Nam Việt Đế Vương

Chương 124: Chương 124: Chèn ép




Trần Phong lại bước vào bên trong Đình làng, hít sâu một hơi. Nếu nhận được truyền thừa này thì cơ hội hắn đột phá Nội cương cảnh là rất cao, chưa kể nó sẽ trải bằng con đường tu luyện sau này của hắn. Bởi vậy dù gì thì hắn cũng phải nhận được một truyền thừa trong số những truyền thừa ở đây!

“Trần Phong, tôi biết ba người kia có lai lịch thế nào rồi!” Ánh Nguyệt thì thầm, có vẻ hơi lo lắng.

“Là ai?”

“Thanh niên kia là người đến từ học viện Tương Phong, thực lực là Nội cương sơ kì. Còn chị gái kia đến từ học viện Quỳ Dương, thực lực giống như anh ta. Còn ông chú kia là Nội cương hậu kì, là người của thành Quỳ Dương.”

Trần Phong nhíu chặt hai mày, hiển nhiên ba người này rất khó chơi. Chiến lực của hắn tuy mạnh nhưng miễn cưỡng chiến Nội cương sơ kì, so với ba người này còn kém một đoạn nhỏ. Mà Ánh Nguyệt thì không cần nói, cô nàng mới chỉ là Tụ khí trung kì, thực lực tầm hậu kì, hoàn toàn không phải đối thủ của ba người này.

Trong lúc bọn hắn đánh giá ba người thì bọn họ cũng làm như vậy. Tuy bọn họ không thể biết được thực lực của Trần Phong cùng Ánh Nguyệt, nhưng nhìn vào số tuổi thì quả quyết không vượt qua Tụ Khí cảnh, như vậy thì sức uy hiếp giảm đi một chút. Phải biết trong đây muốn đoạt truyền thừa thì phải dựa vào cơ duyên, kỹ năng, sức mạnh, thiên phú,.... rất nhiều thứ. Tùy mỗi vị Linh giả mà sẽ có cách chọn của riêng mình. Nhiều người thích võ giả có thiên phú cao ngút, nhưng có người lại tin vào vận may.

Ông Địa bước đến trước mặt năm người bọn hắn, cười nói:

“Mấy đứa, chuẩn bị đi. Lúc đầu sẽ hơi khó chịu nhưng rất nhanh sẽ ổn thôi, chúc may mắn.”

Nói rồi ông ta phẩy nhẹ quạt một cái, lập tức Trần Phong cảm thấy thân thể mình nhẹ bỗng. Nhìn lại thì thấy một “Trần Phong” khác đang đứng trên mặt đất, bên cạnh là bốn người khác cũng như vậy.

“Cái này....Là Trục hồn thuật?” Trần Phong cả kinh, nghĩ thầm. Linh hồn thoát li khỏi thân thể là khả năng chỉ có Linh giả mới làm nổi, dù là đại cao thủ cấp Chuyển Linh cũng khó có thể. Nhưng giờ Linh hồn của bọn hắn lại bị đánh ra khỏi cơ thể, liệu có nguy hiểm gì không? Hắn vừa suy nghĩ đến đây thì một lực hút cực đại xuất hiện, đem Linh hồn bọn hắn hút vào mấy bức tượng kia.

“Đau đầu quá.”

Trần Phong đứng lên nhìn xung quanh. Nơi đây là một mảnh không gian rộng rãi, phủ một màu xanh nhạt, kéo đến tận chân trời, không hề có thứ gì khác. Linh hồn hắn chậm rãi di động trong mảnh không gian này, cảm thấy khá là thoải mái, giống như cá được thả về sông vậy.

Hắn đang đi như vậy thì không gian đột nhiên rung động liên hồi, sau đó một người xuất hiện. Người này rất trẻ, chỉ chừng hai mươi tuổi mà thôi, ánh mắt cực kì kiêu ngạo, nhìn Trần Phong không khác gì nhìn một con kiến.

“Kính chào ngài!” Trần Phong mặc dù khá khó chịu nhưng vẫn cúi người chào, bày ra đủ sự thành kính.

Người nọ không trả lời, chỉ im lặng không đáp. Trần Phong thấy vậy cũng đành thở dài, ngồi xuống, ngưng tụ tâm thần.

“Vị này rốt cục muốn gì đây? Khảo nghiệm thiên phú, sức mạnh, kinh nghiệm, tâm tính? Rốt cục là cái nào.”

Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy không biết qua bao lâu. Đến lúc này vị kia mới mở miệng, nói:

“Thấy ta còn không quỳ xuống hành lễ, ngươi còn định đợi đến lúc nào nữa?”

Quỳ xuống hành lễ? Thời đại nào rồi?

Trần Phong sắc mặt cổ quái. Bởi vì thời đại bây giờ đã khác, dù là Việt Vương đi ngang qua thì cùng lắm là khom lưng cúi chào, chứ còn việc quỳ xuống? Mơ tưởng! Người có cốt khí, làm gì dễ dàng mà quỳ trước kẻ khác. Trần Phong tuy chưa từng học qua những đạo lí này, nhưng sâu bên trong hắn vẫn có một sự kiêu ngạo, ngạo khí! Hắn sẽ không tùy tiện quỳ trước kẻ khác, trừ phi kẻ đó là cha mẹ, ông bà tổ tiên hắn!

