Nam Việt Đế Vương

Chương 150: Chương 150: Chạy trốn đến khu vực trung tâm




Lúc Trần Phong trở lại thì trận chiến đã ngã ngũ, hai tên kia một tên bị thiêu chết, biến thành một khối thịt cháy, mùi khét tỏa ra bốn phương. Một tên khác lồng ngực bị phá mở, trên người cũng có năm sáu vết chém sâu đến tận xương, chết tương đối thảm. Xung quanh hai cô bé còn có bảy tám võ giả trẻ tuổi là học viên của ba thành, tất cả đứng chụm vào nhau, ít nhiều đều bị thương. Nhẹ thì xây xát, nặng thì gãy chân gãy tay, nhưng cũng không có ai dính vết thương trí mạng.

Nhìn hắn trở về không chút bị thương lập tức có người hét lên:

“Trần Phong cậu không bị gì cả? Sao lại có thể như vậy? Tên kia là Ngoại cương cao thủ cơ mà?”

Những người khác cũng dồn dập hỏi thăm, hiển nhiên biết được sự tình hắn giao chiến với tên kia. Trần Phong chỉ giải thích qua loa rằng đã đánh lui hắn, rồi đi lại chỗ Hà My cùng Ánh Nguyệt, mặc cho những người khác dị nghị.

Ánh Nguyệt đứng dựa vào tường, tay phải buộc một lớp băng trắng tinh, có lẽ cô nàng đã bị thương trong chiến đấu. Vẻ mặt cô nàng vẫn còn giữ lại sự hốt hoảng, hiển nhiên việc chiến đấu trong học viện so với chiến đấu thực tế khác xa nhau quá nhiều, lấy tâm tính của Ánh Nguyệt vẫn khó có thể tiếp nhận nó.

Hà My chậm rãi đi lại bên cạnh hắn, nói thì thầm:

“Chị ấy trong lúc chiến đấu còn nhiều sơ hở, hơn nữa khi ra tay còn thu lực lại, khiến cho mọi người gặp không ít lần nguy hiểm. Anh lại khuyên nhủ chị ấy đi chứ em nói không ăn thua.”

Hắn gật đầu hiểu ý, đi lại chỗ Ánh Nguyệt. Cô nàng thấy hắn thì có chút xấu hổ, định tránh đi thì bị hắn giữ lại, định nói gì đó nhưng lại thôi.

“Sao thế, cảm thấy ân hận vì hành động của mình sao?”

Hắn kéo cô nàng ngồi xuống, mỉm cười hỏi. Ánh Nguyệt gật đầu, đáp:

“Tôi chưa đủ quyết đoán, đánh với kẻ địch như lại nương tay, khiến mọi người bị liên lụy. Nhất là cậu kia, vì tôi mà ăn một chưởng toàn lực của tên bịt mặt, gãy xương bả vai. Nếu...”

“Bình tĩnh!”

Hắn cắt ngang lời nói của cô gái, bình thản nói:

“Lần này cậu đã sai, đó là điều không thể chối cãi. Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình. Cậu còn trẻ, chỉ ở trong thành Minh Dương, chiến đấu với mấy học viên, chưa bao giờ cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi, cái gì gọi là đau đớn, cái gì gọi là chết chóc.”

“Nhưng thứ gì cũng có thể xảy ra, cũng có thể tồn tại. Cậu chưa biết nó, rồi dần dần sẽ biết! Ngày hôm nay chính là bài học đầu tiên, rồi cậu sẽ sớm nhận ra mà thôi. Vì vậy bây giờ tươi tỉnh lên đi, con gái mà buồn thì trông xấu lắm.”

Ánh Nguyệt trợn mắt nhìn hắn, rồi đột nhiên cười khúc khích, đáp:

“Được rồi, ông tướng, nói như mấy cụ già tám mươi vậy. Nhưng cũng cảm ơn cậu nhiều.”

Hắn nghe vậy liền giơ ngón cái lên, sau đó nói to:

“Ổn rồi. Đã đến lúc xông ra hỗ trợ các...”

Hắn còn chưa nói xong thì đột nhiên mặt đất rung liên hồi, sau đó một thanh âm từ đâu vọng tới:

“Nguyễn Lam, đưa các học viên đi mau! Chúng ta đỡ không nổi nữa!”

Bọn hắn nhao nhao nhìn lên trời, chỉ thấy một vị Linh giả thân thể tàn tạ, máu tươi từ miệng không ngừng trào ra, mà theo sau là một vị khác chính là vị Linh giả của thành Minh Dương, cũng trong trạng thái trọng thương.

“Ta đã liên hệ với những Linh giả ở khu vực khác rồi, họ nói sẽ mở cổng ngay bây giờ! Ngươi cùng bọn chúng rời đi, hai người bọn ta chặn hậu!”

