Nam Việt Đế Vương

Chương 118: Chương 118: Con đỉa




Hai thành bọn hắn có thêm một nửa tài nguyên của thành Minh Dương, điều đó đồng nghĩa với việc mỗi người bọn hắn cũng nhận thêm một khoản. Bởi vì tài nguyên mà cấp trên gửi xuống nhiều đến chừng nào? Một thành phố có hàng ngàn thậm chí là chục ngàn võ giả, trong đó ba phần tài nguyên sẽ rơi vào Thợ săn công hội, ba phần khác rơi vào học viện, hai phần cho các gia tộc và hai phần làm phần thưởng cho võ giả khác. Tổng cộng thì nhiều nhưng chia lẻ cho mỗi người thì ít, bởi vậy việc tranh đoạt tài nguyên cực kì khốc liệt, các võ giả thường phải dấn thân mình vào rừng sâu, may mắn thì có thể tìm được các loại tài nguyên, xui xẻo thì bị yêu thú xé xác, chết không toàn thấy.

Giờ thành Minh Dương bị cắt một nửa lượng tài nguyên, hiển nhiên ảnh hưởng cực kì nghiêm trọng đến tu giả trong thành, thậm chí họ có thể rời bỏ nơi đây mà đi. Không còn võ giả tụ tập, thành phố sẽ từ từ lụn bại, tuy không nói là sụp đổ nhưng cũng kém sắc hơn rất nhiều.

Người đàn ông kia cũng không quan tâm đến tình cảnh võ giả thành Minh Dương lắm, hắn lập tức giơ lên một mặt lệnh bài màu xanh ngọc bích, sau đó đẩy về phía trước. Từ trong lệnh bài đó vô số Linh lực tuôn ra, đánh lên không gian. Lập tức không gian thủng một lỗ lớn, bên trong mơ hồ hiện ra cảnh tượng một vùng đất khác.

“Cổng đã mở, đi mau, các ngươi có nửa tháng để tầm bảo. Nửa tháng sau thì kết thúc.”

Vị Linh giả đến từ Hắc Thủy Trạch kia khẽ phẩy tay, lập tức mấy trăm người phía dưới điên cuồng gào lên, dùng toàn tốc lực mà lao vào cánh cổng. Từng người từng người đi vào rồi biến mất.

“Chúng ta cũng đi thôi.”

Trần Phong cười một tiếng, sau đó cũng bước đi. Hắn thật sự muốn nhìn thấy một lần, tòa bí cảnh này có gì đặc biệt. Mà những người còn lại cũng cực kì hứng thú, khởi động thân thể rồi tiến vào bí cảnh.

Một luồng sáng xanh nhu hòa bao phủ lấy thân thể Trần Phong khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, sau đó hắn cảm thấy thân thể lâng lâng, rồi bị hút đi.

Trong lúc võ giả ba thành đi gần hết, thì lúc này đột nhiên từ đâu xuất hiện mấy nhóm người mặc đồ đen, lao thẳng vào vòng xoáy. Mà vị Linh giả kia thấy vậy chỉ cười lạnh, cũng chẳng thèm cản lại, bởi trong mắt hắn hành động của đám người này là ấu trĩ bậc nào.

Quả nhiên không lâu sau một người kêu thảm thiết, thân thể bị nghiền nát thành một đám máu thịt bầy nhầy, kế tiếp lại một tên khác chịu cảnh tương tự, xoẹt xoẹt máu tươi phun trào, phút chốc quảng trường đã nhuốm một mùi máu tươi

“Ngu ngốc! Bí cảnh có lớp bảo vệ, dù là Chuyển Linh cảnh cũng bị xóa sổ, huống hồ mấy tên Nội cương Ngoại cương các ngươi? Trừ phi có lệnh bài, nếu không sẽ chết!”

Giọng nói của ông ta tựa thiên lôi, cuồn cuộn vang vọng, chấn cho mấy người ở đây liên tục phun máu, ngã khụy xuống.

Vụt

Đột nhiên từ trong đám người áo đen kia lại có mấy người lao lên, tốc độ nhanh đến kinh ngạc, dù là vị Linh giả kia cũng nhất thời không kịp phản ứng. Bọn hắn đi vào cánh cổng không ngờ lại không bị giết chết, trái lại còn bị hút vào.

“Cái gì?”

