Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 214: Chương 214: 214. Từng nhóm từng nhóm tập hợp à?




“Ông chủ, trước cửa có một người phụ nữ đến, nói là đến xin lỗi anh Tư Văn, tôi thấy bà ta có bệnh, nên không nói với anh Tư Văn, trước tiên nói cho anh một tiếng, bà ta nói mình là mẹ Chu Quân.” Lúc Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn làm ổ trong phòng ăn sáng, giám đốc đại sảnh liền gọi điện thoại cho Vũ Khánh Cương.

“Làm bà ta biến xa một chút!” Vũ Khánh Cương nuốt cháo và dưa muối trong miệng xuống, tâm tình tốt sáng sớm đã bị phá hỏng.

“Làm sao vậy?” Đang ăn sáng, nhận được cú điện thoại, liền thấy mặc ông chủ Vũ kéo dài ra rất nhiều.

“Một lão yêu tinh đến, không cần phải để ý bà ta, ăn cơm ăn cơm!” Xưng hô của ông chủ Vũ đối với người già, vẫn luôn là cái từ này, mèo già hóa cáo, liền thành lão yêu tinh.

Hai người ăn sáng trong phòng tổng thống, trong đại sảnh lầu một khách sạn Đông Bắc Hổ lại vô cùng náo nhiệt, một phụ nữ trung niên toàn thân trang phục tinh xảo, vừa khóc vừa cầu xin muốn gặp Vũ Khánh Cương!

“… Tôi chỉ muốn gặp ông chủ Vũ một chút, ngay mặt nói lời xin lỗi với cậu ấy, con trai tôi tuy rằng còn đang nằm trong phòng bệnh ở bệnh viện, nhưng dù sao cũng là nó có lỗi trước, cho dù ông chủ Vũ đã giáo huấn nó, thế nhưng nên xin lỗi vẫn phải xin lỗi.” Lời nói thì là bên mình có lỗi, nhưng lời trong ý ngoài, chỉ thiếu nước chỉ vào mũi Vũ Khánh Cương nói hắn làm giàu bất nhân.

Từng tiếng từng tiếng “ông chủ Vũ”, giống như chỉ sợ người khác không biết người đánh con trai bảo bối của bà ta là ai, khóc sướt mướt diễn xuất ra một người mẹ nhu nhược.

Càng tuyệt hơn chính là, bà ta còn dẫn theo phóng viên!

Mấy cái camera của phóng viên liên tiếp cách cách, tư thế giống như lập tức sẽ đăng báo, giám đốc đại sảnh nhìn mà khóe miệng không ngừng co rút.

Đây là muốn làm gì?

“Vị nữ sĩ này, đầu tiên, ông chủ chúng tôi không phải ai cũng có thể gặp; thứ hai, ngài là ai? Có hẹn trước không? Có thiếp mời không? Có chuyện gì quan trọng sao? Ông chủ chúng tôi một phút trên dưới mấy triệu đồng, nếu ngài không có sự cố trọng đại gì, à, không đúng, sự kiện trọng đại, cũng không cần nhất định phải gặp ông chủ chúng tôi.”

“À, nghe nói ông chủ chúng tôi đã từng bị người ta bắt cóc, không biết ngài nói con trai của ngài, có lỗi với ông chủ chúng tôi, có phải là….”

Nói chứ, ở bên ngoài lăn lộn lâu như vậy, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.

Bản lĩnh như thế này cũng không phải bà lão trước mắt có thể biết được, dù gì mình cũng lăn lộn ở bên ngoài, còn không đấu lại một bà chủ gia đình à?

“Tôi, con trai của tôi không phải, con trai của tôi gãy mất ba cái xương sườn, tất cả đều là thương tích chất chồng, tuy rằng nó là gieo gió gặt bão….”

“Nếu là gieo gió gặt bão, vậy thì tốt rồi đi không tiễn.”

“…!”

