Khí thế gã kéo dần lên, thực lực cũng tăng cao. Đúng lúc này có ba tên vọt tới, đều là Chuyển Linh Bát Chuyển
“Ha ha, rốt cục cũng tìm được ngài.”
“Ngài là Linh Giả cao quý, không biết thân thể làm sao? Ta ở đây có ít đan dược dược dịch, ngài cứ cầm lấy đi!”
Nói rồi ba tên kia cười hề hề, trong tay đao kiếm tản ra sát khí trùng trùng.
“Ha ha ha.”
Gã cười ha hả, cái Sơn Ấn kia ầm ầm đánh tới, chấn vỡ thân thể một tên, đánh hai tên còn lại trọng thương.
“Lũ ngu xuẩn, ta giết, giết!”
Hai mắt hắn đỏ thẫm, đỉnh đầu một con Ngư Long quẫy đuôi phá vỡ nóc nhà, phun ra một đám U Ma Thủy, đem hai tên còn lại diệt sát!
“Hắn kia rồi!”
Nơi xa xa có bốn năm tên nữa phát hiện động tĩnh thì lập tức chạy đến, Chuyển Linh Binh xé gió mà bay tới. Tên kia càng cười lớn hơn, đạp không mà bay lên, Ngư Long đem một đám Chuyển Linh Binh đánh bay, thậm chí có một ít món còn bị chấn cho rạn vỡ!
Huyễn Linh nhất tinh!
Gã khôi phục lại thực lực của Linh giả!
“Các ngươi đều phải chết!”
Hai mắt gã đỏ bừng, Linh lực trên cơ thể nhuốm một màu đen sẫm, hóa thành từng cái Ma trảo vồ ra, phút chốc đã xé một tê Chuyển Linh bát chuyển thành năm sáu mảnh!
Ầm!
Đột nhiên từ đâu bay tới một kiếm chặt bay đầu Ngư Long. Ngư Long này là do tên Linh Giả nọ dùng Linh lực ngưng luyện mà thành, cực kì chắc chắn, vậy mà bị một kiếm xé mở!
Nơi xa xa có một thiếu nữ đi tới, nhìn qua mười tám mười chín tuổi, chân đạp Phi kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên Linh Giả nọ.
“Phổ Đạo Miếu,Trần Đạo Tử?”
Tên Linh giả nọ không dám có chút làm càn. Phổ Đạo Miếu tuy chỉ là một Tông Linh cảnh thế lực, tuy nhiên bọn hắn những năm gần đây dạy dỗ ra đệ tử rất tốt, đặc biệt là những Đạo tử, tu vi thâm hậu, kiếm pháp xuất thần.
Trong đó kể đến nhất là một thiếu nữ tên Trần Hạ Băng, mới mười chín đã tu thành Chuyển Linh thất chuyển, hơn nữa còn luyện thành Âm Dương Đồ Kiếm trận, thực lực chém Huyễn Linh cường giả không nói chơi!
Nghe đồn cô ta chỉ tu luyện mấy năm ngắn ngủi đã đến Chuyển Linh thất chuyển, tốc độ không kém bất cứ một thiên tài nào ở các đại phái như Thanh Long Giang tông!
“Ngươi muốn gì?”
Tên Linh giả nọ gượng cười, đột nhiên bạo khởi, tế ra Sơn Ấn, một ấn ầm nện xuống. Trần Hạ Băng nhẹ nhàng vung kiếm, một tòa Kiếm trận hiển hiện, vững vàng đón đỡ một chiêu kia.
“Giết ngươi.”
Cô ta thản nhiên như không, Kiếm quang bùng nổ đầy trời, từng đám từng đám trút xuống, đánh cho Sơn Ấn liên tục lui lại, Linh quang xung quanh nứt vỡ!
“Chuyển Linh Thất Chuyển, so với Huyễn Linh cảnh như ta còn mạnh hơn!”
