cũng không buông tha chứ?
“Nó hả? Lòng dạ hẹp hòi!” Chị dâu Thúy Hoa không ngại vạch trần chuyện xấu trong quá khứ của thằng em mình cho em dâu nam biết: “Làng bọn chị trước đây không phải thuộc về thôn trên sao? Thôn trên có cái vườn rau, quanh năm suốt tháng chính là bán rau, tuy rằng kiếm tiền không được mấy nhưng tiền mặt trên tay thì luôn không dứt. Làng bọn chị nghèo, nhà chị còn nghèo hơn, vừa có chuyện gì, liền đến chỗ vườn rau mượn một chút cần dùng gấp.” Nói đến đây chị dâu Thúy Hoa liền thở dài: “Nhà họ Bành trồng vườn rau là gia đình đặc biệt biết cách sống, cho dù là mười đồng tiền, cũng cần tiền lời, càng ít thì tiền lời càng cao, càng nhiều thì tiền lời lại ít. Mượn mười đồng trả mười một đồng, hai mươi đồng trả hai mươi hai, một trăm đồng, vậy trả một trăm lẻ năm đồng. Đến bây giờ chị còn nhớ kỹ đây.”
Hứa Tư Văn biết chị dâu Thúy Hoa không có ăn học, không biết tỉ lệ phần trăm, chỉ có thể học bằng cách nhớ số tiền lời đó.
“Là Vũ gia mượn ư?” Hứa Tư Văn chỉ có thể suy đoán như vậy, Vũ Khánh Cương từng nói chỗ bọn họ nghèo nàn thỏ cũng không thèm ị…
“Nào chứ? Là không mượn được!” Chị dâu Thúy Hoa phủ nhận suy đoán của Hứa Tư Văn: “Nhà chị khi đó rất nghèo, quanh năm suốt tháng đều không thấy được mấy tờ tiền mặt, anh hai nó đi ra ngoài làm chút việc vặt, chị thì ở nhà trồng trọt chút rau, trông nhà, chăm sóc sấp nhỏ. Cương tử thấy bán rau kiếm được tiền, nó cũng muốn làm vườn rau, đến nhà người ta xem xét nhiều lần, tám phần là khiến cho người ta nhìn ra, chờ lúc nhà mình muốn dùng tiền, người ta không cho mượn! Cuối cùng nha, vẫn là chị bán đồ cưới của chị mới vượt qua, còn nó cứ nhớ hoài.”
“Nghẹn không lên tiếng gieo tai họa cho vườn rau nhà mình đến mấy năm, rốt cuộc cũng khiến nó tự hiểu rõ, nó cũng không tự mình buồn bực, mà cùng đi làm ăn với đám Quan Tỏa, thế mà lại thành công! Như thế rất tốt, mười dặm tám thôn, mùa đông không có chuyện gì, tất cả đều làm thành vườn rau hết, không bán được tiền còn có thể để nhà mình ăn.”
Hứa Tư Văn từng đi tới làng cũ, chỗ kia quả thật là vô cùng hẻo lánh, đồ ăn trong mùa đông là bên ngoài chuyển vào chứ không đi ra ngoài, đi ra ngoài thì sẽ đông thành thức ăn lạnh luôn.
Giữa mùa đông, người trong làng đều cất trữ dưa muối hoặc là khoai tây bắp cải với đồ chua.
Bởi vì không có cái khác để ăn!
Bạn đang ?
Bánh bột mì với bắp là thức ăn chính, còn gạo trắng thì lúc ấy là đồ ăn sang, ngày lễ ngày tết mới ăn một bữa.
“Cương tử cũng chỉ là không vừa mắt nhà kia thấy lợi quên nghĩa, đều là hương thân sao mượn tiền lại tính lời? Nếu như mượn nhiều mà tính thì còn nghe được, mười đồng tám đồng cũng phải tính lời, vậy cũng quá rồi.” Đối với người tính toán đến mức chi li như vậy, Hứa Tư Văn cũng thật là hết chỗ nói rồi.
Tuy rằng chưa từng bần cùng như Vũ gia, nhưng Hứa gia tập cũng không phải là không có nhà nghèo, lúc tới cửa nhờ giúp đỡ, mọi người đều là có thể giúp một cái thì một cái, không có ai mà đi tính lời và vân vân với họ hết…
“Bành gia cũng là cái nhà khác người, sống tốt như vậy, cố tình còn không hiếu thuận, hai cụ Bành gia ngày ngày đốn củi coi vườn cho con trai con dâu, vậy mà, con dâu Bành gia một năm cũng không cho làm một bộ quần áo mới…” Chị dâu Thúy Hoa keo kiệt mà còn nhìn không lọt, nhà nông gia không quá khắt khe, nhưng mà bất hiếu thì không được: “Ông Bành với bà Bành, vậy mà lại bị con trai con dâu làm cho mệt mà chết!”
Hứa Tư Văn nghe trợn mắt há mồm!
Trên đời còn có chuyện như vậy xảy ra hả?
“Đó cũng là hai người họ đáng đời!” Vũ Khánh Cương lấy quần áo tơ tằm bọc rau quả tươi mới đi vào.
“Em nói thế nào vậy? Dù người lớn có không đúng cũng không thể làm mệt chết chứ?” Chị dâu Thúy Hoa không đồng ý với Vũ Khánh Cương.
“Hai lão bất tử kia thiếu đức!” Vũ Khánh Cương bỏ đồ lên trên bàn, bên trong dưa gang quả hồng đầy đủ.
“Nói thế nào?” Hứa Tư Văn cầm lấy một quả hồng lớn lấy tay xoa xoa, không rửa cũng không chê, cắn xuống một cái, hạnh phúc nheo mắt lại.
Quả nhiên vẫn là đồ nhà mình trồng, không bón phân hóa học không phun nông dược càng không dùng thuốc tăng trưởng, mùi vị chua ngọt đặc biệt chính tông nồng đậm, bên trong đúng là có bột cát.
“Lão già đó tim đen mà!” Vũ Khánh Cương thấy dáng vẻ vợ vô cùng thích thú, cũng không ngại nói với vợ về một chút chuyện trong quá khứ…
Hết chương 187