Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 199: Chương 199: 199. Ở quê nhà chơi một trận




Tiệc đầy tháng náo nhiệt qua đi, người Hứa gia và gia đình Geek liền rời đi, hai vợ chồng Geek đã ra ngoài quá lâu, nhất định phải đi về; còn Hứa gia là phải đi về trông coi ruộng lúa, mắt thấy cây lúa sắp sửa liền đẻ nhánh.

Có điều bởi vì Adela yêu thích nông thôn, liền để mấy người chị dâu Thúy Hoa mang Hữu Tài trở về, cô và Vũ Nguyên Cát ở lại chơi đùa hai ngày, thật sự là thời gian một tháng khiến cô bé Adela thích chơi thích cười này nhịn gần chết.

Cùng ở lại còn có Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn.

“Tại sao ở lại?” Hứa Tư Văn cho là có chuyện gì, kết quả mục đích Vũ Khánh Cương ở lại chỉ là đơn thuần muốn ở lại.

“Anh nói rồi, dẫn em về quê chơi một trận, em quên rồi hả?” Vũ Khánh Cương nhớ rõ lời mình nói: “Em quên mất cũng không có gì, có anh nhớ kỹ.”

“Ồ.” Hứa Tư Văn kiến thức nửa vời đáp lời, đối với chơi gì đó mà Vũ Khánh Cương nói, căn bản là không có khái niệm.

“Chú thím, chúng ta đi thôi!” Vũ Nguyên Cát dắt theo mẹ của con trai cậu, thuê một chiếc xe ngựa lớn, kéo hành lý của bọn họ, tới đón Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn.

“Đây là xe ngựa à?” Hứa Tư Văn ngạc nhiên.

Thời đại này, nhìn thấy một chiếc xe ngựa thật sự không dễ dàng, càng không dễ dàng là, y lại có thể ngồi lên!

Lúc Hứa Tư Văn còn rất nhỏ, từng thấy xe lừa một lần, từng ở nhà ngoại ngồi xe bò một lần, sau đó ông ngoại bà ngoại qua đời, nhà ông cậu của y đều dùng xe máy.

Mà trong khoảng thời gian sau này của y, hoặc là xe máy hoặc là ô tô bốn bánh, cũng có xe nông dụng bốn bánh, nhưng xe gia súc kéo, đã bao nhiêu năm không nhìn thấy cũng không ngồi qua.

Vũ Khánh Cương vừa thấy hai mắt vợ tỏa ánh sáng, nửa tháng trước mình phạm sai lầm, chính là tìm cơ hội thể hiện làm cho cảm giác của vợ đối với mình khôi phục tốt một chút, đoạt lấy roi trong tay Vũ Nguyên Cát, chen Vũ Nguyên Cát qua một bên: “Đến đây, vợ, lên xe, anh mang em đến làng mới xem xem.”

Sau khi Vũ Khánh Cương dẫn Hứa Tư Văn bày tiệc cưới ở quê nhà, làng mới tự động phân cho hắn một cái nền nhà, Vũ Khánh Cương giấu Hứa Tư Văn lén xây một cái ổ, là xây dựng dựa theo dáng vẻ của “nhà” trong lòng hắn.

Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Tư Văn đến.

Là đại viện nông gia giống đại viện Vũ gia, chỉ có điều không có hai tầng lầu, chỉ là nhà ngói lớn gạch xanh ba gian, hai bên có nhà kho nhỏ, cùng với chuồng heo chuồng ngựa chuồng gà chuồng vịt trong sân sau.

Đương nhiên, bây giờ trong đó không có thứ gì, chỉ xây xong, chứ không nuôi gì cả.

Đây mới là đại viện nông gia chân chính, còn đại viện Vũ gia thì đã thay đổi một số chỗ rồi.

Vũ Khánh Cương dẫn Hứa Tư Văn đến nhà mình, trực tiếp ném roi cho Vũ Nguyên Cát, sau đó chỉ tay vào một gian nhà khác bên cạnh cách nửa dặm: “Dẫn vợ mày về nhà mày đi!”