Bốn lạng bạt nghìn cân, trực tiếp đuổi người ra ngoài, ánh mắt mấy phóng viên kia nhìn người phụ nữ cũng có chút không đúng, lỡ như thật sự là kẻ bắt cóc, bọn họ đăng tin ra ngoài, thì sẽ gây sự cho tòa soạn đó!

Mấy người đều có chút do dự không quyết định, cho tiền nhiều hơn nữa, cũng không quan trọng bằng bát cơm nha!

“Trở về đăng tin cho tôi, Vũ Khánh Cương dám đánh con trai tôi, tôi liền để mọi người biết đến tên tuổi của hắn!”

“Chu phu nhân, không cần đăng báo, tên tuổi Vũ Khánh Cương mọi người cũng đều biết rồi.”

“Như thế, hắn rất nổi tiếng sao?” Từ trước đến giờ Chu phu nhân không quan tâm tới báo giải trí, lần này sở dĩ tức giận làm lớn chuyện, cũng là bởi vì Vũ Khánh Cương đánh Chu Quân tơi bời một trận, bà ta đau lòng con trai.

“Trước đó vài ngày tin tức bức hôn làm đến sôi sùng sục lên, chính là nói hắn, Trương gia bây giờ cũng là bởi vì hắn, mới gặp kết cục bước đi liên tục khó khăn như bây giờ.”

“Đúng vậy, nghe nói vị kia nhà hắn, lai lịch còn lớn hơn!”

Làm phóng viên, mặc dù bọn họ không có nhiều bí mật có thể biết được, nhưng tin tức cũng linh thông, huống chi, Vũ Khánh Cương vốn không phải danh nhân, nhưng trải qua việc Trương Lam Tương huyên náo như vậy, không phải danh nhân thì cũng là danh nhân rồi.

“Lai lịch gì?” Chu phu nhân chau mày.

“Cái này không rõ lắm, có điều rất nhiều đại thiếu đều tất cung tất kính với hắn.” Một phóng viên báo giải trí bát quái, bởi vì tiếp xúc với minh tinh tai to mặt lớn nhiều hơn một chút, từ giữa những hàng chữ của bọn họ đoán ra được chuyện, tin tức càng linh thông hơn người khác một chút.

“Ồ?” Lúc này Chu phu nhân có chút không chắc, phiền muộn khoát tay: “Tạm thời đăng lên trước, dù sao báo của mấy người cũng không phải tòa án, không cần chứng cứ gì.” Ý tứ, chính là nói bọn họ có thể nói hươu nói vượn.

Mấy phóng viên dồn dập cau mày, lúc trước đã cảm thấy việc này không đúng lắm, bất đắc dĩ Chu gia đã nói tới, vốn dĩ bọn họ không muốn đến tranh đoạt vũng nước đục này, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Chu gia đã sa sút, nhưng cũng không phải mấy tiểu nhân vật như bọn họ có thể tùy ý trêu tới.

Chu phu nhân không quản bọn họ nghĩ như thế nào, sắc mặt khó coi thế nào, sau khi ngồi vào trong xe, liền gọi điện thoại cho một người….

Giám đốc đại sảnh gọi điện thoại báo tin vui cho Vũ Khánh Cương, thuận tiện khoe khoang một chút về năng lực của mình, ông chủ Vũ rất hài lòng với tài ăn nói của hắn ta, cho thêm ba tháng tiền thưởng!

“Em nói xem cõi đời này sao lại có loại đê tiện vậy chứ?” Vũ Khánh Cương đặc biệt bồn chồn: “Đây là mặt mũi lớn bao nhiêu, da dày bao nhiêu, mới có thể làm được loại chuyện này?”

“Thói đời mà, người như thế nhiều lắm đấy.” Hứa Tư Văn cũng là sau đó mới biết bà mẹ của Chu Quân đã đến: “Có điều, bà ta có thể tới, sợ là đã sớm có chuẩn bị đi?”

“Dẫn mấy phóng viên, vừa phỏng vấn vừa chụp ảnh, ầm ĩ lên, động tĩnh không nhỏ.” Vũ Khánh Cương bĩu môi.

