Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 226: Chương 226: 226. Biển số xe




“Vợ, em nhìn nhìn lại đi!” Ông chủ Vũ ở một bên vò đầu bứt tai, mắt vợ lẽ nào cận thị à?

Hứa Tư Văn nghe lời nhìn lại một chút, nhưng vẫn là như vậy mà!

“Đến cùng anh muốn làm cái gì? Ngày nắng nóng đùa giỡn người ta à?” Hứa Tư Văn cảm thấy lá gan ông chủ Vũ không mập như vậy, dám lừa gạt y, cẩn thận buổi tối bị đạp xuống giường.

“Vợ, đây là làm cho em, cái xe giống của anh.” Ông chủ Vũ vốn là muốn cho vợ kinh hỉ, kết quả vợ cho hắn kinh hãi, cũng không thể để vợ cho là hắn gạt người linh tinh được, hắn oan uổng chết mà!

“Giống của anh à?” Hứa Tư Văn nghi ngờ kề sát cái xe, thậm chí vươn tay lắc lắc tấm sắt của xe, ông chủ Vũ ở một bên nhìn mà chân răng chua xót, đây là thói quen gì vậy?

Lúc này Hứa Tư Văn mới phát hiện, chiếc xe này có vẻ như rất mới, mở cửa xe nhìn vào bên trong, chỗ ngồi trên xe đều bọc da thật, nhưng y đã đổi toàn bộ đệm trong xe ông chủ Vũ thành đệm cây đay, do ông chủ Vũ sợ nóng mà, hơn nữa còn có bùa bình an mà mẹ Hứa xin được treo ở trên gương chiếu hậu, ngoài ra, còn có kết bình an mà chị dâu tự tay thắt, ngọc bình an anh hai Hứa gia tự mình chọn; một chuỗi mã não đỏ khắc thành quả ớt nhỏ y tự tay treo lên, nghe đâu như vậy có thể tránh họa sát thân, là lần trước sau khi xảy ra chuyện của Trương Lam Tương, y cố ý tìm người hỏi; còn có chị dâu Thúy Hoa sợ y thường ngồi xe ông chủ Vũ, nên để một bình xịt cho không khí trong lành ở trong xe; quảng cáo “an toàn điều khiển, đi vạn dặm đường” anh gia Vũ gia dán lên cho Vũ Khánh Cương… Ặc, trên chiếc xe này, hết thảy đều không có!

“Đây là cho em à?” Hứa Tư Văn chợt quay đầu.

“Ừ, anh đã nói rồi, nhưng bọn họ làm vô cùng chậm, mất mấy tháng mới làm ra một chiếc, chúng ta nhiều người như vậy, anh nói, bảo bọn họ làm tiếp, sau đó bên này anh để tiểu Ngụy nghĩ cách lập ra cái nhà xưởng giống vậy, làm xe giống vậy, mấu chốt là an toàn!” Ấn tượng trực quan của ông chủ Vũ đối với cái xe này, chính là hai chữ “kháng chấn”, cái xe nát của Trương Lam Tương cũng bị đụng hỏng, mà xe hắn lại chỉ rơi mất chút nước sơn.

Nhất định cũng phải cho vợ lái!

“Oa!” Hứa Tư Văn nhảy nhảy tại chỗ, đột nhiên nhảy lên, đánh về phía Vũ Khánh Cương.

Ông chủ Vũ còn rất biết điều, ít nhất không trốn!

Không chỉ có không trốn, còn mở rộng cánh tay ôm lấy vợ nhào tới.

“Bẹp” Hứa Tư Văn hôn ông chủ Vũ một cái, âm thanh rất vang dội, bốn phía vang lên vô số tiếng huýt gió!

“Thích không?”

“Rất thích!”

Ông chủ Vũ đắc ý, hiếm thấy đưa cho vợ một thứ, đáng tiền hay không trước tiên không cân nhắc, vợ có thể yêu thích mới là quan trọng nhất.

Hứa Tư Văn nghe thấy tiếng huýt gió, đỏ mặt từ trên người ông chủ Vũ trượt xuống: “Nhìn cái gì? Chưa từng thấy người ta thân thiết à?”

Tiếng huýt gió càng lớn hơn chút, còn nhiều hơn rất nhiều!

Hứa Tư Văn mắt lệ rưng rưng nhìn về phía ông chủ Vũ, lời nói của y, không có tác dụng!

Ngược lại còn bị người ta chê cười lại!

Thế nào vậy?

“Cười cái gì mà cười? Cười nữa tui liền đi quản chuyện trong công ty đó!” Ông chủ Vũ rất có bộ dạng uy hiếp người ta.

Hiệu quả cực kỳ!

Quả thực cấp tốc rõ ràng!

Mọi người lập tức giải tán, ai cũng không vây xem trò vui!

Ông chủ quá hung tàn, bọn họ không trêu chọc nổi cũng chỉ có thể trốn thôi.

