Nghe vị Linh Giả quát nộ thì nhiều người cúi đầu, nhưng cũng có kẻ không phục, thậm chí là khinh thường. Đại gia tộc, đại thế lực luôn là vậy, có những cái ung nhọt sâu bên trong nó, chỉ khi nhổ sạch mới có thể khiến những thế lực này tiến thêm một bước, phát triển hơn nữa.
“Chỉ là một đám nhóc con mà thôi, cần gì phải nạt nộ như vậy?” Một vị Linh Giả khác đỡ lời, khuôn mặt có chút khó chịu. Tên này cũng là con cháu của gia tộc lệ thuộc Thanh Long Giang tông, phẩm hạnh cũng không khá hơn đám nhóc kia là bao.
“Trẻ hư là do người lớn mà ra. Những tên này kiêu căng hợm hĩnh như vậy, sớm có ngày bị đám đệ tử thành Nghi An đánh thành đầu heo! Lúc đó chúng mới nhận ra bản thân ở vị trí nào, thực lực như thế nào! Trước đây ta thấy mấy cái Linh thể Ngũ Tinh như Nguyễn Lâm, Ngọc Linh bỏ thành này mà sang thành Nghi An thì có chút khó hiểu, nhưng giờ xem ra những thiếu niên này còn nhìn xa trông rộng hơn ta.”
Đương nhiên, không thể từ những tên tầm thường này mà suy ra cả thành Hoan Châu. Những thiên tài hàng đầu của tòa thành này có thiên phú cực kì khủng bố, hơn nữa chăm chỉ tu luyện, ý chí cứng cỏi, cộng thêm tài nguyên trong gia tộc nên thường thường mạnh hơn thiên tài bên thành Nghi An không ít. Ví như Nguyễn Đức Hải, tên này thiên phú là Linh thể Ngũ Tinh, chiến lực trong Khai Huyệt cảnh thậm chí còn vượt qua cả Nguyễn Lâm! Có rất nhiều người cho rằng nếu hắn cùng cảnh giới với Nguyễn Hà Long thì có khả năng sẽ đánh được một trận. Còn thắng hay thua thì rất khó, bởi vì Nguyễn Hà Long được đồn là chưa từng bại một trận nào!
Ánh Nguyệt lúc này đứng nhìn Trần Phong từng bước tiến về phía trước, ánh mắt đột nhiên toát lên vẻ cương quyết, thầm nghĩ:
“Ta có thể đi theo cậu ấy, ta có thể!”
Thể chất nguyên bản của Ánh Nguyệt chỉ là phàm thể tiếp cận Linh thể, thật sự rất tầm thường. Tuy nhiên, trên đời này, ngoài thiên phú, ý chí, ngộ tính, kinh nghiệm, tu vi, có một thứ cực kì quan trọng tạo nên một cường giả.
Khí vận!
Có những kẻ, bị truy sát mấy chục năm không chết, có kẻ ngã xuống vực sâu lại vào được bí cảnh động phủ của tiền bối. Có kẻ chỉ trượt chân cũng ngã chết, thậm chí chỉ vì ăn nói lung tung cũng chết. Những thứ đó đều có sự ảnh hưởng rất lớn từ khí vận. Và Ánh Nguyệt, khí vận cô nàng vốn tầm thường, tuy nhiên vì gặp Trần Phong mà đã rẽ sang hướng khác.
Mái tóc dài của thiếu nữ tung bay trong gió, cô nàng kiên định tiến về phía trước, trong lòng mang theo cỗ chấp niệm, đó là có thể tiến theo bước chân của thiếu niên này. Càng đi thì vòng cổ của cô nàng càng sáng rực lên, Nguyệt Thạch do Tần Thiên tặng cũng sáng rực lên, khiến cô nàng thêm phần thần thánh.
Tiên thiên không đủ, vậy lấy hậu thiên bổ sung!
Nếu có một thứ đo lường thiên phú ở đây thì chắc chắn mọi người sẽ phải há hốc mồm, bởi vì thể chất của Ánh Nguyệt không chỉ còn là Nhất tinh Linh thể, mà đã là Linh thể Tam tinh!
Và bây giờ, không chỉ dừng lại ở đó.