Vị Linh giả kia trừng mắt, bàn tay mở ra hóa thành một thác nước, vô số dòng nước tựa mũi kiếm bắn tới, nhằm vào đám người nọ. Có mấy người chậm chân một chút lập tức bị một kiếm chém chết, máu phun ba mét. Kẻ nào khá hơn cũng là trọng thương, dù thân thể đã được ánh sáng xanh kia bao phủ cũng bị đánh chém, rốt cục chỉ có một ít người may mắn vượt qua.

“Khốn nạn!”

Vị Linh giả này nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào cánh cổng. Dù hắn cũng không dám tùy tiện xông vào. Bí cảnh này là do một vị Tông Linh cảnh để lại, bởi vậy lớp bảo vệ cực kì mạnh mẽ, chém giết Dung Linh cảnh không phải nói chơi. Còn hắn? Mới là Dung Linh cảnh mà thôi, hơn nữa chỉ mới vào Dung Linh cảnh không lâu, dù hắn được ủy thác đến đây mở bí cảnh nhưng quyền hạn chỉ có vậy, không được vào trong đó.

“Đám người kia che dấu khí tức, tuy rất cẩn thận nhưng vẫn lộ ra ít manh mối. Một Linh giả Chân Linh cảnh hai Linh giả Huyễn Linh, ba Chuyển Linh cảnh, bốn Khai Huyệt cảnh, năm Ngoại Cương cảnh. Với thực lực của những người thuộc ba thành vẫn có thể đánh bại đám người này. Mong là đừng có thương vong quá lớn.”

Ông ta thở dài một hơi, lại tập trung Tinh thần, kiểm tra phạm vi xung quanh, tránh cho có kẻ khác thừa cơ mà xông vào.

“Chói quá, cái quái gì vậy??.”

Trần Phong đã được truyền tống vào trong bí cảnh, trên đường thì một mảnh chói lóa khiến hai mắt hắn hiện tại mù mờ, khó có thể kịp thích ứng.

“Anh Phong!”

Lúc hắn mở mắt ra, chỉ thấy Hà My không ngờ lại đang nắm tay hắn, còn hắn thì đang nằm trên mặt đất, xung quanh là thứ gì đó cực kì rậm rạp.

“Nơi đây nhìn quen quen, hình như là.....”

Hắn ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Nơi đây là một đồng lúa cực lớn, phải gọi là cánh đồng lúa bao la bát ngát không thấy bến bờ, xanh ngắt một màu. Trên cánh đồng đôi khi lại thấy vài con trâu đang đi lại, từng đàn cò vỗ cánh bay dập dờn, một vài đống rơm khô vàng cao ba bốn mét như những cái trụ cắm giữa trời.

Hà My thấy hắn đã tỉnh mới thở phào một hơi, nói:

“Đây là khu vực phía Tây, Cánh đồng lúa!”

Khu vực phía Tây, Cánh đồng lúa?

Trần Phong lục lại trí nhớ, bây giờ mới nhận ra. Trước khi đi bọn hắn đã được học sơ qua về tòa bí cảnh này, nơi đây tổng cộng chia làm năm khu vực, đó là Đông Tây Nam Bắc và Trung Tâm. Phía Tây là một cánh đồng lúa, Phía Đông là một khu vịnh với rất nhiều đảo nhỏ ở trong đó, phía Nam là một khu rừng nguyên sinh, phía Bắc là một vùng núi hoang vu. Còn trung tâm là một tòa cổ thành, cũng là nơi thí luyện cuối cùng, và cũng là nơi chứa đựng di sản của một vị Tông Linh cảnh!

Trên mỗi nơi này đều có rải rác các loại tài nguyên, nếu may mắn thậm chí có thể đạt được Linh cảnh cấp thảo dược. Hiển nhiên việc này không đơn giản, bởi ở ngoài rìa mỗi khu vực thì chỉ có các loại dã thú phổ thông, nhưng đi vào càng sâu thì bắt đầu xuất hiện dị thú, yêu thú, thậm chí Linh thú cũng xuất hiện! Nếu gặp chúng thì tỉ lệ tử vong cực cao.

Nơi Trần Phong bị chuyển đến là Cánh đồng lúa, là nơi an toàn nhất trong năm vùng. Chỉ cần đi lại cẩn thận một chút thì việc sống sót không phải là khó. Chẳng qua nơi đây là nơi an toàn nhất cho nên cũng là nơi ít tài nguyên nhất, tính ra cũng là công bằng.

