Nam Việt Đế Vương

Chương 53: Chương 53: Buổi học đầu tiên




Sáng hôm sau.

“Anh Phong, anh dậy mau, muộn rồi kìa. Hôm nay là ngày anh chính thức nhập học đấy!”

Tiếng Linh Nhi vang bên tai hắn, khiến hắn từ trong cơn mê tỉnh lại. Nhìn lên đồng hồ đã 7 rưỡi sáng, trong khi đó hắn phải nhập học lúc 7 giờ.

“Chết rồi!”

Hắn cuống cuồng mặc áo đồng phục nhà trường lên, rồi vận dụng phong hệ cùng lôi hệ ma pháp, toàn lực chạy như bay đến trường. Bộ áo đồng phục này hôm qua hắn nhận được cùng tấm thẻ kia, bao gồm một cái áo trắng dài tay cùng một quần dài. Bộ quần áo này không biết làm từ chất liệu gì nhưng mà rất nhẹ, lại vô cùng bền chắc, dù Trần Phong dùng 3 thành lực của mình cũng không kéo rách nó được. Phải biết 3 thành lực của hắn là kinh người cỡ nào, dù lấy tay không bẻ sắt cũng có thể, vậy mà bộ quần áo này lại chịu được.

Nhớ vậy mà hắn mặc sức chạy, tốc độ nhanh đến kinh người, phút chốc đã lao đến trước cổng trường, giơ thẻ để tiến vào.

Viuuuu

Sân trường vắng tanh, chỉ có vài người lao công đang quét dọn xung quanh, cùng với mấy cái cây xanh khẽ đung đưa như đang cười nhạo một tên đi học muộn.

“Lớp A3, rốt cục là ở chỗ nào?”

Trần Phong sau khi chạy loạn một hồi, rồi đột nhiên nhớ ra: Hắn còn chưa biết lớp mình ở chỗ nào. Hỏi đủ thứ trên trời dưới đất, cuối cùng lại bỏ sót thứ này.

“ Hỏi mấy người lao công thử xem.”

Hắn nghĩ thầm, rồi bước về phía mấy người nọ.

“Thưa ông, cháu là học sinh mới đến, muốn tìm lớpA3 không biết nên đi đường nào ạ?”

Ông lão ngừng quét, quay mặt lại. Ông lão cứ nghiêng nghiêng đầu, hai con mắt nhắm chặt, chậm rãi nói:

“ Cháu mới đến à? Muốn đến lớp đó thì đến dãy nhà số ba, tầng bốn là thấy.”

“Cảm ơn ông ạ.”

Trần Phong biết được địa điểm, nhanh chóng phi thân đi mất. Còn ông lão thì khẽ ngẩng đầu lên, không biết từ đâu lấy ra một cái điếu thuốc, chầm chậm cho thuốc vào, bật lửa. Khói thuốc bay lơ lửng giữa sớm mai, tựa khói mà không phải khói, tựa khí mà không phải khí, biến ảo vô cùng, cùng với đó là giọng nói mờ ảo đầy ý vị

“Có phải là nó....”

........

Hộc hộc

Trần Phong chạy nhanh như tên bắn, phút chốc đã đứng trước cửa lớp. Khẽ chỉnh lại bồ đồng phục của mình, Trần Phong đột nhiên run lẩy bẩy, tim đập thình thịch liên hồi như đánh trống. Từ nhỏ đến giờ, hắn đã bao giờ được vào một ngôi trường, nói gì đến học hành? Hắn tuy là ở bãi rác khu I, nhưng đôi lúc cũng cố chạy ra bên ngoài, nhìn những đứa trẻ được cắp sách đến trường, cười nói ríu ra ríu rít mà thèm. Hắn cũng muốn có một cuộc sống như vậy, được sống trong vòng tay yêu thương chở che của ba mẹ, muốn được ngày ngày đi học, vui chơi với chúng bạn, đêm về lại sà vào lòng bố mẹ để làm nũng, để được ba mẹ mua đồ ăn ngon, sắm quần áo mới, rồi có một đứa em để yêu thương. Những thứ đó đã được Trần Phong tưởng tượng cách đây ba bốn năm rồi, và cũng đã được hắn chôn sâu trong trái tim mình. Bây giờ đi học như thế này lại khơi lên những tình cảm đó, khiến sống mũi hắn đã có chút cay cay, khóe mắt cũng đã ương ướt.

