Mà theo đó mỗi thân thể đều rung lên bần bật, sinh mệnh lực điên cuồng tăng lên, mỗi người không còn tái nhợt nữa, trái lại rất hồng hào, tựa như người sống vậy.
“Trần Phong, ta chỉ nói đến thế, còn ngươi nghĩ thế nào thì nghĩ. Ta sẽ ở lại đây tầm một tháng để dạy bảo ngươi về cách tu luyện, hãy chuẩn bị đi.”
Tần Thiên nở một nụ cười quỷ dị, sau đó đột nhiên gầm lên:
“Còn giờ thì phải làm nốt việc này thôi! Mở!”
Linh lực hắn ngưng tụ nơi đỉnh đầu, hóa thành quái nhân ba đầu sáu tay, đánh vào hư không. Lúc này không gian nứt ra, để lộ một cánh cổng thật lớn. Cánh cổng chậm rãi mở ra, theo đó một âm thanh uy nghiêm vọng tới.
“Tần Thiên, dừng lại. Bọn nó đã chết, hồn thuộc về Linh Hồn giới, ngươi muốn phản sao?”
Tần Thiên chậm rãi bay lên, laị nói:
“Đạo huynh, hiểu cho ta a. Bọn nó còn chưa chết mà, cần gì phải làm nặng vậy, dù sao cũng chỉ là hồn phàm nhân?”
“Chúng đã hồn lìa khỏi xác, ngươi còn gì để nói? Đừng thấy lần trước ta nhượng bộ một lần mà được nước lấn tới.”
“Ai nói chúng đã hồn lìa khỏi xác? Ai nói chúng đã chết. Này ngươi nhìn nhé, Thân thể chúng vẫn còn sinh mệnh, dù chỉ là một tia. Liên kết giữa thân thể và Linh hồn tuy yếu nhưng vẫn còn một tia. Còn một tia tức là vẫn còn sống, đạo huynh thấy ta nói có đúng không?”
“Ngươi.....”
Người bên trong cánh cổng chỉ thốt ra được một từ như vậy, sau đó thở dài:
“Ngươi vẫn tinh ranh như vậy. Lấy rồi đi đi.”
Cánh cổng chậm rãi mở ra, theo đó một bàn tay thò ra, trong tay có mấy trăm cái hồn phách ngơ ngơ ngác ngác.
“Ha ha, đa tạ.”
Tần Thiên ôm quyền, sau đó thu lấy mấy trăm hồn phách này về.
Trần Phong từ nãy giờ đã cực kì tò mò, hỏi:
“Sư phụ, đó là ai vậy? Diêm vương sao? Hay là Hắc bạch song sát? Đầu trâu mặt ngựa?”
Tần Thiên bật cười, đáp:
“Ngươi nghĩ thế cũng được. Nói vậy cũng chẳng đúng nhưng cũng chẳng sai.”
Hắn nói úp úp mở mở khiến tính tò mò của Trần Phong lại càng bùng cháy lên, muốn lập tức biết đáp án. Đáng tiếc Tần Thiên chỉ cười mỉm, sau đó vung tay ném mấy trăm Linh hồn ra.
“Hồn quy lai hề, hồn về thân xác, hồn vào Tinh thần.”
Lập tức mấy trăm Linh hồn bay vọt vào những cỗ thân thể nọ. Một lúc lâu sau liền có người tỉnh dậy, kêu to:
“Ta đang ở đâu?”
“Chuyện gì vừa xảy ra?”
“Sao ta lại nằm đây?”
...
Mấy trăm cái miệng đồng thanh hét lên khiến sân trường nhao nhao một mảnh. Còn Trần Phong thì lúc này há hốc mồm, hai con mắt gần như rớt ra.
Đây chính là thần thông, thần thông! Người chết cũng có thể cứu sống lại!
“Bọn hắn hồn phách rời cơ thể hơi lâu mà thôi, đầu óc có chút vấn đề. Đợi chục phút nữa là bình thường ngay ấy mà.”