Hứa Tư Văn nhìn tình huống như thế cười đau bụng, người làm ông chủ là Vũ Khánh Cương quá có ý tứ, nhân viên nhà ai có thể trắng trợn ghét bỏ ông chủ như thế chứ?

Đông Bắc Hổ có thể!

Hứa Tư Văn được một món lễ vật tốt của ông chủ Vũ, tràn đầy phấn khởi kéo Vũ Khánh Cương đến bách hóa Đông Bắc Hổ, ở bên trong chọn rất nhiều thứ, lớn nhất từ đệm xe đến nhỏ nhất là bình xịt trong lành không khí, xem ông chủ Vũ là sức lao động miễn phí, xách thật nhiều đồ trở về, trang trí xe yêu của mình.

Bận bịu hai ngày, mới coi như xong việc, trong lúc đó ông chủ Vũ tự mình đến sở giao thông, làm cái biển số xe cho vợ, vừa vặn là số may mắn: 521521. (521: anh yêu em)

Cầm về vui rạo rực treo lên xe vợ, người nhìn thấy không ai không cười ngã ngửa, ông chủ show ân ái cũng không cần trắng trợn như vậy đi? Giống như sợ ông chủ không biết vậy. (“ông chủ” đầu tiên là nói Vũ Khánh Cương, “ông chủ” thứ hai là Hứa Tư Văn)

Trong Đông Bắc Hổ không ai dám gọi Hứa Tư Văn là “bà chủ”, như vậy không cần Hứa Tư Văn lên tiếng, ông chủ sẽ xử lý trước!

Cho nên trong lòng nhân viên Đông Bắc Hổ, ông chủ lớn, Vũ Khánh Cương, ông chủ nhỏ, chính là Hứa Tư Văn, có điều lén lút có thể gọi như vậy, nhưng ở bề ngoài, đều là ông chủ.

Kỳ thực bọn họ càng thích gọi là “đại đương gia” … Là kỹ thuật viên Hứa nói, cảm giác như là đầu lĩnh thổ phỉ thời xưa, bọn họ mới miễn danh xưng kia…

Lúc Hứa Tư Văn xuống dưới nhìn thấy biển số xe của mình, mặt cũng phải bén lửa rồi!

“Em có thể lái ra ngoài được sao?” Biển số xe như vậy cũng hơi bị ấy ấy rồi, kỹ thuật viên Hứa cũng thật không tiện lái ra ngoài được không?

“Có cái gì ngượng ngùng chứ? Rất tốt rất tốt!” Ông chủ Vũ đắc ý, lái ra ngoài vừa nhìn là biết cỏ thơm đã có chủ.

“Em không muốn lái….” Kỹ thuật viên Hứa tiêu cực phản đối: “Anh xem biển số xe anh lấy về kìa, anh còn có thể không đáng tin hơn chút nữa được không?”

Chuyện chứng minh, ông chủ Vũ còn thật sự có thể không đáng tin hơn!

Bởi vì ông chủ Vũ lại đi một chuyến tới sở giao thông, giám đốc công an tỉnh oán giận với hắn: “Cậu nói xem cậu lấy được biển số tốt chính là vận may, nhưng mà có một cái biển số ai cũng không cần, đã ba năm rồi, cũng không tống ra ngoài được, đưa một cái ai ai cũng làm ầm lên, chết sống không treo cái biển số đó.”

“Biển số gì?”

Giám đốc công an tỉnh dẫn ông chủ Vũ đi xem, ông chủ Vũ vừa thấy, liền kinh sợ, thế mà lại mua về!

“Cậu muốn treo chỗ nào?” Giám đốc công an tỉnh rất tò mò.

“Có chỗ, còn là chỗ tốt!” Ông chủ Vũ đắc ý giữ bí mật.

Vì vậy hai ngày sau, Hứa Tư Văn nhìn biển số trên chiếc xe của ông chủ Vũ, gần như muốn đỡ trán khóc rống!

Bởi vì biển số xe ông chủ Vũ thay đổi, đổi thành 250250!

So với 521521 của y càng thêm kỳ ba!

“Thế nào? Vợ, lúc này em có thể lái ra ngoài rồi đi?” Ông chủ Vũ rất có tâm tình: “Anh tìm cái biển số cũng không phải ai cũng có thể treo lên!”

“Anh thật là giống học trưởng mà!” Hứa Tư Văn từ trong kẽ răng phun ra câu này, một cái số nhà 250 tính là gì? Nhìn biển số xe của ông chủ Vũ, Trương Lam Hà quả thực là như gặp sư phụ!

Có điều Hứa Tư Văn lái xe đi ra ngoài chạy một vòng, mọi người cũng không có chú ý đến biển số xe của y, coi như là thấy được, cũng chỉ rất hâm mộ nói một câu “show ân ái, sẽ chết nhanh” và vân vân, không ai thật sự vây xem, ngược lại làm cho y lo lắng vô ích một hồi.

