Nam Việt Đế Vương

Chương 235: Chương 235




“Có vẻ hơi dễ dàng quá thì phải?

Trần Phong vừa chạy vừa nghĩ, trong lòng không khỏi lo lắng. Những con cháu thế gia như thế này thường sẽ có một ít bảo vật phòng thân, thậm chí là Linh Hộ đạo. Tuy nhiên lần này hắn đánh cướp quá đơn giản, thậm chí còn không mất giọt mồ hôi nào liền lấy được Cửu Long Đế Vương công vào tay.

“Hẳn là có chút nguyên do, biết đâu trong tối có cường giả âm thầm ra tay giúp ngươi?”

Khoai đậu lên vai hắn, hóa ra một bộ kinh văn rồi nói:

“Bỏ qua chuyện đó đi, trước hết chú tâm tu luyện Cửu Long Đế Vương công này đã. Mà ngươi cũng thật may, tên này mang trên mình ba cuốn, đủ để ngươi tu đến Chân Linh cảnh! Phối hợp với Long Tiên Thái Huyền kinh, cùng cảnh giới Linh lực của ngươi sẽ cực kì hùng hồn, chất lượng lại cao, dù là trong Thanh Long Giang tông này cũng có ít người theo kịp.”

Chủ ý của Khoai là để Trần Phong cùng tu hai môn Công pháp này, từ đó cảnh giới vững chắc. Nó thấy được Trần Phong trên Linh văn có thiên phú cực cao, thân lại mang Đế Long khí vận, tu luyện Cửu Long Đế Vương công cùng Long Tiên Thái Huyền Kinh chính là làm chơi ăn thật.

Bọn hắn chỉ cần vài chục phút liền chạy về phòng, sau đó Trần Phong bắt đầu bế quan tìm hiểu.

Cửu Long Đế Vương công tổng cộng có tám cuốn, đủ để tu từ võ giả đến Linh Vương cảnh giới. Giờ đây Trần Phong có được cuốn thứ ba, tuy vậy nó vẫn cực kì phức tạp, sử dụng đến ba bốn mươi loại Linh văn, cấu thành một bộ Linh công cao cấp khó gì sánh được.

“Trước hết cần khắc họa ra ba mươi tám cái Linh văn này, sau đó tổ hợp chúng. Khi tổ hợp xong thì sẽ kết nối lại, dung nhập vào Linh hồn thai.!

Trần Phong ngưng thần nhập trí, toàn lực tìm hiểu Linh văn.

Chuyện của Thanh Hà Hội hắn giao cho Ngọc Linh xử lí, khiến cho cô nàng cực kì tức giận, mắng hắn liên tục.

Mấy ngày tiếp theo tương đối yên bình, không ai đến gây sự với Thanh Hà hội, còn các vị cường giả Tôn cấp cũng ở lại bàn chuyện với Việt Vương, bởi vậy những thiếu niên trẻ tuổi cũng ở lại, ngày ngày so đấu, thể hiện bản thân.

“Việt Vương ban lệnh, tổ chức Tam Phủ thiên tài chiến, phần thưởng là một giọt Kim Long Huyết Huyền Linh cảnh!”

“Thanh Long tông chủ đồng thuận, ban thưởng một giọt Thanh Giang Linh dịch!”

“Lê Hoàng tộc, Lê Nguyên Lão, ban thưởng một gốc Tích Tuyết thảo!”

“Hải Thượng Các thưởng một thang Uẩn Linh!”

Tin tức vừa ra, cả thành Nghi An sôi trào, thế hệ trẻ tuổi bừng bừng chiến ý.

Mà lúc này Trần Phong rốt cục tu thành ba mươi tám đạo Linh văn cơ sở trong Cửu Long Đế Vương công, đem chúng dung nhập vào Linh hồn thai. Đồng thời hắn cũng hiểu rõ đường hành công của môn Linh công này, khiến cho việc vận dụng dần có tiến triển. Giờ đây Giao Long hình đã tiến hóa thành Kim Long hình thái, độ vững chắc cùng mạnh mẽ hơn xa trước.

Linh hồn thai giờ đã có hơn bốn mươi Linh văn, bởi vậy nói về độ vững chắc đã so bằng Chuyển Linh Nhị chuyển, chỉ cần Trần Phong có cảm ngộ liền có thể đột phá, tu thành Chuyển Linh cảnh nhị chuyển. Tuy nhiên hắn vẫn kiềm chế được, bởi nếu bây giờ đột phá sẽ khiến căn cơ thiếu vững chắc, sớm muộn sẽ sụp đổ.

Bởi vậy Trần Phong liền nghỉ xả hơi, đi ra khỏi phòng. Ngó sang phòng bên thì cửa hé mở, Nguyễn Tân đi đâu không rõ.

