Lạc Quân Phủ.
“Lạc Phong, ngươi có lẽ cũng hiểu được, mọi chuyện đều có cái giá của nó đúng không?”
“Ta hiểu rõ.”
Lạc Quân Tùng nghe Trần Phong trả lời như vậy thì gật đầu, nói tiếp:
“Thánh Long lực khiến biết bao kẻ thèm muốn, ngay cả Lạc Quân hệ mạch ta cũng không phải là ngoại lệ.”
Ông ta gõ gõ mặt bàn, khẽ cười:
“Đương nhiên không phải bằng những phương pháp cực đoan như tinh luyện huyết mạch kia. Thứ chúng ta muốn, là tinh hoa sinh mệnh của ngươi.”
“Tinh Hoa sinh mệnh?” Trần Phong lộ ra vẻ ngờ vực...
“Chính là dương tinh của ngươi. Chỉ cần ngươi giao hợp, sinh sản hậu đản, Thánh Long huyết này có thể dễ dàng di truyền cho đời sau. Chúng ta đã tuyển được long nữ, bên Ngao Thị cũng đã chuẩn bị xong.”
Trần Phong nghe vậy thì trong lòng cực độ hưng phấn, đáp liền:
“Ta mới trưởng thành, chuyện này thật sự...”
“Vừa khéo, vừa khéo. Long tộc ta dưỡng thai năm năm, nếu ẩn chứa Thánh Long huyết thì kéo dài hơn, mười năm cũng được.”
“Đương nhiên lần đầu tiên của ngươi sẽ là với Lạc Long tộc chúng ta. Lạc Hoa Mân, ngay ngày mai, động phòng.”
Lạc Hoa Mân nghe vậy thì sắc mặt đỏ bừng, lắp bắp nói:
“Sao lại...”
“Ngươi mang một tia Thánh Long huyết, hậu đại sinh ra có chín phần ẩn chứa Thánh Long lực!”
“Nhưng mà....”
“Không nhưng nhị gì cả, nếu nhà ta có long nữ thì cũng đem đến đây phối giống! Hừ, các ngươi bị đám nhân loại tiêm nhiễm quá nhiều rồi, nhớ năm xưa đối với tộc ta, giao hoan chính là trọng trách, là nghĩa vụ, mỗi một tộc nhân đều lấy đó làm tự hào. Còn các ngươi? Hừ!”
Lạc Quân Tùng trợn mắt, hai cái râu rồng tung bay trong gió.”Chuyện của Lạc Phong, để hắn giải quyết đi.”
Bên ngoài Hải vực của Lạc Long tộc, Trần Phong cùng một thiếu niên khác sánh vai mà đứng, đó chính là hắn một bản thể khác, Thần Đạo Trần Phong. Trần Phong đã nghĩ ra một cái tên, gọi hắn là Thần Nam. Bọn hắn giờ đây đang ở trong một con Hải thú vận chuyển, thân hình to lớn của nó có thể chứa đến hàng trăm căn phòng cùng với vô số hàng hóa, giờ đây đang một đường tiến đến Hải cảng của Nam Việt quốc.
“Vài năm sau ngươi quay lại, không khéo lại có một đám tiểu long chi chi nha nha gọi cha đấy.” Khoai ngồi trên đỉnh đầu hắn, cười hăng hắc, sau đó bắt đầu tưởng tượng:
“Lúc đó những giống cái của nhân tộc kia sẽ tức giận, cho rằng ngươi là đồ sở khanh, sau đó hậu cung cháy loạn lên, ngươi bốn phía dập hỏa. Chậc chậc, thú vị đấy.”
Trần Phong nghe vậy thì có hơi run, trong lòng chỉ mong Ma đạo Trần Phong - Lạc Phong có thể tiết chế một chút.
“Ngươi nghĩ hắn tiết chế được, thế là hoàn toàn sai lầm.” Đông Sơn chiếm lấy một góc khác, bắt đầu giải thích:
“Hắn là Ma đạo, là mặt tối của ngươi. Trong ngươi có bao nhiêu ma tính, dâm dục, độc ác, một mặt xấu sẽ lộ ra đến cực hạn! Hơn nữa hắn còn là Long tộc, huyết mạch đậm đặc, chỉ sợ không vượt qua hôm nay.”
Trần Phong rùng mình, lập tức kết nối với Lạc Phong, sắc mặt không khỏi tối đen.