Trần Phong nhìn xung quanh một hồi, lúc này mới nhận ra chỉ có hắn cùng Hà My, còn mọi người còn lại đã biến đâu mất, bèn hỏi:

“Hà My, mọi người đâu cả rồi.”

Cô bé đáp:

“Bị truyền đến các nơi khác nhau rồi. May lúc chuẩn bị bước vào cổng em nắm tay anh, nhờ đó mà ba chúng ta mới đi cùng một chỗ đấy.”

“Ba chúng ta? Vậy còn có ai nữa à?”

“Ưm, còn có chị Ánh Nguyệt nữa. Chị ấy đang đi một vòng kiểm tra, chút nữa sẽ về.”

Sắc mặt Trần Phong nhất thời nghệt ra, mình cùng hai cô gái này lại đi cùng một chỗ trong mấy ngày liền??? Cái này, cái này....khụ khụ, có chút kích thích nhé.

Hắn nhanh chóng đè xuống cảm xúc tiêu cực đang nổi lên, lại đứng dậy vận dụng Tinh thần lực đẻ tăng khả năng quan sát. Dù sao thị lực vẫn có tầm quan sát tốt hơn, bởi Tinh thần lực của Trần Phong tuy mạnh nhưng chỉ hiệu quả trong phạm vi năm mươi mét, còn xa hơn thì vô hiệu.

“Kia rồi, Ánh Nguyệt chỉ cách mình mấy trăm mét. Phía bên kia thì có một đàn trâu, chỉ là dã thú, không có tính uy hiếp. Bên kia có đàn bò, cũng chỉ là dã thú. Chúng ta vậy là may măn rồi, bị truyền đến ngoài rìa khu vực, bởi vậy an toàn.”

Hắn ngồi phịch xuống, hít sâu một hơi. Nơi đây là cánh đồng lúa nên rất trong lành, đôi lúc lại có từng đám gió thổi qua, khiến lòng người cực kì thoải mái.

Một lúc sau Ánh Nguyệt cũng trở về, thấy hắn đã tỉnh dậy bèn cười nói:

“Cậu dậy rồi à. Tôi mới đi tuần tra một vòng về, nơi đây quả nhiên là cánh đồng lúa, cực kì an toàn. Theo tôi chúng ta nên đi tìm một nơi nào đó để dừng chân, ngày mai mới đi tìm các loại tài nguyên.”

“Có lý!”

Hai người Trần Phong, Hà My hoàn toàn đồng ý. Bọn họ là võ giả nhưng cũng cần ăn uống ngủ nghỉ như thường, chỉ có Linh giả mới không cần.

Bọn hắn lên đường đi tiếp, băng qua mấy mảnh ruộng lớn. Đôi khi lại bắt gặp ruộng lúa đã trổ đòng, tiện tay hái một ít ăn thử. Thứ này Trần Phong đã ăn mấy lần, bởi bên ngoài thành Minh Dương vẫn có một số nơi trồng lúa, cứ đợi đến thời điểm này hắn lại đi ăn trộm một ít, mấy lần suýt bị người ta bắt được. Nghĩ lại khiến hăn không nhịn được mà mỉm cười.

Khác với hắn, hai cô nàng này như thiên kim tiểu thư, nhón tay bóc từng cây lúa một, sau đó lại cho vào miệng ăn, thỉnh thoảng lại kêu lên vì vị ngon ngọt thơm mùa sữa của lúa non.

“Ăn hay hay chị nhỉ?”

Hà My vừa cắn vừa ngân nga nói.

Ánh Nguyệt cũng gật gật đầu, đáp:

“Chị toàn ăn gạo đã qua chế biến, chứ chưa từng ăn loại lúa non này bao giờ. Cũng ngon đấy chứ. Nghe nói loại lúa non này có thể làm ra một món ăn tên là Cốm, nghe nói vùng Bắc Bộ có nhiều lắm. Chị ăn thử qua vài lần, ăn giòn, ngon miệng, đã thế còn ngòn ngọt, thơm thơm, nghĩ lại mà thèm.”

“Ừm, món này công nhận ngon thật.”

Lần này đến lượt Trần Phong phát thèm. Hắn lúc trước muốn kiếm một bữa ăn cho no bụng còn khó, huống hồ là ăn những thức quà này???