Người nọ vừa dứt lời thì một mũi tên từ đâu bay tới, đem hắn bắn rụng!

Từ sâu trong thành một vị Linh giả bay ra, đem người nọ đỡ lấy, lại đem đan dược đút cho hắn, sau đó vận dụng Linh lực, hóa thành một dòng sông chảy xuống thành, đem võ giả cuốn lấy.

“Đi mau.”

Nơi xa xa tên Linh giả áo đen xuất hiện, sát khí trùng thiên, thân thể từng luồng Linh lực phun ra, mà sau đầu cũng lơ lửng một hư ảnh, đó là một con rắn khổng lồ, phun ra nuốt vào khí tím thẫm.

“Muốn chạy ư? Mơ tưởng!”

Con rắn sau ót hắn nhanh chóng di chuyển, đâm nhanh về phía bọn hắn, mà tên Linh giả nọ cũng bị kéo theo. Mà nó cũng đồng thời phun ra một mũi tên đen kịt, nhắm về phía vị Linh gải tên Nguyễn Lam đang cố cứu bọn người Trần Phong

“Đi mau!”

Vị Linh giả thành Minh Dương gầm lên, lại tế ra một cái ấn đã nứt chẳng chịt, một ấn vỗ xuống đỉnh đầu con rắn kia. Con rắn kia lập tức bị đánh bay, mà cái ấn trong tay hắn cũng vỡ vụn. Nhưng mũi tên kia thì không đỡ kịp, lập tức đem vị Linh giả nọ bắn thủng một lỗ, đem đầu lâu phá ra!

Lúc này trên không trung tòa thành xuất hiện một cánh cổng màu trắng tinh, xung quanh đầy những kí tự kì lạ, hóa thành một cái đồ án cực độ phức tạp.

Trần Phong cũng bị cuốn theo dòng nước, trước lúc tiến vào không gian hắn thấy vị Linh giả thành Minh Dương kia bị con rắn lớn bao phủ, xem ra đã xong đời...

“Một vị Linh giả, cứ thế chết đi...”

Hắn có chút bi thương, dù sao vị Linh giả này vì bọn hắn mà chết trận, đó chính là ơn cứu mạng.

Số võ giả còn sống sót tầm năm mươi người đều được đưa đi, còn lại ba mươi người khác đã chôn thây trong tòa thành, làm thức ăn cho yêu thú.

Bọn hắn rơi vào một quảng trường cực kì rộng lớn thoáng đãng, mà lúc này nơi đây cũng có tới hơn ba trăm người, nhìn bọn hắn mà liên tục bàn luận

“Thật xui xẻo, bị lũ người lạ mặt tấn công, vậy mà chết đi phân nửa.”

“Chúng ta cũng bị tấn công, nhưng chỉ thời gian đầu, sau đó đâu có thấy bọn chúng nữa đâu? Hóa ra là tìm đến những người này.”

......

“Im lặng.”

Ông lão Huyền Linh cảnh của thành Tương Phong quát lớn, thanh âm như chuông đồng vang vọng, khiến quảng trường một mảnh yên tĩnh. Ông ta đi đến, nhìn tất cả một lượt, lại nhìn vị Linh giả thành Quỳ Dương kia, lại nhìn cái xác không đầu của Nguyễn Lam mà lòng đau như cắt. Ông ta tuy bị bắn thủng đầu như trước khi chết vẫn kịp đưa bọn người Trần Phong vào cổng không gian, từ đó cứu bọn hắn một mạng.

“Ta thề, nếu tìm được bọn hắn sẽ băm vằm chúng ra làm ngàn mảnh rồi vứt cho chó ăn!”

Lão nghiến răng, hai tay run run. Vị Linh giả này không ngờ lại là con trai thứ của lão, được lão hết mực yêu thương, vậy mà.....đã chết rồi.

“Nguyễn gia lão tổ, ngài nén đau thương. Có khả năng chúng vẫn đang rình rập chúng ta, chờ cơ hội tập kích.”

Một nữ Linh giả bước lên, nhẹ giọng khuyên nhủ. Mà nàng ta có vẻ như tu luyện một loại Linh thuật nào đó có công hiệu mê hoặc người, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy thuyết phục, khiến Nguyễn gia lão tổ hít sâu một hơi, thả lỏng thân thể.

“Ngươi không cần dùng đến nó, ta vẫn có thể khống chế được tâm tình của mình.”

Ông ta thở dài ra một hơi, dùng Linh lực đem nước mắt trong hốc mắt cuốn đi sạch sẽ, giữ cho mình ở trạng thái ổn định rồi cao giọng nói:

“Những người ở đây nếu thuộc về thành nào thì đi về thành đó, thành Minh Dương ở bên trái ta, Quỳ Dương bên phải, Tương Phong ở sau lưng ta. Đồng thời hãy kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra ở khu vực Cánh đồng lúa, một chữ cũng không được giữ lại, rõ chưa!”