“Vậy thì ầm ĩ đi, để chúng ta nhìn xem đến cuối cùng ai khó coi!” Đối với hành vi của Chu phu nhân, Hứa Tư Văn khó chịu vô cùng.

Trước đây y còn không nghĩ tới việc đuổi tận giết tuyệt và vân vân, nhưng bây giờ…

“Ông chủ, lại có người đến!” Lần này giám đốc đại sảnh lấy được ba tháng tiền thưởng, đang đắc ý đây, cấp dưới đều nói muốn hắn ta mời khách ăn cơm, hắn ta cũng đang cân nhắc địa điểm, lúc này lại có người đến.

“Ai hả? Từng nhóm từng nhóm tập hợp à?” Vũ Khánh Cương vừa nghe liền tức giận, hôm nay Vũ Khánh Cương hắn chính là không thuận lợi.

“Là vị tướng quân, mang theo vệ binh tới đây!” Người như vậy, hắn ta không ngăn được, người ta súng ống đầy đủ, thật sự dám cản, còn không bắn hắn ta à!

“Vậy tui xuống xem.” Ông chủ Vũ thỏa hiệp.

“Ông ấy không phải muốn gặp ngài, người ta muốn gặp kỹ thuật viên Hứa.” Vừa nghe liền biết đây là nhân viên kỳ cựu của Đông Bắc Hổ, chỉ có nhân viên kỳ cựu mới có thể gọi Hứa Tư Văn là “kỹ thuật viên Hứa.”

“Cái gì?”

Phòng tiếp khách, đứng trước cửa chính là mỹ nữ tiếp khách xinh xinh đẹp đẹp, hiện tại đổi thành cảnh vệ ôm súng gác; trước đây ngồi ở bên trong gặp mặt đều là tinh anh giới kinh doanh, hiện tại đổi thành mấy tên đàn ông thiết huyết.

Ông chủ Vũ và vợ ở phía sau nhắm mắt theo đuôi, lúc tới cửa, liền bị cảnh vệ ngăn lại!

“Làm gì?” Ông chủ Vũ trừng mắt.

“Tướng quân muốn gặp Hứa Tư Văn tiên sinh, vị tiên sinh này không ở trong số đó.” Cảnh vệ vẻ mặt nghiêm túc mắt to trừng mắt nhỏ với ông chủ Vũ.

“Được rồi được rồi, anh cũng ở nơi này chờ, tướng quân người ta cũng chờ em một hồi rồi, anh còn có cái gì không hài lòng? Thành thật chờ ở chỗ này, ông ấy cũng không ăn em được.” Hứa Tư Văn trấn an Vũ Khánh Cương một chút, tự mình đẩy cửa ra đi vào, để lại ông chủ Vũ ở cửa mắt to trừng mắt nhỏ với cảnh vệ, vò đầu bứt tai.

Hứa Tư Văn vào phòng tiếp khách, một nam nhân trung niên khuôn mặt cương nghị vóc người thon dài khỏe mạnh ngồi thẳng trên ghế sa lon đối diện, một thân thưởng phục tướng quân tiêu chuẩn, trước ngực song song mang ba cái huân chương.

“Chào ngài, tôi là Hứa Tư Văn.”

“Chào ngài, Hứa tiên sinh, tôi là Chu Thiên.”

Đối với việc Hứa Tư Văn trẻ tuổi như vậy Chu Thiên rất bất ngờ, cơ mà khi nhìn thấy Hứa Tư Văn, ông có thể coi là hiểu rõ tại sao tên tiểu khốn kiếp kia lại coi trọng người ta rồi.

“Chào ngài, Chu tướng quân, mời ngồi.” Hứa Tư Văn xem khách sạn Đông Bắc Hổ là nhà mình, tư thái chủ nhân không có chút áp lực nào.

“Tôi đến, là muốn xin lỗi ngài, Chu gia quản thúc không nghiêm, sinh ra một thứ không nên thân như vậy, thêm phiền toái cho ngài.” Chu Thiên nói chuyện làm việc vô cùng lưu loát, mang theo tác phong sấm sét trong quân đội, không chút nào dây dưa dài dòng.

