Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 251: Chương 251: 251. Vô giá (kết thúc thật)




Tập đoàn Đông Bắc Hổ phát triển mãnh liệt, bất luận là công ty kiến trúc hay là công ty bách hóa hay là công ty sản phẩm nông nghiệp phụ dưới cờ, thậm chí ngay cả xưởng ô tô cũng rất nổi tiếng, truy tìm nguyên nhân, chỉ là bọn họ có chất lượng bảo đảm mà thôi.

Cũng không phải không ai hối lộ người Đông Bắc Hổ, để bọn họ làm hàng kém chất lượng, nhưng người của Đông Bắc Hổ đặc biệt giảo hoạt, bên này thu tiền, bên kia vẫn như thường nên làm gì thì làm đó!

Không hổ là người dưới tay ông chủ Vũ, từng người từng người đều là thổ phỉ, chính anh nguyện ý trả thù lao, thì bọn tôi cứ thu, cái chuyện tốt cho không tiền như vậy, đầu óc nước vào mới có thể không cần đó!

Cái gì?

Anh nói tìm tôi làm việc hả?

Tôi quên mất, anh nói lại xem là chuyện gì?

Ai dám nói?

Nói mình kêu người ta làm hàng kém chất lượng hả?

Nói mình kêu người ta tự đào hố chôn hả?

Ông chủ Vũ còn không xé sống mi ra!

Mà nửa kia của ông chủ Vũ, kỹ thuật viên Hứa còn lợi hại hơn!

Bởi vì trực thuộc cơ cấu triều đình, hiện tại xem như là nửa nhà nước, đồ vật nghiên cứu ra, Hứa Tư Văn không tìm ai, chỉ đi tìm lão sư của y, sau đó để lão sư hoặc là sư điệt ra tay, đi tìm hoàng đế học trưởng đàm luận, nói chuyện tiền nong bàn điều kiện đàm luận chiếm địa bàn cái gì cũng được, chỉ cần buông tay giao cho triều đình đi dằn vặt.

Y chỉ cần lấy tiền!

Thuận tiện lại nhanh chóng!

Vì vậy đừng thấy công ty của Hứa Tư Văn và Trương Lam Hà không lớn, danh tiếng cũng không cao, nhưng lại rất có mặt mũi trong triều đình, ai cũng không dám khó dễ bọn họ, cũng không thể làm khó.

Thành tựu như vậy khiến rất nhiều người không ngừng hâm mộ, năm rộng tháng dài, người của Trương gia đều biết, bây giờ Trương gia hối hận đến ruột đều xanh rồi!

Không chỉ Trương Hải Thiên một ngày ba bữa đánh bà xã, ngay cả Trương lão tam chịu ảnh hưởng, cũng là từ sáng đến tối đánh người, Trương Hải Thiên chỉ đánh một người vợ, còn ông ta đồng thời đánh cả hai người!

Ngoại trừ bà xã chính quy Triệu Tĩnh, còn có Trịnh Vi ở ngoài quấn riết không đi.

Công tác của Triệu Tĩnh ba năm trước đã bị tạm thời cách chức điều tra, dưới tay Triệu Tĩnh cũng không sạch sẽ, sai lớn không có sai nhỏ một đống, tự nhiên tạm thời cách chức.

Trịnh Vi cũng không sống tốt, quen sống trong nhung lụa nhiều năm như vậy, đột nhiên một chốc trở lại trước giải phóng, con trai thành người tàn phế, Chu Địch từ lâu đã không quản bọn họ chết sống, mà Trương lão tam cũng không phải đồ tốt, đối với hai mẹ con bọn họ không đánh thì mắng, Triệu Tĩnh bị đánh, liền tìm Trịnh Vi xả giận, thành nơi trút giận!

Mà quê nhà Hứa Tư Văn Hứa gia tập, bây giờ đã là trấn nhỏ xanh hóa xa gần nghe tên, có nhân văn có lịch sử lại có rau dưa thiên nhiên, còn là căn cứ của bách hóa Đông Bắc Hổ ở phía nam, tộc nhân Hứa thị bây giờ mỗi người đều giàu có, hơn nữa tộc nhân Hứa thị của Hứa gia tập giáo dưỡng đều rất tốt, sau khi rất nhiều người đi qua, đều khen Hứa gia tập không dứt miệng.

Trình Mỹ Lệ sinh một đứa con trai, tên là Hứa Trình Tuấn.

