“Lão tặc, dừng tay!”
Một cây Kim kiếm từ xa phóng tới, chém bay Côn bằng, sau đó Vũ gia Nguyên Lão Vũ Văn Sâm xuất hiện, bừng bừng lửa giận. Nhưng khi thấy ông lão kia chỉ còn Linh hồn thì ánh mắt nhìn Trần Phong kinh dị, quát hỏi:
“Chuyện gì xảy ra?”
“Thưa ngài, cháu đang tu luyện Linh thuật, lão già này đột nhiên nhảy ra đòi cướp lấy. Cháu không đồng ý, vậy là lão ta lập tức ra tay chém giết. Cháu không thể đứng yên chịu chết, bởi vậy phản kích.”
Vũ gia Nguyên Lão cau mày, nhìn về phía Côn Bằng mà hỏi:
“Có đúng hay không?”
“Còn quan trọng sao? Thứ chó chết kia dám đánh giết thân thể ta, ta phải giết nó!”
Côn Bằng phun ra một dòng sông màu đỏ rực, bên trong từng loại Linh hỏa ngưng tụ mà thành. Nó vỗ cánh đạp trên mặt sông, quanh thân ngưng tụ ra một cây Hỏa kiếm, một thoáng liền chém tới.
“Ngu xuẩn.”
Vũ Văn Sâm hừ lạnh, một ngón tay ấn ra phá vỡ Hỏa Kiếm:
“Ta trước đây xem ngươi cùng thời với cha ta nên không giết ngươi, lại còn cho ngươi là trọng địa của gia tộc. Nhưng giờ cháu rể ta đang tu luyện mà ngươi cũng đến gây chuyện, thật xem ta không ra gì sao?”
Ông ta nói đến đây thì hai mắt băng hàn, trong tay ngưng tụ Kiếm tơ, là Linh lực ngưng tụ thành Kiếm tơ. Vút một tiếng liền trói Côn Bằng lại, không cho nó có cơ hội đào thoát.
“Không, thả ta ra, ta không muốn tiến vào nơi đó. A.a.a.a.a.”
Lão còn chưa nói xong thì Vũ gia Nguyên Lão đã phất tay, đưa hắn ra ngoài Long mạch này.
Trên bầu trời Vũ gia lúc này xuất hiện một cánh cổng to lớn, theo đó một bàn tay thò ra, không nói không rằng liền đem Côn Bằng bắt lấy nhét vào trong cánh cổng, sau đó rất nhanh rời đi.
“Nếu ngươi không làm ra điều này thì có lẽ ta sẽ tổ chức một buổi tế lễ, để con cháu trong gia tộc cúng bái vì ngươi. Sau đó Linh hồn ngươi sẽ đường hoàng tiến nhập vào Linh Hồn giới, trở thành một trong các lão tổ của Vũ gia ta. Đáng tiếc, nay lại để Thủ Hộ Giả đến tận đây bắt đi,....”
Lão ngửa đầu nhìn lên mà thở dài. Lúc này một ông lão còn lại cười nhẹ:
“Vẫn quyết đoán như vậy. Ngươi năm đó tranh đoạt được vị trí gia chủ quả nhiên không phải chuyện vừa.”
Nói rồi lão ta rủ đầu xuống, tựa như một cái xác khô.
Vũ gia Nguyên Lão thở nhẹ ra, lại hỏi Trần Phong:
“Cháu không sao chứ?”
“May có ngài đến kịp, nếu không đã lành ít dữ nhiều.”
Nghe hắn nói vậy thì ông ta cũng yên lòng phần nào. Trần Phong bây giờ thân phận quá đặc biệt, hơn nữa ông ta còn chịu hơn của hắn, dù chuyện gì đi nữa ông ta cũng phải trả ơn này.
“Chuyện này là do ta không cẩn thận. Thôi được, ta sẽ dành ra một ngày dốc sức chỉ bảo cháu Kim Linh Kiếm Vũ trận.”
Trần Phong nghe vậy thì mừng rỡ, đáp:
“Vậy thì còn gì bằng?”