Nguyệt thạch sáng rực lên, treo trên đỉnh đầu cô nàng, bắt đầu cải tạo thân thể, cải tạo Khí mạch, cải tạo Tinh thần hải, Linh Hồn thai,...tất tần tật đều được cải tạo, khiến cho thể chất cô nàng càng ngày càng mạnh lên, đã có xu hướng nhảy lên Linh thể Ngũ Tinh. Tuy chỉ là thể chất Linh thể Ngũ tinh do cải tạo mà thành thì cũng rất khủng bố rồi, đủ để biết bao kẻ đỏ mắt.
“Minh Nguyệt Thạch? Con bé kia là ai? Sao lại có bảo vật tầm cỡ như vậy?”
Ở phía trên Tế Linh Điện, hai vị trưởng lão Thanh Long Giang tông đồng thời kinh ngạc mà hô lên, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Ánh Nguyệt.
“Minh Nguyệt Thạch đấy, là bảo vật cấp bậc Vương cấp, có thể cải tạo thân thể tu luyện giả, biến người đó có được Nguyệt Diệu thể chất, Nguyệt Diệu Linh Thể! Trời ạ, nó so với Thanh Long trụ của tông ta cũng không hề kém đâu!”
“Có vẻ con bé kia đã được Minh Nguyệt thạch thừa nhận rồi. Chậc chậc, một cái Nguyệt Diệu Linh thể, dù là ta cũng động tâm, muốn thu làm đồ đệ rồi.”
“Ha ha, ngươi lại mơ mộng rồi. Nguyệt Diệu Linh thể, chính là Linh thể Ngũ tinh, cỡ này Thanh Liên Tiên tử chắc chắn sẽ thu làm đồ đệ, đâu đến phần hai bộ xương già chúng ta? Theo ta, ngươi nên chú trọng mấy tên Tam Tinh Tứ Tinh Linh thể dưới kia, nói không chừng tuyển được cái đồ đệ tốt.”
Nhiều người khác lúc này cũng đã chú ý đến Ánh Nguyệt, có tên thì ánh mắt lộ ra vẻ không hiểu, tên thì há hốc mồm, còn người khác thì ghen tị vô cùng!
Minh Nguyệt Thạch, bảo vật tầm cỡ này đủ để cường giả Tông cấp cũng đỏ mắt, tham niệm nổi lên.
“Là Minh Nguyệt Thạch! Trời ơi, thật sự là nó?” Dù là Ngọc Linh lúc này cũng thất thố, hai bàn tay che lại miệng nhỏ, sự ghen tị thoáng chốc thổi qua.
Trần Phong nghe cô nàng nói vậy cũng há hốc mồm, nhìn chằm chằm Ánh Nguyệt, trái tim thoáng chốc đập nhanh mấy chục nhịp!
“Mẹ nó, sư phụ bất công quá vậy? Cho Ánh Nguyệt bảo vật cấp như vậy, nhưng lại chẳng cho ta cái gì? Có còn thiên lí hay không?”
Lòng ghen ghét thoáng chốc mọc rễ bên trong hắn, nhưng rất nhanh đã bị hắn ma diệt. Con đường ánh sáng này có cùng công năng với Ma thành, đều khuếch đại tâm tình người ở bên trong nó. Nếu bình thường Trần Phong cùng Ngọc Linh sẽ không bao giờ có sự ghen tị, nhưng ở đây đã có!
“Chết tiệt!”
Trần Phong cắn răng, lập tức xoay người lùi lại, chắn trước mặt Ánh Nguyệt, trên đỉnh đầu hiện ra Kim Long đỉnh, bên người nhiều thêm một cây Long trụ. Dưới chân hắn Giang khí hiện ra, bao phủ cả hai người lại!
Ầm!
“Trần Phong, cút ra!” Một tên hai mắt đỏ lên, tham niệm triệt để khống chế cơ thể, Khí thuật cùng Linh thuật ầm ầm đánh tới!
Oành!
Linh thuật nện lên Kim Long Đỉnh lập tức bị hóa giải, mà đồng thời một luồng Linh thuật quét ra, đánh bay người nọ!
Lại có hai tên khác đồng thời đánh tới, đao kiếm hợp bích chém thủng dòng Giang khí, đang định tiến vào tiếp thì Trần Phong đã nhảy vọt tới, rống lớn một tiếng. Tiếng Long ngâm vang vọng không dứt, chấn cho hai người nọ phun máu, còn chưa kịp ổn định lại thì đã bị Trần Phong hai quyền chấn bay.
