Nam Việt Đế Vương

Chương 329: Chương 329




“Không thể nào!”

Người bên ngoài há hốc mồm, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ. Ngao Hoàng vô địch, vô cùng cường đại trong mắt bọn hắn nay lại bị một tên lạ mặt đè đánh xuống, rốt cục gã ta là ai?

Lập tức hàng loạt thế lực ra lệnh tìm kiếm về thân thế Trần Phong, nhưng tất cả đều bị Lạc Long tộc làm giả, bởi vậy chẳng hề có chút giá trị gì. Trong lúc đó thì các nhà cái đặt cược cũng hết cả hồn, mà những người ôm tâm lí ăn may, đặt vào Trần Phong thì nay lại như lên mây, hận không thể đặt vào hắn nhiều hơn.

“Hắn ta bây giờ lại mạnh như vậy sao?”

Ngao Phú Thương ngơ ngác, Chuyển Linh Binh rơi leng keng trên mặt đất, phịch một tiếng liền quỳ xuống.

Ở một góc nào đó, Ly Tiểu Diêu, Huyễn Thanh Vân, Ngao Kim Luân đồng loạt nhìn lên, trong lòng đủ loại cảm xúc ngổn ngang.

“Đúng như ta dự đoán. Trần Phong, ta lựa chọn ngươi là đúng.”

Bên trong kết giới.

Vô Nhập Chân Long thân bị phá, chiến lực của Ngao Hoàng liền kịch liệt giảm xuống, bị Trần Phong ép một đầu, mãi không thể phản kích. Trần Phong dùng chính là lấy mạng đổi mạng, giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, tuy nhiên hắn lại có Khoai cùng đốt tre, thương thế vừa hiện liền được chữa khỏi.

Còn Ngao Hoàng tuy có thân thể Long tộc nhưng không có Thánh vật như đốt tre, bởi vậy chỉ có thể chậm rãi chữa thương, nhưng tốc độ cực kì chậm chạm.

“Lôi đình Cổ kích!”

Trần Phong tung quyền nện xuống, trực tiếp biến cánh tay bản thân thành cái dùi, còn Ngao Hoàng thành cái trống, uy lực càng thêm uy mãnh, khiến gã lập tức kêu rên một tiếng, đâm thẳng vào kết giới.

Cánh tay Trần Phong lúc này không chịu nổi xung kích liền vang lên tiếng đứt gãy, vảy rồng của Âu Lạc Thần tộc cũng chịu không nổi, bành bành nổ tung. Nhưng hắn đâu có thời gian để nghĩ đến điều này, tiếp tục lao lên, quyết đánh vị Ngao Hoàng này trọng thương mới thôi!

“Quả nhiên là kẻ còn sót của Tội Tộc, thực lực rất mạnh, rất mạnh.”

Trần Phong có chút rùng mình, định lùi lại về sau thì đã muộn. Một thanh Long kiếm từ trong miệng Ngao Hoàng trực tiếp bắn ra, xuyên phá lồng ngực hắn, đem cơ thể hắn đục ra một cái động thật lớn!

“Cái....gì.”

Ngao Hoàng lắc lắc cơ thể, nắm trong tay Long kiếm, thản nhiên nói:

“Ta chỉ định sử sụng nó khi chiến với Long Đế, nhưng hôm nay xem ra phải dùng ngươi tế trước rồi.”

Lá phổi Trần Phong đã bị nghiền nát, giờ đây hắn không thể hít thở nổi, lập tức ngã quỵ xuống, cố gắng dồn toàn bộ Âu Lạc thần huyết để khôi phục nơi đây.

“Trần Phong, đừng sợ! Món Linh Bảo này hắn ta luyện ra theo phương thức của Chứng Đế chi bảo, tuy nhiên chỉ phôi thai, chỉ có thể phát ra uy lực ba bốn lần mà thôi!”

“Ý ngươi nói ta phải chịu công kích như vậy ba bốn lần nữa thôi hả?”

Lá phổi hắn đã được gây dựng lại, khí huyết thông suốt, chiến lực một lần nữa kéo lên đỉnh cao.

Ngao Hoàng lúc này cũng đi tới từng bước, Long Hoàng uy như núi cao đè xuống, trợ giúp hắn tăng lên chiến lực. Mà bên kia Trần Phong cũng liều mạng đến nơi, Chuyển Linh năng kiều điên cuồng vận chuyển, toàn bộ năng lượng trong cơ thể ngưng tụ thành một mặt Trống khổng lồ, mơ hồ nhìn thấy từng đường cổ lão văn tự, tản mát ra uy năng hung mãnh.

“Cơ hội còn lại thật sự không nhiều lắm, ta phải nắm bắt lấy.”

Trần Phong thở hồng hộc, dù hắn có thể liên tục chữa thương nhưng như vậy sẽ làm giảm phòng ngự của cơ thể, theo thời gian thì chiến lực của hắn sẽ giảm xuống. Còn Ngao Hoàng thì khác, Vô Nhập Chân long thân của gã thật sự quá tinh diệu, khiến thân thể gã gần như luôn ở trạng thái đỉnh cao.