Gã đã hơi chút sợ hãi, cộng thêm nơi đây ma tính nặng nề khiến nỗi sợ ấy thêm phần khủng bố, khiến Linh Giả như gã cũng phải nổi lên ý nghĩ bỏ chạy!
“Đánh chết hắn!”
Một tên xem chiến thấy thời cơ thích hợp liền ra tay, tế ra Chuyển Linh binh của mình. Đó là một cây cung dài hai mét, thân làm bằng Thiết Mộc, dây cung làm bằng gân của Yêu Thú Chuyển Linh cảnh, tức là Yêu Thú Lục cấp!
Một mũi tên này đón gió mà lớn lên, đến khi bay đến gần tên kia đã lớn bằng bắp tay, ầm một phá bắn thủng phòng ngự của tên Linh Giả nọ!
Chuyển Linh Thất Chuyển!
Lại thêm một thiên tài, Chuyển Linh Thất Chuyển liền có thể đả thương được Linh Giả!
Lại có mấy người lục tục đi tới, tất cả đều mười tám mười chín tuổi, tuy nhiên đều đã tu đến Chuyển Linh Thất Chuyển, chiến lực càng so được với Huyễn Linh cảnh nhất tinh!
“Nếu ta thực lực ở đỉnh cao nào sợ bọn nhóc này? Quả là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh!”
Gã gào thét, toàn lực thôi động Sơn Ấn đẩy lui Trần Hạ Băng, sau đó đập lên ống tay áo, lập tức một đám khí màu hồng nhạt tỏa ra, bao phủ bán kính cả chục mét!
“Lũ oắt con nghĩ bắt ta sao? Mơ đi!”
Gã cười ha hả, thi triển Linh thuật, hóa thành một luồng sáng bay vút đi, tốc độ cực nhanh!
“Không cho hắn thoát!”
Một tên tế ra Linh Phù, nhanh chóng thiêu đốt, lập tức tốc độ tăng nhanh, tựa như lưu tinh mà đi, thoáng chốc đã biến mất!
Bọn hắn phải làm vậy, bởi tên này đã nằm trong Tông Môn truy sát lệnh. Gã có rất nhiều tiền án tiền sự, trong đó đáng kể nhất là bắt cóc một tiểu thư con cháu của một vị Dung Linh cảnh! Tuy nhiên không thể bắt được, bởi vì gã không những chạy nhanh mà còn có một loại độc dược khiến người khâc bị tê liệt, thực lực giảm nhiều.
Trần Hạ Băng vốn muốn đuổi theo gã, nhưng do đứng gần nhất nên hít phải không ít, lập tức thân thể nóng bừng lên, Linh lực cùng Cương Khí có dấu hiệu tán loạn!
“Vô sỉ!”
Cô nàng vẫy tay, lập tức có hai người từ xa chạy đến, một nam một nữ, cung kính nói:
“Sư tỷ!”
“Các ngươi hộ pháp, ta cần vận công bức độc ra khỏi cơ thể.”
Nói rồi cô nàng ngồi xuống, bày ra một tòa trận pháp nho nhỏ, lấy ra một ít đan dược đem luyện hóa.
Mà lúc này, nhóm Trần Phong cũng vừa chém giết xong đám Ma Hồn. Nhìn bãi chiến trường xung quanh thì Trần Phong bi phẫn gần chết, tung một chưởng đè Lê Bá Long xuống đất:
“Con mẹ nhà ngươi, mụ nội nhà ngươi! Cớ sao lại hét lên để tên kia chạy thoát? Để rồi cả ba chúng ta phải vô duyên vô cớ chém giết từng nàu yêu ma quỷ quái?”
Lê Bá Long bị hắn đánh nằm rạp xuống, cố ngóc đầu lên mà nói:
“Ta không cố ý mà. Tại cứ nghĩ gã bị trọng thương...”
Hắn ta còn chưa nói xong thì Trần Phong đã tăng lực, nhấn đầu gã vào mặt đất. Phải mấy phút sau mới thả ra, hừ lạnh:
“Người thì to nhưng óc như quả nho. Ta nói thật, ba mẹ ngươi tốn cơm tốn gạo để rồi nuôi ra một thằng như này thì quá phí!”