Nhưng Trần Phong còn chưa kịp thở ra một hơi thì mười mấy người khác đã lao tới, thậm chí còn tế ra cả Bảo khí Chuyển Linh bình, lập tức đánh bay Kim Long đỉnh, chấn vỡ Giang khí, ngay cả Long Trụ cũng bị nghiền nát!
“Nguy!” Trần Phong đang không biết làm thế nào thì Ngọc Linh lúc này đã chạy tới, Kiếm tơ bay múa, giải nguy cho hai người bọn hắn. Ngọc Linh dù sao cũng là thiên tài đỉnh cấp, trong tâm mọc ra tham niệm nhưng rất nhanh đã bị diệt trừ.
“Bình tĩnh!” Trên trời cao có một vị Linh giả tế ra một cái trống, gõ tùng tùng tùng ba tiếng liền, lập tức đám người nọ tỉnh lại, mồ hôi trên trán tuôn ra như suối.
Bọn hắn không ngờ lại làm ra hành động bỉ ổi như vậy.
Ngày thường bọn hắn dù có tham lam đến đâu, ti tiện đến đâu thì chắc chắn sẽ không có chuyện ngay giữa chốn đông người thế này mà ra tay cướp đoạt, nhưng giờ lại làm như vậy! Điều này khiến bọn hắn không khỏi rét run, thầm nghĩ:
“Nếu có một ngày kẻ địch cũng có thể làm loạn ý chí, làm loạn tâm tính của ta, vậy tu vi thực lực mạnh mẽ còn có ích gì?”
Bọn hắn trước đến nay đều cho rằng với tu luyện giả thì tu vi, thực lực, kinh nghiệm, thiên phú mới là thứ quan trọng số một, nhưng giờ xem ra đã sai, hoàn toàn sai rồi! Ý chí - còn gọi là đạo tâm nếu tu luyện cao hơn, thì phải đi đôi với tu vi, thậm chí vượt quá tu vi cảnh giới. Nếu không sẽ có ngày chết rất thảm. Trước đây cũng từng có sự việc như thế này: Một kẻ thực lực cực mạnh, tuy nhiên ý chí đạo tâm có thiếu, bởi vậy bị kẻ địch lợi dụng mà khống chế, khiến hắn tự tay diệt sát cả gia đình mình.
Muốn thành cường giả, trước hết phải luyện Tâm! Tâm chí có mạnh, mới có thể thành đạo.
Lúc này Ánh Nguyệt cũng được Minh Nguyệt thạch cải tạo xong, khiến cô nàng vốn xinh đẹp nay lại xinh đẹp hơn, có chút khí chất tựa như Nguyệt Tiên nữ, khiến Trần Phong thoáng chốc thất thần.
“Nhìn gì mà nhìn.” Thiếu nữ hơi đỏ mặt, lườm nguýt hắn một cái, nhưng trong lòng mười phần ngọt ngào.
“Tiên nữ xuất hiện, dù chết cũng phải nhìn một cái.” Trần Phong gãi gãi đầu, cười hăng hắc.
“Miệng ngọt như vậy, không đáng tin chút nào.”
Cô nàng xoay người bước đi, không còn nhìn hắn nữa.
“Hi hi, người ta giờ đã là tiên nữ, cho nên chàng tiều phu đã bị ném ra sau lưng rồi!” Ngọc Linh chạy lại bên hắn, cười khúc khích.
“Không có Tiên nữ, nhưng chúng ta lại có Yêu nữ ở đây. Hơi xấu một chút nhưng thôi đói bụng ăn quàng, lấy tạm cũng được.” Trần Phong chép miệng thở dài.
Không khí vì vậy mà bớt căng thẳng đi rất nhiều, mà những người lúc này có lỡ tấn công hắn cũng tiến đến xin lỗi. Trần Phong cũng không phải hạng người quá nhỏ mọn, lập tức bỏ qua, để cho mọi người đều vui vẻ, tưởng chừng chưa hề có việc ta đánh ngươi đấm lúc nãy.
Những người kia cũng cực kì phục Trần Phong, bởi hắn không những mạnh hơn bọn họ, tâm tính vững hơn bọn họ, hơn nữa tấm lòng rộng rãi, có thể bỏ qua những chuyện nhỏ nhặt. Đó mới là phong phạm của cường giả, phong phạm của một người thủ lĩnh.
“Mấy vị, ta có thứ này không biết có nên nói hay không?”
“Không vấn đề, cứ thoải mái.” Một người lên tiếng.