“ Sao lại phải khóc? Vì số phận sao? Cuộc đời phải luôn tiến tới, luôn luôn vượt lên. Quá khứ là quá khứ, sẽ mất đi. Chỉ có tương lai mới đáng để ta tìm đến,“

Sau vài phút tự trấn an mình, Trần Phong thở ra một hơi, nắm chặt hai tay, mở cửa bước vào lớp.

“Chào cô ạ. Em xin lỗi vì đi học muộn.”

Cô giáo đang đứng trên bục giảng bài, đột nhiên bị cắt ngang, nhất thời ngạc nhiên, hỏi:

“Em là Phong?”

“Vâng ạ.”

Hắn giọng run run đáp, khi gặp kẻ mạnh hắn cũng không có chút run rẩy, vậy mà bây giờ lại như cầy sấy vậy.

“ Cô đang nghĩ tại sao em chưa đến, đang định cho người đi tìm, may mà em cuối cùng đến rồi.” Cô giáo thở ra một hơi, rồi nở một nụ cười thật tươi, bàn tay nhẹ nhàng vươn ra:

“Chào mừng em đến với lớp.”

“Chào mừng, chào mừng.”

“Đẹp trai đấy chứ, mình nhắm rồi.”

“Xí, cái đồ thấy trai đẹp là mê ngay.”

.....

Cả lớp nháo nhào, cười rộn ràng, khiến tâm lí lo lắng của hắn bớt đi không ít. Lớp này vui tính ghê.

“Em chọn một chỗ ngồi đi.”

Hắn nhìn thấy lớp còn khoảng ba bốn chỗ trống nữa, vì vậy quyết định chọn một chỗ ở hàng cuối cùng, ngồi xuống. Đến lúc này hắn mới thở ra được một hơi, nhìn xung quanh. Lớp cũng khá là đông, tầm ba mươi lăm người, mười một nữ hai mươi tư nam, chênh lệch giới tính không phải nhỏ tí ti. Mà tu vi thì cũng không cao lắm, chủ yếu là Luyện huyết kì, Luyện khí sơ kì, có vài cái giỏi hơn thì đạt đến trung kì, không có một cái hậu kì.

Hắn lại nhìn lên cô giáo. Cô tên là Nguyễn Thị Thanh Mai, còn rất trẻ, mới hai tư hai lăm tuổi gì đó, tóc dài óng ả, đen nhánh; khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, làn da trắng nõn nà, thêm vào đó là bộ áo trắng và váy dài đến đầu gối, để lộ cặp chân thon thả, mềm mại. Cô có một vẻ đẹp của tuổi trẻ thanh xuân phối hợp với vẻ quyến rũ của phụ nữ trưởng thành, khiến Trần Phong có một cảm nhận khác.

“Đẹp thật.”

Hắn nghĩ thầm, tuy rằng hắn suốt đời sống trong bãi rác khu I nhưng không đồng nghĩa tâm lí hắn bị gò bó. Hắn đã gần mười lăm tuổi, là tuổi dậy thì rồi, tâm tính cũng khác đi nhiều, không đến mức ngây ngô như lúc trước nữa.

“Thế nào, mê cô rồi đúng không. He he, tao biết mà.”

Giữa lúc hắn đang ngẩn ngơ nhìn, đột nhiên một thanh âm bên tai vang lên, thanh âm tuy nhỏ nhưng tràn đầy sự đê tiện, nghe mà muốn tung chưởng tát bay.

“Triệu Minh? Đúng rồi, sao ta lại quên được thẳng này nhỉ.”

