Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 220: Chương 220: 220. Tới rồi!




Lo lắng của Hứa Tư Văn không phải bắn tên không đích, nhiều năm như vậy y từng gặp loài sói này ở trong vườn thú, từng thấy trên ti vi, từng gặp trên tranh vẽ, cũng từng nhìn trên nhãn hiệu, nhưng mà không có gặp được trước mặt, ở trong cuộc sống hiện thực, trong vùng hoang dã!

May mắn là y được ông chủ Vũ đưa lên cây trước, bằng không hiện tại bảo đảm y run chân!

Coi như là ở trên cây, nếu không phải lo lắng ông chủ Vũ dưới tàng cây, y cũng đã đứng không vững, trượt chân xuống cũng có khả năng!

Càng may mắn là, ông chủ Vũ vẫn rất hiểu kỹ thuật viên Hứa, sau khi kéo y lên cây, yêu cầu y dùng dây thừng cột mình với thân cây, đỡ cho vợ vừa căng thẳng liền rơi xuống.

Nếu không tại sao nói là hai người như một chứ, nhìn độ ăn ý này.

Ông chủ Vũ dùng một tay buộc dây thừng ở bên hông, một tay cầm súng săn không để xuống, lúc này không thể không cảnh giác chút!

Trên eo ông chủ Vũ buộc một sợi dây thừng, kỹ thuật viên Hứa quấn mình vào trên cây, dây thừng dư thừa trong tay cũng quấn lên cây, quấn chung với dây của mình, hai tay khẩn trương kéo sợi dây trên eo ông chủ Vũ, một khi chuyện không tốt, chết cũng phải kéo Vũ Khánh Cương lên!

Kỳ thực lúc đó kỹ thuật viên Hứa quá khẩn trương, ông chủ Vũ cũng là quan tâm sẽ bị loạn, trước đây cũng không phải chưa từng săn sói, lúc này làm chi cần sốt sắng như vậy? Còn không phải là bởi vì vợ ở bên cạnh sao? Nếu chỉ một mình hắn, còn ước gì gặp phải sói đây, một súng bắn chết, được ăn thịt sói.

Sói tới rồi!

Con sói này cũng xui xẻo, trước đây đều hoạt động trong núi sâu, không gặp được mấy người, ngày hôm nay thật vất vả muốn đi ra ngoài, liền gặp một nhóm hái nấm, mi nói mi hái nấm thì hái đi, còn mang theo súng săn, vừa thấy mặt còn chưa đợi nó nhe răng, người bên kia đã nhếch miệng trước rồi!

Một súng liền bắn lại đây, nhưng con sói đơn độc tản bộ trong rừng cây há có thể là hiền lành?

Đây là một con sói già, là sói đầu đàn của một bầy sói trong núi, sau đó bị con sói đực khác khiêu chiến đánh bại, sau khi bị thua sói già liền rời khỏi bầy sói, bắt đầu cuộc sống tuổi già một mình.

Người già cũng thành tinh, huống chi là sói.

Ba tiếng súng kia, không chỉ cảnh báo cho mọi người, còn hù chạy sói già, có điều tính tình con sói già này cũng lớn, đã lúc này rồi, còn băn khoăn trước khi chạy cũng phải cắn một miếng thịt.

Chỗ khác đều là người đông thế mạnh, chỉ có chỗ này là nửa ngày chưa thấy một bóng người, vòng ra phía trước một chút, cuối cùng cũng gặp được một tên có hai chân.

Vũ Khánh Cương cũng phiền muộn, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là một con sói già, xem lông mao cũng sắp rụng hết rồi.

“Sói! Cương tử anh cẩn thận đó!” Kỹ thuật viên Hứa run run rẩy rẩy đứng ở trên cây nhắc nhở ông chủ Vũ, vừa căng thẳng, ngay cả dây thừng trong tay cũng bị kéo chặt!

Ông chủ Vũ đang giằng co với con sói già, bên hông căng thẳng suýt chút nữa kéo hắn đến đau sốc hông!

Trong lòng âm thầm kêu trời gọi đất: Vợ ơi! Em kiềm chế một chút, đây là bụng chứ không phải cọc gỗ đâu!

Con sói già rất có mắt nhìn, vừa thấy dây thừng bên hông Vũ Khánh Cương căng lên, liền biết đây đúng là thời cơ tốt!

“Ngao!” Sói già gầm rú một tiếng, đột nhiên đánh về phía Vũ Khánh Cương!

Ông chủ Vũ thì không sao, mà kỹ thuật viên Hứa thì sợ mất mật luôn rồi!

Y đứng ở phía trên hai tay dùng sức kéo dây thừng của Vũ Khánh Cương, ông chủ Vũ bên dưới nâng súng săn lên nã một phát súng “đoàng” về phía con sói già…

Bắn trật!