Trần Phong chỉ hừ lạnh, đáp:

“Xin lỗi ngài nhưng hai đầu gối của tôi bị đau, không thể quỳ được, mong ngài thông cảm.”

“Ngươi dám?”

Người kia hai mắt trợn trừng, dùng khí thế khủng bố áp lên người Trần Phong. Gã năm xưa cũng là một vị thành chủ, cai quản cả một vùng rộng lớn, vốn được người ta quỳ lạy cúng tế đã quen. Mỗi lần truyền thừa mở ra thì những người tiến vào đều quỳ lạy hắn, nhưng năm nay không ngờ lại lòi ra một tên nhóc cứng đầu. Bởi vậy hắn mới gõ một cái để gọt đi ngạo khí của tên nhóc này.

Khí thế khủng bố áp qua Linh hồn Trần Phong khiến hắn khẽ run một cái, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, cười nói:

“Ngài là bậc tiền bối tiên hiền, tôi không muốn mạo phạm, mong ngài hiểu cho.”

Quả nhiên là không chịu quỳ!

Người nọ gầm lên, bàn tay hóa thành một chưởng rộng lớn, bao phủ phân nửa nơi đây

“Nghe đây người trẻ tuổi. Thứ nhất, kính lão đắc thọ. Thứ hai, kính quan đắc mệnh. Làm người thì phải biết thu liễm, cứng đầu cứng cổ như ngươi có ngày sẽ bị diệt sát!.”

Cảm nhận được áp lực khủng bố trong một chưởng này khiến Trần Phong toàn Linh hồn run rẩy, hai chân chậm rãi cong lại, bắt đầu quỳ xuống.

“Như thế có phải.... hả?”

Người nọ cười ha hả, cảm thấy cực kì thỏa mãn. Nhưng rất nhanh phải ngậm miệng lại, bởi Linh hồn thể Trần Phong có biến dị. Thân thể hắn bắt đầu phồng lớn lên, dài ra, hóa thành hình dáng một con rồng: đầu mọc hai sừng, thân có vảy, mọc đuôi, hai tay hai chân cũng hóa thành vuốt rồng, cực kì uy phong.

“Long tộc Quan tưởng thuật! Chẳng lẽ tên nhóc này là Long tộc? Không đúng, ta đã kiểm tra thân thể nó, nó là nhân loại có Linh thể mà thôi. Hơn nữa nó còn chưa phải là Linh giả, sao sử dụng được Quan tưởng thuật?”

Gã cả kinh, có chút lo sợ, bàn tay trấn áp Trần Phong nay lại tăng lực, tiếp tục đè xuống.

“Xé!” Trần Phong gầm lớn, hai vuốt chộp đến bàn tay kia rồi xoẹt một tiếng, bàn tay của người kia bị xé thành hai nửa, rơi xuống mặt đất.

Người nọ thấy vậy thì kinh hãi gần chết, bất giác lùi lại. Trần Phong hiện tại đang ở trạng thái Linh hồn giống như hắn, hơn nữa lại còn là trong Tinh thần không gian của hắn. vậy mà lại có thể đem bàn tay kia của hắn xé nát, cái này là uy lực bậc nào? Quan tưởng thuật kia cao cấp bậc nào?

Gã còn đang si mê thì đột nhiên một cái vuốt rồng thò đến, chộp lấy bả vai gã. Trần Phong khẽ vận lực, nắm lấy Linh hồn thể của gã mà đập xuống mặt đất. Đáng thương thay cho người này, lúc còn sống có lẽ cũng là một vị Linh giả không tầm thường, chỉ tiếc đã trải qua thời gian dài lâu, Linh hồn yếu ớt, chỉ có thể so với Chuyển Linh cảnh.

Oành oành oành

Nơi đây tuy chỉ là không gian ý thức, được tạo bằng Tinh thần lực nhưng chiến đấu lại rất thật. Vị Linh giả kia bị nện cho Linh hồn thể méo mó, đầu dẹp lép, nhìn rất kì lạ.

“Khốn khiếp!” Gã hét lớn, Linh hồn thể bắt đầu thay đổi. Thân thể hắn chậm rãi dài ra, tứ chi hóa thành từng cành cây, đầu cũng mọc ra một đống lá. Bên ngoài chậm rãi hiện ra một lớp vỏ gỗ. Lúc này hắn không khác gì một cây gỗ, may mà có khuôn mặt hiện ra ở giữa nên mới phân biệt được.

“Nhóc con, ngươi thành công chọc giận ta rồi.”

Gã gầm lên, hai tay hóa thành dây leo quất đến Trần Phong. Lúc này hắn không có chút nao núng, vuốt chộp đến, nắm chặt dây leo rồi kéo mạnh. Linh hồn thể tên kia nhất thời bị kéo lại, sau đó răng rắc, bả vai bị Trần Phong gặm xuống một khối, chất dịch màu xanh bắn ra bốn phía.