Lấy họ của Hứa Gia Văn và Trình Mỹ Lệ, Tuấn, là hi vọng sau này đứa nhỏ có thể anh tuấn tiêu sái, có điều bát gia gia lấy cái chữ này, ý tứ lại không giống như giải thích của Hứa Gia Văn và Trình Mỹ Lệ, ý tứ của lão nhân gia là: người có vạn đức là tuấn, những lời này đến từ «Quan tử – Năng thiên».

Mà ba Hứa giải thích lại là: Mười người viết hào, trăm người viết kiệt, ngàn người viết tuấn, vạn người viết tài hoa, câu nói này, đến từ «Xuân thu phồn lộ – Tước quốc».

Đáng tiếc, Hứa Tư Văn nghe hiểu, ông chủ Vũ lại nghe đến đầu đầy hồ dán!

Ngày tháng của hai người trôi qua ngày càng náo nhiệt, tự nhiên, ánh mắt hấp dẫn tới cũng càng ngày càng nhiều, hơn nữa bởi vì xưởng xe của ông chủ Vũ một cái ở nước ngoài một cái ở quốc nội, sản xuất ra xe chất lượng cực tốt, ngoại trừ chuyên cung cấp cho hoàng thất mười chiếc, thì cũng đưa cho người trong nhà mấy chiếc, mà xe kém hơn một bậc thì lại định cái giá trên trời, chỉ chấp nhận đặt riêng, còn phải là trả toàn bộ sau đó mới xếp hàng chờ.

Cho nên nói, kỹ thuật viên Hứa cảm thấy ông chủ Vũ càng ngày càng biết kiếm tiền.

Hôm nay là ngày ông chủ Vũ giải phóng, sáng sớm ông chủ Vũ liền thức dậy, lúc tắm thiếu chút nữa là cọ rớt da mình luôn!

“Anh xem anh kìa! Không nặng không nhẹ, trên người đều đỏ!” Kỹ thuật viên Hứa đau lòng bôi thuốc mỡ cho ông chủ Vũ.

“Đây không phải là cao hứng, lập tức quá trớn sao!” Ông chủ Vũ nhe răng toét miệng hưởng thụ vợ hầu hạ.

“Coi như là ngày tốt, cũng không thể quá cao hứng, có chút hình tượng đi, cũng đã là ông nội người ta rồi.” Hứa Tư Văn thu lại thuốc mỡ: “Trước tiên đừng mặc quần áo, chờ thuốc hấp thu xong, em lau cho anh sạch sẽ, mới có thể mặc quần áo, không thì sẽ cọ trên quần áo đều là thuốc mỡ.”

“Ừ!” Ông chủ Vũ rất nghe lời vợ.

Tám giờ rưỡi sáng, tập đoàn Đông Bắc Hổ đi làm, chín giờ rưỡi sáng, trong phòng họp lớn, ngồi đầy giám đốc công ty con của Đông Bắc Hổ, cùng với nhân viên quản lý cấp cao của tập đoàn Đông Bắc Hổ.

Ông chủ Vũ trịnh trọng đem trọng trách của mình giao cho Vũ Nguyên Cát đã tốt nghiệp đại học ba năm, con cái cũng đã chạy đầy đất, còn vỗ vai cháu trai cười trên sự đau khổ của người khác: “Cháu à, sau này cả nhà liền dựa vào cháu nuôi sống đó!”

“Xin chú yên tâm!” Vũ Nguyên Cát ở bề ngoài rất có trách nhiệm, sau lưng kéo tay ông chủ Vũ không buông: “Ông chú à nếu chú bắt con làm cu li buông tay không quản chuyện, con liền có thể đi tìm thím tâm sự đó!”

“Buông tay! ” Ông chủ Vũ đỏ mặt tía tai, một người thô thiển không có chút văn hóa như hắn chống đỡ lâu như vậy, dễ dàng sao? Không bắt thằng cháu đi làm cu li thì bắt ai giờ?

“Con không buông!” Vũ Nguyên Cát rất bình tĩnh, nói cái gì cậu cũng không thể để ông chú coi cậu là cu li mà dùng, Đông Bắc Hổ lớn như vậy, quản lý thật sự là rất phiền phức, coi như là có đám người Ngụy Diên ở đây, cũng là bận bịu chổng vó.