Đạn sượt qua đỉnh đầu sói già, cạo xuống một đống lông sói không nhiều, sói già sợ hãi đến mức uốn thân thể ở giữa không trung một cái, rơi xuống đất.

Kỹ thuật viên Hứa hự hự kéo ông chủ Vũ lên trên cây, ông chủ Vũ lên đạn súng liền bắn về phía sói già.

Lúc này đảo qua chính là lỗ tai sói, một cái vành tai bị đạn bắn ra mùi thịt lợn nướng khét!

Sói già nhảy nhót tưng bừng nửa ngày, lại không dám tới gần ông chủ Vũ!

Hai súng qua đi, con sói già có chút không thể chờ đợi!

Bắn cũng không trúng, nó còn có cái gì để sợ?

Ông chủ Vũ cũng gấp, hắn nghe thợ săn lớn tuổi nói, sói già đều rất tinh quái, ba súng không chết nó, nó liền biết mi dễ ức hiếp, khẳng định không buông tha nhất định phải cắn chết mi.

Phát súng thứ ba rồi!

Dây thừng bên hông càng ngày càng căng, ông chủ Vũ hoảng sợ phát hiện, mũi chân của mình cũng với không tới mặt đất!

“Vợ, em đừng kéo anh mà!” Vũ Khánh Cương dở khóc dở cười hướng mũi súng về phía con sói phòng bị vạn phần, còn phải lớn tiếng nói chuyện với vợ, không thì bảo đảm vợ sẽ không dừng tay.

“Kéo anh lên, bắn không trúng nó cũng sẽ không bị nó cắn!” Kỹ thuật viên Hứa vô cùng kiên trì, không chút nào biết mình giúp càng thêm bận.

Dùng sức kéo không buông tay, kiên trì quyết giữ ý mình.

Ông chủ Vũ dưới tàng cây ngao ngao kêu to: “Vợ à em đừng chuyển động, mau thả anh xuống, nhúc nhích anh bắn không chuẩn!”

Hắn cũng không phải nghịch súng chuyên nghiệp, bia ngắm di động thì cũng thôi, ngay cả hắn cũng di động, bộ đội đặc chủng à?

Hứa Tư Văn vừa nghe bắn không chuẩn? Tại sao có thể? Hai tay mở ra một cái, dây thừng vèo vèo thả xuống!

Vừa lúc đó con sói già nhào tới, nó cảm thấy hai phát súng đều không sao, phát súng thứ ba tám phần là cũng không có chuyện gì đi?

Vũ Khánh Cương liền bắn ra một súng, kết quả bởi vì Hứa Tư Văn buông tay, hắn lại trượt chân xuống một khoảng cách thật lớn, đạn trực tiếp sát qua khoảng giữa hai chân sau sói già, không khí nóng ma sát khiến con sói hoảng sợ trợn to hai mắt, cũng càng phẫn hận phi tới chỗ ông chủ Vũ!

?

Lại bởi vì ông chủ Vũ trượt chân xuống một khoảng thật lớn, lúc con sói trực tiếp vồ tới, liền trực tiếp nhào tới đỉnh đầu ông chủ Vũ, sượt sát qua đỉnh đầu, đập đầu vào thân cây!

Vũ Khánh Cương phản ứng rất nhanh, trở tay chính là một phát súng, vừa vặn bắn vào trên eo con sói, loại động vật sói này, đầu sắt eo đậu hũ, đầu sói là chỗ cứng nhất phòng ngự tốt nhất toàn thân, mà bụng sói lại là chỗ mềm nhất toàn thân sói, một khi bị bắn vào bụng, liền dễ dàng làm mất sức phần sau, sức chiến đấu khẳng định tổn thất lớn!

“Gào!” Sói già hét thảm một tiếng.

Hứa Tư Văn ở trên cây từ trên cao nhìn xuống, không nhìn thấy tình huống của Vũ Khánh Cương bên dưới, thế nhưng có thể nhìn thấy con sói!

Lại nhìn con sói đụng phải thân cây, đụng cho thân cây đều rung lên, sau đó Vũ Khánh Cương bắn súng, con sói hét thảm, nhưng không thấy Vũ Khánh Cương!

Con sói thế nào không đáng kể, ông chủ Vũ mới quan trọng!

“Cương tử!” Cũng không biết sức lực từ đâu tới, kỹ thuật viên Hứa bạo phát!

Một đôi tay kéo dây thừng treo bên hông Vũ Khánh Cương, nhanh chóng kéo!

“Vợ!” Ông chủ Vũ vừa nghe giọng vợ mang theo âm run, biết vợ có thể là bị dọa rồi.

Hắn mới vừa xoay người, dây thừng bên hông liền căng lên, sau đó hắn liền trơ mắt nhìn mình dùng một luồng sức lực lớn khó có thể kháng cự, chạy vội về phía con sói già giãy dụa sắp chết, muốn thắng lại cũng thắng không được!