Người kia sợ gần chết, hai mắt đỏ bừng, thân thể hóa thành vô số dây leo quấn quanh Linh hồn thể thể Trần Phong, siết chặt. Gã từng là Linh giả, bởi vậy Linh hồn tuy đã suy yếu nhưng còn mạnh hơn Trần Phong mấy lần, siết cho Linh hồn hắn co lại không thôi.

Gaooo

Trần Phong rống lên một tiếng, âm thanh vang vọng chấn xung quanh rung đắc liên hồi, thậm chí không gian này cũng xuất hiện từng đám gợn sóng.

“Dừng dừng lại! Không được!”

Vị Linh giả này sợ gần chết, lập tức hô lên. Không gian này là do Tinh thần hải của hắn biến thành, bởi vậy hắn mới có thể sống đến tận bây giờ. Nếu Trần Phong phá hủy nơi đây thì Linh hồn hắn sẽ bị phá hủy, hồn phi phách tán, chết thảm!

Vì lo sợ mà mấy nhánh dây leo của hắn nhất thời bị buông lỏng, nhờ đó Trần Phong có thể thoát ra. Lúc này hắn nhẩm đọc trong miệng mấy câu. Lập tức Long thể sáng chói, sau đó nơi miệng nó xuất hiện một thanh Kiếm màu hoàng kim, tản mát ra từng tia sáng chói mắt.

“Linh hồn công kích! Nguy!”

Vị Linh giả nọ gào thét, buông Linh hồn Trần Phong ra, sau đó Linh hồn đột nhiên bỏ chạy cực nhanh.

“Đi!”

Một tia sáng chói lóa chiếu sáng cả mảnh không gian này, cùng đó là một tiếng gào thảm thiết, Linh hồn thể của vị Linh giả này bị chém một phát bàn tay lập tức đứt lìa, trong đó từng tia sáng màu Vàng kim chậm rãi tản ra.

“Cút, cút khỏi đây ngay.”

Gã thở hổn hển, bàn tay vẫy ra. Lập tức Trần Phong cảm nhận được mình nhẹ bỗng, rồi oành!

“Tại sao ngài ấy nói tên nhóc này bình thường mà, sao lại như vậy?”

“Đây là.... Đình làng?”

Trần Phong lắc lắc đầu một chút, cảm thấy nặng nề hẳn lên, nhưng lại có một loại cảm giác quen thuộc xuất hiện, hắn liền cười nhẹ. Linh hồn hắn rốt cục cũng đã trở về cơ thể, bởi vậy nên mới như vậy.

“Tên khốn khiếp. Không ngờ vừa vào đã tìm cách làm khó ta, nghĩ ta dễ ăn như vậy sao?”

Nghĩ lại chuyện vừa xảy ra khiến Trần Phong cực kì bực bội. Càng nghĩ càng thấy lạ, dường như người này đang cố ý gây chuyện với hắn để hắn không đoạt được truyền thừa cùng ban thưởng.

“Thôi bỏ qua vậy. Dù sao ở bí cảnh này còn nhiều nơi, biết đâu ta lại kiếm được chỗ tốt hơn thì sao?”

Hắn tự an ủi mình như vậy, lại nhìn xung quanh. Bốn người kia ánh mắt vẫn vô hồn, thân thể cứng đờ, chắc hẳn đang giống như hắn, gặp Linh hồn của các vị Linh giả kia để khảo nghiệm.

“Ô, cậu bé, sao cháu lại ra rồi.”

Ông Địa ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, cái quạt cũng vung vẩy chậm lại. Hắn thấy vậy bèn suy nghĩ một chút, rồi quyết định kể lại câu chuyện vừa rồi cho ông ấy. Nghe xong ông ta trầm mặt trong phút chốc, sau lại cười hiền, nói:

“Sai lầm quá, tên này làm sai rồi. Cậu bé, hãy nhận cái này xem như là lời xin lỗi của ta thay cho hắn.”

Nói rồi ông ấy lấy từ trong ống tay áo ra một viên đá màu vàng điểm đen có thể nhìn thấy một tầng sương mù lơ lửng xung quanh. Viên đá khá nhỏ chỉ nằm vừa trong lòng bàn tay, hình bát giác, trông qua thì rất bình thường. Vừa chậm rãi đặt hòn đá vào tay Trần Phong, ông ấy vừa nói:

“Đây là đá Thành Hoàng. Là loại đá hình thành ở những nơi có cúng bái, là kết tinh của linh khí trời đất, là hội tụ tinh hoa tín ngưỡng của người dân. Cháu giữ lại đi, nó cực kì hữu ích cho việc tu luyện.”

Trần Phong nhận viên đá liền cảm thấy một luồng năng lượng kì lạ chạy dọc thân thể, liên tục cường hóa, bổ sung khiến Chân khí, huyết khí, thể lực đều được tăng thêm một mảng lớn. Nhất là Tinh thần lực thì càng tăng lên với tốc độ kinh người, so với dùng Quan tưởng thuật cũng không kém.

“Cái này quá quí giá, cháu sợ...”

Hết chương 124

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.