Nam Việt Đế Vương

Chương 210: Chương 210: Đại chiến Thanh Sơn hội




Hắn liếc nhìn xung quanh, đột nhiên thấy ở xa xa, những cây cột khổng lồ tựa như cột chống trời, bèn cười vang

Long trụ Trấn Giang!

Hai tay Trần Phong chụm lại, sau đó mở ra, theo đó là một cây cột trụ bay vọt ra, trên đó khắc hình một con Giao Long đang giương nanh múa vuốt.

Ầm

Giang Khí bị Long trụ áp lên lập tức rơi xuống, dòng nước chảy chậm lại, mà ba tên kia thì kêu rên lên một cái, tản đi Cương Khí của mình.

“Quả nhiên là có hiệu quả!” Trần Phong mừng rỡ, chộp lấy Long trụ, quét về phía ba tên kia. Bọn hắn thấy vậy lập tức lùi lại, vẻ mặt lộ ra sự kinh hãi:

“Sao tên này lại biết tu luyện Bát Long Trụ Khí thuật? Chẳng lẽ hắn là đệ tử của ngài ấy?”

“Không thể nào, tất cả cùng ra tay mau! Thủy thuẫn!”

Ba tên kia một lần nữa kết trận, lập tức một tấm khiên rộng cỡ một mét xuất hiện, chặn lại Long Trụ của Trần Phong.

Bành!

Thủy thuẫn vỡ nát, mà Long trụ cũng tan rã. Thừa cơ đó ba tên kia chạy trốn, vận dụng thân pháp đến cực hạn, phút chốc đã không thấy bóng dáng.

Bảy tám tên còn lại lúc này đã đứng dậy được, thấy Trần Phong đánh lui ba tên kia thì hoảng hồn, không dám nói một lời, lủi thủi trốn đi.

“Ổn chứ?” Trần Phong nhìn Nguyễn Đạt, vỗ nhẹ vai hắn.

“Trần Phong, đúng là cậu. Mọi người thấy tôi nói đúng không, cậu ấy rất mạnh mà!” Cậu ta quay lại nói với hai người bạn, mà họ cũng gật đầu, đáp:

“Thật không ngờ, người được gọi là chuyên núp váy gái lại mạnh như vậy. Ba tên lúc nãy chính là Khai Huyệt cảnh cao thủ, hơn nữa chính là ba thống lĩnh của Thanh Sơn hội. Ba người họ đồng thời ra tay cũng không đánh thắng được cậu ta. Quả thật...”

Trần Phong chỉ khẽ mỉm cười, hỏi:

“Thế mọi chuyện là như thế nào vậy?”

Nguyễn Đạt lộ ra vẻ tức giận, đáp:

“Còn gì nữa, khi nghe Thanh Hà hội chúng ta muốn vùng lên thì đám Thanh Sơn hội kia quyết tâm vùi dập. Bất cứ hội viên nào đi ra cũng sẽ bị gây sự, đánh hội đồng. Tính đến nay là vụ thứ mười rồi! Trong khi đó cậu đi tu luyện, mà Vũ Ngọc Linh cũng vậy, khiến hội chúng ta không còn ai có thể chặn đứng được đối thủ.”

Nói đến đây giọng cậu ta hơi khác, chắc có chút trách móc Trần Phong. Hắn cũng biết điều đó, đành thở dài, đáp:

“Là tôi không làm tròn trách nhiệm. Xem ra việc tôi không gây chiến với bất kì ai đã khiến bọn hắn xem thường chúng ta rồi. Đi thôi.”

“Đi đâu?” Ba người cùng hỏi.

“Còn đi đâu nữa, đương nhiên là dạy cho đám người kia một bài học rồi.”

Trần Phong mỉm cười, chậm rãi đi về phía trước. Ba người còn lại nhìn nhau nghi hoặc, nhưng vẫn chạy theo hắn. Bọn hắn muốn biết Trần Phong rốt cục định làm gì.

Cách đó không xa là địa bàn của Thanh Sơn hội ở vùng này. Thanh Sơn hội rất lớn mạnh, có tới hơn trăm người, Khai Huyệt cũng không ít, hội trưởng thậm chí đã mở ra Năm Huyệt, Mười một Chủ mạch, chiến lực không tầm thường. Ở trên Khai Huyệt bảng thứ hạng cũng không thấp, có thể xếp trước năm trăm. Cách đây một thời gian còn có hơn chục Khai Huyệt cao thủ xin gia nhập, bởi vậy thanh danh vang dội, đã có thể xem là thế lực bậc trung hạ ở khu vực thứ hai.

Ở chỗ này cũng có gần năm mươi người của Thanh Sơn hội đang tu luyện, quanh thân bọn hắn Giang Khí chìm nổi tạo thành khung cảnh cực kì tráng lệ. Đột nhiên từ đâu ba người chạy đến, tận khi tiến vào nơi đây mới ngồi phịch xuống, thở ra một hơi.