Hai bên nhìn nhau hồi lâu, rồi chẳng nói chẳng rằng, đồng thời ra tay.

Lôi Đình Cổ Kích!

Chân Long Hoàng Minh Kiếm!

Bành!

Trong phút chốc không khí tựa như bị nén lại, tiếp đó là bạo tạc nổ tung, uy lực này đã sớm vượt qua cực hạn của Chuyển Linh cảnh, dù là Linh Giả Huyễn Linh cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc đánh ra được!

Trần Phong cùng Ngao Hoàng đồng thời phun máu ngã về phía sau, mà bởi vì có Khoai nên Trần Phong ổn định được thân hình nhanh hơn, ba đạo Tỏa Long xích bắn ra, một quấn quanh hông, một quấn quanh cổ, một trực tiếp xuyên vào vảy ngược của Ngao Hoàng!

Keng!

Vẫn là một tiếng kim loại thanh thúy

Vang lên, tiếp đó Ngao Hoàng gầm lên giận dữ, Long Kiếm bay múa, chặt đứt hết thảy Tỏa Long xích. Lại một kiếm đâm ra, lập tức xuyên thủng ổ bụng của Trần Phong.

“A!”

Hắn kêu lên đầy đau đớn, nhưng còn chưa kịp định thần thì một đạo kiếm quang khác quét tới, xé mở hông của hắn, thậm chí mơ hồ thấy được nội tạng.

Xẹt!

Lại một đạo Kiếm quang nữa lóe lên, cổ họng Trần Phong bị xé rách, khiến sắc mặt hắn rất nhanh liền trở nên tím tái, khí huyết suy sụp thấy rõ.

“Tội tộc, ngươi có thể chết được...Khoan đã!”

Ngao Hoàng cau mày, xoay kiếm tự đâm vào lòng bàn tay, tức thì không gian xung quanh vỡ nát, không ngờ từ nãy tới giờ hắn chỉ đang chìm vào trong ảo cảnh!

“HUYỄN..THANH...VÂN!”

Gã nghiến răng kèn kẹt, quay người nhìn về phía sau. Chỉ thấy Trần Phong chắp tay đứng đó, quanh thân hiện ra từng tôn ảo ảnh Âu Lạc Thần Nhân, đã có tới chín vị. Mà theo đó thiên địa linh khí xung quanh cũng chấn động kịch liệt, tựa như đang gia trì cho hắn, đang hỗ trợ cho hắn!

Mà nếu có ai đó đứng bên ngoài kết giới, có thể nhìn thấy được hai mắt Thánh Long tượng lúc này đang phát sáng, từng luồng năng lượng tinh thuần như nước lũ tràn vào trong kết giới.

“Hóa ra kết đồng minh trong miệng cô ta là thế này.”

Trần Phong cười khổ, hóa ra từ lúc hai người gặp nhau hắn đã dính phải Huyễn thuật của cô nàng, hơn nữa Huyễn Thanh Vân đã gieo nó vào trong hai con mắt của hắn. Khi Trần Phong tung Tỏa Long xích lên thì Huyễn thuật cũng bộc phát, khắc vào bên trong ánh mắt của Ngao Hoàng, ảnh hưởng tới tinh thần của hắn, tạo ra ảo cảnh.

“Cô ả, thật sự rất nguy hiểm!”

Trần Phương nhìn Ngao Hoàng chăm chú, cười nói:

“Ngươi có di chúc không.”

Ngao Hoàng nghiến răng cười đáp lại:

“Ngươi nghĩ thắng rồi sao, tội tộc.”

Nói rồi gã thu lại Long kiếm, chắp một tay sau lưng, một tay vươn ra.

“Trần Phong, phen này ngươi tiêu rồi.”

“Hắn sắp triệu hồi uy năng Cấm Bảo.”

Oành oành oành.

Lúc này đây Lạc Long Thành đột nhiên rung động dữ dội, khiến cho không ít Đại Long sắc mặt tối lại, không nhịn được mà nói:

“Là uy năng của Cấm Bảo! Là Ngao Hoàng triệu hồi uy năng cấm bảo!”

“Tên Lạc Phong kia rốt cục là ai, sao có thể khiến Ngao Hoàng phải triệu hồi uy năng Cấm Bảo?”

Cả đám Long tộc nháo nhào cả lên, bởi bên ngoài Lạc Long thành đã hiện ra một tôn Thần Long, đó chính là thân thể kiếp trước của Ngao Hoàng, Chân Long Chiến Thân!

Lúc này đây ảo ảnh Cấm bảo vươn ra Long trảo khổng lồ, theo đó một vuốt thò ra, đâm xuyên qua Kết giới của Lạc Long Thành, chậm rãi tiến vào trong Thánh Long đài.

“Kia là các đời Âu Lạc Thần tộc tộc Vương, đúng hay không? Ta nghe các vị Long Tổ kể lại, các ngươi có mười tám đời, sao ở đây chỉ có mười tên?”

Ngao Hoàng chậm rãi bước lên, theo đó sau ót gã hiện ra một cây vuốt khổng lồ, khiến cho kết giới của Khoai cũng bị ảnh hưởng, mơ hồ có xu hướng vỡ nát!