Đặc biệt là Đông Bắc Hổ càng lúc càng lớn, đám người Ngụy Diên cũng càng ngày càng bận rộn.

Lúc cần dùng đến ông chủ cũng càng ngày càng nhiều, không thì ông chủ Vũ có thể gấp gáp tìm cu li như vậy sao?

Thật sự là hắn cũng bị phiền không chịu được rồi!

“Dám đem thằng nhóc con kia đến, tao liền ném nó ra ngoài!” Ông chủ Vũ cũng không muốn để thằng nhóc con kia chắn giữa hai người!

“Vậy chú không thể xem con là cu li mà dùng!” Vũ Nguyên Cát chính là không buông tay.

“Mày không đi tìm cu li khác tiếp nhận thay mình đi? Thằng hai với thằng ba không phải đều ở đó hả!” Ông chủ Vũ nghĩ ý xấu cho thằng cháu lớn, còn thằng cháu hai và ba, ai quan tâm bọn họ tình nguyện hay không chứ!

“Có đạo lý!” Vũ Nguyên Cát nghĩ cũng phải, hai đứa kia cũng tốt nghiệp đến mấy năm, thực tập liền tới công ty làm công, thế nhưng sau khi làm xong, bọn họ liền tự mình đi gây dựng sự nghiệp…

“Đứa nhỏ nhà con còn nhỏ như vậy, trưởng thành cũng phải chừng hai mươi năm, thằng hai và thằng ba lại là có sẵn, con tùy tiện…” Ông chủ Vũ ra ý đồ xấu, thừa dịp thằng cháu đang đắm chìm trong mộng đẹp hất tay quản lý, nhanh chóng chạy trốn!

Đã sớm muốn tìm người tiếp nhận, nhưng thằng cháu lớn trơn như cá chạch, thằng cháu thứ hai thì trung thực, nhưng lại xấu tính!

Đứa chuồn đi đầu tiên chính là thằng hai!

Thằng ba thì khỏi nói, trước kia não tàn, hiện tại? Dựa theo lời giải thích của vợ, gọi là cái gì đó tới nhỉ? Quên mất, dù sao thì hắn vẫn là mỗi lần nhìn thấy đều muốn đạp nó hai cái.

Ông chủ Vũ vui vẻ chạy đi tìm vợ, Hứa Tư Văn vừa thấy hắn lại đây, liền thu hồi một nửa sách vở, cười đứng lên: “Hết bận rồi?”

“Ừ! Không cần xen vào mấy chuyện hỏng bét đó nữa rồi!” Những năm này, ông chủ Vũ cũng quản mệt mỏi, cho dù có đám người Ngụy Diên, nhưng có một số việc, đám người Ngụy Diên vẫn phải nói rõ với hắn một cái, dù sao Vũ Khánh Cương mới là ông chủ.

Ngày tháng dài lâu, ông chủ Vũ cảm thấy mình càng ngày càng chịu đủ lắm rồi!

Vì vậy liền không kịp chờ đợi đem gánh nặng “ầm” một tiếng đập lên đầu thằng cháu Vũ Nguyên Cát, hắn chỉ cần sống cùng vợ, lấy hoa hồng tập đoàn chia!

Thật tốt!

Không quản chuyện, lại lấy không tiền!

“Giao cho Nguyên Cát cũng tốt, cậu ấy thông minh hơn anh nhiều.” Hứa Tư Văn cũng cảm thấy Vũ Khánh Cương kịp lúc buông tay là chính xác, tương lai là của người trẻ tuổi, Vũ Nguyên Cát càng sớm tiếp nhận càng có thể kịp lúc nắm chắc phương hướng tập đoàn, đám người Ngụy Diên cũng có thời gian rèn luyện, không thì nếu chờ tới lúc Vũ Khánh Cương không thể làm nữa, đám người Ngụy Diên khẳng định cũng đã lớn tuổi rồi, lúc ấy Vũ Nguyên Cát tiếp nhận liền khó hơn nhiều.

Hơn nữa hai người bọn họ hiện tại càng ngày càng có tư thế chồng chồng già, ông chủ Vũ căn bản không tình nguyện tách khỏi vợ, thế nhưng hắn cũng không thể luôn ở nhà, cách ba năm bữa lại bị người ta kêu chạy ra ngoài, đặc biệt là mấy năm gần đây còn có nghiệp vụ nước ngoài, vừa đi là mười ngày nửa tháng, lệch giờ, ngôn ngữ, ẩm thực, các loại khác biệt khiến ông chủ Vũ càng chán ghét hơn, quan trọng nhất là, có lúc vợ không đi cùng được!