Lê Bá Long vùng vẫy, cười hềnh hệch:
“Không sao, không sao. Trước đến giờ ba mẹ ta cũng nói vậy không it.”
Trần Phong bóp trán, thở dài.
“Bên kia có chiến đấu!”
Trần Phong cảm nhận được xung kích truyền đến, lập tức đứng dậy lao đến. Lê Bá Long cùng Phạm Việt cũng không chậm chạp, liền đuổi theo. Một lúc sau bọn hắn đến nơi, chỉ thấy một mỹ nữ đang quỳ trên mặt đất, bên cạnh là hai người, một nam đã bị đánh xuyên lồng ngực, máu chảy thành một vũng. Còn một thì nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt ửng hồng, hai chân khép chặt, rên rỉ không thôi.
Mà đối diện với bọn họ là tên Linh Giả kia, chẳng qua ổ bụng gã cũng thủng một lỗ to tướng, đang dùng Linh Lực để bịt lại.
“Ôi trời, thật sự quá may!”
Lê Bá Long cười vang, đang định đi tới thì đột nhiên nhíu mày, hít hít rồi la lên:
“Lại là thứ quái quỉ đó. Ra thằng khốn này cùng bọn kia là một giuộc!”
Gã cố gắng khu trừ khí độc, thở hổn hển mà nói:
“Hơn nữa còn thêm trong đó cái gì đấy. Xuân dược sao?”
Trần Phong nhắm mắt, trong tay ngưng tụ ra một viên Phong cầu, đẩy về phía trước. Lập tức nó hóa thành Phong quyển, cuốn toàn bộ đám khi kia đi.
“Lên!”
Trần Phong sát ý trùng trùng, trong tay ngưng tụ Kim Tiễn, quanh thân Kim Long giương nanh múa vuốt!
“Lại thêm một đám nữa...”
Tên Linh giả lúc này gầm lên, toàn lực vận chuyển Linh lực, Sơn ấn hóa ta từng ảo ảnh núi lớn, ầm ầm rơi xuống, tựa như thiên thạch vậy!
“Kim Tiễn, phá!”
Một cột sáng từ tay hắn bắn ra, xuyên thủng ảo ảnh núi cao, đâm thẳng đến cái Sơn Ấn kia, chấn nó lung lay dữ dội!
Phạm Việt tận dụng cơ hội, Kiếm thế ra, Kiếm quang cắt tới, phá vỡ Linh Lực thuẫn của tên kia, chém lên ổ bụng đang thủng lỗ của gã!
“Cút ngay!”
Gã gầm lên, trực tiếp nắm lấy Sơn Ấn, một chiêu đánh bay Trần Phong, lại đập Lê Bá Long nhập vào lòng đất, chấn vỡ Kiếm quang của Phạm Việt, đánh gã nôn ra máu!
Gã là Linh giả, dù trọng thương đi nữa cũng nắm giữ chiến lực khủng bố, hoàn toàn sánh ngang Chuyển Linh cảnh viên mãn!
Mà Trần Hạ Băng lúc này mở mắt, Kiếm quang hòa thành Kiếm trận, Âm Dương đồ hiện ra, lực xoắn giết khủng bố đánh tới khiến Linh lực tên nọ lập tức vỡ nát, đôi chân bị chém nát bét!
Tam trọng Sơn Ấn!
Gã gào lên, toàn lực thúc dục Sơn Ấn, theo đó một cỗ áp lực ép cho Âm Dương Đồ ngừng vận chuyển, mà gã thuận lợi tránh ra, một chưởng đánh bay Trần Hạ Băng!
Ầm!
Gã còn muốn truy kích thì Trần Phong đã giết tới, Long Trụ quất thẳng lên lưng gã, Kim Đỉnh nhắm thẳng đỉnh đầu mà gõ tới, Long Trảo chộp lấy hai chân giữ gã lại.