Vậy là trong suốt cả ngày hôm đó Vũ gia Nguyên Lão chỉ bảo hắn rất tận tình, đem cả những hiểu biết của mình cùng các đời trước Vũ gia truyền thụ cho hắn, nhờ đó hắn đạt được rất nhiều lợi ích. Dù sao Kim Linh Kiếm Vũ trận vốn gốc là một Dung Linh cảnh Kiếm trận, cực kì phức tạp, muốn Trần Phong hiểu trong ngày một ngày hai là rất khó khăn, ít nhất phải là vài tuần thậm chí một tháng mới được.
Nhưng có sự dẫn dắt của Vũ Gia Nguyên Lão thì hắn nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bởi vậy chỉ cần một ngày hắn đã sơ sơ vận dụng được, uy lực không hề tầm thường.
Một ngày sau ông ta rời đi, mà Trần Phong vẫn ở lại thêm một tuần nữa, đem quyển nhất hoàn toàn tu thành, quyển thứ hai cũng tu đến phần thứ ba.
Chuyển Linh tam chuyển, tu thành.
Linh lực cùng Khí thuật của hắn vì thế mà bạo tăng thêm mấy lần, Linh văn cơ sở cũng được ngưng luyện thêm năm sáu cái.
Đông Sơn Thần Trống cũng bị hắn phác họa rõ nét hơn, uy năng cũng tăng lên một đoạn lớn. Đồng thời hắn cũng tìm hiểu ra một phần của Linh Quang Kim Quy Thần Nỗ, tuy nhiên chỉ là ngưng tụ ra một mũi tên mà thôi. Nhưng nếu kẻ nào dám xem thường mũi tên này thì hắn thảm rồi, bởi nó hoàn toàn bắn xuyên được Bảo Khí cấp năm! Dù là Chuyển Linh binh cũng không đỡ được mấy mũi sẽ bị xuyên thủng.
“Ma Thành bạo động rồi. Mau đi đi, thiếu niên.”
Giọng Vũ gia Nguyên lão truyền ra, mà theo đó Trần Phong bị một luồng Linh lực nắm lấy, đem hắn đưa ra khỏi tòa Long Mạch này.
Trần Phong chào tạm biệt lão rồi nhanh chóng trở về. Lúc này bang chiến đã kết thúc, các hội không được phép chinh phạt lẫn nhau nữa, bởi vậy cảnh tượng rất yên bình.
Hắn vừa về Hội thì nhận được tin Ma Thành bạo động, Ma hồn triều bắt đầu xuất hiện. Các đại thế lực đã cho nhân lực của mình xuất kích, đồng thời yêu cầu các thiếu niên trẻ tuổi đi rèn luyện, giới hạn là Khai Huyệt cảnh cao thủ. Nếu ai dưới cảnh giới này thì không được đi, bởi nó vô cùng nguy hiểm.
“Có thông tin về vụ này không?”
“Đã thu thập được không ít, cậu đọc xem.”
Ánh Nguyệt đưa cho hắn cái thẻ bài, hắn sau khi đọc một lúc thì khẽ cau mày, nói:
“Hai ngày nữa là đi luôn? Sớm như vậy?”
“Nghe đồn lần này bạo động lớn hơn bình thường không ít, bởi vậy có chút cấp bách.”
Nói xong cô nàng bước lại gần hắn, vuốt nhẹ lên cái thẻ bài. Lập tức một đám hình chiếu hiện ra, hóa thành một cuốn sách.
“Các vị Linh giả cũng truyền xuống quyển tâm pháp này, nói là thứ để có thể an toàn trong Ma thành. Ở đó nghe đồn Ma khí lan tràn, nếu tâm tính không đủ vững chắc sẽ hóa thành ma!”
Trần Phong cũng nghe qua điều này, bèn gật đầu, lại đọc cuốn tâm pháp kia. Nó tên là Thanh Tâm quyết, cũng không quá dài, chỉ tầm tám trang, trong đó chỉ cần chú ý cách vận hành Cương khí cùng niệm một câu Phạn ngữ là được. Bởi vì nó xuất thân từ Phật môn, có hiệu quả loại trừ ma tính, thanh lọc tâm hồn rất tốt.
Trần Phong chỉ cần vài chục phút liền đem chúng học thuộc lòng, lúc này mới ngẩng đầu lên, hỏi:
“Cậu đột phá rồi?”
“Ừ.”