Điều này càng làm cho ông chủ Vũ không vui!

Từ nay về sau có thể ở bên vợ!

Hai người giải quyết xong chuyện chuyển giao quyền lực Đông Bắc Hổ, liền đợi ba ngày ở nhà, bên ngoài đều biết Đông Bắc Hổ thay đổi người chưởng quản, thế nhưng vẫn thuộc về ông chủ Vũ, chỉ có điều bọn họ dám chơi xấu đoạt đơn hàng và vân vân của ông chủ Vũ, đến chỗ Vũ Nguyên Cát đều không thể thực hiện được, Vũ Nguyên Cát lần đầu tiên dùng thân phận người quản lý mở họp, chủ đề chỉ bốn chữ: mạnh tay làm việc!

Còn không có tình người hơn cả ông chủ Vũ!

Thế nhưng gắt gao kiềm chế mạch đập của tập đoàn, đồng thời Vũ Nguyên Cát cũng có ưu thế hơn ông chủ Vũ, ông chủ Vũ gặp người ta đều xưng anh em, ngang hàng; Vũ Nguyên Cát gặp người đều xưng là chú bác, vãn bối!

Hơn nữa Vũ Nguyên Cát cũng kéo mấy người bạn học của mình sang, nên kéo đều kéo, đều là bạn chơi từ nhỏ, an bài ở cơ sở, người thừa kế nghiệp cha cũng không ít, quan hệ này lại truyền từng đời, tự nhiên càng thân cận hơn.

Cho nên ông chủ Vũ rất là yên tâm, quá yên tâm!

Người nên biết hay không nên biết, đều biết ông chủ Vũ lui về tuyến hai, thế nhưng còn ủy quyền chưa buông tay, dù sao Đông Bắc Hổ cũng là một tay Vũ Khánh Cương tạo dựng lên, những người này nghe tin lập tức hành động, các nơi đi lại hỏi thăm tin tức.

Đặc biệt là có vài người không hết lòng gian, đối với quan hệ giữa ông chủ Vũ và kỹ thuật viên Hứa vẫn luôn dùng ác ý to lớn nhất phỏng đoán.

Theo thời gian Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn ở chung với nhau càng dài, bọn họ càng cảm thấy sau một khắc hai người họ liền chia tay!

Bởi vì tài sản của ông chủ Vũ, rốt cuộc vẫn là một khoảng tài sản khổng lồ, lẽ nào Vũ Khánh Cương thật sự tình nguyện tất cả đều cho cháu trai kế thừa sao?

Hai người bay về Lan châu, bây giờ hai người trên căn bản là sống cuộc sống như chim nhỏ, mỗi lần đều bay tới bay lui giữa Lan châu và Đông Bắc, Vũ Khánh Cương xem Lan châu là tổng bộ Đông Bắc Hổ ở phía nam.

Tin tức rất nhanh cũng truyền đến Lan châu bên này.

“Em nghĩ đại khái chúng ta sẽ có chút phiền phức.”

“Sợ cái gì? Binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn!”

Những năm này, hai người gặp chuyện không ít, xa như Triệu Thục Đình, gần thì có vài người tặng hoa hồng cho mỗi người bọn họ mấy ngày trước!

Ông chủ Vũ thì trực tiếp cầm lên nhét thùng rác, bởi vì đối với hắn mà nói, một bó hoa hồng đỏ chín mươi chín bông đại diện cho yêu thương, còn không bằng một cọng rau hẹ!

Vẫn là kỹ thuật viên Hứa có nội hàm có lòng dạ, y không cho ông chủ Vũ tùy tiện ném loạn, mà là đem không tới hai trăm cành hoa hồng đỏ của hai người gộp lại, bỏ vào đại sảnh, các nhân viên ai muốn lấy cứ lấy, muốn cầu hôn thì ôm đi hết cũng không có vấn đề gì!

“Được rồi, nước có đến thì anh liền chắn cho em!”

Ông chủ Vũ hi hi ha ha cười ngây ngô…

Chỉ là, kỹ thuật viên Hứa không nghĩ tới, câu nói này một lời thành sấm!