Tần Thiên nhàn nhạt nói, khẽ uốn sống lưng một cái rồi vẫy tay. Lập tức thân thể Trần Phong cùng Ngư Yêu, Viên Long Không được nâng lên, rồi bị hắn đưa đi.
Chỉ trong chớp mắt bọn hắn đã tiến đến Thủy cung. Tần Thiên chẳng cần mật mã hay gì, vậy mà cứ đi qua kết giới này, tiến vào Thủy cung.
“Cậu chủ, sư phụ ngài thật mạnh!”
Ngư Yêu ngoác cái hàm rộng lớn, ghé sát Trần Phong mà thì thầm. Đáng tiếc âm thanh của nó quá to, thành ra việc thì thầm không khác gì là hét lên cả.
Viên Long Không bên cạnh cũng tiếp lời:
“Đúng thật, đây là một tòa Huyền Linh cấp Linh trận, nếu muốn đi qua thì chỉ có hai khả năng, một là cực giỏi về trận pháp, hai là cực kì cường đại. Sư phụ của ngài lại đi qua nó như không có gì, thật sự....thâm bất khả trắc.”
Nhón Hà My, anh Thành lúc này đã chữa thương xong, đang chờ đợi Trần Phong trở về thì đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bỗng, sau đó liền bay vút đi!
Đến lúc kịp phản ứng thì đã thấy đứng trước cửa nhà Trần Phong rồi.
“Chuyện gì vừa xảy ra?”
Thành buồn bực hỏi, lại thấy Trần Phong ở xa xa thì mừng rỡ, liền chạy lại hỏi.
“Chú em thật là, có gì thì báo một tiếng. Làm bọn anh tưởng bị kẻ nào bắt cóc chứ?”
“Có phải do em đâu?”
Trần Phong buồn bực đáp.
“A, Tần M...Tôn giả.”
Hà My từ xa chạy lại, thấy Tần Thiên thì vẻ mặt nhất thời lộ ra vẻ kinh hoảng, lùi lại mấy bước.
Trần Phong lúc này cũng ngạc nhiên, không tránh được mà gãi gãi đầu. Sao cô bé có vẻ sợ như vậy? Vì vậy hắn lập tức chạy lại bên cạnh cô bé, thầm hỏi:
“Sao vậy, sư phụ anh có chuyện gì sao?”
“Sư phụ anh?”
Cô bé càng lộ ra sự kinh ngạc, đáp:
“Ngài ấy là sư phụ anh, sao có thể? Tin này truyền ra, không biết bao nhiêu người sẽ vui mừng hết biết!”
Nói rồi cô bé ghé sát hắn, thì thầm:
“Em nói anh nghe, ngài ấy thanh danh ở Huyền Thiên thế giới tệ lắm, nếu anh đi đâu cũng đem nó nói ra thì chỉ sợ...bị truy sát ngàn dặm.”
“E hèm, cô bé, ta có thể nghe được đấy.”
Tần Thiên ho khan mấy tiếng, khiến cô bé càng sợ, không tự chủ mà ép mình bên người Trần Phong, len lén nhìn về phía Tần Thiên.
“Trần Phong, sư phụ nói con nghe, đừng nghe người ngoài đồn thổi. Ai mà chẳng biết Tần Tốt Tính nổi danh cả mấy đại lục. Nói thật chứ trước đây khi ta vừa xuất hiện thì có không biết bao nhiêu người muốn chạy lại xin chữ kí, thậm chí muốn cướp cả thân thể ta. Ai da....”
Trần Phong nghe Tần Thiên cảm thán thì nhất thời rùng mình, cảm thấy có gì đó không ổn.
“Liệu bái ngài ấy làm sư phụ có phải là điều tốt hay không?”
Thành bên cạnh cũng hỏi nhỏ:
“Này, sư phụ em đáng tin không?”