Ánh Nguyệt cười tươi như hoa, nhẹ nhàng vuốt mái tóc rồi nói:
“Sau vụ Bão Linh khí kia thì tôi cũng nhận được không ít chỗ tốt, từ đó đột phá Khai Huyệt. Thanh Tâm quyết tôi cũng đã tu tốt, bởi vậy...”
Ánh mắt cô nàng lộ rõ vẻ hứng thú, nhìn chăm chú hắn.
“Vậy thì đi thôi.” Hắn cười đáp.
Hai ngày sau, bên ngoài thành Nghi An.
Nơi đây giờ tập trung đến gần năm ngàn người, tất cả đều là Khai Huyệt cảnh trở lên, Chuyển Linh trong đó cũng đến gần ngàn người!
“Sao đông như vậy?” Trần Phong cực kì kinh ngạc, một hội như Thiên Thanh Hội cũng chỉ có gần chục Chuyển Linh, sao ở đây lại có đến tận hơn ngàn cái?
“Cậu ngốc vậy?”
Ngọc Linh bước lại cạnh hắn, cười đáp:
“Có phải ai cũng gia nhập vào bang hội đâu? Hơn nữa còn thành Hợp Châu nói về số lượng người còn đông đúc hơn thành Nghi An ta mấy lần! Từng này người là ít đấy, sau này vào Quân Vệ Giới cậu mới biết thế nào là kinh khủng!”
“Quân Vệ Giới? Khủng lắm sao?”
“Chứ còn gì nữa.” Ngọc Linh khẽ nâng cái đầu lên mà nói:
“Nơi đó dù là Huyễn Linh cảnh cũng nhiều đến cả mấy vạn!
“Cả mấy vạn Huyễn Linh cảnh?”
Trần Phong há hốc mồm, mặt nghệt ra. Nhớ lại thành Minh Dương to như vậy nhưng cũng chỉ có gần hai mươi cái Linh giả, thế mới biết Thanh Long Giang tông cường đại hơn xa hắn biết.
“Ổn định, chuẩn bị lên đường!”
Một vị Linh giả quát lớn, Linh lực dung nhập vào âm thanh khiến nó khuếch tán ra xung quanh, vang vọng cả quảng trường. Nhờ đó mà đám đông cũng yên tĩnh lại, từng người từng người quay trở về vị trí.
“Các ngươi hãy nghe cho kĩ một lần nữa. Ma Thành không phải là nơi để vui chơi, mà là nơi để rèn luyện. Hàng năm vẫn có vài chục thậm chí vài trăm người chết ở đó, hoặc vì tà ma quỷ quái, hoặc vì không khống chế nổi tâm ma, vì thế mà biến thành quỷ! Còn có những tên tán tu, bọn hắn rất âm hiểu xảo trá, từng có sự việc nam đệ tử bị cướp đoạt giết hại dã man, nữ đệ bị lừa gạt, cưỡng hiếp đến chết!”
“Trong mắt bọn hắn, các ngươi giống như một đám dê béo chờ bị làm thịt, bởi vậy hãy cẩn thận.”
“Còn bây giờ, xuất phát!”
Ầm ầm
Từng cái Phi thuyền xuất hiện, tổng cộng có năm cái, mỗi cái sức chứa lên đến một ngàn người! Nói như vậy liền biết độ khổng lồ của những Phi Thuyền này.
Trần Phong cùng Ngọc Linh, Linh Nhi, Ánh Nguyệt đi lên chung một cái. Mà thật trùng hợp, Phạm Việt cùng Lê Bá Long hai tên này cũng chạy đến đây, đi sau là Đỗ Tuyết Lan cùng một thiếu nữ. Thiếu nữ là Lê Thị Đào, tóc ngắn, dáng người nhỏ nhắn, trên mặt đeo một cái kính dày cộp, bộ dáng tương đối dễ thương.
Mà cô nàng không ngờ lại là bạn gái Lê Bá Long, thật sự khó tin!
“Quả thật không thể xem thường bất kì kẻ nào, tên kia trông vậy mà giỏi thật.”
Lúc này Hồ Thị Hương cùng Trần Lục đã chạy đến cạnh bọn hắn. Hương thì rất vui vẻ cười nói, còn Trần Lục thì hơi thiếu thân thiện, dù sao hắn ăn đòn của Trần Phong hơi nhiều.