Một tiệm cà phê cao cấp, Hứa Tư Văn một thân âu phục khiêm tốn mà lại tuyệt đối xa hoa, tư thái ưu nhã khuấy đều cà phê trong tay, ngồi đối diện là một đại mỹ nữ hơn ba mươi tuổi nhưng tuyệt đối là một vưu vật gợi cảm.

“Hứa tiên sinh, chỉ cần anh rời khỏi Vũ Khánh Cương, bảng giá tùy anh ra! Tiền, đối với tôi mà nói, chỉ là một chuỗi chữ số mà thôi.” Đại mỹ nữ vô cùng đẹp, thế nhưng lời nói ra lại không tốt đẹp cỡ nào.

Hứa Tư Văn nghe mà trong lòng cười nhạo không thôi.

Nữ nhân này nghe nói là giám đốc tập đoàn tài chính gì đó, là Hoa kiều xuất ngoại mấy năm trước, ba mươi sáu tuổi, vẫn chưa kết hôn sinh con, cũng bởi vì cha cô ta chỉ có một đứa con gái, hơn nữa cha cô ta bởi vì lúc còn trẻ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã sớm không thể sinh dục, nói cách khác, cô ta là huyết mạch duy nhất của cha mình.

Ai cưới cô ta, chẳng khác nào sở hữu núi vàng núi bạc mấy đời cũng xài không hết.

Có điều nữ nhân này lòng dạ quá cao, cho nên mãi cho tới bây giờ cũng không để mắt nam nhân nào, cũng không biết tại sao, sau khi gặp Vũ Khánh Cương một lần, cô ta ngược lại cảm thấy hứng thú với Vũ Khánh Cương.

Tập đoàn tài chính của cô ta phát triển ở một tiểu quốc nước ngoài, ở nơi đó, gia tộc cô ta có quyền lên tiếng tuyệt đối, thậm chí có đồn đại, quốc vương tiểu quốc kia sở dĩ vẫn luôn độc thân không có vương hậu, chính là vì cô ta.

Nếu như có thể cưới vị này, vừa có mỹ nhân trong ngực, lại có thể không tốn chút sức nào khống chế lượng lớn tài chính, phải biết, tài chính mà tập đoàn tài chính này nắm giữ, đã là một phần năm tài chính của tiểu quốc đó.

Ở trong nước cô ta được nâng được kính, thời gian dài người này liền tự mình bành trướng đến không biên giới, Hứa Tư Văn là khiêm tốn không lộ ra ngoài, nhưng mà giá trị bản thân y tuy rằng không sánh bằng ông chủ Vũ, nhưng cũng coi như là một phú hào, thật sự so ra, nữ nhân này cũng không hơn Hứa Tư Văn chỗ nào.

Nữ nhân này nói còn dễ nghe hơn hát, ai biết cô ta xem trọng là ông chủ Vũ? Hay là tiền của ông chủ Vũ, hoặc là thứ khác?

Tưởng tượng một chút xem, người, tiền của ông chủ Vũ đều bị nữ nhân này coi trọng…, tại sao y lại cảm thấy như vậy rất vui nhỉ?

Vũ Khánh Cương không phải là quả hồng mềm mà ai cũng có thể nắm một cái!

Nữ nhân thấy Hứa Tư Văn không nói lời nào, chỉ mỉm cười thưởng thức cà phê, càng thêm chán ghét Hứa Tư Văn, cô ta coi trọng Vũ Khánh Cương, thật vất vả tìm được một người thích hợp cô ta, bỏ cái giá cao bao nhiêu cũng phải túm đến tay!

Đặc biệt là, cô ta tìm người hỏi qua, họ Hứa này cũng chỉ là ông chủ của công ty nhỏ mà thôi, còn không phải vốn riêng, mà là công ty nhỏ hùn vốn với người ta, cũng không thấy bọn họ ra sản phẩm gì, cho nên cô ta mới có thể dùng tiền đập người.

Cô ta tin tưởng, bảng giá mình cho ra, tuyệt đối nhiều hơn so với việc họ Hứa này đi theo bên người Vũ Khánh Cương cần cù chăm chỉ nhiều năm!

Nếu bây giờ y rời khỏi Vũ Khánh Cương, còn có thể lấy được số tiền mà thật nhiều năm sau này mới có thể lấy được, người thông minh đều biết lựa chọn thế nào.