“Sau này có cơ hội phải du lịch khắp mọi nơi trên thế giới, ăn những món ngon, tham quan phong cảnh mới được.”

Bọn họ lại tiếp tục đi tiếp, cảnh vật có chút thay đổi. Cánh đồng lúa xanh ngát nay gần như đã biến mất, thay vào đó là từng đám từng đám lúa chín vàng rượm, nhìn cực kì bắt mắt. Mà lúc này bốn phía cũng bắt đầu xuất hiện dị thú, thậm chí yêu thú cũng xuất hiện, khiến bọn hắn không thể không cẩn thận. Dã thú bình thường thì thôi, không chọc đến chúng thì chúng cũng không quản mình làm gì, nhưng dị thú thì khác, thân thể võ giả đối với nó là một món ăn cực kì hấp dẫn.

“A!”

Lúc bọn họ đang lội qua một cái mương nước ngập đến đầu gối thì đột nhiên Hà My kêu lên một tiếng, suýt nữa ngã xuống. Ánh Nguyệt nhanh tay đỡ lấy cô bé, sau đó Trần Phong hỗ trợ đưa lên bờ bên kia.

Nhìn kĩ thì trên cặp chân trắng nõn của cô bé có một cục thịt màu đen nhầy nhụa, thuôn dài, đang liên tục uốn mình, ngọ nguậy, trông cực kì kinh tởm

“Con đỉa!” Trần Phong cùng Ánh Nguyệt nhất thời lộ ra vẻ hoảng hốt, nhất là Trần Phong càng sợ đến xanh mặt, thuở nhỏ có lần hắn tắm ở một kênh mương thì bị đỉa cắn, vị trí thì....à..ờ có chút không muốn nói ra, nhưng sau đợt đó hắn kinh hãi gần chết, cực kì e ngại loài vật “ngoài hành tinh” này.

Hà My thấy nó cả người cũng run run, lắp ba lắp bắp không nói nên lời. Hiển nhiên loài vật quỷ dị này đã doạ cô bé không ít.

“Bình tĩnh, bình tĩnh, anh biết cách xử lí nó. Em ngồi yên nào.” Trần Phong hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, tuy trên mặt vẫn nhìn con đỉa với sự ghê tởm, nhưng tay hắn đã bùng lên ột ngọn lửa nhỏ.

Xèo xèo

Con đỉa bị lửa đốt lập tức quằn quại, rồi sau đó liền nhả ra, rơi phịch xuống đất.

“Chết đi sinh vật ghê tởm.”

Trần Phong hét lớn, ngọn lửa trên tay đã hoá thành một quả cầu, đùng một tiếng lập tức con đỉa bị đốt thành tro bụi. Lúc này hắn mới thở dài một hơi, quay sang nhìn Hà My, cười nói:

“Ổn rồi đây, em đừng lo quá.”

Cô bé nhìn hắn hồi lâu rồi gật đầu, bắt đầu lấy bông băng ra buộc lại. Trong nước bọt của đỉa có chất rất lạ, có thể khiến máu trong cơ thể chảy ra không ngừng, nếu không kịp cứu chữa tuy không đến mức mất mạng nhưng cũng chẳng dễ chịu gì.

Trần Phong lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, nhưng phút chốc sắc mặt hắn lại chuyển sang tái mét, thậm chí là trắng bệch. Hắn cảm nhận được, trong ống quần hắn có con vật gì đó ngọ nguậy, hơn nữa số lượng không chỉ một! Chúng đang điên cuồng bám lên da hắn, nhưng vì thân thể hắn tu luyện Kim thân thập nhất biến quyết đến tầng thứ bảy, cho nên đám này không thể xuyên qua nổi.

Thật đáng ghê tởm!

Hắn gào rống một tiếng, sau đó ba hoả cầu lập tức thành hình, nhắm thẳng đến chân hắn. Hắn cũng không dám mở ống quần ra xem, bởi hắn sợ mình kìm chế không nổi!

Hết chương 118

Ai giống mình không, sợ đỉa cực kì. Cảm giác bị đó cắn, bám vào chân thật sự là thốn đến tận rốn!Nhìn hình dáng thôi là biết nó là thứ sinh vật không nên tồn tại trên cõi đời này rồi. Đáng tiếc, không có cái găng tay của Thanos, nếu không....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.