Nam Việt Đế Vương

Chương 298: Chương 298




Ma Pháp Sư sơ cấp, chính là Huyễn Linh cảnh Linh Giả.

Trần Phong hai tháng qua bế quan, thu hoạch cực kì phong phú. Giờ đây chiến lực của hắn đã là Linh Giả, còn đến mức độ nào, chính hắn cũng không biết. Nhưng giờ, đã biết một phần rồi. Mấy tên kia thực lực có thể sánh ngang với Chuyển Linh Viên Mãn, vậy mà hắn chỉ cần vận dụng một phần chiến lực liền đánh cho bọn hắn bị chấn động.

“Ta đã...quá mạnh...” Trần Phong cảm thán, mà nơi xa xa, mấy tên kia cũng không đứng vững được trên thảm bay nữa, lần luuwotj ngã xuống mặt đất.

“Chỉ có Dosu mới có thể chống lại tên này!”

“Đúng vậy, chỉ có cậu ta mới có thể chiến thắng tên này mà thôi, nhưng khoan đã, ta nghe nói còn hai tên cũng xấp xỉ người này nữa, chẳng lẽ Thanh Long Giang tông này khủng bố như vậy?”

“Đi, mau đi.”

Bọn hắn chật vật rời đi, để lại mấy người Trần Phong ngơ ngác, dở khóc dở cười.

“Cậu không cần phải khoe mẽ đến mức đó chứ?” Ánh Nguyệt xoa xoa hai huyệt thái dương, không biết nói gì hơn nữa.

“Do bọn hắn quá yếu thôi.”

Trần Phong cười hềnh hệch, đồng thời nói:

“Mà chắc mọi người tới đây cũng có việc gì khác nữa đúng không?”

“Thật sự là có. Vũ Nguyên Lão có chuyển lời, sắp đến sinh nhật chị Ngọc Linh.”

“Sắp đến sinh nhật cô ta?” Trần Phong chỉ sang Ngọc Linh, mà cô nàng thì vuốt vuốt đuôi tóc, nói:

“Lại nữa à? Phiền ghê.”

Số là từ khi cô nàng mười bốn thì sinh nhật không còn yên bình như xưa nữa. Nó từ chỗ kỉ niệm ngày sinh của cô nàng biến thành nơi vùng đệm giữa các người trẻ tuổi, cùng là nơi để các gia tộc, thế lực kết thân với nhau. Bởi lúc đó ông của nàng chưa tu thành Tôn Giả, mới chỉ là Tông Linh cảnh đỉnh phong. Đây là cảnh giới cực kì đặc biệt, nếu tiến thêm một bước chính là Nguyên lão, nếu không chỉ là Trưởng lão. Không biết bao nhiêu người nhân cơ hội này tìm cách gả con mình vào để làm con rể Vũ Gia, tuy nhiên đều bị cự tuyệt.

Nghe vậy thì Trần Phong vẫn cười thản nhiên, nhưng một bên truyền âm cho Ngọc Linh:

“Nhờ cô tìm hiểu xem có những thiếu niên thiên tài nào sẽ xuất hiện ở tiệc sinh nhật tối mai. Càng kĩ càng tốt.”

“Thế nào, sợ bị đánh?” Cô nàng nói kích, khẽ huých tay hắn một cái.

“Cũng gần giống thế. Lần nào tham gia mấy cái tiệc hội liên quan đến các cô tôi thường sẽ gặp phiền toái, lần này chắc chắn cũng không phải là ngoại lệ.” Hắn thở dài, nghĩ đến cảnh mình chuẩn bị phải khổ chiến một phen thì càng mệt.

“Xem ra liệt dương công tử cũng lúc nhát chiến, vậy mà ta cứ nghĩ ngươi là kẻ cuồng chiến đấu cơ.”

“Cô không thể bớt khiêu khích à?”

....

Vũ Gia ở trong Cửu Giới của Thanh Long Giang tông, bởi vậy bọn hắn nghỉ ngơi trò chuyện một lúc liền lên đường. Vì thân phận của cô nàng đặc thù nên chỉ có một ít người mới có tư cách được mời, nhưng cái số ít này cũng lên đến con số mấy trăm!

