Hắn hưng phấn bởi bản thân hắn cũng từng có ý tưởng mọc thêm hai tay dưới nách, thi triển Khí thuật cùng các loại võ kỹ càng nhanh hơn. Tuy nhiên cách làm của hắn cực kì thô thiển, chỉ có thể xem là ngưng tụ ra hình dáng mà thôi, nhưng với tên này thì khác.
Đó chắc chắn là một môn Khí thuật!
“Giết hắn, cướp bảo!” Trần Phong cười man rợ, trên đỉnh đầu Kim đỉnh kêu ong ong, tản ra ánh sáng vàng Kim chói mắt!
Hắn muốn giết người rồi!
Ầm!
Giao Long hình cùng Kim đỉnh va chạm vào bốn thanh đao kia lập tức tạo nên một làn sóng xung kích chấn vỡ mặt đất. Cùng lúc đó Trần Phong há miệng, một tiếng Long ngâm vang lên, đánh thẳng vào Tinh thâng hải tên kia. Một chiêu này của hắn không đơn giản là Khí thuật, trong đó còn xen lẫn Tinh thần công kích, thậm chí còn có.... Thiên phú Thần thông!
Ngang!
Hai tai tên kia đổ máu, đầu đau như búa bổ, lập tức bật lùi lại. Trần Phong đỉnh đầu Kim đỉnh dịch chuyển, ầm ầm nện xuống.
Oành!
Cương khí hộ thể của tên kia vỡ nát, khóe miệng tràn ra một tia máu, quần áo cũng bị trực tiếp nghiền nát.
“Tên nhóc này hung bạo như vậy? Mẹ nó, Nhất khắc Ngũ trảm!”
Gã gầm lên, bốn cây đao vừa vung lên liền hạ xuống, mà theo đó lồng ngực Trần Phong vang lên sáu tiếng ầm ầm, áo nơi ngực bị chém nát thành mảnh vụn.
Oa
Trần Phong kêu rên một tiếng, liên tiếp lùi lại mấy bước. Hắn nhìn về phía ngực mình thì khẽ cười một tiếng.
Không một giọt máu rơi xuống, thậm chí không có một vết xước!
“Không thể nào!” Tên kia nghẹn ngào, nhìn chăm chăm vào lồng ngực Trần Phong, nơi đó giờ đây có một đám vảy rồng bao phủ, tản ra màu xanh nhạt.
“Cái này gọi là Long lân giáp, một kiện Bảo khí cấp năm. Nếu ngươi tự tin có thể công phá được nó thì cứ tiến lên.”
Trần Phong chắp hai tay, ung dung đáp. Mà tên kia thì cắn răng, đột nhiên quay đầu, quyết chạy trốn.
“Trốn? Ngọc Linh, đến lượt cô rồi.”
“Hì hì, đợi mãi cơ!”
Giọng nói ma mị của thiếu nữ vang lên, theo đó hàng chục sợi kiếm tơ từ mặt đất bắn lên, đem người nọ xuyên thủng! Gã cố vung vẩy bốn cây đao chém đứt Kiếm tơ, đáng tiếc một sợi không biết từ lúc nào vọt tới xuyên thủng mi tâm gã.
“Ta hơn ba mươi năm vào nghề, giết đến bốn mươi tám người, vậy mà....”
“...giờ chết trong tay hai đứa nhóc.”
Hai mắt hắn tối sầm, bốn cánh tay buông thõng, theo đó bốn thanh đao rơi trên mặt đất vang lên âm thanh leng keng không dứt, tựa như là tiếng chiêng tiễn hắn về nơi vĩnh hằng.
“Toàn bắt người ta phải trốn, cậu hay thật đấy!”
Ngọc Linh phồng má làm bộ giận dỗi, mà Trần Phong thì cười khan, lại ho khù khụ, đáp:
“Chịu thôi, cô là con bài chưa lật mà.”
Nói xong hắn lại ho thêm mấy cái nữa. Tên kia thật sự rất mạnh, kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú, đáng tiếc đoán nhầm thực lực Trần Phong, cùng với đó là sự tấn công bất ngờ của Ngọc Linh.
Ngọc Linh đi lại cạnh hắn, thấy sắc mặt hắn hơi hơi tái nhợt bèn hỏi:
“Bị thương nặng sao?”
“Khá nặng, chiêu kia tuy chém không xuyên Long lân giáp nhưng lực trùng kích vào đủ để phá vỡ một ít Kinh mạch. Nhưng cô đừng lo, những thứ này đều chữa được.”
Ngọc Linh nghe vậy thì yên tâm, sau đó điều động Cương khí đem thân thể tên kia lục lọi một lần sau đó lấy ra một cái nhẫn không gian.
“Tên này có Nhẫn không gian? Thôi xong, hình như mình vừa giết một tên không tầm thường....”
Trần Phong cười ha hả, Tinh thần lực đảo qua Nhẫn không gian một cái thì vẻ mặt lộ ra sự sửng sốt, sau đó là cười như điên.
“Thảo nào người ta thích ăn cướp như vậy...ha ha ha, đến đây, các ngươi hãy đến đây chiếm lấy ta đi!”