Dưới sự uy nghiêm của ông ta không ai dám có một lời nói, chỉ làm theo lệnh. Nhóm thành Minh Dương lúc này cũng chỉ còn mười tám người, có một số ít học viên cùng số ít cao thủ Ngoại cương, Khai Huyệt, còn lại đã táng thân dưới đám yêu thú hoặc bị bọn kia bắt đi, tổn thất cực kì nặng nề. Mỗi người đều bị tách riêng ra, tra hỏi đủ vấn đề, thậm chí họ còn muốn kiểm tra xem có nội gian trong những người này không. Mất mấy tiếng đồng hồ thì nhóm người Trần Phong mới xong, đến khi trời gần như tối mịt.

“Trần Phong!”

Thành cùng Thanh Hoa đi đến, nở nụ cười mừng rỡ, vỗ vai hắn hỏi:

“Chú mày vẫn ổn chứ? Anh nghe nói chỗ bọn em bị đám người lạ mặt tấn công, nhiều người chết lắm.”

Trần Phong trong lòng có chút cảm động, đáp:

“Em vẫn ổn, không sao đâu. À mà anh Quang Minh đâu rồi, hay là anh ấy bị chuyển đến nơi khác?”

Nghe đến đây vẻ mặt Thành cùng Thanh Hoa lập tức lộ ra vẻ đau khổ, mãi một lúc sau Thành mới đáp:

“Quang Minh...bị đám người lạ mặt bắt đi rồi!”

“Chỗ của anh cũng bị?” Trần Phong nhướn mày, cảm thấy có chút bất ngờ.

“Có chứ, cả bốn vùng đều xuất hiện, chẳng qua đều bị cao thủ của các thành đánh cho tơi bời, bởi bọn hắn đa phần chỉ là Ngoại Cương, Khai Huyệt, lèo tèo vài tên Chuyển Linh với Huyễn Linh nên hoàn toàn không làm gì được, bị chém giết hết.”

“Quả nhiên là nhắm đến toàn bộ võ giả trẻ tuổi của ba thành! Đám người này là ai mà có thể tiến vào bí cảnh này, hơn nữa còn ngang nhiên bắt cóc, chém giết như vậy? Không sợ bị truy sát hay sao?” Trần Phong hỏi tiếp.

Thành nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

“Mọi người cũng cho là vậy, nhưng liệu thế lực nào dám ra tay, mục đích là gì? Phải biết ba thành cường giả Chân Linh cảnh cũng có bốn năm vị, Huyền Linh cũng có một vị. Mà xa hơn, nơi này nằm trong quản lí của Thanh Long Giang tông, dù là Tôn cấp thế lực cũng không dám tùy tiện trêu chọc. Nếu bị phát hiện ra thì có thể bị diệt trừ ngay lập tức.”

Một thế lực dám ở địa bàn của Thanh Long Giang tông làm loạn, thì thế lực này phải cường đại đến mức nào?

Trần Phong cảm thấy rùng mình, chỉ sợ mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Liệu ba thành tập trung ở đây sẽ khiến bọn họ an toàn hơn hay sẽ trở thành một đám cừu bị lùa vào chuồng, chờ ngày giết thịt?

Bọn hắn trò chuyện hồi lâu, lại tìm đến một căn nhà trong tòa thành sau đó ăn uống, nghỉ ngơi. Qua hỏi thăm hắn mới biết những chuyện Thành đã trải qua, cũng hấp dẫn, khó khăn không kém hắn. Phải liên tục chém giết yêu thú, bị trúng độc, chạy trốn khỏi sự truy đuổi của đám người lạ mặt kia, tầm bảo, tìm kiếm truyền thừa.

“Anh đã tìm được một môn công pháp cực kì cường đại, hơn nữa còn cực kì phù hợp, em xem.”

Thành đứng thẳng dậy, đột nhiên cơ thể phút chốc cao lớn lên không ít, cơ bắp cũng nổi lên chẳng chịt, cuồn cuộn như sóng, mà theo đó là một âm thanh hổ rống vang lên!

“Công pháp này chuyên môn luyện thể, tên là Long Tượng Hổ bá thể, tu đến đỉnh cao thân thể cực kì khủng khiếp. Anh vốn đã có nền tảng của Hổ Tượng, nay thêm Long nữa cho nên trở thành một hệ thống hoàn mĩ, đủ để anh tu luyện đến Huyền Linh cảnh! Nó có tổng cộng mười hai tầng, anh đã luyện được tầng thứ nhất ứng với Nội cương cảnh, Trần Phong, thử một chiêu không?”

“Có gì không dám?”

Trần Phong lộ ra vẻ hứng thú, bàn tay siết lại, một quyền đánh ra.

Toái thạch quyền!

Hết chương 150

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.