Trên đường đi để tránh bắt gặp người khác bọn hắn đã phải né tránh rất cực khổ, đến tận khi bước vào cổng truyền tống mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Chị ngầu thật đấy, đi đâu cũng có người săn đuổi!” Linh Nhi nhìn chằm chằm cô nàng, hai mắt như tỏa sáng.

“Em cũng sẽ có ngày được như vậy thôi.” Ngọc Linh xoa xoa hai má cô bé, lại nói với Trần Phong.

“Lần này vào Vũ Gia khác lần trước, cậu chú ý một chút.” Nói đến đây cô nàng nghiêm túc hắn lên, không còn cợt nhả nữa. Mà Trần Phong thấy vậy thì híp mắt, hỏi:

“Có người sẽ gây khó dễ?”

“Khẳng định có, hơn nữa không ít. Cậu nên biết, Vũ Gia không phải là nắm trong tay ông của tôi. Vũ Gia hiện nay chia làm ba phái chính, trong đó ông tôi là mạch Gia chủ, còn lại một mạch trung lập, cùng một mạch nữa là của Vũ Văn Long, người mà cậu đã đánh chết ở trong Long Mạch ấy.”

“Là cái lão già ngu ngốc nọ?” Trần Phong ngạc nhiên, dù biết lão tổ kia lai lịch chắc chắn không tầm thường, nhưng ai ngờ lại lớn đến vậy?

“Ông ta đối lập cùng ông tớ từ rất lâu, tuy nhiên bị thất bại. Lão ta không nản chí, quyết dạy dỗ hậu đại thật tốt. Và không may, lão thành công.”

“So với các anh chị em trong hệ mạch của tôi, những thanh thiếu niên bên kia thật sự tốt hơn nhiều. Trong đó phải kể đến Vũ Văn Phục, anh ta giờ đã là Chân Linh cảnh giới, thiên phú cũng là Tứ Tinh Linh thể. Còn chưa kể nhiều kẻ khác nữa.”

“Quan hệ của chúng ta thật sự có thể gọi là thân thiết, bởi vậy, bọn hắn sẽ không đối phó tôi, mà sẽ đối phó cậu. Trần Phong, hãy cẩn thận.”

“Đã hiểu.” Trần Phong nghiêm túc đáp lại, trong lòng đã có những toan tính đối với chuyện này.

Tầm năm phút sau bọn hắn liền được truyền tống đến nơi. Trần Phong đã lần thứ hai đến đây, Hà My thì càng vô số, tuy nhiên Linh Nhi, Ánh Nguyệt thì mới lần đầu, liên tục nhìn quanh ngó nghiêng.

“Đây thật sự là Linh bảo giới?” Ánh Nguyệt không dấu nổi vẻ rung động, ngước nhìn lên trời cao, chỉ thấy nơi đó có một vầng mặt trời sáng chói, lại nhìn xuống mặt đất, đại địa vững chắc đâu khác gì ngoài thế giới kia?

“Đúng đấy chị ạ. Theo sử sách ghi lại, vầng mặt trời trên kia là một tòa bí cảnh của một vị Linh Vương cấp của Thanh Long Giang Tông ta. Lúc sinh thời vị lão tổ ấy đi theo Hỏa Hệ, đến Linh Vương thì cạn kiệt thọ nguyên, một thân tu vi cuộn vào Tinh Thần Không Gian, ngưng tụ thành vầng mặt trời này. Nó tuy không thể sánh được với mặt trời chân thật nhưng lại mang theo lĩnh ngộ của ngài ấy, cực kì thích hợp tu luyện.”

Hà My lên tiếng giải thích.

“Vũ Gia chúng tôi ở vào phía Tây của Giang Giới, ngày sua có dịp tôi sẽ dẫn mọi người đi dạo một vòng.” Ngọc Linh cười nói, bắt đầu chỉ về nơi xa xa. Chỗ đó có một dãy kiến trúc, trông rất nguy nga hùng vĩ, có thể mơ hồ thấy đài, tháp, chùa đứng sừng sững.