Bên trong Nhẫn không gian có hàng chục bình ngọc chưa các loại thuốc, đan dược, dược dịch,....ngoài ra còn có một ít Linh dịch, giá trị cực cao. Chưa kể có hai thứ khiến Trần Phong hứng thú hơn cả đó là hai cuốn võ kỹ tu luyện.
Nhất khắc Trảm
Hóa hình công
Nhất khắc trảm thì khỏi cần nói, uy lực cực kì khủng bố, ví như tên kia chém ra Ngũ trảm liền có thể phá vỡ Cương khí hộ thể của Trần Phong, mà trong đây ghi chép lại lên đến Cửu trảm! Nếu tên kia tu đến Cửu trảm nói không chừng có thể chém vỡ Long lân giáp!
Hóa hình công chính là thứ giúp tên kia mọc ra thêm hai cánh tay bằng Cương khí, uy lực so với cánh tay thật sự hoàn toàn không kém, thậm chí vì được tạo bằng Cương khí nên còn mạnh hơn vài phần!
Tên kia dựa vào hai pháp môn này mà hoành hành mấy chục năm, trong cảnh giới cũng là tồn tại cực mạnh, có lẽ đã sánh ngang với Lê Gia lão tổ. Đáng tiếc hắn dự đoán sai thực lực Trần Phong, cộng với đó là Ngọc Linh đã mai phục từ lâu, bày trận nên bị chém giết.
“Đi thôi, kẻo có kẻ khác đến đây thì phiền phức lắm.” Trần Phong nói, năm ngón tay xòe ra, Giao Long kiếm khí phun trào đem xung quanh đây quét sạch một lần, kể cả thân xác của tên kia cũng bị hắn nghiền ra hàng ngàn mảnh!
Ngọc Linh thấy vậy thì thân thể hơi run run, nói:
“Hắn ta đã chết rồi, sao cậu còn phải làm như vậy?”
“Nếu có kẻ đến sau phát hiện thì chúng ta sẽ bị lộ, hơn nữa việc bên cạnh tôi còn một người cũng sẽ bị lộ ra. Chúng ta sẽ không thể đánh lén được nữa.” Trần Phong thản nhiên đáp, đỉnh đầu ngưng tụ ra một Hỏa cầu, rồi thiêu rụi mọi thứ.
Ngọc Linh nghe hắn nói vậy cũng đành im lặng, một lúc sau mới nói với giọng yếu ớt:
“Liệu tôi đi với cậu có lúc nào cậu nổi thú tính lên....sau đó làm một số chuyện....rồi giết người phi tang chứng cứ không?”
Trần Phong ho mấy tiếng, quay sang nhìn cô nàng một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ ra vẻ ranh mãnh, cười gằn:
“Nếu cô cứ quyến rũ tôi như vậy thì thật có chuyện đấy. Lúc đó gạo nấu thành cơm rồi thì Vũ gia nhà các ngươi sẽ có thêm con rể đúng không nào?”
Nói xong hắn mới nhận ra mình nói hơi quá bèn quay người chạy đi, còn Ngọc Linh thì bậm môi, nói thầm:
“Lưu manh.”
Trên đường chạy trốn bọn hắn cũng gặp thêm vài người nữa, tuy nhiên những kẻ này thực lực tương đối tầm thường bởi vậy chỉ cần một hai chiêu liền bị chém giết, ngay cả cơ hội thông báo cho thế lực của mình cũng không kịp. Nhờ vậy Trần Phong cũng kiếm đầy bồn đầy bát, còn Ngọc Linh cũng có cách nhìn mới về Trần Phong.
Tầm nửa giờ sau bọn hắn gặp một thị trấn tầm trung, có lẽ cũng lên đến năm sáu ngàn người, nóc nhà san sát nhau, có thể thấy được một ít thương đội từ xa tới đi vào buôn bán.
“Ngọc Linh, lại phải làm phiền cô rồi.” Trần Phong hít sâu một hơi, nhờ Khoai niệm phép thu Ngọc Linh vào ống tay áo. Còn bản thân hắn thì chậm rãi tiến vào làng, trong cơ thể Cương khí chạy dọc ngang, sẵn sàng đón tiếp kẻ địch.
Hắn đi vào một quán ăn ven đường, gọi lấy một tô phở. Nhìn ra xung quanh cũng chỉ có vẻn vẹn hai ba người đang ăn phở, nói chuyện phiếm, cảnh tượng mới yên bình làm sao.
“Phở đến đây!”
Chủ quán là một ông lão ngoài năm mươi tuy vậy cơ thể còn cường tráng lắm, những thớ cơ chạy dọc ngang cùng mái tóc đen nhánh là điều chứng minh. Bác ta hiển nhiên cũng là một võ giả, hơn nữa có lẽ cũng đã tu đến Khai Huyệt thậm chí cao hơn nên ở tuổi này vẫn bảo trì lấy sức mạnh như vậy.