Còn xe của ông chủ Vũ chạy ra, người ta vừa thấy liền cười gục xuống!

Tình cảnh thật khôi hài mà!

Hứa Tư Văn tức giận không chịu được!

“Đổi lại!” Hứa Tư Văn cầm biển số xe mới xin được, chặn ở cửa không cho ông chủ Vũ lái xe đi ra ngoài.

“Thật sự muốn đổi à?” Ông chủ Vũ nhìn vợ xác nhận một lần cuối cùng.

“Đổi!” Hứa Tư Văn một chút chỗ thương lượng cũng không cho ông chủ Vũ, tự mình động thủ thay đổi biển số xe của ông chủ Vũ.

Vũ Khánh Cương ở chỗ không ai thấy nhe răng toét miệng ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, vợ quá tốt mà, không trêu đùa cũng có lỗi với chính mình!

Nếu Hứa Tư Văn biết ông chủ Vũ trêu đùa mình, nhất định không thể không cắn hắn!

Có điều hai người lần này trêu đùa, ngược lại khiến rất nhiều người trong công ty đều đi xung quanh kể chuyện cười ông chủ nhà bọn họ show ân ái, chọc cho người ngoài không ngừng hâm mộ hai người.

Vì muốn ăn tết Trung thu, Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn liền buông tay, thả người năm ngày!

Hai người thì bao lớn bao nhỏ hai chiếc xe cùng nhau lái về Hứa gia tập.

Hứa Gia Văn cũng thật tò mò và hâm mộ cái xe của Vũ Khánh Cương, bởi vì xe này quá trâu, cái này chỗ nào là xe chứ?

Quả thực chính là cái xe tăng!

“Anh hai không cần hâm mộ, em cũng định lập cái xưởng xe ở bên này, làm ra loại xe này, đến lúc đó chúng ta mỗi người một chiếc, có thể dùng sức mà lái, dùng sức mà đụng, bảo đảm người khác tàn phế còn chúng ta vẫn có thể chạy thêm mười km.”

“Nói hươu nói vượn cái gì đó?” Hứa Tư Văn tức giận nhét một miếng khổ qua xào vào trong miệng ông chủ Vũ.

“A!” Ông chủ Vũ lập tức ủ rũ.

“Em chỉ biết bắt nạt Cương tử.” Hứa Gia Văn liếc mắt nhìn Vũ Khánh Cương ngao ngao nhét cơm nuốt xuống miếng khổ qua trong miệng, thật đáng thương mà!

“Anh chỉ biết hướng về anh ấy!” Hứa Tư Văn cười híp mắt cũng gắp cho anh trai y một đũa khổ qua xào.

Hứa Gia Văn: “…!”

Bạn đang ?

Món ăn này, cũng là món mà Hứa Tư Văn thích ăn, trong nhà mỗi lần y về mới làm, bình thường Hứa Gia Văn cũng là kính nhi viễn chi!

“Ầm ĩ cái gì vậy?” Mẹ Hứa bưng một đĩa cá chép kho lớn, đặt trước mặt Vũ Khánh Cương: “Cương tử ăn cá, đây chính là cá mới vớt lên đấy.”

“Dạ!” Ông chủ Vũ thấy cá liền vui, ăn không có chút áp lực.

Có điều còn biết chọn ra một con cá cho vợ, sau khi lựa xương mới bỏ vào trong bát cho Hứa Tư Văn.

Thói quen này Vũ Khánh Cương giữ cực kỳ tốt.

Hứa Tư Văn cũng theo thói quen ăn cá Vũ Khánh Cương gắp cho, chưa bao giờ cân nhắc vấn đề xương cá.

“Ọe!” Trình Mỹ Lệ mới vừa ngồi xuống, ngửi được mùi cá, lập tức liền buồn nôn, đứng lên chạy ra ngoài.

“Làm sao thế này?” Hứa Tư Văn kẹp cá có chút mơ hồ.

“Anh ra ngoài xem xem!” Hứa Gia Văn bỏ đũa xuống liền đi theo, ba Hứa ôm tiểu Nữu Nữu cũng có chút mờ mịt.

Đang ăn cơm êm đẹp, tại sao liền buồn nôn chứ?

“Ai nha!” Mẹ Hứa vỗ đùi, trên mặt tràn trề vẻ kích động: “Vợ thằng hai có phải là có không?”

“A?” Hứa Tư Văn trợn mắt ngoác mồm.

“Cái gì?” Ông chủ Vũ kinh ngạc.

“Cái gì?” Ba Hứa không dám tin tưởng, con dâu nhanh như vậy đã có à? Mới vừa dự định muốn cái thai thứ hai, lúc này mới không tới ba tháng, liền có?

Tiểu Nữu Nữu trực tiếp nhất, trượt xuống đầu gối ông nội, liền nhảy ra ngoài: “Mẹ! Mẹ! Con sắp có em trai hoặc em gái sao?”

Hết chương 226

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.