Đấy là đám Ma Cẩu đã bị bọn hắn tiêu diệt sạch sẽ, nếu không thì cảnh tượng còn khủng bố hơn biết bao nhiêu lần.
“Thật đáng sợ.”
Linh Nhi thì thào, nhẹ nhàng bước lại bên cạnh Trần Phong rồi túm vạt áo hắn. Trần Phong nhẹ nhàng vỗ đầu cô bé, nói nhỏ nhẹ:
“Không sao đâu.”
Linh Nhi ngước mắt lên nhìn, thấy ánh mắt đầy tự tin của hắn thì cũng nhẹ nhõm, thì thầm:
“Em vẫn dò ra quanh đây có mấy thứ dơ bẩn nữa anh ạ. Có lẽ một ít Ma quái lúc nãy còn chưa kịp xông ra.”
“Hiểu rồi!”
Trần Phong búng ngón tay, Kiếm quang chém xuyên một bức tường, theo đó tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.
“Còn có quỷ vật, mọi người cẩn thận!”
Phùng Lập hét lên trước đầu tiên, mà gã cũng không sai, bởi lúc này từng con Ma Đao xuất hiện, thân thể cao gầy đến hai mét, hai tay Ma khí ngưng tụ thành đao. Chúng tổng cộng có hơn ba mươi con, nhưng độ nguy hiểm thì so với đám Ma Cẩu còn muốn cao hơn!
Một con từ trên ngôi nhà ba tầng đánh xuống, nhắm thẳng đến một người da đen. Gã hét lên một tiếng, hai tay không ngờ chộp lấy hai thanh đao, vận lực bẻ gãy! Sau đó gã nhảy lên, dùng đầu chấn vỡ thân thể nó.
“Thân thể thật mạnh!”
Trần Phong hít sâu một hơi, hai người này thân thể đã sánh ngang Chuyển Linh binh, mỗi quyền đánh ra có thể sánh với Chuyển Linh lục chuyển thất chuyển Linh giả dốc toàn lực rồi.
“Anh Phong, chú ý mấy người da trắng kia kìa.”
Hà My kéo tay hắn, nói nhỏ:
“Bọn họ chiến đấu khá chuẩn xác đấy.”
Trần Phong nhìn qua, chỉ thấy một người mặc giáp trụ sáng ngời, tay cầm khiên, một tay khác lại cầm thanh kiếm hai lưỡi. Đó đều là bảo vật không tồi, có lẽ đều sánh ngang với Chuyển Linh binh.
Gã đang giao chiến với một Ma Đao hình thể cao lớn hơn bình thường hai ba lần, Ma khí cũng nồng đậm hơn không ít, có lẽ cũng là tồn tại cao cấp bên trong đám Ma Đao. Nó vung vẩy hai thanh đao, chẳng cần bất luận võ kỹ kiếm kỹ gì, cứ vậy mà chém xuống!
Người kia nâng khiên lên đón đỡ, sau đó vận lực đẩy nó bay đi, đồng thời khẽ điểm mũi kiếm, theo đó một cột lửa hừng hực tỏa ra, hóa thành một cơn lốc xoáy xuyên thân thể Ma Đao.
“Anh thấy không, người kia Ma Pháp lực chắc cũng chỉ hơn anh một chút xíu, nhưng chiêu đó lại có thể đánh chết một Ma Đao sánh ngang Chuyển Linh Bát Chuyển!”
Trần Phong hiển nhiên cũng nhận ra điều đó. Một chiêu đâm của tên kia trông có vẻ đơn giản nhưng việc sử dụng năng lượng lại rất phức tạp. Nhờ vào Âu Lạc Thần nhãn mà Trần Phong đã nhìn ra được, đầu tiên gã ngưng tụ Ma Pháp lực, chạy dọc theo Ma Pháp Mạch đến bàn tay, sau đó hóa thành Ma Pháp thuật. Lúc này Khí trong cơ thể gã sẽ phối hợp với Ma Pháp thuật này tạo ra một đòn công kích chí mạng, uy lực cực cao!
Trần Phong nghiền ngẫm hồi lâu, đột nhiên hai ngón tay khép lại, sau đó đâm ra! Theo đó một luồng khí hình xoắn ốc được tạo thành, đem một tên Ma Đao xuyên thủng đầu!
“Phong trảm!”
Hắn chia hai phần ý thức, một điều khiển Ma Pháp lực hóa thành Phong hệ Ma Pháp, một phần ý thức điều khiển Cương Khí, hóa ra Kim Canh Kiếm Khí!
Xoẹt!
Một luồng Kiếm khí bá đạo, dài đến hơn ba mét từ trong bàn tay hắn phóng ra, đi đến đâu Ma Đao bị cắt làm đôi đến đó, dù là những thanh đao kia cũng bị cắt ra làm mấy mảnh!
“Được rồi!”