“Đây là một tấm séc trống, tôi đã ký tên đóng dấu, anh muốn viết bao nhiêu thì viết.” Nữ nhân lại lấy ra vũ khí tự nhận là sắc bén nhất, bỏ trước mặt Hứa Tư Văn.

Mắt Hứa Tư Văn sáng rực lên, lúc này Hứa Tư Văn chịu ngẩng đầu nhìn nữ nhân: “Chỉ cần rời khỏi Vũ Khánh Cương? Không có những yêu cầu khác à?”

“Đương nhiên!” Nữ nhân quyến rũ nở nụ cười, cao cao tại thượng: “Chỉ cần anh rời khỏi Vũ Khánh Cương, những chuyện khác, tùy ý!”

“Được!” Hứa Tư Văn rất sảng khoái nhận chi phiếu, đứng lên rất là hào hoa phong nhã cáo biệt với nữ nhân: “Như vậy, liền không quấy rầy.”

“Hẹn gặp lại.” Nữ nhân khoát tay một cái.

“Hẹn gặp lại.” Hứa Tư Văn cũng gật đầu chào hỏi, chúng ta sẽ rất nhanh “gặp lại”.

Sau khi Hứa Tư Văn trở về, liền tra xét tư liệu về tập đoàn tài chính của nữ nhân, sau đó ghi số tiền mà tập đoàn tài chính này có thể sử dụng để hoạt động lên chi phiếu, lập tức đến ngân hàng chuyển khoản!

Y cũng không cần số tiền kia, mà là đem số tiền kia quyên hết cho quỹ từ thiện và sự nghiệp công ích Đông Hoa, chẳng khác gì là cầm tiền của người khác, cho Đông Hoa phát triển.

Ngày hôm sau, sau khi ông chủ Vũ đi công tác trở lại, lúc nhìn thấy vợ, liền cảm thấy ánh mắt vợ nhìn mình không đúng!

Sao xem hắn y như xem thịt lợn thế?

“Vợ, em sao vậy?” Ông chủ Vũ lo lắng!

“Cương tử, ngày hôm qua có người định cho anh cái giá cao đấy!”

“Cái gì?”

Không chờ ông chủ Vũ làm rõ ràng, điện thoại văn phòng liền vang lên: “Ông chủ, có một nữ sĩ mang theo người nhất định muốn gặp ngài và Hứa tiên sinh.”

“Đuổi đi! Đuổi đi! Ai tới tui đều phải gặp, vậy một ngày không cần làm gì khác rồi. Cậu mới tới đi? Mấy chuyện này cũng không hiểu hả?” Những năm này ông chủ Vũ thật sự là phiền chết đối với mấy nữ nhân dính sát như vậy.

Mà nhóm bảo an cũng có kinh nghiệm, trước tiên lễ phép từ chối, khuyên giải thêm hai câu, chờ hai thứ này đều không dùng được, liền lấy súng bắn nước cao áp ra, một chữ thôi: phun!

“Không phải đâu ông chủ, cô gái đó chính là người mấy ngày trước đến chỗ chúng ta ký hợp đồng, vừa đi liền lắc lắc xương hông, ngài còn nói với người khác, cô ta nói chuyện đầu lưỡi đều không thẳng nổi, nhớ không?”

“A? Cô ta hả! Cho cô ta lên đây đi!” Vũ Khánh Cương được người ta nhắc nhở đã bắt đầu nhớ ra, đây là một bạn hợp tác, một nữ nhân có thể tự tạo lập môn hộ, ông chủ Vũ vẫn rất bội phục.

Nhưng mà loại bội phục này chỉ duy trì một lát như vậy, nữ nhân kia vừa đến liền chạy vội qua chỗ Hứa Tư Văn!

“Hứa Tư Văn! Mày cái đồ tiểu nhân lòng tham không đáy!”

“Cô làm gì?” Ông chủ Vũ nhanh hơn cô ta vài bước chắn trước mặt vợ, con ngươi trợn lên bự như mắt bò, sắc mặt khó coi nhìn nữ nhân.

“Hắn lấy hết vốn lưu động ở tập đoàn tài chính của tôi đi rồi!” Nữ nhân rít gào lên, thần kinh cô ta gần như muốn hỏng mất.

“Vợ tui sao có thể lấy hết vốn lưu động ở tập đoàn tài chính của cô?” Phản ứng đầu tiên của ông chủ Vũ không phải đi chất vấn vợ, mà là hoài nghi lời nói của nữ nhân.