“Đừng kéo mà!” Ông chủ Vũ ngao ngao kêu to.

Kỹ thuật viên Hứa không nghe!

“Không! Lên cây!” Dưới đất quá nguy hiểm, vẫn là trên cây an toàn.

Ông chủ Vũ nói chưa dứt lời, vừa nói không cho kéo, kỹ thuật viên Hứa ngược lại càng kéo càng hăng hái, chỉ muốn khiến nam nhân của mình lên mau với mình, chỗ này an toàn!

“Đừng mà vợ!” Ông chủ Vũ dùng sức giãy dụa: “Kéo nữa anh liền phải hôn con sói đó!”

“A?” Hứa Tư Văn có chút choáng váng, cơ mà cũng không liều mạng kéo Vũ Khánh Cương nữa, nhưng cũng không muốn buông tay.

Vũ Khánh Cương dưới đất thì lại vẻn vẹn cách cái miệng mở lớn của con sói không tới một cánh tay, nhấc súng, viên đạn cuối cùng, từ trong miệng sói bắn ra ngoài, trực tiếp tiễn con sói già quy thiên.

Mồ hôi lạnh trên trán ông chủ Vũ đều rơi xuống!

Suýt chút nữa liền bị vợ kéo vào mõm sói rồi!

Lúc này người khác cũng chạy tới, lúc Vũ Khánh Cương nã súng bọn họ đã hướng tới bên này, đừng thấy chúng ta nói dông dài, nhưng trên thực tế chuyện phát sinh cũng chỉ trong chớp mắt, Vũ Khánh Cương liên tiếp nã năm phát, mọi người chạy qua bên này vô cùng lo lắng, bởi vì sau khi Vũ Khánh Cương bắn năm phát này, súng liền không còn đạn!

Một thanh súng săn nhiều nhất là năm viên đạn!

Vì vậy chờ người chạy tới liếc mắt liền thấy được, khoảng cách giữa ông chủ Vũ với một con sói đã ngỏm củ tỏi, thật sự rất là gần!

Sau khi Hứa Tư Văn nhìn thấy viện quân đã đến, thật đúng là thở phào nhẹ nhõm!

Ông chủ Vũ nhìn nhìn dây thừng bên hông mình, lại nhìn nhìn con sói ngỏm củ tỏi, thực sự là dở khóc dở cười!

“Anh Cương tử, anh thế nào?”

“Không có chuyện gì, đây là một con sói già.” Vũ Khánh Cương cởi dây thừng bên hông mình xuống, bỏ lại súng săn, lắc lắc con sói đã chết, đi tới dưới tàng cây, đưa tay với vợ ở trên cây đang tha thiết mong chờ: “Vợ, mở dây thừng trên eo em ra, nằm nhoài trên cây, quăng một đầu dây thừng khác cho anh.”

“A?” Hứa Tư Văn nhìn nhìn dây thừng cột lấy mình, lại nhìn nhìn ông chủ Vũ dưới gốc cây, ánh mắt vô cùng đáng thương: “Run chân.”

Ông chủ Vũ: “…!”

Cuối cùng, vẫn là ông chủ Vũ đơ mặt, xoạt xọat xọat mấy cái bò lên, cởi nút thắt cột vợ với cái cây, lại buộc vào eo Hứa Tư Văn một đầu dây thừng khác, nhanh chóng leo xuống cây, chậm rãi thả dây thừng, thả kỹ thuật viên Hứa từ trên cây xuống, bởi vì bên hông vẫn luôn có dây thừng ông chủ Vũ kéo, nên bình an xuống gốc cây, sau khi mở dây thừng bên hông ra, Vũ Khánh Cương liền thu dây thừng lại.

“Sói đã bắn rồi, bảo mọi người đều tới đây đi, chúng ta trở về, lột da sói, ăn thịt sói!” Ông chủ Vũ rất cao hứng, hiếm thấy gặp phải một con sói đơn độc, còn có thể không đắc tội bầy sói.

Có điều chân Hứa Tư Văn vẫn luôn run lên, Vũ Khánh Cương rất có ánh mắt, ngồi xổm xuống trước mặt vợ: “Tới, anh cõng em.”

Kỹ thuật viên Hứa thành thật nằm lên, ông chủ Vũ vui vẻ chỉ huy người khác: “Dọn đồ của tui lại, tui về nhà!”

Phía sau có người ồn ào: “Trư Bát Giới cõng vợ!”

Vũ Khánh Cương: “Cút đi!”

Hứa Tư Văn: “…!”

Còn có thể chơi đùa vui vẻ không?

Một nhóm người hữu kinh vô hiểm, chỉ là kỹ thuật viên Hứa được ông chủ Vũ cõng ra, khiến sắc mặt mấy người đều rất xoắn xuýt, không cần show ân ái khắp nơi đi?

Đều biết hai người là một đôi rồi, thật sự đều biết rồi!

Hết chương 220

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.