Vũ Nguyên Cát dẫn bà xã Tây nhà mình, đánh xe ngựa trở về căn nhà ba mẹ mới cho cậu.

“Đây chính là căn nhà ở quê của anh, sau này liền ở đây, không cần ở cái khách sạn thật quý thật đắt tiền kia nữa.” Vũ Khánh Cương thật cao hứng dẫn vợ đi vào nhà bọn họ.

“Đó là sơn trang suối nước nóng.” Đối với việc Vũ Khánh Cương đem một cái sơn trang lớn đẹp đẽ đổi thành khách sạn nhỏ, Hứa Tư Văn hết sức bất đắc dĩ.

Nhưng mà đối với căn nhà này y vẫn rất là hài lòng, bởi vì trang trí bên trong đều dựa theo sở thích của y, quan trọng nhất là, mùi nước khử trùng nhàn nhạt, quen thuộc kia.

“Buổi tối ngủ ở chỗ này à?” Hứa Tư Văn xem một vòng, quay đầu lại liền thấy Vũ Khánh Cương đang bỏ đồ vào trong tủ.

“Phải!” Vũ Khánh Cương gật đầu, tay không ngừng chuyển đồ đạc, giống như sợ Hứa Tư Văn đổi ý mà nhanh chóng sắp xếp đồ đạc mang theo cẩn thận.

“Được không?” Hứa Tư Văn sờ sờ mép giường đất, rất sạch sẽ, ngay cả tủ đầu giường đặt ở trên giường cũng lóe ánh sáng.

Cái này thoạt nhìn chính là cái giường đất mới chưa từng có ai nằm, bất luận là nhà hay là đồ đạc bên trong, đều là mang theo dáng vẻ mới mẻ, căn bản chính là chưa ai dùng qua, nhà như vậy giường sưởi như vậy, bọn họ ở lại thật sự được không?

“Không có gì không tốt, giường đất chừng mấy ngày trước cũng đã bảo người ta đốt lên, em yên tâm đi!” Vũ Khánh Cương biết lo lắng của vợ, thế nên trước khi hắn trở về, đã gọi người dọn dẹp nơi này, giường đất cũng đã đốt xong.

Mùa hè không cần chăm chỉ nhóm lửa, chỉ cần nhẹ nhàng đốt một chút, cách một hai ngày liền đốt lửa một phen, giường đất dù không có người ở cũng giữ được nhiệt độ.

Nếu Vũ Khánh Cương đã nói yên tâm, Hứa Tư Văn cũng thật sự yên tâm, dù sao thì nếu không ngủ ngon, y liền tìm hắn tính sổ!

Buổi trưa phải chuẩn bị nấu cơm, nhưng Vũ Khánh Cương căn bản không có ý định làm, hoặc là nói, tự mình động thủ làm.

An vị ở trên giường chờ.

“Trong nhà không có thứ gì, buổi trưa anh không ăn cơm à?” Hứa Tư Văn tỏ vẻ không hiểu với Vũ Khánh Cương.

“Chờ, một hồi chúng ta liền ra ngoài tìm đồ ăn.” Vũ Khánh Cương thần thần bí bí không chịu nói, chỉ để Hứa Tư Văn chờ.

Đợi không bao lâu, Vũ Nguyên Cát đến!

“Ông chú! Ông chú!” Giống hệt như người làm công tác ngầm, âm thầm đi vào tựa như ăn trộm, lúc nhìn thấy Hứa Tư Văn còn sững sờ.

“Gì?” Vũ Khánh Cương vừa thấy Vũ Nguyên Cát đến liền đi xuống giường đất.

“Trưa hôm nay ăn sủi cảo nhân thịt lừa.”

“Được! Sủi cảo hôm nay là của chúng ta rồi!”

