“Đã đủ chưa? Nếu đủ rồi thì tập trung đến chỗ đóng quân đi. Có chuyện rồi.”
Ngọc Linh từ nơi xa xa chậm rãi đi tới, ánh mắt khó chịu nhìn đôi nam nữ đang thân mật bên dưới. Trần Phong thấy vậy thì ho khan, đáp:
“Đủ rồi. Không nên để mọi người chờ lâu, chúng ta đi thôi!”
Hắn cười ha hả, mà Ánh Nguyệt thì hơi chút xấu hổ, trên mặt hiện lên một rặng mây đỏ, bởi vậy lập tức chạy trước, thoáng chốc đã mất hút.
Ngọc Linh lướt bên cạnh Trần Phong, ghe tai hắn mà nói nhẹ:
“Thấy rồi nhé, cái đồ trăng hoa này.”
Nói rồi cô nàng nhéo hông hắn một cái, sau đó cũng nhanh chóng rời đi, để Trần Phong đau đầu không thôi.
“Hình như nghe theo cái thằng Khoai này là một điều sai lầm của ta thì phải???”
Lúc này, ở khu vực nghỉ ngơi.
Một tên Hiệp sĩ tên Vương Diệp lấy ra một tấm thẻ, nhanh chóng truyền Khí vào đó, hóa ra một tấm bàn đồ.
“Theo thông tin tôi nhận được thì cách chúng ta năm cây số về phía Tây có một tòa Thị Xã, nơi đó có một tòa Linh Bảo Giới. Và nó đang mở ra!”
Nghe vậy tất cả mọi người lập tức kích động, Linh Bảo giới, nơi chứa biết bao tài nguyên tài phú, thậm chí cả truyền thừa của Linh giả!
“Còn chưa kể đến việc tòa Linh bảo giới này nửa năm mới mở một lần, bởi vậy còn rất nhiều tài phú còn chưa được khai quật, nếu chúng ta không nhanh chóng lên đường thì sẽ không kịp mất!”
Nói xong gã lập tức đứng lên, chỉnh lại hành lí. Mọi người cũng không có chút chậm trễ, nhanh chóng lên đường. Năm cây số với người thường có lẽ hơi xa, nhưng với người luyện võ như bọn hắn mà nói thì chỉ như một bữa ăn sáng mà thôi, thật quá nhẹ nhàng.
Bọn hắn vừa khởi hành được một lúc thì phát hiện một nhóm mười người, nhìn qua có lẽ là người của tông môn nào đó. Bọn hắn thực lực cực kì cường đại, trong đó phải kể đến ông lão cầm đầu, Chuyển Linh Cửu Chuyển đại cao thủ! Lão chỉ còn kém một bước nữa là tu thành Linh giả, bởi vậy chiến lực khủng bố, mỗi chiêu đánh ra có thể diệt sát một mảng lớn ma hồn, bảo vệ cho những người trẻ tuổi xung quanh.
“Bọn hắn là người của Nhất Võ môn, một trong năm thế lực xung quanh đây. Những người kia hẳn là thiếu niên thiên tài trong môn phái, đưa đến đây rèn luyện.”
Vương Diệp cười nói với Trần Phong:
“Nam Việt quốc thật sự khác lạ, đi đâu cũng thấy mô hình thế lực kiểu Tông Môn thế này.”
“Thế ở Hỏa Vân Quốc có gì khác sao?”
Câu nói của gã đã khơi dậy niềm hứng thú của Trần Phong. Hỏa Vân quốc Linh đạo kém hơn so với Ma Pháp, bởi vậy thế lực nơi đó chắc chắn không thể giống.
“Ở Hỏa Vân quốc chúng tôi thì lấy Hỏa Vân Thánh Điện cùng Địa Mẫu Thánh Cung là cao nhất, dưới nữa là Hoàng thất cùng các Công tước, Bá tước,.... Ngoài ra cũng có các Lãnh chúa, Thành chủ thống trị một vùng. Tông môn ở đó cũng không nhiều, chủ yếu tập trung ở khu vực phía Đông, nghe đồn là người theo Linh Đạo xây dựng.”
“Nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm một kiểu thế lực nữa, gọi là Tập Đoàn. Bọn hắn lúc trước cũng chỉ chuyên về tài chính, buôn bán. Nhưng giờ thì đã khác.”
Nói đến đây mặt Vương Diệp hơi chút buồn bã, thở dài mà nói:
“Bọn hắn giờ đây đã đủ mạnh, muốn nắm quyền lực trong tay, bởi vậy gây ra chiến tranh. Giờ Hỏa Vân quốc đang xảy ra chiến loạn, bởi vậy chúng tôi mới sang đây tránh né...”
Giọng hắn hơi chút bi thương, lại mang theo vẻ xấu hổ, hiển nhiên vẫn tự trách về việc rời xa cố hương, bỏ lại đồng bào để chạy trốn.
Trần Phong cũng mơ hồ đoán ra cái gì đó, bởi vậy vỗ vai gã, cười nói:
“Đừng nghĩ nhiều quá. Cứ ở lại Nam Việt quốc, tu luyện lên cảnh giới thật cao rồi về cứu lấy Hỏa Vân quốc. Chứ nếu cậu ở lại thì chỉ có chết mà thôi.”
“Ừ, cậu nói đúng.”
Sắc mặt gã lúc này mới đỡ hơn nhiều, lại lên đường tiếp tục di chuyển. Bọn hắn gặp thêm ba bốn nhóm người, thực lực cao tuyệt, đều là Chuyển Linh lục chuyển thất chuyển, thậm chí còn thấy một vị Linh giả, hóa thành một cột sáng xé tan bầu trời tối tăm của vùng đất này, để lại một vệt sáng tựa như sao băng.
“Lần này xem ra có chút nguy hiểm.”
Trên đường đi bọn hắn cũng gặp không ít tổ đội nữa, số lượng phải đến hơn chục nhóm, tất cả đều cùng một chỗ. Thỉnh thoảng lại gặp một vài trận chiến đấu kịch liệt, người chết không ít.
Sau khoảng hai giờ đồng hồ thì bọn hân rốt cục đến nơi, chỉ thấy nơi xa xa là một tòa thị xã rộng lớn, mà ở trung tâm là một tòa Linh Bảo giới đứng sừng sững.
“A di đà phật!”
Phía trước đột nhiên Phật Quang sáng rực, theo đó một hư ảnh Phật Đà hiện ra, phía dưới là một lão Hòa thượng già nua, râu tóc bạc trắng. Xung quanh ông ta không có lấy một chút Ma Khí, hiển nhiên thực lực cực kì khủng bố.
“Sư cụ!”
Trần Phong cùng mọi người chắp tay chào, mà lão hòa thượng kia chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt mờ đục nhìn bọn hắn:
“Các con là người mới sao?”
“Vâng ạ. Không biết có vấn đề gì sao?”
Lão Hòa Thượng thở dài, đáp:
“Nơi đây là một thị xã có hơn vạn người sinh sống, giờ chết đi nên Ma tính rất khủng bố, chi e các con không chịu được.”
“Nếu các con có chịu được thì cũng sẽ chết dưới tay những kẻ khác mà thôi. Mấy ngày nay ta thấy có không biết bao nhiêu cường giả chạy đến, thậm chí là Huyễn Linh cảnh Linh giả cũng xuất hiện. Bởi vậy, đừng vào.”
Trần Phong nghe vậy thì gật đầu, đáp:
“Con biết. Nhưng thân là tu giả, chỉ có liên tục trải qua sinh tử thì mới trưởng thành được. Bởi vậy...”
“Ta đã nói rồi, các ngươi không nghe sao?”