“Triệu hồi uy năng Cấm bảo. Ha ha, Trần Phong, nước đi này ta tính sai, chúng ta đi lại được không.”

Khoai cười gượng, mà ý thức Trần Phong thì thở dài, nói:

“Khoai, đừng nói nữa. Tốt nhất ngươi nên nghĩ làm cách nào để mang xác ta ra khỏi đây.”

Nói rồi hắn vận lực, theo đó vị Hùng Vương đời thứ mười hiện ra, tức thì quát lên:

“Tế Tổ!”

Mặt đất lập tức nứt toác, hiện ra một mặt đồ đằng trận pháp, ở trung tâm chính là biểu tượng mặt trời, bốn phía là từng đầu Tiên Cầm Thần Long bay múa, còn có ảo ảnh của dân chúng thời cổ đại, bọn hắn nhảy múa ca hát, hát lên những bài ca ca ngợi thiên địa, ca ngợi mặt trời, ca ngợi các vị Thần Vương, còn có...

Ca ngợi Tiên Tổ.

Hùng Vương mười tám đời, chính là những vị đã mở đất nước, dẫn dắt Âu Lạc Thần tộc đi tiếp trong thời đại Thượng Cổ đầy đen tối. Công đức bọn hắn vô lượng, bởi vậy....

Tế Tổ, chính là lời cảm tạ của con cháu hướng đến Tổ Tiên.

Trần Phong khom lưng, chắp hai tay lại, trong lòng giờ đây chỉ toàn sự tôn kính.

Mặt đất dưới một chiêu này chậm rãi bốc hơi, tiếp đó là kết giới xung quanh cũng chậm rãi bốc hơi, tiếp đó nữa là Ngao Hoàng cũng cảm giác bản thân bốc hơi.

“Muốn giết ta? Mơ tưởng!!!”

Ngao Hoàng gầm lên, triệu hồi càng nhiều uy năng Cấm bảo, khiến cho Tế Tổ dần dần chững lại.

Hai bên lâm vào thế giằng co, bởi bọn hắn đều mượn lực lượng bên ngoài để chiến đấu, bởi vậy rất khó để nói kẻ nào có thể chiến thắng.

“Này Ngao Hoàng, liệu ngươi có nghĩ tất cả những gì ngươi đang làm bây giờ chỉ là ảo giác hay không?”

Trần Phong cười lạnh, khiến tên kia thoáng rùng mình, nhưng rất nhanh gã liền bình tâm trở lại:

“Một chút trò vặt mà thôi, muốn loạn đạo tâm của ta?”

“Quả nhiên là Ngao Hoàng, không dễ nào bị ảnh hưởng chỉ vì mấy câu nói vớ vẩn như vậy.” Trần Phong thở phì phì, cảm giác thân hình ngày càng mệt mỏi, bởi Tế Tổ chính là dùng Linh lực bản thân để làm vật dẫn, buổi Tế càng lâu thì càng tiêu hao Linh lực.

Lúc này hư ảnh Hùng Vương đời thứ bảy đột nhiên xảy ra chuyện kì lạ, hắn ta chậm rãi vươn tay ra, bên trên hiện ra một tòa trận pháp, nhẹ nhàng ấn xuống.

Oành!

Năm cây cột trụ mọc ra quanh Ngao Hoàng, sau đó từng chùm sáng từ chúng phóng thẳng lên trời.

“Chuyện gì...” Ngao Hoàng lúc này cũng có chút sợ hãi, bởi sự liên kết giữa hắn và Cấm bảo đã biến mất!

Trần Phong lúc này thở ra một hơi, chậm rãi nói:

“Vĩnh biệt, Ngao Hoàng.”

Ầm!

Lớp vảy rồng bên ngoài thân thể gã nổ tung, bị Tế Tổ bốc hơi sạch sẽ, tiếp đó là máu thịt cũng không thoát khỏi kiếp nạn, rốt cục chỉ còn một cỗ khô lâu đứng tại đó.

“Cuối cùng cũng giết được hắn.”

Trần Phong thấy hai mắt tối sầm, sau đó liền ngã phịch xuống.

Mà lúc này, bên trên Long bảng, tên của Ngao Hoàng cũng chậm rãi tối dần đi, khiến những kẻ xung quanh ai nấy đều sợ hãi.

“Ngao Hoàng, vậy mà...chiến tử rồi?”

Có kẻ không dám tin vào những gì mình thấy, bởi vậy liền xoay người bỏ chạy. Kẻ khác dũng khí cao hơn thì vẫn đứng ở lại, nhưng hai con mắt đã sớm dại đi.

Ngao Hoàng, kiếp trước chính là Long Hoàng cảnh, kiếp này trọng sinh rất được kính trọng, nhiều tồn tại cổ lão cho rằng hắn có thể một lần nữa tu thành Long Hoàng, thậm chí tiến xa hơn.

Nhưng tồn tại đáng kính kia giờ đây chết rồi, chết trong tay một tên vô danh.

Hết chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.