Cũng không lâu lắm những người kia đều đi ra nhưng mặt mũi thì bầm dập, miệng rên rỉ không thôi, dáng vẻ thảm thương khiến nhiều người rùng mình.
Nói là thế nhưng mọi người vẫn quyết tâm tiến vào, người sau tiếp nối người trước, dẫu biết mình sẽ có kết quả không khác là bao.
“Trời ạ, tôi trông nguy hiểm lắm. Trần Phong, tôi nghĩ hay là thôi đi.”
Trong nhóm bạn của Trần Phong, người nói ra từ này cũng chỉ có một người mà thôi.
Triệu Minh. Cũng rất lâu rồi Trần Phong không gặp cậu ta. Trên lớp cũng không thấy, ngoài đường cũng không thấy, trong phòng kí túc cũng không thấy, giống như là bốc hơi đi đâu mất.
Trần Phong cười ha ha, vỗ vai hắn bồm bộp rồi nói:
“Lo gì. Cùng lắm là đau chút thôi, như kiến cắn ấy mà.”
“Như kiến cắn? Ai nói với cậu là như kiến cắn? Ôi cha mẹ ơi, nhìn những người kia mà xem.”
Triệu Minh lắc đầu liên tục, chậm rãi lùi lại định bỏ trốn nhưng bị Trần Phong túm lại.
“Này này, thế cậu không muốn mạnh mẽ hơn sao? Không muốn trở thành Linh giả sao?”
Triệu Minh im lặng hồi lâu, sau đó chậm rãi nói:
“Không muốn.”
Thanh âm rất chậm rãi, trĩu nặng, như có chút bi thương.
Trần Phong nghe hắn nói vậy liền cảm thấy có chút gì đó không ổn, lập tức bỏ đi vẻ đùa cợt, nghiêm túc nói:
“Có chuyện gì sao?”
Triệu Minh nhìn hắn hồi lâu, lại thở dài, lộ ra vẻ ân hận, cắn rứt, lại pha chút sợ hãi, lo lắng
“Trần Phong, có nhiều chuyện khó có thể nói thành lời. Nói chung bây giờ tôi cũng chẳng muốn tu luyện nữa. Cha tôi là một vị Nội cương cảnh, lại làm bên bộ phận buôn bán của gia tộc, nên cũng tính là có tiền, quan hệ lại cực rộng. Tôi có lẽ sẽ sống một cuộc sống thật bình thường, làm một phàm nhân cho khỏe vậy.”
Lời nói của hắn đứt quãng, câu nọ xọ câu kia, không đầu không đuôi, không rõ nghĩa, khiến Trần Phong nhất thời chẳng thể hiểu được.
Hắn bóp bóp trán, nhẹ giọng nói:
“Triệu Minh, nếu cậu đã nghĩ như vậy thì tôi cũng không nói nhiều nữa. Tôi không biết là cậu đang gặp chuyện gì, to hay nhỏ, an toàn hay nguy hiểm, tốt hay xấu,..Nhưng tôi mong cậu có thể tiếp tục sống tốt.”
“Trần Phong.....”
Triệu Minh hai mắt cảm thấy cay cay, sụt sịt chạy lại ôm lấy hắn.
“Ơ này...”
“Trần Phong, nói với mọi người trong nhóm, đừng đi! Minh Dương bí cảnh, không thể đi! Cũng không thể nói cho ai khác. NGUY HIỂM!”
Triệu Minh chỉ nói nhỏ với hắn mấy câu như vậy liền buông ra, sau đó chạy vội đi.
Trần Phong ngơ ngác, rồi nhíu mày, nghĩ:
“Chuyện gì xảy ra? Triệu Minh chắc chắn không phải muốn trêu đùa mình, mà thật sự có chuyện gì đó. Không đi Minh Dương bí cảnh, chẳng lẽ nơi đó có vấn đề gì? Có nguy hiểm?”
“Triệu Minh tuy mới quen biết được hai tháng, nhưng trải qua một thời gian dài như vậy thì ta cũng thấy được bản chất của cậu ta rồi. Triệu Minh là người tốt bụng, đa cảm, sống thật, chắc chắn sẽ không tìm cách hại mình.”
“Còn nữa, ta không thể nói cho ai biết ngoài nhóm anh Thành. Vậy mọi chuyện là thế nào?”