“Đi thôi!”
Trần Phong vừa bước lên Phi thuyền thì đột nhiên một cái gì đó ép sát người mình, nhìn lại là một cô bé mặc quần áo trùm kín, ôm chặt eo hắn không buông.
“Khụ khụ, em gái, có chuyện gì sao?”
Trần Phong muốn đẩy cô bé ra nhưng cô bé cứ giữ chặt, không tách ra hắn dù chỉ một chút.
“Trần Phong, ngươi mới là thiên tài ấy. Đứng yên cũng có gái theo, ha ha ha.”
Lê Bá Long cười vang, sau đó nắm tay Lê Thị Đào chạy lên Phi thuyền.
“Suỵt.”
Nghe tiếng nói này Trần Phong liền tỉnh ra, sau đó thản nhiên bước lên Phi thuyền. Lúc này cô bé mới cởi mũ trùm ra, một khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương hiện ra, cười ngọt ngào:
“Hì hì, mãi mới trốn được. Cha em cứ bắt em ở nhà mãi cơ.”
Nói rồi cô bé cởi lớp áo ngoài ra, để lộ một bộ váy hồng, phối hợp với cơ thể nhỏ nhắn ấy quả thực là tuyệt mĩ.
“Khụ khụ.”
Trần Phong vờ ho khan, quay mặt đi để tránh cô bé thấy khuôn mặt đang đỏ của mình rồi nói:
“Đi thôi, mọi người đang chờ đấy.”
Hắn bằng một cách vô tình( hoặc cố tình) lại nắm lấy bàn tay của Hà My sau đó cùng cô bé bước đi. Cô bé hơi chút rụt rè, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng ngọt ngào khó tả nổi.
“Minh đã trái lời cha, lẻn trốn ra ngoài....nhưng sao thật kích thích.”
Hai người bọn hắn rất nhanh đã đuổi theo nhóm Ngọc Linh Ánh Nguyệt, đến chỗ ngồi của mình.
“Xuất phát!”
Tiếng vị Linh giả lúc nãy vang lên, theo đó năm con thuyền ầm ầm bay lên, phá không mà đi. Theo đó từng tòa trận pháp hiện ra, Linh văn chi chít, đem trọng lực cùng lực cản của không khí hết thảy quét sạch, khiến Phi thuyền tốc độ ngày càng nhanh, đã có thể sánh với Chân Linh cảnh Linh giả.
“Thời gian di chuyển tổng cộng là một tiếng, bởi vậy mọi người có thể thoải mái làm việc, miễn đừng ảnh hưởng đến người khác.”
Theo câu nói này thì mặt sàn, trần tàu cùng tường bốn bên đột nhiên vô hình, theo đó bọn hắn có thể nhìn quang cảnh bên ngoài.
“Đẹp quá.”
Phi thuyền đang ở độ cao một ngàn mét so với mặt đất, bởi vậy bọn hắn có thể đem mọi thứ thu vào đáy mắt. Từ những cánh đồng ruộng mênh mông, những cánh rừng xanh ngát, lại đến từng dãy núi trập trùng, thỉnh thoảng lại có một vài đầu Yêu Thú từ trong đó thò ra, định tấn công Phi thuyền. Chỉ tiếc là trên thuyền có trang bị Linh Quang Pháo, chỉ một khẩu thôi cũng đủ xóa sổ bọn chúng.
Bọn hắn lại thấy được thành thị của nhân loại, người đông như kiến, thỉnh thoảng lại có một số kẻ tiếp cận phi thuyền chào bán các mặt hàng, các loại Linh dịch, Bảo khí, Linh bảo...v.v. Nhưng vì bảo vệ nhóm người bọn hắn cũng như là ổn định lộ trình nên những kẻ này đã bị đuổi ra xa xa.
Bọn hắn lại thấy được ở phía Đông là Đông Hải, nước xanh ngắt một màu. Có không ít Thuyền đang đánh bắt các loại Hải san, thỉnh thoảng lại phải tế lên bảo vật vận dụng Linh thuật để chiến đấu với Hải Yêu, phi thường đặc sắc.
“Gần đến rồi!!!”
Hết chương 252