Xoẹt!
Phạm Việt lúc này rút kiếm, một kiếm mang theo Kiếm Thế vô địch chém xuống, xé mở phòng ngự của gã, nhưng chưa kịp tiến thêm thì một đám khí màu hồng đã tỏa ra, khiến hắn không thể không lùi lại.
“Trò mèo!”
Trần Phong hít sâu một hơi rồi thổi ra, Phong hệ Ma pháp hóa thành một cơn lốc đem đám khí nọ cuốn đi, đồng thời Lê Bá Long cùng Trần Hạ Băng một trước một sau giáp công mà đến.
“Chỉ là mấy tên nhóc con mà thôi!”
Tên Linh Giả nọ không dám che dấu gì nữa, nơi lồng ngực đột nhiên có một lá cờ xuất hiện, trên đó ghi mấy chữ kì lạ. Vừa phất một cái lập tức Lê Bá Long kêu thảm, ngã khụy trên mặt đất, ôm đầu kêu đau.
Mà Trần Phong lúc này cũng chấn kinh, bởi lá cờ này không ngờ nhắm vào Ý thức Linh Hồn, chỉ cần thúc dục là có thể khiến người ta ý thức mơ hồ, đau nhức tận Hồn!
“Linh Phù, ra!”
Trần Phong cố gắng chịu đau tế ra Linh Phù, lập tức một đám Hỏa diễm cuồn cuộn mà ra, hóa thành Hỏa Điểu đâm mạnh lên lá cờ, lập tức uy năng của cả hai bị giảm sút, mà Trần Phong cũng lấy được cơ hội thở dốc.
“Truyền Linh lực cùng Cương Khí vào, luyện chết gã!”
Phạm Việt không chút chậm trễ liền chạy tới, toàn thân có bao nhiêu năng lượng đều dùng để thúc dục Linh Phù, khiến uy năng nó mở rộng ra bốn năm phần, đốt lá cờ kia đỏ bừng lên, Linh lực ấn ký trên đó bị nung chảy không ít
“Kích Hồn Kỳ của ta!”
Tên kia thấy cảnh đó thì cực kì đau lòng, Sơn Ấn lập tức nghiền ép mà tới, cứu tấm cờ kia ra. Lúc này nó đã bị đốt ra một cái lỗ nhỏ, khói bốc nghi ngút.
“Ta phải giết các ngươi!”
Khuôn mặt của gã vặn vẹo, Ma khí liên tục bị gã hấp thụ vào cơ thể, theo đó khí tức ngày càng cường đại.
Huyễn Linh Nhị Tinh.
Huyễn Linh Nhị Tinh đỉnh cao.
Huyễn Linh Tam Tinh.
Ầm!
Sơn ấn phá vỡ Hỏa điểu, đồng thời biến thành một đám nước thép rơi trên mặt đất. Lúc này Trần Phong cùng Phạm Việt lập tức phun máu, ngã khụy xuống.
“Tiếp đi.”
Trần Hạ Băng lạnh lùng bước đến, ngón tay trắng nõn điểm ra một chỉ lập tức uy năng Linh Phù được kích hoạt lên bảy tám phần, nhắm thẳng tên kia mà tới.
“Khốn khiếp, a a a!”
Tên Linh Giả nọ gầm vang, Linh lực đen kịt ngưng tụ thành một cái ấn khác, trên đó từng đám Ma Hồn kêu la dữ dội, những cặp mắt đỏ ngầu nhìn xuống dưới.
Trần Hạ Băng dù nguy cũng không nao núng, toàn lực tế phát Linh Phù, theo đó Hỏa Điểu càng thêm chân thực, cái mỏ khẽ mổ xuống liền phá vỡ Sơn Ấn, trong cổ họng từng đám Hỏa diễm ầm ầm phun ra, thiêu Ma khí xung quanh cháy xèo xèo không thôi.
Hết chương 261