Trong đầu hắn ngàn vạn câu hỏi hiện ra, nhưng càng nghĩ thì hắn càng cảm thấy khó hiểu. Minh Dương bí cảnh là do Thanh Long Giang tông ban tặng, tuyệt đối không có gì nguy hiểm. Nhưng Triệu Minh lại nói không thể đến đó, bởi nơi đó cực kì nguy hiểm, vậy là sao?”
Hắn cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi cho đến khi tên hắn được xướng lên. Trần Phong tạm dẹp những suy nghĩ này, hít sâu một hơi rồi tiếp tục làm bài kiểm tra cuối cùng.
Tòa nhà này cực kì rộng rãi, chỉ riêng hành lang cũng không thấy bến bờ, nhìn xa xa chỉ thấy một mảnh tối đen như mực, trông qua có chút đáng sợ.
“Lại gì nữa đây?”
Lòng Trần Phong giờ này trĩu nặng, tâm thần bất định, cho nên với thử thách đầu tiên này cảm thấy cực kì khó chịu.
Grừ grừ
Đột nhiên từ trong bóng tối ba bốn tiếng gầm vang lên, sau đó là năm sáu, bảy tám,.....Hàng chục tiếng dã thú gào thét từ cả phía trước, rồi cả hai bên. Sau đó là cơ man không biết bao nhiêu dã thú lao ra, miệng đỏ lòm, răng nhọn hoắt, dáng vẻ cực kì khát máu. Chúng đồng loạt lao về phía Trần Phong, tiếng gào rú vang trời, nếu là người khác chắc giờ này đã tè ra quần rồi. Thảo nào những học viên lúc tiến vào lại lộ ra vẻ sợ hãi như vậy.
Trần Phong không nhiều lời, chỉ lấy kiếm ra, rồi chậm rãi bước về phía trước.
Lúc này bên ngoài cũng có không ít học viên đã hoàn thành kiểm tra, đang chém gió rung trời
Một gã học viên nói:
“Bọn mày vậy là chưa biết rồi, lúc tao mới vào đó thì một đàn dã thú mấy trăm con xuất hiện. Tao chém chúng cho mệt lử chết đến gần trăm mới thấy bọn chúng rút lui. Nhờ vậy mà tao nhận được cái này nè.”
Nói xong gã rút ra một bình ngọc, trên đó còn khắc mấy chữ Huyết khí đan hàng cao cấp.
“Xí, như mày có gì là tài giỏi? Tao đây nè, chém lui đám dã thú xong liền gặp một đám hình nhân, đánh gục được bốn năm tên liền được thưởng cái này nè.”
Gã lấy ra một cuốn sách, trên bìa ghi mấy chữ: Phong toàn cước.
“Mày còn gà quá. Tao đây nè, đi lên tận tầng thứ ba thì thấy một cái ma trận, đi mãi mới qua được. Nhờ vậy mà nhận được một kiện Bảo khí này.”
Từng người liên tục khoe ra đồ mà mình nhận được trong lần kiểm tra này. Những thứ này quả thật rất cao cấp, dù là bọn hắn cũng thèm chảy nước dãi.
Thành, Ánh Nguyệt, Thanh Hoa đã hoàn thành xong phần thi của mình, bây giờ đang lấy ra phần thưởng mà mình có được. Thanh Hoa nhận được một phần Dưỡng thần đan cao cấp, nếu nàng ăn vào thì có thể đột phá tu thành Nội cương 100%. Thành và Ánh Nguyệt thì nhận được một ít đan dược có khả năng tích lũy Chân khí, mau chóng tu thành Tụ Khí cảnh.
“Với thử thách như vậy chắc Trần Phong có thể vượt qua dễ dàng.” Thành tự tin nói.
Ánh Nguyệt tiếp lời
“Có lẽ thế, ngay cả chúng ta còn có thể đi một mạch lên tầng năm thì với khả năng của Trần Phong thì tầng năm không thành vấn đề, thậm chí tầng sáu cũng có thể.”
“Cậu ta ra rồi kìa.”
Từ trong tòa nhà một thiếu niên chậm rãi đi ra. Quần áo có phần rách nát, khóe miệng ứa máu, dáng vẻ có đôi chút chật vật nhưng tổng quan cũng không có gì đáng ngại.
“Chào mọi người.”