Lão Hòa Thượng lộ vẻ dữ tợn, Phật Quang quanh thân dần mấy đi vẻ trang nghiêm thần thánh, thay vào đó là Ma khí um tùm, hư ảnh Phật đà hóa thành Ma Phật, hung ác chí cực!
Nói rồi lão ta điểm ra một chỉ, mấy luồng sáng theo đó bắn ra rơi lên người Ánh Nguyệt, Nguyễn Thị Đào, Linh Nhi, cùng với một hiệp sĩ, một người da đen, cùng với hai ma pháp sư.
“Các con không được vào. Tâm chí quá yếu, hơn nữa còn bị ma hóa một phần rôì.”
Nói rồi trên đỉnh đầu bọn họ chậm rãi ngưng tụ ra một cái chuông đồng, ngụm chuông này cũng đen kịt, lúc vang lên Ma âm đãng đãng, khơi lên tâm ma của bọn hắn!
“Lão ta nhập ma rồi!”
Trần Phong mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, đỉnh đầu ngưng tụ Đông Sơn Thần Trống, điên cuồng gõ lên để chống lại Ma âm, tuy nhiên hai bên cách biệt quá xa, tiếng trống của Trần Phong bị ma âm đè đến kêu nhỏ như muỗi!
“Các ngươi những Ma đầu này, tốt nhất hãy gia nhập Ma Phật tự bọn ta đi.”
Lão ta cười dữ tợn, đang định luyện hóa bọn hắn thì một cây Hàng Ma Xử từ nơi nào bay tới, gõ lên đỉnh đầu lão, đánh lão nhập vào lòng đất!
“Mau chạy đi!”
Một vị Phật tử từ nơi xa xa đạp hoa sen bay đến, Phật quang hóa thành một bàn tay ấn xuống, đem Ma Khí của vị Ma Phật kia hết thảy luyện hóa, hiển nhiên trên mảng Phật pháp hay thực lực của vị Phật tử trẻ tuổi này đều hơn xa lão Hòa Thượng!
Nhóm Trần Phong kinh hồn táng đảm, lập tức bỏ chạy. Trần Phong trong lúc nguy cấp vẫn kịp ôm lấy Linh Nhi cùng Ánh Nguyệt chạy cùng, dù sao hai người này tu vi thực lực quá thấp, rất dễ bị bỏ rơi lại phía sau.
“Á á á!”
Lão Ma Phật kia gào thét, thân thể mọc ra một cái đầu khác, dưới nách cũng sinh sôi thêm hai cánh tay, mỗi tay cầm một món Ma bảo, không ngờ lại chấn bay Hàng Ma Xử của vị Phật tử trẻ tuổi kia.
“Phật pháp vô biên!
Vị Phật Tử kia hét lớn, theo đó Phật Quang quanh thân thể hắn càng ngày càng chói mắt, bàn tay trấn áp trên cao cũng nện xuống, chấn Ma Bảo vị tên kia vỡ tan tành! Mà thân thể lão Ma Phật cũng theo đó mà nổ ầm ầm, máu tươi phun ra hóa thành Ma hỏa rừng rực.
“Các Ma chúng, ra đây!”
Lão ta gào thét, theo đó dưới mặt đất từng cỗ thi thể trồi lên, thân thể rách nát, chỉ có hai hốc mắt bừng lên ánh lửa dữ dội. Lão ta khẽ hút một cái, lập tức bọn chúng thân thể nổ tung, hóa thành sương máu chui vào miệng lão. Cũng nhờ đó lão khôi phục lại, khí tức ngày càng khủng bố.
“Không ngờ là họ cũng chết.”
Trần Phong kinh ngạc dõi theo chiến cuộc, chỉ thấy trong đó có một nhóm người mà hắn từng bắt gặp. Tổ đội kia cực kì cường đại, thậm chí vị đội trưởng đã tu đến Huyễn Linh cảnh. Bọn hắn đi trước nhóm Trần Phong tầm vài chục phút, vậy mà đã bị lão già kia giết chết.