“Vũ Gia kể cả chi mạch cùng Chủ mạch thì có tầm bốn ngàn người, con cháu trẻ tuổi cũng có một ngàn. Tuy nhiên có thể ở lại trong Cửu Giới này cũng chỉ có tầm hai ngàn người mà thôi, còn lại đều phải ở ngoài thế giới thực.”

Điều này cũng dễ hiểu, dù sao bản thân Cửu Giới này chính là một tòa Thánh Địa, Linh Khí nồng đậm hơn hành chục lần thế giới bên ngoài, dù nó còn chưa sử dụng Tụ Linh trận. Còn chưa kể nơi đây còn có thể ngày ngày được các cảm ngộ của tiền bối hỗ trợ, giúp khả năng lĩnh ngộ vượt xa bên ngoài.

Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, mãi tận mười phút sau mới tiến vào cổng chính Vũ Gia. Đây là một tòa môn hộ khổng lồ, hai bên là hai cây ngọc thạch màu xanh lục, tản ra từng trận mộc khí thấm đẫm lòng người. Ở phía trên còn điêu khắc lấy hai con rồng, miệng ngậm một viên ngọc, trên đó khắc đúng một chữ Vũ theo lối tượng hình, nét chữ rắn rỏi, khí phách vô cùng.

“Đó là nét chữ do Vũ Gia Lão tổ đời thứ nhất viết ra, mọi người không nên nhìn quá lâu.”

Ngọc Linh rất nhanh liền nhắc nhở bọn họ, đồng thời lên tiếng hỏi:

“Long Vân, Long Vũ, mở cửa.”

“Vâng, tiểu thư.”

Hai con rồng tưởng như được điêu khắc kia nay lại phát ra âm thanh đáp lại, tiếp đó đại môn chậm rãi hở ra một cái cổng phía bên góc trái để bọn họ đi vào.

“Tiểu thư đã về.”

Không biết một tên nào nhanh mắt nhanh miệng, lập tức hét lớn lên.

“Ngọc Linh đã về sao, tốt quá.”

Luyện Thuật trường, gần trăm thanh thiếu niên Vũ Gia đang tu luyện đồng loạt ngừng lại, ai nấy đều lập tức chạy về phòng mình, tắm rửa sạch sẽ, chọn lấy bộ đồ đẹp nhất mặc vào rồi hấp tấp chạy đi.

“Đã lâu lắm rồi tiểu thư không trở về, mọi người rất nhớ đấy.” Một thiếu nữ mặc đồ người hầu chạy đến nhanh nhất, lập tức nắm lấy tay cô nàng, ánh mắt lộ rõ vẻ mừng rỡ.

“Ừ, cũng hơi lâu rồi nhỉ, Thanh Thúy.” Ngọc Linh vỗ vỗ bàn tay của cô người hầu, lại nói:

“Đây là mấy người bạn của ta, ngươi sắp xếp cho bọn họ chỗ nghĩ ngơi đi.”

“Vâng, thưa tiểu thư.” Cô gái nọ lau lau nước mắt bên khóe mắt, lại quay sang nhìn mấy người Trần Phong, khom người chào một cái rồi xoay người rời đi, có lẽ là chuẩn bị phòng ốc cho bọn hắn.

“Được rồi, chúng ta đi dạo một thoáng, cho mọi người ngắm nhìn khung cảnh Vũ Gia nhà tôi.”

Ngọc Linh cười khẽ, bắt đầu dẫn bọn hắn đi một vòng Vũ Gia. Phải nói Vũ Gia không hổ danh đại tộc truyền thừa mấy ngàn năm, quy mô phủ đệ cực kì rộng lớn, bên trong đầy đủ phòng ở, nhà hàng, nơi tu luyện cho đến công viên, ao hồ,... đi mỏi chân cũng chưa hết.