Hắn chậm rãi ngồi xuống, lấy ra một chai nước mà tu ừng ực cho đến khi hết sạch mới thôi.
“Chú mày kết quả như thế nào. Chắc chắn là tốt đúng không?”
Thành hỏi hắn.
Trần Phong nhất thời lộ ra dáng vẻ chán nản, đáp:
“Không tốt chút nào, chỉ đi đến tầng thứ ba.”
Tầng thứ ba????
Mọi người há hốc mồm, dụi dụi mắt, lại véo má xem mình có ngủ mơ hay không. Trần Phong mà lại chỉ đến tầng thứ ba? Thực lực như hắn đáng lẽ phải đến được tầng thứ sáu mới đúng chứ?
“Cậu đùa phải không?”
“Không đùa!” Trần Phong buồn bực đáp.
Nhìn vẻ mặt của hắn hoàn toàn nghiêm túc, khiến mọi người không thể không tin tưởng. Nhưng sao có thể tin được?
Trần Phong đành phải kể từ đầu đến cuối câu chuyện, lại còn hoa tay múa chân, diễn tả lại cảnh đó chân thật nhất có thể. Và cuối cùng, mọi người đánh phải chấp nhận một sự thật: Trần Phong chỉ đi đến tầng thứ ba, còn kém họ hai tầng.
Mọi người thở dài, cũng không tiếp tục đề cập đến chuyện này nữa. Mà lúc này, Viện trưởng ở phía xa xa thông báo:
“Các em học sinh thân mến, bài kiểm tra đến đây là kết thúc. Danh sách những người được tiến vào Minh Dương bí cảnh cũng đã chốt hạ.”
“Bây giờ các em có thể về nhà nghỉ ngơi, chờ đợi, tiếp tục tu luyện để chuẩn bị tiến vào bí cảnh! Hai tuần sau, chúng ta sẽ tiến vào bí cảnh.”
“Mọi việc đã xong, tất cả...GIẢI TÁN!”
Trần Phong trở về nhà, lúc này những suy nghĩ về Triệu Minh lại kéo đến khiến lòng hắn trĩu nặng. Nhất là cuộc gặp gỡ giữa hắn và Viện trưởng trong tòa nhà kia càng khiến Trần Phong ngửi thấy mùi nguy hiểm đang bao trùm thành phố. Từ việc bạo loạn các đây một tháng, rồi chú Tuấn Khải ra đi, Triệu Minh cảnh báo hắn, đến chuyện Viện trưởng giữ hắn lại trong tòa nhà kia.
Hắn đã kể cho nhóm Ánh Nguyệt gần như tất cả mọi chuyện, trừ việc gặp Viện trưởng trong đó. Khi hắn tiến lên tầng thứ ba thì hắn đã thấy Viện trưởng đợi sẵn.
“Trần Phong, hiện tại có một số chuyện ngươi nên hiểu. Chúng ta không phải cố ý gọt danh tiếng của ngươi, mà là chúng ta có nỗi khổ tâm.”
Từng lời nói của Viện trưởng vang vọng trong đầu hắn, khiến hắn càng nghĩ càng thấy mông lung vô cùng.
Nhìn Linh Nhi đang chuyên tâm tu luyện bên cạnh, nhìn từng đám Chân khí mơ hồ lơ lửng quanh thân cô bé mà hắn chạnh lòng. Ngăn cô bé lại cũng không được, mà cho nó tiếp tục cũng không xong. Phía trước như thế nào khó mà nói. Hắn vào thành Minh Dương đã được hai tháng, tính ra còn bốn tháng nữa là Thanh Long Giang tông cùng các đại thế lực thu nhận đệ tử. Hắn tự tin nếu tiếp tục tu luyện như vậy thì việc đạt đến Nội cương là điều dễ dàng. Thật sự mà nói hắn đáng lẽ còn mạnh hơn thế, chẳng qua Chân khí hắn tích lũy được đều bị đốt tre hút đi tới bảy phần mười, bởi vậy hắn giờ này vẫn chỉ là Luyện khí đỉnh cao. Nếu không có chuyện như vậy giờ này hắn có lẽ đã là Tụ khí hậu kì.
“Ta phải mạnh lên, thật nhanh hơn nữa! Chỉ có mạnh hơn mới tự tin chống lại những gì sắp xảy đến!”