Hắn mừng thầm, tuy nhiên khi cảm thấy Ma Pháp lực trong cơ thể giảm đi phân nửa thì cau mày, nghĩ thầm:
“Ma Pháp ta vẫn còn ở cấp độ quá thấp, còn xa mới đủ để tiêu xài. Vậy thì những chiêu này sẽ giống như tuyệt chiêu, chỉ khi quyết chiến một trận thắng bại mới dùng.”
Hắn nhìn ra xung quanh, chỉ thấy Ma Đao đã bị chém giết hầu hết, chỉ còn lại đôi con có thân hình to lớn, thực lực mạnh mẽ mới miễn cưỡng đứng vững. Mà chúng cũng sớm muộn sẽ bị chém giết, dù sao nhóm người Phùng Lập cũng không phải là dạng vừa.
“Lưu tinh!”
Một tên hiệp sĩ gào lên, một kiếm đâm thẳng lên trời, sau đó diễn hóa ra một bầu trời sao. Từng ngôi sao rung động liên hồi rồi bắt đầu rơi xuống, hóa thành từng vầng lửa đỏ rực, nhắm đến đám Ma Đao còn sót lại kia.
Kết thúc!
Trần Phong phủi tay, thở ra một hơi. rốt cục Ma quái trong khu vực này cũng hết, giờ đây bọn hắn có thể tùy tiện thám hiểm, biết đâu lại tìm kiếm được bảo vật của các cường giả thế hệ trước?
“Ồ, thật may quá. Nơi đây chẳng còn chút yêu ma quỷ quái nào cả!”
Một đám mười bảy mười tám người không biết từ xó nào chui ra, độ tuổi đều tầm gần ba mươi, có lẽ là một đám lính đánh thuê hoặc là Thợ săn ma quỷ.
“Mọi người, đi sát nhau!”
Trần Phong truyền âm cho mọi người, đồng thời bước lên trước chào hỏi:
“Yo, xin chào, chúng ta có thể làm quen không?”
“Đương nhiên rồi!”
Một gã bận comle bước ra, nở một nụ cười mà nói:
“Chúng ta là Diệt Ma Đoàn phân hội số 1. Không biết các em là người thế lực nào đây? Ta ten là Nguyễn Bá, rất hân hạnh được gặp mặt”
“Thanh Long Giang tông, Trần Phong.”
“Lâm Hà Tông, Phùng Lập.”
“Ồ, ra đều là đệ tử các tông môn, thật hân hạnh được gặp mặt đấy.”
Gã cười hì hì, vỗ vỗ tay mà nói:
“Được rồi, anh nói thế này nhé. Thị trấn này cũng khá rộng, hơn nữa có lẽ đã bị tìm kiếm qua. Giờ ba nhóm chúng ta cũng nhau làm việc, biết đâu tìm được tài phú của một Linh giả rồi chia nhau cũng không muộn.”
“Đồng ý!”
Trần Phong lập tức gậy đầu đồng ý, vẻ mặt lộ ra sự tham tài hoàn hảo. Mà những người còn lại cũng không có chút khác biệt, đồng thời hoan hô vui sướng, liên tục bàn luận xem sẽ có những tài sản gì.
“Một lũ trẻ ranh chưa từng vào đời mà thôi. Ha ha ha, tùy thời có thể xử lí. Tuy nhiên đám người Phùng Lập kia thì có chút khó chơi....”
Nguyễn Bá cười ranh mãnh, lại quay sang nói với Phùng Lập:
“Sao, chú em thấy thế nào?”
“Cũng được.” Phùng Lập thì có hơi e ngại, dù sao ở đây hiểm ác, việc các đội nhóm chém giết nhau rất thường xuyên xảy ra.
“Được rồi, vậy thì cho phép anh giới thiệu chút nhé.” Nguyễn Bá chỉ từng người, giới thiệu tên bọn hắn. Bọn hắn cảnh giới cũng không cao, đã ba mươi nhưng chỉ là Chuyển Linh tam chuyển tứ chuyển, chỉ vài người là Ngũ chuyển Lục chuyển.
Tên nào tên nấy đều nở nụ cười hiền lành, tuy nhiên lúc ánh nắt lướt qua Ánh Nguyệt Ngọc Linh Tuyết Lan thì lập tức lộ ra vẻ dâm tà, một đám tiến lại hỏi chuyện.
Đặc biệt có hai tên hình như sở thích đặc thù, lại hỏi chuyện Hà My cùng Linh Nhi, bộ dáng tựa như “cá vàng thúc thúc.”
“Oa, đẹp thật đấy!”
Ngọc Linh cầm lấy một chuỗi ngọc lưu ly, cười hạnh phúc.
“En thích không? Nó là chuỗi ngọc anh lấy được từ trong một gian hàng cổ, nghe đồn trước đây chỉ có công nương quý phi mới được dùng!”