“Là ba vị Thống Lĩnh. Sao họ có vẻ mệt mỏi như vậy?”

“Mau mau gọi hai vị Phó Hội trưởng. Có lẽ có chuyện gì đó xảy ra rồi.”

Một lúc sau hai thanh niên đi ra, một gầy một béo, gầy thì tựa như que củi, lại cao tựa cái sào, tên là Nguyễn Đức Tùng. Người béo đã mập còn lùn, cả người có lẽ cũng đến trăm cân là ít, tên là Đinh Văn Huy. Tuy nhiên nếu ai vì vậy mà cười bọn hắn thì thảm rồi, những người đạt đến Phó Hội trưởng đều không phải dạng vừa, mà thứ hạng trên bảng cũng không thấp, đều nằm trong nhóm bốn trăm

“Có chuyện gì vậy Lý Duy, sao ba người có vẻ chật vật như vậy?”

Người tên Lý Duy hít vào một ngụm khí, đáp:

“Tin tình báo sai rồi, tên Hội trưởng của Thanh Hà hội không phải một tên bám váy đàn bà đâu! Hắn cũng không phải Ngoại Cương cảnh như trong thông tin Khảo sát, mà là Khai Huyệt, hơn nữa chiến lực cực kì kinh khủng, ba người bọn tôi kết Thanh Giang trận cũng không phải đối thủ!”

“Cái gì?”

Đức Tùng cùng Đinh Huy trợn tròn mắt, trong lòng trầm xuống. Bọn hắn biết rất rõ thực lực ba người này, nếu đồng thời xông lên thì mỗi người bọn hắn cũng không đánh lại, nhưng tên kia lại có thể đánh bại được họ, vậy là gì? Thực lực không kém so với Hội trưởng, thậm chí là hơn. Còn chưa kể Vũ Ngọc Linh kia, nếu cả hai cùng ra tay, chỉ sợ Thanh Sơn hội sẽ thảm bại.

“Thông báo cho các Phó Hội trưởng còn lại mau đến đây nhanh. Dù sao nơi đây là khu vực tự do, mọi người có thể chiến đấu mà không lo ngại bất kì điều gì. Chỉ sợ hắn sẽ đến đây tìm chúng ta sớm thôi.”

Đức Tùng lộ vẻ nghiêm trọng, Dẫn Khí thuật bắn đầu vận chuyển, cơ thể cũng vận động, đẩy bản thân lên chiến lực đỉnh cao. Mà những hội viên còn lại cũng khẩn trương, đứng vào vị trí. Ngoài Thanh Giang Khí thuật, Thanh Giang võ kỹ, thì còn một thứ cũng rất phổ biến, đó là Thanh Giang trận pháp. Trận Pháp có thể kết hợp Cương khí của nhiều người, hóa thành một dòng Giang khí khổng lồ, không thua kém gì một con sông bình thường.

Lúc này bên ngoài khu vực của Thanh Sơn hội đột nhiên xuất hiện cả trăm người, liên tục chỉ trỏ:

“Nghe đồn Hội trưởng của Thanh Hà hội muốn lập uy, định san phẳng khu vực của Thanh Sơn hội ở khu Thanh Giang này.”

“Đúng đấy, ta vừa gặp hắn. Tên kia vừa đi vừa hét oanh oanh, rằng mình sẽ nhổ tận gốc nơi đây. Quả nhiên là cuồng.”

“Ha ha, hiếm khi mới thấy có người cà khịa đám người Thanh Sơn hội này. Mong hắn có thể đánh bại bọn chúng, dù sao được Long Sơn bang chống lưng nên dạo này bọn hắn kiêu ngạo lắm, đi đâu cũng hếch cái mũi lên trên trời.”

“Đánh bại ư? Ngươi mơ tưởng sao. Trong kia là một phần ba chiến lực của Thanh Sơn hội đấy, dù là hội trưởng của chúng ta cũng đành chịu thua, nói gì hắn?”

Âm thanh bàn tán bên ngoài ngày càng lớn, còn không khí bên trong khu vực của Thanh Sơn hội ngày càng nghiêm trọng. Chốc chốc lại có người hỏi:

“Tên kia thật sự mạnh như vậy sao? Đáng giá chúng ta phải tập trung lại thế này, thậm chí còn phải lập trận?”

“Không biết nữa, nhưng ba vị Thống lĩnh đã thua trong tay hắn, bởi vậy việc này có thể lắm.”

Tên kia hậm hực, quát:

“Như vậy thì cũng không phải.....”

Ầm

Một cây cột trụ không biết từ đâu bay tới, rơi vào Giang Khí trận của đám người kia. Bọn hắn vì đã có chuẩn bị, Cương khí đồng thời vận chuyển, bởi vậy dù Long Trụ cũng không trấn áp nổi nó, dần dần bị mài mòn rồi vỡ nát.

“Hắn đến!”

Hai tên Đức Tùng cùng Lý Duy vẻ mặt lộ ra sự trầm trọng, nhanh chóng chắn trước, hét lớn:

“Hội trưởng Thanh Hà Hội, chúng ta có thể giảng hòa được hay không?”