Trần Phong còn chưa kịp trả lời thì Linh Nhi đã tung tăng chạy tới, cười hì hì:
“Ngài ấy tốt bụng lắm.”
Nói rồi cô bé chạy lại bên cạnh Tần Thiên mà nói:
“Chào thầy!”
“Ừ, chà, Tinh thần lực tăng lên không ít nhỉ. Xem ra dạo này chăm luyện tập đấy.”
“Vâng ạ.”
Trần Phong lại càng sốc. Linh Nhi bái Tần Thiên làm sư phụ từ lúc nào rồi hả?
“Sao, ngạc nhiên lắm không? Chắc chắn là có đúng không? Em nói nhé, lúc ngài ấy trở lại đây để xem anh tu luyện thì cũng tiện thể dạy em tu luyện luôn!”
Cô bé chạy lại bên cạnh hắn mà cười hì hì.
“Cậu không sợ ngài ấy ư?”
Hà My rụt rè hỏi. Lập tức Linh Nhi lộ ra vẻ khó hiểu, đáp:
“Có gì mà sợ? Ngài ấy tốt tính lắm đấy.”
“Nhưng mà...”
“E hèm.”
Tần Thiên bước lại, giả bộ nghiêm nghị, nói:
“Dừng lại ở đây thôi. Mấy đứa đều là bạn của Trần Phong sao?”
Mọi người gật đầu liên hồi, kể cả Triệu Hảo cũng gật đầu. Hắn không thể cảm nhận được bất cứ cái gì từ người này, thậm chí một tia năng lượng cũng không có, đó là chuyện không thể nào! Dù là phàm nhân, trẻ con mới sinh đi nữa cũng sẽ tỏa ra một tia năng lượng, nhưng người này thì không!
“Thân là sư phụ nó, ta có chút quà gặp mặt.”
Nói rồi hắn điểm ra một chỉ, ấn vào trán Thành. Lập tức hắn cảm giác được một luồng năng lượng tiến vào cơ thể rồi dần biến mất. Mà Ánh Nguyệt, Thanh Hoa cũng được Tần Thiên làm vậy.
Đến Hà My.
Tần Thiên nhìn chằm chằm cô bé một chút, đột nhiên hỏi:
“Này cô bé, chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?”
“Dạ.....chưa ạ.”
Hà My lúng túng đáp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên, hai tay ôm chặt lấy cánh tay Trần Phong.
“Sao lại cảm thấy quen thế nhỉ. Thử cái là biết liền, lo gì!”
Nói rồi hắn ta điểm ra một chỉ thẳng về phía Hà My, Linh lực hùng hậu vô cùng khiến cô bé thoáng chốc tái nhợt.
Gaooo
Đột nhiên từ mi tâm cô bé một đầu Thanh Long bay ra, tiếng long ngâm vang vọng trời đất, long uy trùn trùng điệp điệp tỏa ra xung quanh
“Thảo nào quen thế, ra là lão già đó! Trần Phong, sư phụ phải nói thật, người rất giỏi, rất giỏi! Ha ha, ngay cả con bé này cũng dám đụng vào. Ha ha ha.”
Tiếng cười của Tần Thiên vang vọng trong không giần theo đó thì sắc mặt Trần Phong càng tối thui, trong lòng nóng như lửa đốt.
“Ai có thể nói cho ta biết, chuyện gì xảy ra vậy?”
Trần Phong khóc không ra nước mắt.
“Sư phụ, ngài có thể nói cho con biết, đó là ai được không ạ?”
Tần Thiên nén cười, hỏi hắn:
“Ngươi không biết?”
“Vâng ạ.”
“Thế lại càng hay!”
Tần Thiên vỗ đùi đánh chát một cái, sau đó quay người lại, đáp:
“Chờ chút nữa liền biết!”