Trần Phong lẩm bẩm, quay sang nhìn tên này. Không biết hắn từ khi nào lẻn xuống ngồi với hắn, bộ mặt đê tiện này tuyệt đối không sai được. Mấy hôm nay đi cùng hắn, Trần Phong cũng đoán được một chút tính cách của mấy “chiến hữu“. Anh Thành bởi vì nhiều tuổi hơn nên tính tình hiền hòa, dễ mến, nhưng lại trầm ổn trong mọi việc. Phạm Dũng thì ngáo ngáo ngơ ngơ, ăn nói kém cỏi, căn bản là.... người đơ. Hà My thì khỏi nói, nhỏ tuổi nhất, dễ thương nhất, ăn nói cũng dịu dàng nhất. Còn cái tên Triệu Minh này, thì quả thật là rất dễ ăn đòn. Hắn nói nhiều, nhưng lại nói rất thúi, cộng với dáng vẻ của hắn thì dù là Linh cấp cường giả cũng bị hắn chọc cho tức điên lên.

“Mày nghĩ ai cũng như mày sao?”

“He he, đừng tự lừa mình dối người nữa. Lúc này mày nhìn cô đắm đuối như vậy, lại còn cãi!”

Nhìn vẻ mặt đê tiện đến tận xương này, Trần Phong tay phải đã rục rịch, định một chưởng phách bay hắn. Nhưng khổ nỗi đang trong tiết học nên hắn đành nín nhịn, thầm nghĩ trong lòng hồi nữa nếu tan học phải gõ tên này một trận, để hắn bớt đê tiện đi

“ Để tao nói cho mà nghe, tiết của cô là tiết được học sinh yêu thích nhất đấy. Tiếc là cô phụ trách mảng tăng cường Chân khí nên chỉ có 3 tiết mỗi tuần. Trong khi đó ông thầy Dũng gì đó, lại đảm nhiệm phần vận dụng Chân khí, mảng quan trọng nhất cùng với cái gì đó nữa, tao không nhớ, nhưng mà chiếm tới 8 tiết một tuần, đáng hận a. Nếu được, ta nguyện cả tuần học với cô cũng được.”

Triệu Minh nắm chặt tay, nhìn lên trần nhà mà thầm gào thét không thôi, khiến Trần Phong nhìn hắn với một vẻ vô cùng ái ngại. Hắn cũng hiểu mấy thứ mà Triệu Minh nói là gì, bởi vì hắn đã từ Ánh Nguyệt tìm hiểu được thông tin về lịch học, cơ bản cũng khá ổn:

- Chỉ học buổi sáng, buổi chiều tự do. Mỗi buổi sáng học ba tiết, từ bảy rưỡi đến mười một giờ. Hai tuần một lượt học, tức là cứ học một tuần lại nghỉ một tuần. Như vậy sẽ giúp các học sinh có thể tập trung tu luyện, củng cố lại kiến thức đã thu được ở tuần trước.

Thứ ba - năm - bảy, các tiết đầu, học Tăng cường Chân khí.

Thứ hai - bốn - sáu, các tiết đầu, học Việt Võ đạo.

Thứ ba đến thứ sáu, mỗi ngày hai tiết, học vận dụng Chân khí.

Các tiết còn lại, học về Phương pháp vận dụng Dẫn khí thuật; các đường kinh mạch cùng huyệt đạo; Phân biệt, xử lí dược liệu.

Nhưng riêng hắn phải nhọc hơn, phải học các tuần liên tiếp, bởi hắn còn cần học ma pháp thuật. Hai thứ cùng tu, là điều tốt, thực lực mạnh hơn đồng cấp một mảng lớn, nhưng cũng tốc độ tu luyện lại chậm hơn nhiều. Ma pháp lực của hắn không hiểu tại sao vẫn là Ma pháp học đồ cấp năm, không thể lên được nữa, vì vậy các lớp học ma pháp sẽ vô cùng hữu ích. Rất may lịch học của ban Ma pháp và ban Chân khí lệch nhau, nên hắn vẫn có thể đồng thời tham gia hai khóa học đó.