“Cái thằng này, hắn..., hắn...” Trần Phong lắp ba lắp bắp, bởi sự thật là Lạc Phong không kiềm chế nổi ma tính trong bản thân! Giờ đây hắn...(lược bớt 500 chữ, chuyện nhạy cảm:3)
Thần Nam ở bên cạnh hắn lúc này cực độ lãnh đạm, dường như không chút quan tâm đến chuyện này. Bởi hắn ta là Thần đạo Trần Phong, cũng là một mặt lí trí của hắn. Trái ngược lại với Lạc Phong, Thần Nam đạo tâm cực kì trong sạch, không nhiễm chút bụi bặm, thất tình lục dục ảnh hưởng hắn rất ít. Với hắn mà nói, chỉ có tu luyện mới là tối cao.
Giờ đây hắn thậm chí còn đang nhắm nghiền hai mắt, Thuận Thiên lơ lửng sau ót, trợ giúp hắn lĩnh ngộ một môn công pháp bên trong Âu Lạc Thiên Nguyên Thánh Điển.
Đó là Tiên Thánh Thần Chiếu Kinh.
Tiên Thánh Thần Chiếu kinh, hấp thu lực lượng của các vị Tiên Thánh Thần, hóa thành năng lượng của bản thân.
Ầm!
Thần Nam quát lên một tiếng, nơi đỉnh đầu hiện ra một tòa Thánh Đạo viện, bên trong ảo ảnh từng vị Thánh Nhân hiện ra, đồng thời rót vào cơ thể hắn vô cùng lực lượng.
Giờ trạng thái của hắn rất kì lạ. Nhìn qua ai cũng nghĩ hắn là Ma Pháp sư, bởi Ma pháp lực đặc trưng cùng toàn Thánh Điện kia. Nhưng thực tế hắn không phải là Ma Pháp sư, chính xác hơn hắn là một Nguyên Đạo Nguyên Giả, về cảnh giới tương đương với Huyễn Linh cảnh tứ tinh.
Trần Phong thấy cảnh này thì không khỏi giật mình, nghĩ thầm:
“Hắn, có thể học. Ngươi thì không thể.”
“Tại sao?”
“Ngươi là chủ thể, không thể không cẩn thận. Đám người Thánh Đạo Viện này không thể tin được!”
Trần Phong nghe vậy liền thôi, không đề cập đến chuyện này nữa
Hắn lại tĩnh tâm, chuyển sang tu luyện Âu Lạc Thiên Nguyên Thánh Điển. Tuy nhiên vừa mới vận chuyển được một vòng thì cảm giác trong phòng có người, liền xoay người đánh ra một chiêu Long Hình bách biến. Nhưng kẻ địch còn nhanh hơn, chiến kích đẩy ra Long trảo thủ, kề sát cổ hắn!
“Ngươi dám nhúc nhích nửa bước, ta giết!”
Kẻ nọ lên tiếng uy hiếp.
Trần Phong cau mày, đột nhiên bộc phát, toàn thân phủ kín Long Lân, đánh ra Long trảo thủ!
Bên kia, Thần Nam đứng thẳng dậy, sau ót hiện ra Thánh Điện, bên trong chư thánh ảo ảnh tụng niệm, hóa thành một thanh thần kiếm, lập tức phóng tới!
“Hừ!”
Kẻ lạ mặt nọ vung vẩy chiến kích, bên trên một đầu Thanh Long há miệng, phun ra Linh thủy, cuốn trôi công kích của hai Trần Phong!
“Là Thanh Giang Linh thuật? Là vị sư huynh nào?”
“Hử?” Kẻ lạ mặt kia gãi gãi đầu, hỏi dò:
“Là vị sư đệ nào của Tông ta?”
“Trần Phong, Thanh Long Giang tông!”
Kẻ lạ mặt kia nghe vậy thì dở khóc dở cười, lột mặt nạ, để lộ một thanh niên đầu tóc ngắn cụt ngủn, gương mặt hiền lành chất phác, trông không hề có gì đặc biệt.
“Nguyễn Giang Long! Thiên tài đệ nhất của tông ta!”
“Ấy chết, chú em bé bé cái miệng. Anh đây đang bị đám Hải Yêu truy nã, chú giết anh bây giờ.”
Nguyễn Giang Long làm dấu im lặng, sau đó nhìn ngang ngó dọc, thấy không có ai chú ý mới thở phào, cười nói:
“Còn chú em là Trần Phong đúng không? Nghe danh đã lâu, hôm nay mới gặp được, nào ngồi xuống, ngồi xuống.”