“Đi đến Thanh Hà hội vậy.”

Hắn rảo bước mà đi, trên đường thấy mọi người dường như bận rộn hơn, ai nấy đều lộ ra vẻ gấp gáp. Nhiều người còn đang trao đổi các loại thảo dược, thuốc thang,... thậm chí còn có mua bán Bảo khí, phi thường kì lạ.

Thanh Hà hội giờ đã bừng bừng sức sống, người trong Hội thực lực tăng nhiều. Dù sao khu đất mà Trần Phong chiếm được quá tốt, Linh khí dồi dào, cộng với việc có tài nguyên tu luyện nên ai nấy đều chăm lo, từ đó gặt hái thành quả. Giờ trong hội đã có thêm một Khai Huyệt cao thủ, Ngoại Cương cũng có thêm hai người, tuy không nhiều nhưng sớm muộn sẽ ảnh hưởng đến toàn cục.

Người trong Hội thấy hắn về thì ánh mắt lộ ra sự cuồng nhiệt, cực kì hâm mộ. Trần Phong giờ không chỉ là Hội trưởng mà còn là biểu tượng, là chỗ dựa cho cả Hội.

Trần Phong không chút kiêu ngạo, không tự mãn, thăm hỏi mỗi người, gần gũi khiến cho mỗi người đều cực kì thỏa mãn.

“Phiền mọi người rôì.”

Trần Phong cười xấu hổ, nhìn Ánh Nguyệt đang kiểm kê sổ sách, lại nhìn Đặng Chiến cùng Nguyễn Việt chăm lo cho các hội viên mà không khỏi chạnh lòng.

“Trần Phong, cậu có ý định tham gia Tam Phủ thiên tài chiến không?”

“Hẳn là có.”

Trần Phong vuốt vuốt cằm, vừa nghĩ vừa nói:

“Trong phần thưởng có một thứ tôi rất cần, chắc chắn phải đoạt vào tay. Hơn nữa Hội ta chuẩn bị mở rộng, cần có người đánh ra danh tiếng.”

Nguyễn Việt lúc này cũng ngừng tính toán, gõ gõ mặt bàn, nói:

“Cậu chắc là thành công? Lần này không chỉ có các thiên tài Tông ta mà những thiên tài của Hai Phủ kia cũng xuất hiện. Hơn nữa họ đều là thiên tài trong các thế lực, chỉ sợ...”

“Chắc chắn sẽ thành công.”

Trần Phong điềm nhiên đáp.

Mọi người đều chau mày không thôi, bởi bọn họ không biết Trần Phong lấy ra tự tin chiến thắng như vậy.

Trần Phong cũng không giải thích gì thêm, bắt đầu kiểm tra các loại sổ sách, xem xét tư liệu các hội viên. Hội giờ đã lên đến hơn tám mươi người, phần lớn đều là người đến từ Tây Phủ Tam thành bọn hắn. Chỉ có tầm hơn hai mươi người là người ngoài. Bọn hắn đa phần là con cháu nông thôn đến từ các làng phụ cận, trong thế hệ trẻ tuổi thì quả thật là nhân tài, nhưng thả vào Thanh Long Giang tông này chỉ là một tên quá mức bình thường, nếu không gọi là tầm thường. Bởi vậy chẳng có Hội nào đồng ý thu nhận bọn hắn, khiến cho họ nản lòng thoái chí, tu vi đình trệ. Nhiều người trong đó thậm chí gia nhập Tông được một năm rưỡi nhưng chỉ tu từ Nội Cương trung kì lên Nội Cương đỉnh cao, tốc độ so với mặt bằng chung là quá chậm.

Nhưng Thanh Hà hội vẫn thu nhận bọn hắn, cung cấp cho họ tài nguyên tu luyện, khiến cho họ như được tái sinh. Dù sao đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi vẫn luôn là hành động đáng quý, đáng nể.

“Những người này, một số đáng giá bồi dưỡng.”

Trần Phong gõ gõ mặt bàn, quay sang hỏi Ánh Nguyệt:

“Cậu có biết những người nào thiên phú khá tốt, bản thân lại chăm chỉ không?”

Ánh Nguyệt nghĩ ngợi hồi lâu rồi lục ra một đám tài liệu, đưa lại cho hắn:

“Đây, tổng cộng có năm người. Hai Ngoại Cương, ba Nội Cương. Thiên phú đều đạt đến Linh thể nhất tinh đỉnh cao, hơn nữa còn đóng góp không ít cho hội ta.”

“Cảm ơn cậu nhiều”

Trần Phong tiếp lấy đống tài liệu, đọc thật kĩ. Ánh mắt hắn không bỏ sót bất cứ thông tin nào, chốc chốc lại bóp trán suy nghĩ.