“Hả?” Ấn tượng đầu tiên của Hứa Tư Văn đối với Chu Thiên tướng quân không tồi, ấn tượng thứ hai lại không quá tốt: “Làm sao, ngài cũng đến xin lỗi à?”

Chữ “cũng” này, khiến Chu Thiên tướng quân có một loại dự cảm xấu: “Chứ còn từng có ai à?” Bạn đang ?

“Mẹ Chu Quân, nghe nói ở dưới đại sảnh vừa cầu vừa khóc nhất định phải gặp Vũ Khánh Cương, ngài, cũng giống vậy sao?” Đôi mắt to của Hứa Tư Văn buồn cười híp thành hình trăng khuyết.

Dùng hiểu biết của y với vị Chu Thiên tướng quân này, thì người này không phải kẻ ỷ thế hiếp người, không thì ông ấy cũng không bò tới chức vị cao như vậy.

Y trêu chọc Chu Thiên tướng quân, cũng là để tỏ lòng tùy ý.

“Không không không!” Chu Thiên tướng quân liên tục xua tay: “Tôi đến không cùng ý tứ với bà ta! Người phụ nữ kia cậu không cần nhìn mặt mũi Chu gia, nên làm gì cứ làm như thế, tôi đến chỉ là muốn nói một tiếng với cậu, thằng em trai tôi vô dụng, nuôi ra đứa con riêng cũng không phải đồ tốt, thế nhưng không có quan hệ quá nhiều với Chu gia chúng tôi, em trai thì tôi nhận, thế nhưng người phụ nữ và đứa con riêng kia thì thôi.”

Vậy vị này chính là đến nói rõ thái độ, cắt đứt liên luỵ.

“Tôi nói không nên thân là chỉ thằng em trai tôi, không phải đứa con riêng kia.”

“Nuôi không dạy, lỗi của cha.”

“Chu Quân mười mấy tuổi, mẹ của nó mới kết hôn với em trai tôi, cũng do tôi, năm đó ép buộc nó cưới tiểu Hà, tiểu Hà là người vợ tốt, nhưng đáng tiếc, em trai tôi không biết quý trọng, cái người hiện tại quả thực chính là ngôi sao phá nhà!”

“Chu Thiên tướng quân, tôi không muốn nghe chuyện nhà của ngài.” Hứa Tư Văn cắt ngang Chu Thiên tướng quân tự biên tự diễn, nói rõ ý đồ trực tiếp hỏi ông ta: “Ý tứ ngài tới đây, rốt cuộc là cái gì?”

“Đối xử với người phụ nữ và đứa con riêng kia thế nào tôi không quan tâm, thậm chí là em trai tôi Chu Địch, cũng có thể tùy tiện, thế nhưng xin đừng nên giận chó đánh mèo lên Chu gia, đặc biệt là hai anh em Chu Quan, hai người bọn nó là vô tội.” Đối với hai đứa cháu trai này, Chu Thiên gần như dốc hết tâm huyết bồi dưỡng bọn họ.

Hứa Tư Văn kinh ngạc nửa ngày, mới bừng tỉnh, xoa xoa mũi: “Không nghiêm trọng như vậy chứ? Nếu tôi muốn báo thù, tự nhiên là tìm kẻ cầm đầu.”

Y cũng không phải đại nhân vật… Từ từ!

“Chu Thiên tướng quân, tại sao ngài lại cho rằng tôi sẽ trả thù Chu gia, tôi không có năng lực lớn như vậy đi? Lại nói tôi cũng không phải người không nói lý nha?”

“Cậu còn không biết à?” Chu Thiên thấy Hứa Tư Văn không giống như giả vờ, chính mình có chút không dám tin tưởng.

“Biết cái gì?” Sáng sớm đã cùng ông chủ Vũ làm ổ trong khách sạn ngọt ngọt ngào ngào, y còn chưa từng ra cửa đâu.

Hết chương 214

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.