“Là bản thân cô ta ký séc trống cho em, vậy em còn khách khí làm gì? Viết số tiền vào thôi.” Hứa Tư Văn từ phía sau Vũ Khánh Cương thò đầu ra cười rất ôn hòa với nữ nhân đó.

“Cô bệnh à?” Vũ Khánh Cương kinh ngạc dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc nhìn nữ nhân này.

“Anh đã đáp ứng tôi, sẽ rời khỏi Vũ Khánh Cương! Không thì làm sao tôi lại cho anh một tờ séc trống?” Nữ nhân cũng không phải ngốc, chẳng qua là cô ta tức đến chập mạch rồi mà thôi, thế nhưng cô ta nghĩ, trước mặt Vũ Khánh Cương, vạch trần mặt nạ của Hứa Tư Văn, khiến Vũ Khánh Cương nhìn xem nam nhân sống cùng hắn lâu như vậy đến tột cùng là mặt hàng gì!

Lúc đó, nói không chừng mình còn có cơ hội cùng Vũ Khánh Cương…

“A! Tôi đáp ứng cô!” Hứa Tư Văn lại thừa nhận!

Y vừa thừa nhận như vậy, khiến nữ nhân trái lại có chút phản ứng không kịp!

Thống khoái thừa nhận như vậy à?

Cái mặt hổ của Vũ Khánh Cương thì lại kéo còn dài hơn mặt ngựa!

“Nhưng tôi rời khỏi Vũ Khánh Cương, lại không được trở về à? Cô cũng nói, chỉ cần rời khỏi Vũ Khánh Cương, những chuyện khác tùy ý mà!”

Nữ nhân nghe xong câu này, rốt cuộc dây thần kinh đứt phựt, trợn mắt lên, hôn mê bất tỉnh!

Người đi theo phía sau nhanh chóng tiến lên đỡ cô ta, có chút cầu cứu nhìn ông chủ Vũ, tốt xấu bọn họ vẫn là người hợp tác mà.

“Nhanh chóng đem đi đi!” Ông chủ Vũ khoát tay, nhóm bảo an đi vào, bất kể là choáng, hay là không có choáng, trực tiếp tiến vào đuổi như vịt ra ngoài.

Thế nhưng người ngoài lại lo lắng nha!

Sợ một hồi ông chủ cần ván giặt quần áo, bàn phím và vân vân, người dẫn đầu chính là Phùng Tấn Thần!

Một đám người lát nữa phải mở cuộc họp đi theo phía sau, sau khi cửa đóng lại, đều nằm úp sấp trên ván cửa nghe động tĩnh bên trong…

Đám người đó đi ra ngoài, ông chủ Vũ bắt đầu nhìn chằm chằm vợ, hắn không gọi vợ cũng không kêu vợ, lại càng không ngang ngược với vợ, cứ như vậy nhìn chằm chằm y!

Nhìn chằm chằm đến mức kỹ thuật viên Hứa không nhịn được đầu hàng: “Anh làm gì luôn nhìn em hả?”

“Vợ…” Ông chủ Vũ một tiếng “vợ” này thực sự là lên bổng xuống trầm, dư âm quấn quanh xà nhà không dứt.

“Ngừng!” Hứa Tư Văn không chịu nổi, toàn thân đều nổi đầy da gà, nhanh chóng giơ hai tay lên: “Tự anh nói một chút, những năm này, bên cạnh hai chúng ta luôn có ruồi bọ vây quanh, anh không phiền sao?”

Ông chủ Vũ gật đầu, hắn cũng phiền.

“Còn có người cầm séc trống tới tìm em, muốn em rời khỏi anh. Anh cũng không phải đồ vật, có thể buôn bán à?”

“Vợ sao em mắng anh?” Ông chủ Vũ càng oan ức.

“Không cho bới lông tìm vết!” Hứa Tư Văn phản ứng nhanh, lập tức liền ý thức được không thích hợp, có điều cái này không có cách nào dây dưa, liền hung tợn trừng ông chủ Vũ, không cho hắn bới lông tìm vết, không thì sẽ dây dưa không dứt.

“Ồ…”

“Em chán ghét tất cả những người cân nhắc giá trị của anh, nữ nhân kia có tội thì phải chịu, cô ta không phải chỉ là có chút tiền sao? Không phải là muốn mua một nam nhân vừa mắt làm chồng sao? Em liền khiến cô ta không còn tiền! Không phải là rời khỏi anh sao? Cũng không nói em không thể trở lại mà? Vừa nãy rõ ràng em đi ra ngoài một vòng, xong mới trở lại! Không tính là thất hứa!”