“Ở con đường thứ nhất, khảo nghiệm chính là thiên phú. Đến bước một trăm lẻ một đến hai trăm, chính là khảo nghiệm ý chí. Vậy thì từ bước hai trăm lẻ một đến ba trăm, chính là khảo nghiệm ngộ tính. Có thể từ trong con đường ánh sáng này lĩnh ngộ càng sâu thì càng dễ đi qua. Bởi vậy ta có ý định mời mọi người chung tay để vượt qua. Mỗi người nói ra điều mình biết để mọi người cùng trao đổi. Thế nào?”
Mười mấy người quanh hắn nhất thời im lặng, không đáp. Từ sâu trong tâm trí bọn hắn đã cắm rễ sâu một quan niệm, đó là không chia sẻ những thứ mình biết cho người khác, bởi như vậy sẽ khiến kẻ khác mạnh hơn. Điều này theo bọn hắn đến khi trưởng thành, khi trở thành trưởng lão, nguyên lão. Nhưng một cái đầu làm sao bằng mấy chục cái đầu? Một người lĩnh ngộ làm sao bằng nhiều người lĩnh ngộ?
“Xem ra mọi người có sự nghi kị lẫn nhau. Tốt thôi, tôi sẽ nói trước vậy.”
Trần Phong cười nhẹ, trước sự không ngờ của một đám người liền nói ra lĩnh ngộ của mình về con đường ánh sáng này. Hắn không hề dấu diếm bất cứ thứ gì, bởi vậy những người kia tìm hiểu được rất nhiều thứ. Ngay khi hắn nói xong thì một người cắn răng đứng dậy, nói:
“Ta trước nay chưa phục ai, nhưng giờ phục ngươi rồi. Ngươi đã dám kể ra những thứ mà mình lĩnh ngộ được, nói rõ tâm tình rộng rãi, là đại dương biển lớn. Chúng ta nếu không nói ra, tức là tâm tính nhỏ hẹp, tựa như sông suối nhỏ, thành tựu tương lai khó mà vượt qua được ngươi, bởi vậy, ta nói!”
Có hắn dẫn đầu thì những người khác cũng không chịu thua, lập tức nói ra lĩnh ngộ của mình. Trần Phong cũng vì vậy mà tranh thủ hấp thu những tri thức này, biến thành tri thức của mình.
“Này, cậu không sợ là những người đó che dấu lĩnh ngộ của mình, lúc đó không phải cậu làm áo cưới cho người khác?” Ngọc Linh thì thầm với hắn.
Trần Phong lắc đầu, búng nhẹ lên trán cô nàng:
“Bọn hắn sẽ không che dấu lĩnh ngộ của mình.”
“Tại sao?” Cô nàng xoa xoa trán nhỏ, cau mày hỏi lại.
“Vì sao ư? Vì bọn hắn là sông nhỏ, mà ta, là biển lớn. Sông nhỏ chảy vào ao, vào hồ, vào lòng đất, nhưng cuối cùng sẽ chảy ra biển. Những cái họ biết, ta biết, những cái họ chưa biết, ta sẽ biết! Ta hấp thu bọn hắn, bởi vậy ta sẽ là người được lợi nhất.”
“Hơn nữa...”
Trần Phong nhếch miệng cười tà dị:
“Ta còn chưa nói cho bọn hắn, sự kết nối giữa ba khoảng này. Bọn hắn nếu có kẻ không nói ra, hắc hắc, sẽ có chuyện.”
Ngọc Linh chưa hiểu rõ điều này, đột nhiên nghe một tên kêu thảm, ngã phịch khỏi con đường ánh sáng.
“Hắn che dấu quá nhiều, định bụng một mẻ ăn gọn. Nhưng hắn càng làm vậy thì càng chết, bởi trí tuệ nhân loại có hạn. Những cái hắn lĩnh ngộ ra chưa hẳn đã đúng, cộng thêm những cái mới sẽ khiến cho tâm trí hắn hỗn loạn. Tâm trí hỗn loạn, hắn xong đời.”
Trần Phong uốn uốn vai, một hơi tiến lên năm bước, cười nói:
“Bọn hắn không hiểu được, bước thứ hai trăm lẻ một đến ba trăm, có liên hệ mật thiết với hai đoạn trước kia. Muốn ngộ tính cao, lĩnh ngộ ra nhiều thứ thì đòi hỏi ý chí sắt đá, đồng thời, cần có....”
“Kinh nghiệm.”
Hết chương 289