“Em thật sự có thể lấy nó? Cảm ơn anh nhiều nhé!”
Ngọc Linh nói đoạn liền đem chuỗi ngọc thu vào Nhẫn không gian, lại quay sang nói cười với một tên khác. Gã cũng không tránh khỏi bị cô nàng dụ hoặc, lại móc ra một cái nhẫn, sau đó cũng bị Ngọc Linh thu đi.
Ánh Nguyệt thì ít người chú tâm đến hơn nhưng cũng nhận được năm sáu món Bảo vật, khiến cô nàng cũng không khỏi mỉm cười sung sướng, khiến mấy tên kia ngơ ngác không thôi.
“Sao em không đeo vào đi, mỹ nữ như em mà đeo vào chỉ sợ tiên nữ trên chín tầng trời cũng phải thẹn không bằng.”
Một tên cười hắc hắc, nói với Ngọc Linh như vậy. Đúng lúc này thì Trần Phong tiến tới, vỗ vào vai cô nàng:
“Cứ đeo đi, hợp với cậu lắm đấy!”
Nghe hắn nói vậy thì Ngọc Linh liền đeo vào. Cái vòng cổ này quả thật rất đẹp, tản mát ra từng đợt sóng màu hồng dịu.
Mà theo đó ánh mắt Ngọc Linh hơi chút ngơ ngác, một lúc sau thì chuyển sang màu hồng phấn rồi trở lại bình thường.
“Đẹp thật.”
Trần Phong buông tay khỏi vai cô nàng rồi tiến về phía Ánh Nguyệt, Nguyễn Thị Đào, Hà My, Linh Nhi, Tuyết Lan, đều khuyên họ đeo vòng cổ vòng tay vào.
Ở nhóm Phùng Lập cũng có hai thiếu nữ Ma Pháp sư, một thiếu nữ là hiệp sĩ cũng được tặng quà. Tuy nhiên Phùng Lập lại tìm cách ngăn cản, không cho họ đeo vòng cổ vào khiến những người kia vô cùng tức giận, suýt chút nữa đã xảy ra xô xát.
Bọn hắn phải mất một lúc mới ổn định được nội bộ, sau đó bắt đầu tập trung tìm kiếm Bảo vật. Nơi đây là một thị trấn ở ngoài rìa, sớm đã bị những người đi trước tẩy sạch, muốn tìm được bảo vật là cực kì khó khăn. cùng lắm là tìm được một vài món Bảo khí, tuy nhiên chỉ là cấp một cấp hai, hơn nữa bị Ma Khí ô nhiễm nặng nề, so với sắt vụn cũng không khác hơn bao nhiêu.
Linh dược, đan dược, dược dịch cũng không còn lại một mống, khiến cho người ta càng thêm giận sôi là những căn hầm cũng bị chúng đào móc lên, khiến nay chẳng còn lại thứ gì.
Một cái thị trấn chết.
Nguyễn Bá thở dài, nói:
“Chúng ta đến đây không thể nào rời đi tay không được, đúng không mọi người.”
Trần Phong nghe vậy thì gật đầu liên hồi, đáp:
“Nhưng nơi đây không còn chút tài phú nào thì chúng ta phải làm sao đây?”
“Thì bây giờ các ngươi để lại toàn bộ tài sản cho ta, vậy là ta sẽ không rời đi tay không rồi, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Trần Phong mỉm cười, đột nhiên dưới nách mọc thêm hai cánh tay, hai mươi đạo Kiếm khí tung hoành, lập tức chém một tên thành thịt vụn!
“Ngươi biết đọc ý nghĩ người khác hay sao, nói câu nào đúng câu đấy. Chậc châc.!”
Sau lưng hắn ngưng tụ ra một cái Kim Long thủ, lập tức bóp vỡ đầu một tên khác.
“Thiếu niên thời nay thật nghịch ngợm. Ha ha, các em. Giết nó cho ta!”
Gã lùi về bên cạnh Ngọc Linh, vỗ vai cô nàng mà nói:
“Đồ của bọn ta dễ cầm như vậy sao? Giờ các ngươi là nô...”
Gã còn chưa nói xong thì một đạo Kiếm tơ đã đâm tới, xuyên thủng mi tâm gã. Mà hai tên khác cũng không kịp phản ứng, bị chém giết tại chỗ.
“Lũ nhóc này...”
Gã ánh mắt ảm đạm, nhìn Phạm Việt Kiếm ý bùng nổ chém chết một tên khác, Lê Bá Long đấm sụp lồng ngực một tên nữa, Ánh Nguyệt cùng Linh Nhi cắt đứt cổ một gã khác.
“...thật đáng sợ.”
Nguyễn Bá ngã khụy xuống, máu từ mi tâm chảy ra ồ ồ, sau đó bị mặt đất hấp thu sạch sẽ.
Hết chương 256