Hắn gạt bỏ hết thảy tạp niệm, từ nhẫn không gian lấy ra không biết bao nhiêu đan dược dược liệu, số lượng lên đến hàng trăm. Đó đều là dược liệu mà hắn cướp được sau vụ vừa rồi.
“Cướp đoạt là phương pháp làm giàu nhanh nhất mà “
Hắn cảm thán, sau đó lấy từng viên đan dược cho vào miệng rồi cắn nát. Dược lực chậm rãi chạy xuôi trong cơ thể hắn, thấm nhuần các tế bào, lại hóa thành từng đám năng lượng tinh thuần nhất, rồi lại bị cơ thể luyện chế, hoá thành Chân khí.
“Thử chút nào. Lần trước ta định tu luyện bốn thứ một lúc, kết quả là bị trọng thương. Lần này tốt nhất chỉ luyện hai thứ một lần mà thôi.”
Trong Tinh thần hải hắn bắt đầu quan tưởng, một Thần Long xuất hiện. Tinh thần lực cũng bắt đầu dâng lên với tốc độ rất khả quan. Tiếp theo là thân thể hắn vận dụng Dẫn khí thuật, hấp thu lấy dược lực để luyện hóa thành Chân khí.
Mà đốt tre cũng không phải dạng vừa, nó như một hố đen vô tận, liên tục cắn nuốt Chân khí hắn mới tạo ra, tốc độ cực kì khủng bố, thoáng chốc đã cuỗm đi chín phần Chân khí rồi.
“Má, sao ngươi tham ăn dữ vậy? Thế này thì khi nào ta mới đột phá?”
Hắn lầm bầm lầu bầu, nhìn đốt tre đang tham lam hút lấy Chân khí của mình mà tức hộc máu. Tên khốn này quả thật là cướp cạn, thổ phỉ, ngang nhiên cướp đoạt Chân khí hắn khổ công luyện ra mà không nói một lời, thật đáng hận!
Tuy khó chịu nhưng Trần Phong cũng không làm gì được, đành để mặc cho nó làm gì thì làm. Số đan dược bắt đầu cạn dần, cạn dần, rốt cục khi số đan dược hết một phần tư thì Chân khí của Trần Phong cũng đến mức đỉnh cao.
“Tụ khí cảnh tức là Chân khí trong cơ thể nồng đậm đến mức có thể khiến cho võ giả cảm nhận được, từ đó ngưng tụ lại một chỗ, gia tính sức tấn công, phòng thủ của người đó. Mà muốn điều động Chân khí, thì cần phải có đường dẫn! Giống như Ma pháp lực có Ma pháp mạch, thì võ giả cũng có Kinh mạch, hoặc gọi thuật ngữ hơn là Khí mạch! Hơn nữa các Khí mạch này còn có tác dụng chứa đựng Chân khí ở trong nó, giúp võ giả có thể tích luỹ nhiều Chân khí hơn nữa. Dù sao các tế bào trong cơ thể cũng có hạn, không thể chứa đựng quá nhiều Chân khí, nếu không sẽ vỡ nát.”
“Từ Tụ khí trở đi, chính là mở ra những Khí mạch này, để Chân khí có thể di chuyển khắp nơi trong cơ thể. Từ đó, Võ kỹ mới có thể chân chính gọi là võ kỹ. Võ kỹ, hơn võ học bởi vì nó phải vận dụng Chân khí!”
“Cơ thể nhân loại tổng cộng có mười hai chủ mạch, tiếp theo đó là 36 mươi đại mạch cùng 108 trung mạch, mạch nhỏ thì nhiều vô số kể. Mà người thường thì cơ thể đã mở sẵn một đại mạch, ba trung mạch cùng vô số tiểu mạch.”
“Tụ khí cảnh, chính là mở bốn chủ mạch, mười hai đại mạch, ba mươi sáu trung mạch. Mỗi khi mở một mạch thì sẽ tăng một tiểu cảnh giới, đến khi mở toàn bộ các mạch trên thì trở thành Tụ khí đỉnh cao võ giả, có khả năng đột phá Nội cương cảnh! Nội cương cảnh lại tiếp tục mở bốn chủ mạch khác, Ngoại cương cảnh lại mở bốn chủ mạch còn lại”
Hết chương 107
Cầu phiếu đề cử nào ace đọc truyện