Trần Phong ngạc nhiên.
Nguyễn Giang Long quả thật đúng như Ngọc Linh miêu tả, người nào gặp hắn rất khó có ác cảm! Hắn không lộ ra bất cứ vẻ kiêu ngạo vốn có của một thiên tài, mà lại giống như một người đàn anh, thân thiện, dễ gần.
“Nghe các vị trưởng lão kể lại anh đang truy sát Thái Tử Sa tộc, sao lại ở đây?”
“Nói ra thì dài, thôi thì anh tóm tắt cho chú em nghe.”
“Anh truy sát hắn ta mười mấy cây số, cuối cùng cũng kịp chém giết hắn trước khi hắn kịp trốn về Hải Phủ của Sa tộc. Xong xuôi đâu đấy anh nghênh ngang rời đi. Ai ngờ...”
Nguyễn Giang Long ôm lấy lồng ngực, hiển nhiên vết thương cũ tái phát.
“...anh đánh giá thấp độ vô liêm sỉ của bọn cá tôm này! Con mẹ nó chứ, bọn nó thậm chí phái ra cả Dung Long cảnh Hải Yêu truy sát! Thiên lý ở đâu?”
Anh ta cụp mắt xuống, cười như mếu:
“Thế là anh chạy trốn bở hơi tai, mấy lần còn suýt bị bắt sống, nhịn ăn đã đến một tuần rồi!”
“Đám Sa tộc kia thì mũi thính còn hơn Linh cẩu trên cạn, anh vừa nghỉ được một lúc thì chúng đã đuổi sát!”
Nguyễn Giang Long kể lể một hồi lâu, rồi đưa ra kết luận:
“Sau này có cơ hội, chú em nhớ cẩn thận, chém tên Hải Yêu nào thì chạy cho nhanh, kẻo bị chúng truy sát, cực lắm.!
Trần Phong cười khổ, vỗ vỗ bả vai hắn:
“Em hiểu.”
“Nhẹ tay một chút, xương chỗ đó còn chưa liền.” Hắn ta kêu nhẹ một tiếng.
“Nguyễn Giang Long, chú ý một chút. Có một đám Hải Yêu đang tiến tới.”
Trên thanh chiến kích của hắn, một con Thanh Long ngẩng đầu lên, đây hiển nhiên là một Linh thú, bởi nó có thể nói thành thạo tiếng của Nhân loại. Với các Linh Giả của Thanh Long Giang tông, đây là người bạn đồng hành không thể thiếu, quan hệ thậm chí còn gần gũi hơn cả người thân trong gia đình.
Nguyễn Giang Long nghe vậy thì lập tức biến hình, hóa thành Hải yêu đầu cá thân người, nói với Trần Phong:
“Sư đệ, lần này phiền nhiều chút rồi.”
Trần Phong gật đầu, lập tức hóa thành trạng thái Long hình, Long khí phun trào, ngập tràn căn phòng, cố gắng che đi mùi của Nguyễn Giang Long.
Quả nhiên chỉ vài phút sau, một đám Hải Yêu Sa Tộc, Chương Ngư tộc đã vọt tới, xông phá cửa mà vào.
“Các ngươi muốn gì?” Trần Phong chắp tay sau lưng, Long uy tựa như sóng biển ập tới, khiến mấy tên Hải Yêu kinh hồn bạt vía, cúi đầu đáp:
“Thưa ngài, chúng tôi vâng lệnh Sa tộc, truy nã một tên Nhân tộc, mong ngài bỏ qua cho.”
“Thế là các ngươi có thể tùy tiện phá cửa phòng ta, tiến vào như chỗ không người?” Hắn lạnh giọng nói, bước lên mấy bước khiến bọn hắn tên nào tên nấy đều run lẩy bẩy. Bọn hắn chỉ là Hải Yêu cấp thấp, sâu trong huyết mạch đã có sự sợ hãi với Long tộc, hôm nay lại gặp Long tộc bậc cao như Trần Phong, lập tức chịu không nổi, liền quỳ xuống.
“Đại Long tha mạng!”
“Hừ, còn không mau cút ngay!” Trần Phong xua tay, làm bộ dáng khinh thường. Đám Hải Yêu kia nghe vậy thì như chết đuối vớ được cọc, lập tức bỏ chạy.
Hết chương