Trần Phong một đường di chuyển đều chú ý tới, khắp nơi của Vũ Gia đều được khắc các loại Linh trận, Linh văn chen chúc nhau mà tồn tại, chỉ cần có ai đó truyền Linh lực vào thì có thể bộc phát ra uy năng khổng lồ! Chưa kể lúc hắn vận dụng Âu Lạc Thần Nhãn, có thể thấy ở sâu trong lòng đất, từng khẩu từng khẩu Linh Quang Pháo giống như cự thú ngủ say, mỗi khẩu tản mát ra sát khí đủ để khiến hắn cảm thấy khiếp đảm.

“Vũ Gia, không chỉ đơn giản là nơi ở, đây còn là một tòa pháo đài, một cỗ máy chiến tranh đáng sợ. Chỉ cần bị thức tỉnh đi lên thì sẽ hiếm có kẻ thù nào có thể chống lại.”

Hắn tổng kết lại như vậy, lại trong đài cao thỉnh thoảng lại có cường giả bộc phát ra Linh thức, quét lên cơ thể hắn một lượt, đến khi thấy an toàn mới rời đi.

“Nhiều Linh Giả như vậy?” Trần Phong nghẹn giọng trân trối, từ nãy đến giờ chí ít đã ba bốn trăm cỗ Linh thức quét qua cơ thể hắn, mà Linh thức là thứ mà Linh Giả mới có thể tạo ra!

Hà My thấy khuôn mặt hắn biểu lộ như vậy thì lập tức tiến sát cạnh hắn, thì thầm:

“Như vậy còn chưa hết đâu anh ạ, anh thử đoán xem, trong nơi đây có tổng cộng bao nhiêu Linh Giả?”

“Tầm hơn một ngàn đi?” Hắn đáp.

Cô bé lắc đầu, nói nhỏ:

“Tầm hơn bốn ngàn.”

Bốn ngàn Linh Giả?

Trần Phong nhe răng nhếch miệng, Vũ Gia lại khủng bố như vậy? Bốn Ngàn Linh Giả đấy!

“Nếu anh đi tiếp thì còn bất ngờ nữa cơ!”

Cô bé nhún người lên một chút, hai tay lấy ra một lá bùa rồi dán lên trán hắn. Theo đó thị giác hắn tăng trưởng đến một mức độ khó có thể hình dung, hắn thấy được ở trên cái mặt trời khổng lồ kia, từng vị Linh Giả hóa thân thành Hỏa Điểu Hỏa Phượng, phun ra Linh Hỏa tế luyện cái mặt trời kia.

Hắn lại thấy được nơi xa xa, một con sông xanh biếc nước chảy cuồn cuộn, phía dưới là từng cái Miếu thờ Long Vương san sát nhau, Linh Giả hóa thành Long Hình cùng Long tộc thống ngự nơi đây.

Hắn lại thấy được trong núi sâu, từng cái Sơn Điện ẩn ẩn hiện hiện, Linh Giả tu luyện Thổ hệ ẩn mình trong đó, cảm ngộ lấy Thổ Linh.

“Thật hùng vĩ....” Trần Phong há hốc mồm, đang muốn nhìn xa hơn nhưng chỉ giới hạn tại mấy chục cây bán kính xung quanh mà thôi.

“Thế nào, thấy Giang Giới thế nào? Tuyệt chứ?” Ngọc Linh nghiêng đầu, quay lại hỏi.

“Tuyệt.” Hắn xé lá búa ra khỏi trán, nhẹ nhàng đặt lên trán Ánh Nguyệt. Cô nàng cũng cực kì ngạc nhiên trước những gì mình thấy, cũng không dám tin vào mắt mình.

“Anh sớm muộn cũng là Linh Giả của Tông ta, biết trước cho đỡ lạ lẫm.” Hà My cười nói, không biết tự lúc nào đã vòng tay ôm lấy tay phải hắn.

Ngọc Linh liếc mắt thấy cảnh này, không hiểu sao thoáng chốc lộ ra vẻ khó chịu, trong đầu nảy ra một ý tưởng thú vị. Bọn hắn đột nhiên đổi hướng,đi thắng về phía Luyện Thuật trường. Khi vừa đến nơi cô nàng lập tức tiến lại bên cạnh Trần Phong, nắm lấy tay hắn.