“Có vấn đề gì sao?”

“Có một chút, nhưng sẽ giải quyết được.”

Trần Phong thở ra một hơi, thả tập tài liệu xuống, rồi đột nhiên nói:

“Đi ăn không?”

Ánh Nguyệt nghe vậy thì không chút nghĩ ngợi, đáp:

“Đi!”

Hai người cùng cười khẽ, sau đó phi thân ra khỏi tòa nhà. Bọn hắn hướng ra ngoài thành, nơi đó có không ít hàng quán được dựng lên phục vụ các đệ tử Thanh Long Giang tông.

Bọn hắn chọn được một quán thịt nướng cảnh trí khá đẹp, bởi vậy liền dừng lại ăn. Quán nằm ngay bên dòng Thanh Long Giang, từ đây có thể cảm nhận được từng đám gió cuốn theo hơi nước phả vào mặt. Có thể thấy được trên sông từng ngư dân đang đánh bắt cá, có đôi người còn tế lên Bảo khí, cùng Thủy quái dưới nước đánh nhau chí tử. Cũng thấy được từng cái miếu nhỏ dựng bên sông, người dân ra đó cúng bái ngày đêm, cầu mong Linh giả phù hộ giúp bọn hắn chém giết Ma quái. Cũng nghe được những người phụ nữ hát từng điệu dân ca ví dặm, thanh âm trầm bổng theo tiếng sóng nước

“Cánh tượng thật khác quê ta.”

Ánh Nguyệt chống cằm nhìn ra nơi xa, cái đũa trong tay vung vẩy theo điệu hát của một người phụ nữ trẻ đang ru con.

Trần Phong cũng nhìn ra ngoài. Cảnh lúc này đã là chiều tà, trời hơi u tối, đượm buồn.

“Nhớ nhà sao?”

Trần Phong mỉm cười.

Ánh Nguyệt ừm một tiếng, đáp:

“Dù sao chưa từng rời xa cha mẹ, ông bà, bởi vậy có chút nhớ nhung.”

Trần Phong nghe vậy thì thở dài, gắp một miếng thịt lên ăn, nhớ lại thời thơ ấu. Tuổi thơ hắn cũng không tính là đẹp đẽ gì, nếu không muốn nói là đáng quên. Thẳng đến khi hắn gặp Tần Thiên thì mọi chuyện mới chuyển sang trang mới.

“Sau lần này cũng nên tìm một nhiệm vụ nào đó ở Tây Phủ, tiện thể về thăm nhà luôn.”

Trần Phong chống cằm suy nghĩ, đột nhiên Nhẫn không gian trên tay nóng rực lên, khiến da thịt hắn bỏng rát. Hắn hoảng hốt, Tinh thần lực lập tức dung nhập vào trong Nhẫn, theo đó hư ảnh của Tần Thiên hiện ra. Không hiểu sao lúc Trần Phong thấy hư ảnh này thì hắn cảm giác được một cỗ bất an mãnh liệt.

“Trần Phong, thời gian tới ta khó có thể chiếu cố được ngươi. Giờ hãy cầm hai lọ đan dược này, đi tìm hai người, một là Vũ gia Trưởng lão, người còn lại là Thanh Long tông chủ! Bọn hắn sẽ giúp ngươi đứng vững!”

Nói xong thì hư ảnh Tần Thiên ầm ầm phá toái, theo đó hai lọ đan dược từ trong Nhẫn không gian vọt ra, rơi vào tay hắn.

Pháp Thân đan.

Thanh Long đan.

Trên thân bình chỉ ghi mấy chữ như vậy, nhưng Trần Phong vẫn mơ hồ cảm nhận được sự khủng bố của những viên đan dược này.

“Sư phụ có chuyện gì, sao ngài ấy lại....”

Ánh Nguyệt hiển nhiên cũng phát hiện ra điều này, vuốt nhẹ Nguyệt Thạch trên cổ, chỉ thấy trên nó xuất hiện một vết nứt nhỏ. Bảo vật này là do Tần Thiên tăng cho cô nàng, nó không chỉ đơn giản là một viên Nguyệt thạch, nó còn ẩn chứa trong đó một phần Linh lực, một phân thân của Tần Thiên, có thể bảo đảm an toàn cho cô nàng

Lúc này, chỉ có cường giả Tôn cấp mới có thể phát hiện ở nơi xa xa ngoài Đông Hải, có một cỗ Linh lực khủng bố tập trung, theo đó không gian nứt vỡ, lôi đình hàng lâm, các loại dị tượng hiện thế. Mà có thể thấy được trong đó mơ hồ xuất hiện một cái Đại đỉnh rách nát, thủng bốn phương.

Hết chương 235

Chương này ngắn, hôm sau sẽ có chương bù!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.