Hứa Tư Văn có chút muốn cười, còn chưa kịp cười, Vũ Khánh Cương liền quay đầu lại sai khiến: “Vợ, lấy cái rổ của chúng ta lại đây, lấy thêm tấm vải trắng nữa.”

“Làm chi rứa?” Hứa Tư Văn cũng nhập gia tùy tục, lấy cái rổ tới, bên trong phủ vải mới trắng như tuyết.

“Phụt!” Vũ Nguyên Cát đã bị khẩu âm của Hứa Tư Văn làm cho sét đánh trước.

“Cười cái rắm chứ cười! Cười nữa đánh mày đó!” Vũ Khánh Cương quát lớn Vũ Nguyên Cát xong, quay đầu liền thấy vợ đen mặt nhìn hai chú cháu bọn họ.

Vũ Nguyên Cát càng không nhịn được!

“Cháu cười cái gì mà cười? Lẽ nào lời chú nói không đúng sao?” Y nói giọng Đông Bắc, có buồn cười như vậy sao? Cười đến mức muốn đánh.

“Không phải, thím, bọn cháu nói, đều mang theo một loại hương bị thô tục, nhưng thím vừa nói chuyện liền thành mềm nhũn …” Vũ Nguyên Cát nói xong liền chạy.

Hứa Tư Văn đỏ cả mặt!

Vũ Khánh Cương ha ha vui vẻ.

Nơi này là vườn dưa và vườn trái cây làng Hổ, có hai ông cụ trông coi, hai ông cụ này muốn nói đức cao vọng trọng thì là không thể nào, không có bị người ta đuổi ra ngoài đều là xem ở việc bọn họ đã lớn tuổi rồi.

Lúc còn trẻ không làm việc đàng hoàng, già rồi biết cái gì là “già không chỗ nào nương tựa”, vốn là muốn đưa đến viện dưỡng lão, nhưng hai cụ không thích viện dưỡng lão quản đông quản tây không cho ăn cái này không thể ăn cái kia, từ trong viện dưỡng lão chạy đi ba, bốn lần, người ở viện dưỡng lão không bao giờ nhận bọn họ nữa!

Hết cách rồi, cũng không thể nhìn bọn họ đi chết nha?

Hai ông cụ này cũng rất ra sức, cả ngày tới làng xin cơm, mọi người hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là an bài cho bọn họ một việc nhẹ, trông coi ruộng dưa và gõ mõ cầm canh ở vườn trái cây.

Dựng cái lều nhỏ ở giữa ruộng dưa, hai cụ già làm bạn, ban ngày uống nhiều rồi liền đánh nhau, buổi tối liền đến vườn trái cây gõ mõ cầm canh, nếu có làm ồn ào cũng chỉ có hai người họ, ngày thường đều là bọn họ gây phiền phức cho người khác, hiện tại bọn họ chỉ có thể làm phiền được đối phương thôi.

Náo loạn hai năm phát hiện tất cả mọi người không quản hai người bọn họ, lúc này mới yên tĩnh, dù sao thì hai người bọn họ có ăn có uống có mặc, chỉ là trong túi không có bao nhiêu tiền, bọn họ cũng biết, nếu còn gây chuyện nữa, thì sẽ thật sự không có ai quản, ngược lại cũng yên tĩnh trông ruộng dưa và vườn trái cây.

Ban ngày ở trong túp lều nhỏ trên ruộng dưa trông coi, buổi tối trở về căn phòng trong vườn trái cây qua đêm, tiện thể gõ mõ cầm canh cho vườn trái cây.

Chỉ là việc lớn thì không có, nhưng việc nhỏ vẫn khiến người ta khó chịu vô cùng, mấy thằng nhóc tính khí không tốt trong làng không chỉ một lần tìm hai lão già gây phiền toái, như thế rất tốt, bọn họ còn hăng hái nữa kìa!

Bởi vì ruộng dưa với vườn trái cây là hai người bọn họ trông coi, bị mất số lượng nhiều, thì hai người họ phải bồi thường!