Trần Phong nâng bát phở lên ăn uống ngon lành, thậm chí còn gọi lấy một tô nữa, lại chén sạch. Tô phở này riêng phần bánh phở thì Trần Phong không rõ, nhưng thịt thì hắn biết chắc. Đó là thịt của một yêu thú cấp ba, tương đương với Nội cương võ giả nhân loại, vậy mà ông bác này có thể cho vào bát phở của mình cho thấy thực lực không tầm thường.
“Ông bác người ở đâu vậy? Nghe giọng thì không giống người Phủ ta.” Trần Phong hỏi.
Ông ta trùng hợp cũng đang rảnh tay, bởi vậy cười đáp:
“Ta người ngoài Bắc vào đây, nhà có truyền thống làm phở bởi vậy mở ra cửa hàng này mưu sinh, kiếm chút tiền sống qua ngày. Thế nào, phở nhà ta thế nào?”
“Rất ngon ạ, một lúc nữa cho cháu thêm một bát nhé. Bạn cháu chuẩn bị đến đây.”
“Ồ, được được.” Ông bác cười vang, lại hỏi:
“Nhìn cách ăn mặc cùng ăn nói thì cháu có lẽ cũng xuất thân từ nơi danh vọng. Không biết cháu là người thế lực nào?”
Ánh mắt người này cực kì sắc bén, phút chốc đã nhìn ra Trần Phong là người đại thế lực. Nghe vậy thì Trần Phong cũng cười đáp:
“Thanh Long Giang tông, Trần Phong, mới làm nhiệm vụ từ làng Vĩnh Bình ra.”
Ông ta ồ lên một tiếng, nói:
“Thanh Long Giang tông à, thật là đại phái đấy. Ngoài Bắc chúng ta cũng có không nhiều thế lực sánh bằng quý tông đâu.”
“Vâng, cháu cũng nghĩ thế. Nhưng chẳng biết tại sao có đám ruồi nhặng cứ tìm cách gây sự, tìm cách truy giết đệ tử đại tông phái như vậy, lạ thật bác nhỉ?”
“Có kẻ dám truy đuổi đệ tử như cháu ư? Kẻ nào lại to gan lớn mật như vậy? Không sợ sau này bị Thanh Long Giang tông diệt trừ ư?” Ông ta một lần nữa sửng sốt, nhìn ngang ngó dọc, gãi gãi đầu.
“Thế mới đáng nói đấy bác ạ. Mà bác ơi..” Trần Phong mỉm cười, rút từ trong túi ra một xấp tiền dày cộp đưa cho ông ta.
“Cháu trả tiền ạ.”
“Nhiều vậy, từng này phải ăn được mười tô phở đấy!” Ông ta đang muốn chối, thì tiếng Trần Phong đã vang lên kèm với tiếng kêu la thảm thiết của ai đó:
“Cháu trả tiền cho ba tên đang ăn đây, cùng với tiền cơ sở vật chất bị phá hủy. Mong bác thông cảm.”
Ông ta vừa ngẩng đầu lên thì thấy Trần Phong đã chộp lấy cổ một tên khách vừa ăn phở, một tay khác vặn gãy cánh tay một người khác, dưới nách mọc ra hai cánh tay, cánh tay hóa ra kiếm khí xuyên thủng người còn lại. Mồ hôi trên trán ông ta tuôn ra như mưa, từng hột từng hột như hạt đâu rơi tong tong xuống cục tiền trong tay. Miệng lão há ra nhưng không nói nên lời, cổ họng khô khốc, cảm thấy như có gì đó chặn nơi cổ.
Ông ta cũng là một Thợ săn, thường ngày đi săn giết yêu thú, mua bán rồi làm quán phở ở thị trấn này, cuộc sống không gọi là giàu có nhưng cũng sống thoải mái. Hôm nay có ba người bạn của ông ta đến đây tìm, nói rằng Phổ Đạo Miếu treo thưởng truy nã một thiếu niên. Ông ta nghi ngờ, gặng hỏi mới biết rằng đó là một đệ tử Thanh Long Giang tông, bởi vậy có chút lo sợ.
Lão cũng định hạ độc vào bát phở của Trần Phong, nhưng suy đi tính lại thì lại quyết định thôi. Và đến lúc này lão mới nhận ra mình đã làm ra quyết định đúng đắn như thế nào.
“Bác làm xong chưa ạ, bạn cháu đến rồi đấy.”
Trần Phong bàn tay bốc lên Hỏa diễm cuồn cuộn, thiêu thân thể ba người kia thành tro bụi. Cùng lúc này Ngọc Linh từ phía sau đi ra, nói:
“Cậu ăn uống no say rồi thoải mái chém giết nhỉ? Khổ cho tôi đây, nhịn đói từ nãy.”
Cô nàng xoa xoa cái bụng nhỏ, dáng vẻ đáng yêu không chịu nổi khiến Trần Phong khuôn mặt đỏ bừng lên, đáp:
“Đâu có, tôi nhờ ông bác kia làm riêng cho cậu một tô rồi kìa.”
“Thật á? Cảm ơn nhiều nhé.”
Cô nàng nở một nụ cười thật tươi, chạy tung tăng lại chỗ ngồi rồi ăn uống một cách ngon lành.
Hết chương 227