“Đây là Ma Thành, là một trong những nơi nguy hiểm nhất Phủ Nghệ này!”
Không chỉ có hắn mà những người còn lại cũng lộ ra vẻ sợ hãi. Nguyễn Thị Đào là người đầu tiên lùi lại, theo đó có mấy người khác cũng lắc đầu, sợ hãi nói:
“Nơi đây...không phải là chỗ cho chúng ta.”
Bọn hắn bị dọa sợ, cũng phải thôi, nhìn những kẻ cường đại hơn mình rất nhiều nhưng đều chết đi, đả kích quả thật rất lớn. Hơn nữa nơi đây là Ma Thành, Ma tính sâu nặng, bất kì cảm xúc tiêu cực nào cũng bị khuếch đại lên hàng chục lần nên hành động của họ cũng dễ hiểu.
Cuối cùng chỉ còn lại Trần Phong, Phạm Việt, Ánh Nguyệt, Ngọc Linh, Hà My cùng ba bốn người nữa ở lại, những người còn lại quyết định không tiến vào bên trong. Mà lúc này trận chiến cũng đã ngã ngũ, vị Phật Tử trẻ tuổi kia đã đánh gục Lão Ma Phật, trấn áp lão trong một cái chuông vàng.
“Các vị tiểu thí chủ, các ngươi vẫn nhất quyết vào đây sao?”
Giọng nói của Phật tử trẻ tuổi nọ rất nhẹ nhàng êm ái, lại mang theo Phật âm khiến lòng người dễ xao động, không tựu chủ được mà nghe theo hắn. Tuy nhiên Trần Phong bước lên một bước, đáp:
“Chúng tôi là Linh giả, mong sư thầy hiểu cho.”
Người nọ khẽ thở dài, phất tay uốn nhóm người Nguyễn Thị Đào lên bên cạnh mình rồi nói:
“Vậy thì mọi người hãy vào đi. Nhớ cẩn thận, bên trong đó đã có rất nhiều người nhập ma, ma tính ăn sâu vào tâm can xương tủy, dù Phật pháp cũng khó mà trừ đi được.”
“A di đà phật!”
Trần Phong cùng mọi người chắp tay chào, sau đó kiên nghị bước vào bên trong thị xã. Mà vị Phật Tử nọ cũng lắc đầu không nói thêm, quay người bay đi mất.
Trung tâm Thị Xã.
Nơi đây vốn có hơn vạn người, trong đó đều là võ giả, thậm chí Linh giả cũng có không ít, bởi vậy phi thường phát triển. Những những võ trường, cửa hàng hai bên đường là có thể thấy được cảnh tượng phát đạt năm đó, vậy mà tất cả đã chết đi, giờ đây trở thành nơi mọi người tầm bảo. Dù đã trải qua mười mấy năm nhưng ở đâu đó vẫn còn bảo vật chưa tìm thấy, chờ đợi người hữu duyên. Trong đó đáng kể nhất là tòa Linh Bảo giới ở trung tâm, nghe đồn năm xưa là chỗ của học viện, Linh giả cùng Chuyển Linh cảnh, Khai Huyệt cảnh cao thủ sinh sống trong đó, chỉ có nửa năm mới mở ra một lần. Bởi vậy vẫn còn không ít bảo vật, tài phú cùng truyền thừa còn ở trong đó.
Bên ngoài tòa Linh Bảo giới lúc này có đến hơn ba trăm người, trong đó thấp nhất là Khai Huyệt đỉnh cao thủ, Chuyển Linh nhiều như chó, Linh giả cũng lên đến hai mấy ba mươi mấy người, rất may đều là Huyễn Linh cảnh Linh giả, hơn nữa mới đột phá không lâu. Cũng chỉ có những người này mới hứng thú với bảo vật ở đây, còn những kẻ mạnh hơn thì sẽ tiến sâu vào bên trong rồi.