“ Mày biết không, anh Thành đã được chuyển vào Lớp Đặc Biệt, trở thành một trong 33 người được bồi dưỡng trọng điểm. Quả nhiên hôm trước có cao thủ quan sát, hành động đó hoàn toàn đã khiến bọn họ động tâm. Thật ghen tị a. Ở trong lớp đó được Khai Huyệt cấp cao thủ đến tận nơi giảng đạo, hỗ trợ tu luyện. Nếu vận khí tốt thì Linh cảnh cấp cường giả cũng đến giảng giải chỗ khó hiểu, căn bản là chiến lực vượt xa người khác. Tựa như tên Triệu Hảo kia, được một vị Linh cảnh cường giả coi trọng, dốc túi dạy dỗ, thậm chí còn được Linh giả trong gia tộc hỗ trợ, nên bây giờ còn trẻ như vậy mà đã là Tụ khí đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể tu thành Nội cương.”

Trần Phong nghe xong trong lòng cũng có chút động tâm. Nếu được vào đó thực lực chắc hẳn sẽ tăng lên một mảng lớn, xem ra tương lai tiếp theo của Thành sẽ mở rộng rồi. Trần Phong cũng không có chút ghen tị, dù sao Thành thiên phú rất kinh người, hơn nữa có vẻ có gì đó khác. Lúc chiến đấu với Triệu Hào, hắn cảm nhận được trong mỗi chiêu của Thành đều có một cái gì đó rất kì lạ, khiến đòn đánh của hắn sắc sảo hơn, nguy hiểm hơn, mạnh mẽ hơn rất nhiều.

“ Thiên phú của ta thì cũng tầm thường, chiến đấu lại toàn sử dụng đánh bất ngờ, gần như là đánh lén, không lọt vào tầm mắt của họ cũng phải.”

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng hắn cũng có chút hơi buồn. Đó là điều đương nhiên, dù sao làm kẻ bị loại luôn khiến người ta xuất hiện cảm giác thất bại, chán chường. Nếu là kẻ khác thì có lẽ đã vô cùng khó chịu rồi, nhưng Trần Phong sống ở một nơi như khu I thì tâm tính hoàn toàn được tôi luyện rất tốt. Vì vậy mà hắn nhanh chóng quét sạch những ý nghĩ ghen tị, cùng khó chịu, tập trung vào bài giảng. Mà bài giảng cũng có rất nhiều điều có ích, ví như làm thế nào để hấp thu dược lực trong các dược liệu một cách tối đa, tu luyện vào khung giờ nào là dễ tăng trưởng nhất, v..v. Đây là những thứ Trần Phong không biết( hoặc hắn đáng lẽ có thể biết nhưng lại không quan tâm.), nói chung là đáng để học tập.

Cô ở trên bảng giảng bài rất chậm rãi, dễ hiểu, đôi lúc ngừng lại để bắt một vài em học sinh trả lời để xem hiểu bài hay không. Lúc thì cô trực tiếp lấy mình làm mẫu, hoặc là lấy cái hình minh họa sẵn có, khiến bài học trở nên sinh động hơn rất nhiều.

“... Như các em đã biết, Chân khí trong thân thể mỗi người sẽ tăng lên bằng Dẫn khí thuật, mỗi khi Chân khí chạy một vòng quanh thân thì sẽ lớn lên thêm một đoạn. Vậy tăng cường như thế nào? Thường thì mọi người sẽ dùng Bồi khí đan, Cường khí đan,... để nhanh chóng tích lũy Chân khí. Trong tài liệu này có một phương pháp, có thể khiến tốc độ tạo Chân khí nhanh hơn nữa, nhưng mà cách này chỉ để tham khảo, cấm các em áp dụng. Đó là phương pháp ép bản thân đến cực hạn.

Hết chương 52

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.