Kỹ thuật viên Hứa đây thuần túy là chơi chữ!

Có điều bộ dạng chơi xấu kia, ông chủ Vũ thật thích!

“Lại nói, ở trong mắt em, anh là vô giá, trên thế giới không có bất kỳ vật gì, có thể đánh đồng với anh.” Hứa Tư Văn đột nhiên đỏ mặt đối diện ông chủ Vũ, rất là nghiêm túc biểu đạt với Vũ Khánh Cương.

Ở chung với Vũ Khánh Cương thời gian càng dài, y càng có thể cảm nhận được loại yêu thương nhàn nhạt lại tế thủy trường lưu kia, trong bao nhiêu ngày này, Vũ Khánh Cương đều rất nghiêm túc thực hiện lời hắn đã nói năm đó lúc thổ lộ, chỉ là ngày đó sau khi gặp nữ nhân kia, Hứa Tư Văn mới nghiêm túc hồi tưởng, từng ấy năm tới nay, y rất ít khi lời ngon tiếng ngọt với ông chủ Vũ, gần như đều là ông chủ Vũ khóc lóc om sòm vô lại đùa giỡn lưu manh, cho nên lần này cũng nên đến phiên y cho ông chủ Vũ chút mật đường.

“Vợ, ý của em, là nói anh không phải đồ vật hả?” Ông chủ Vũ vẻ mặt đưa đám, làm bộ đáng thương nhìn kỹ thuật viên Hứa.

Tay nghề phá hoại bầu không khí của ông chủ Vũ thật là giỏi!

Kỹ thuật viên Hứa nghẹn một hơi đỏ cả mặt!

Lúc này cửa rốt cuộc không chịu nổi áp lực nhiều người như vậy, đột nhiên liền tự mình mở ra, một nhóm người Phùng Tấn Thần đều ngã vào!

Vũ Khánh Cương: “…!”

Hứa Tư Văn: “…!”

“Xin lỗi, ông chủ, đi nhầm cửa rồi!” Phùng Tấn Thần đứng dậy, vô cùng bình tĩnh phủi bụi trên người một cái, cầm văn kiện liền đuổi người ra ngoài: “Nhanh đến phòng họp!”

Một nhóm người chạy ra ngoài, mất mặt mất đến phòng làm việc của ông chủ luôn rồi!

“Đúng rồi, ông chủ!” Một viên chức trẻ tuổi đã ra ngoài lại quay về nằm nhoài trên cửa lộ ra nửa người, lộ ra nụ cười tám cái răng tiêu chuẩn: “Ý của Hứa tiên sinh, không phải nói ngài không phải đồ vật, mà là ngài ở trong lòng hắn, là bảo vật vô giá.”

Nói xong cũng vắt chân lên cổ chạy mất, ông chủ quá dốt nát, thật sốt ruột!

Ông chủ Vũ nhào một cái liền ôm kỹ thuật viên Hứa vào trong lòng, bẹp bẹp gặm kỹ thuật viên Hứa suýt chút nữa rớt da!

“Anh làm gì hả?” Hứa Tư Văn xấu hổ máu nóng dâng lên.

“Bảo vật vô giá nha!!” Ông chủ Vũ ha ha cười khúc khích.

Không có cách nào đánh giá, không có cách nào định giá, anh là bảo vật vô giá của em, có chồng như vậy, một đời cầu gì nữa…

THE END

Lúc này là thật sự kết thúc rồi!

PS: Tập đoàn tài chính của nữ nhân kia thu hẹp lại thành công ty trách nhiệm hữu hạn, tiểu quốc của gia tộc nữ nhân kia không có cản tay, lại bị quốc vương liên hợp với chính khách róc vài lớp thịt, cuối cùng phá sản đóng cửa.

Giáo huấn này quá sâu sắc, từ đó về sau, không còn có ai dám không biết tự lượng sức mình muốn dùng tiền tài tách Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn ra nữa.

Thật sự là kỹ thuật viên Hứa quá tàn nhẫn!

Không vuốt tới Vũ đại lão hổ, vẫn bị kỹ thuật viên Hứa thu thập đến phá sản, nguy hiểm quá lớn, cần cẩn thận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.