“Chuyện gì...?” Trần Phong không hiểu lắm hành động này, nhưng khi thấy phía trước có mấy trăm thanh thiếu niên đang đứng chờ thì sắc mặt đen lại, thầm hô trong lòng:

“Xong, triệt để xong.”

Mấy trăm người vốn đang đứng chờ vị tiểu thư này, đột nhiên thấy cô nàng đang tay trong tay cùng một người khác, đáng giận hơn tên đó còn trái ôm phải ấp!

Muốn chết hay sao?

Nhất thời không ít kẻ gầm lên đầy tức giận, thiếu chút nữa đã lao lên đánh, may mà vẫn giữ được bình tĩnh.

Với bọn hắn mà nói, Ngọc Linh không chỉ đơn giản là tiểu thư, đó còn là nữ thần trong lòng, hơn nữa còn là mục tiêu của bọn hắn. Vũ Gia truyền thừa lâu dài như vậy, huyết mạch sớm không còn tinh khiết, có nhiều người xưng là anh em họ nhưng có khi chỉ là bà con từ đời ông tổ sáu, bảy đời. Bởi vậy có không ít người trong đây nhắm tới Ngọc Linh, mong được lọt vào mắt xanh của nàng. Bởi nếu được nàng lựa chọn, chính là được Vũ Gia Nguyên lão chống đỡ!

Vũ Gia sinh ra Nguyên Lão, xưa đâu bằng nay, chỉ trong vòng hơn nửa năm đã khác biệt rất nhiều, tài nguyên chảy vào lớn hơn gấp rưỡi, hơn nữa cũng trở lại vị trí của một trong Ngũ Đại tộc của Thanh Long Giang tông.

Nguyên lão, chính là Tôn Linh cảnh cường giả, có sự khác biệt hoàn toàn về chất. Một vị Tôn Linh cảnh, cường đại đến mức có thể sánh cả sáu bảy vị Tông Linh cảnh Linh Giả.

“Hắn ta là ai, sao có thể nắm tay tiểu thư như vậy? Chẳng lẽ đúng như lời đồn, tiểu thư phát sinh tình cảm với một tên nhà quê?”

“Ta biết, ta biết rồi, hắn ta là Trần Phong!”

“Trần Phong, thiên tài đi đến bước thứ bảy trăm? Nhưng hắn dù là thiên tài cũng là một gã nhà quê, không bối cảnh, không hậu thuẫn!”

“Mẹ nó, kia không phải là tiểu công chúa của Thanh Long Giang tông ta? Cô bé sao cũng rơi vào ma trảo của hắn rồi?”

Lập tức có kẻ không kìm nén được, dẫm ra một bước, theo đó một cỗ kình lực men theo lòng đất mà đi, thẳng về phía Trần Phong.

Trần Phong lúc này vẫn nở nụ cười tươi rói, một tay vươn ra ôm lấy Ngọc Linh, một tay khác nắm lấy tay Hà My.

“Đứng vững một chút, sắp có động đất.”

Hắn hạ bước chân xuống, Linh lực bùng nổ, lập tức đánh tan tành luồng kình lực do tên kia tạo ra, đồng thời phản kích.

“A!” Tên kia kêu lên thảm thiết, lòng bàn chân tóe máu!

Ngọc Linh nhìn sang Trần Phong, không kìm nổi sự ngạc nhiên. Trần Phong không ngờ đã cường đại đến trình độ này, bởi người vừa nãy chính là một Linh Giả trẻ tuổi của Vũ Gia, tuy không quá xuất chúng nhưng cũng không hề tầm thường. Vậy mà một kích đánh lén không thành, trái lại còn bị phản kích bị thương.

“Người Vũ Gia nhà cô, có vẻ không chào đón ta lắm nhỉ?”

Trần Phong buông hai thiếu nữ ra, dù sao phía sau vẫn còn một cỗ sát khí như có như không đang truyền đến kia kìa.

“Trăng hoa!” Ánh Nguyệt hơi nâng cằm lên, hừ lạnh mà nói.

Hết chương 298

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.