Ầm ầm ầm
Không gian đột nhiên kịch liệt vỡ nát, theo đó một cái phi thuyền xuất hiện. Cái phi thuyền này to cỡ một tòa nhà cao tầng, phía dưới có một dòng sống xanh biếc nâng nó di chuyển. Mũi tàu được chạm khắc một cái đầu rồng rất tinh xảo, nơi đuôi lại như đuôi rồng, khiến cả con thuyền như một Long tộc đích thực. Phía trên tàu có tới mấy trăm người, Linh lực trùng thiên, Linh hồn hóa thành đủ loại yêu ma thần quỷ.
“Vẫn là đám người Thanh Long Giang tông này. Đến nhanh nhất, nhưng thật sự quá ồn ào.” Tần Thiên thở dài
Ầm!
Không gian lại vỡ ra một cái động lớn, theo đó một dòng nước đen kịt xuất hiện, theo đó là một phi thuyền khác hiện ra. Bên trên cũng có mấy trăm vị Linh giả, người nào người nấy có nước da đen sì, nhiều người thậm chí đen như cột nhà cháy, không phân biệt mặt mũi đâu
“Hắc Thủy trạch sao?”
Ầm!
Không gian một lần nữa vỡ ra, theo đó là một tòa thành xuất hiện, xung quanh hỏa diễm ngập trời, có thể mơ hồ thấy được chúng ngưng tụ thành một đầu Phượng Hoàng.
Phượng hoàng Trung đô!
Ầm ầm ầm
Không gian liên tiếp bị đánh ra từng cái động lớn, mà theo đó từng thế lực mạnh nhất của Phủ Nghệ An. Mỗi thế lực đều có một vị Tôn giả, đi cùng là mấy vị Tông cấp, dưới nữa thì nhiều vô cùng, dù là cường giả Linh Vương cảnh thật sự cũng phải nhượng bộ lui binh!
“Chúng ta đã đến muộn!”
Từ trong Phượng Hoàng Trung Đô vang lên một tiếng thở dài.
“Thật quá xem thường bọn chúng, ai mà ngờ được...ngay cả Tôn Giả cũng ra trận, thậm chí là Vương cấp Linh hồn cũng bị bọn chúng triệu hồi. Xem ra thế lực kia thật sự khổng lồ.” Thanh Long Giang tông Tôn Giả cũng nhíu đôi lông mày dài, nói tiếp:
“Chư vị, trấn trụ hư không, không thể để bất cứ kẻ nào chạy thoát. Bọn chúng dám động thủ trên phủ Nghệ An chúng ta, rõ ràng đang đánh vỗ vào mặt mũi những đại tông đại phái chúng ta! Dù thế nào đi nữa thì cũng phải giải quyết....”
Gã còn chưa nói xong đột nhiên một người bên cạnh kinh hô:
“Tần....Ma!”
“Cái gì?!”
Lão giả quát lên, nhìn theo hướng mà người nọ chỉ thì thấy được một thanh niên nở nụ cười quỷ dị đang vẫy tay chào bọn hắn.
“Mẹ nó, chẳng lẽ là do thằng này? Mọi người, mau tế khởi Đại trận!” Lão giận quá bèn nói tục một câu, sau đó Linh hồn từ trong cơ thể bay ra, hóa thành một con Thanh Long, thân thể dài cả mấy trăm mét, miệng phun ra từng trận sóng nước. Mà những thế lực còn lại cũng vận chuyển Tôn Cấp Trận Pháp, lập tức đem không gian quấy cho vỡ nát, lộ ra hư không đen kịt.
“Ấy chết, chư vị, buông bỏ đồ đao, ngồi xuống uống miếng bánh, ăn miếng nước, cần gì phải nóng vội như vậy.”
Tần Thiên cười hề hề, thân thể chậm rãi bay lên không trung, hai tay khép lại, trong miệng không ngờ lại tụng ra Phạn Ngữ, Phật Pháp tỏa ra muôn nơi. Sau ót hắn dâng lên một vòng Công Đức Kim Luân, tản ra ánh sáng thần thánh, khiến hắn như biến thành một vị Cổ Phật.
Hết chương 189