Nếu muốn nói thì hai người bọn họ gõ mõ cầm canh cũng có phát lương, nhưng mà lương cũng không đủ để đền, hai người bọn họ cũng càng thêm để ý, trông rất nghiêm ngặt, nhưng lại lắm mồm giống như bà thím đi nói xấu người ta khiến cho mọi người rất chán ghét, rất nhiều người giận mà không nói gì, cuối cùng liền ra tay từ ruộng dưa, để hai ổng bồi thường tiền!

Vì vậy cả ngày không có chuyện gì làm dằn vặt tới báo thù lui với nhóm thanh niên trong làng, ngày tháng trôi qua cũng thật náo nhiệt.

Bạn đang �

Cũng may là, ruộng dưa và vườn trái cây đều là người trong làng tự mình góp vốn dựng lên, cũng không trông cậy vào kiếm tiền, chỉ là chia cho làng cái phúc lợi thôi.

Không thì nhất định phải bồi thường sạch luôn rồi.

Những chuyện này đều là trên đường tới Vũ Nguyên Cát nói với Hứa Tư Văn, Vũ Khánh Cương ở một bên còn ngẫu nhiên bổ sung cho cậu.

“Không phải hai người muốn đi gây sự với bọn họ đi?” Hứa Tư Văn rất không đồng ý đối với hành vi bắt nạt người già như vậy.

“Nếu bọn họ không tìm anh kiếm chuyện trước, anh mới không để ý đến bọn họ đâu, ai bảo bọn họ già cả mắt mờ mà còn học theo mấy bà thím, nói xấu tới trên người anh chứ!” Vũ Khánh Cương vẻ mặt hung hăng gắt một cái: “Cậy già lên mặt có cái gì chứ? Dù anh có nhỏ tuổi, cũng không thể không trừng trị bọn họ một trận!”

“Không phải anh muốn đánh bọn họ đi?” Hứa Tư Văn lo lắng hơn.

“Ai muốn đánh bọn họ chứ? Một bộ xương già bảo anh ra tay anh còn ngại cấn đến đau tay kìa!” Vũ Khánh Cương vẻ mặt ghét bỏ: “Trước đây hai người họ tay đánh viện dưỡng lão, chân đá vườn trẻ, hiện tại gặp báo ứng rồi đi? Anh cũng không làm khó bọn họ, bọn họ khiến anh không thoải mái, anh cũng làm cho bọn họ không dễ chịu là được rồi.”

“Anh muốn làm gì?” May mà Vũ Khánh Cương còn có chút điểm mấu chốt, nếu Vũ Khánh Cương thật sự dám động thủ với người già cả, chính Hứa Tư Văn cũng không có cách nào qua được cửa ải của chính mình.

Thế nhưng y lại cảm thấy Vũ Khánh Cương không phải loại người không có chuyện gì liền tìm việc làm, hai ông lão kia nói không chừng đúng là “người đáng thương tất có chỗ đáng giận”…

“Hôm nay hai người bọn họ bọc sủi cảo, nhân thịt lừa, anh đi lấy nó!” Vũ Khánh Cương xoa tay.

Hứa Tư Văn vẻ mặt nghẹn lời không còn gì để nói!

Vừa nãy là y nghĩ nhiều quá rồi.

Giá trị con người hiện giờ của ông chủ Vũ, muốn đối phó hai lão già đơn chiếc còn không phải là dễ dàng nắm chắc sao?

Nhưng không lẽ cái gì Vũ Khánh Cương cũng không làm ư?

Đối với Vũ Khánh Cương mà nói, đánh người già hắn không xuống tay được, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không thể khiến cho hai ông già đó không thoải mái.

Hắn có thể lựa chọn một phương thức tự mình ra trận trả thù như thế, sao Hứa Tư Văn luôn cảm thấy hắn trả thù người ta tìm niềm vui vậy nhỉ?

Hết chương 199

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.