“Ô, có một đám nhóc đến chịu chết kìa.” Ở bên đường một gã trọc cười lạnh, âm thanh không che dấu sự khinh miệt với nhóm Trần Phong.
“Còn có thật nhiều mĩ nữ. Xem ra chuyến này đi được lợi rồi.”
Gã liếm liếm môi, thúc đồng bạn bên cạnh. Bọn chúng thấy vậy thì cười hề hề, bắt đầu tiến về phía Trần Phong.
“Nhóc con, nơi đây không phải chỗ cho mấy đứa chơi đâu, mau cút đi.”
Trần Phong cau mày nhìn gã, nhẹ giọng đáp:
“Tại sao chúng ta lại không thể đến đây?”
“Tại sao ư? Vì các ngươi quá yếu!”
Gã cười vang lên, theo đó mười mấy tên xung quanh cũng cười ha hả, khí thế bùng nổ.
Chuyển Linh thất chuyển!
Tên này trông lưu manh như vậy nhưng lại là cao thủ Chuyển Linh thất chuyển, ở trong đây cũng tính là cao thủ giữa dòng.
Thấy Trần Phong không đáp, cứ tưởng hắn bị khí thế của bản thân đè ép nên tên kia cười hềnh hệch, nhìn sang Ngọc Linh mà nói:
“Cô em, tội gì đi với tên yếu nhớt này? Tại sao không đi với bọn anh, đảm bảo an toàn. Lão đại bọn anh là Chuyển Linh Cửu Chuyển, ở trong đây cũng là cao thủ hàng đầu!”
Gã liếm liếm môi, quét thân thể cô nàng từ trên xuống dưới, liên tục chặc lưỡi, nghĩ thầm:
“Cực phẩm, quả nhiên cực phẩm! Chắc chắn đây là thiên kim tiểu thư của đại thế lực, chơi chắc hẳn sướng hơn bình thường.”
Nghĩ vậy gã hơi run lên, hai mắt phảng phất nhuốm màu đen kịt, vươn tay ra định nắm lấy tay Ngọc Linh.
“Bỏ tay ra!”
Ngọc Linh sắc mặt lạnh lùng, khẽ búng ngón tay, lập tức một đạo kiếm tơ phóng ra cắt đứt cổ tay gã!
“A.a.a.a”
Gã kêu lên như heo bị chọc tiết, liên tục lùi lại ôm lấy cô tay, hét lớn:
“Giết chúng!”
Nghe vậy thì mười mấy tên xung quanh lập tức ngồi dậy, Khí thuật ầm ầm nện tới.
“Hắc, thật tội mấy đứa nhóc kia. Đụng vào Dâm Ma đoàn thì thảm rồi, mấy cô nàng như hoa như ngọc kia sớm muộn cũng bị chà đạp đến mất trí.”
“Người trẻ tuổi có khác, một chút như vậy cũng đã kích động rồi.”
“Nhìn bọn chúng chắc cũng là con cháu các thế lực, ở trong nhà được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, nào biết thế gian hiểm ác. Giờ đây rơi vào tay đám này, xem ra đời tàn rồi.”
...
Mấy người xung quanh cười lạnh, dõi theo nhóm người Trần Phong mà buông những lời khinh miệt, cũng có tiếc hận nhưng tiếc hận vì những thiếu nữ như Ngọc Linh, Ánh Nguyệt sắp rơi vào đám dâm tà kia.
“Thủy bích!”
Dưới chân Trần Phong xuất hiện một dòng Giang Khí nâng mọi người lên, sau đó Giang khí hóa thành từng tấm khiên chống lại công kích của đám người kia.
“ Trần Phong, nên làm sao đây?” Ánh Nguyệt hơi chút lo lắng hỏi hắn.
“Giết!”
Ánh mắt Trần Phong lúc này cũng phủ một lớp đen mờ, hiển nhiên bị ma khí xâm nhiễm tâm trí.
Hết chương 259