“Giảng hòa? Chậm rồi.”

Trần Phong tay xách búa, chân đạp Giang Khí, cười vang:

“Các người đánh đập người của hội chúng ta, giờ thấy đánh không lại thì muốn làm hòa? Đâu dễ như vậy?”

Một búa nện xuống, tức thì hóa thành một cây búa to như căn nhà, khiến hai tên kia biến sắc, đồng thời gầm lên:

“Phá!”

Cương khí của bọn chúng hóa thành hai luồng Kiếm khí, đâm về phía Cương Khí Trần Phong. Đáng tiếc một chiêu này Trần Phong lại dùng Bảo khí, bởi vậy Kiếm khí bọn chúng chỉ cầm cự được vài giây liền vỡ nát.

“Quả nhiên rất mạnh!”

Hai người đồng thời lui lại, sức mạnh vận dụng đến đỉnh cao, quát:

“Kết trận!”

Hơn ba mươi hội viên của Thanh Sơn hội đồng thời ra tay, lập tức một dòng Giang Khí hiện ra, nước chảy cuồn cuộn về phía Trần Phong.

“Kim Giao hình!”

Hắn hóa thành Kim Giao, thân thể tiến vào dòng Giang Khí kia, Tuy nhiên áp lực cực mạnh, khiến hắn gần như không thể xuối dòng, chỉ có thể bảo đảm cho bản thân không bị cuốn ra xa mà thôi. Nhưng ở trong Giang Khí này tức là đang phải chịu một áp lực khổng lồ, Cương khí của hàng chục người đồng thời đánh tới khiến Kim Giao hình của hắn liên tục vỡ nát, rất may Cương khí hắn đủ hùng hậu, nếu không đã thua rồi.

Hà Bá thân!

Đột nhiên phía trên đầu vang vọng thanh âm hai tên Phó Hội trưởng nọ, sau đó hắn thấy được hai quái nhân thân người đuôi cá nhảy xuống, di chuyển trong dòng Giang Khí này cực kì dễ dàng.

“Bọn ta xem trọng ngươi, nhưng ngươi lại tự cao tự đại, không xem ai ra gì. Dám một mình tiến đánh Thanh Sơn hội chúng ta, không biết ngươi ngu thật hay giả ngu nữa?”

Trong tay bọn hắn hiện ra hai thanh đinh ba, nhắm Trần Phong mà đâm tới. Bởi vì đang ở trong trận nên đòn công kích của bọn chúng ngày càng mạnh, đã có thể phá vỡ Kim Giao hình của hắn!

“Quả nhiên là trận pháp, mỗi người bọn hắn ta đều có thể đánh bại dễ dàng, nhưng khi gộp lại thế này....thật khó xơi!”

Long Trụ Trấn Giang!

Hắn một lần nữa thi triển môn Khí thuật này, lập tức Giang Khí xung quanh chảy chậm lại không ít, nhờ đó hắn vận toàn lực, phóng vọt ra khỏi nó.

“Đừng mơ đi!”

Ở trên mặt dòng Giang khí này thì ba tên thống lĩnh lúc nãy đã xuất hiện, Cương khí hóa thành ba ngọn núi đánh Trần Phong quay trở về.

“Bắt ta dùng toàn lực sao?”

Trần Phong gầm lên, hai tay ngửa lên trời, lập tức một cái Kim đỉnh xuất hiện, đem Giang Khí xung quanh hết thảy đánh bay! Nhờ đó hắn kịp thở dốc, một lần nữa ngưng tụ Long Trụ. Hai bút cùng vẽ khiến Giang Khí chỉ có vây ở bán kính hai mét xung quanh Trần Phong, khó lòng tiến thêm một bước.

Lên!

Hai tên Phó hội trưởng nọ từ trong Giang Khí nhảy ra, hai cây đinh ba nhập làm một, định một chiêu đánh xuyên phòng ngự của hắn. Mà ở trên cao, ba tên Thống lĩnh kia cũng đồng thời ra tay, ba ngọn núi nhập làm một, hóa thành một ngọn núi thật lớn, đè lên Kim đỉnh của Trần Phong.

Trần Phong nắm trong tay Long trụ, một trụ quét ngang, chấn lui hai tên Phó hội trưởng nọ. Lại quét lên phía trên, chặn đứng ba tên Thống lĩnh nọ.

“Thật mạnh!”

Mọi người xung quanh cùng kêu lên, tiếng trầm trồ truyền khắp bốn phương tám hướng. Trong số đó có không ít là các đệ tử thế hệ trước, đã tu luyện ở Thanh Long Giang tông này hai ba năm, thấy Trần Phong xử lí như vậy thì cũng phải ngả mũ thán phục:

“Kinh nghiệm chiến đấu thật đỉnh, bị vây công mà không hề nao núng. Đổi là ta, có lẽ đã bị đánh ngã rồi.”

“Khí thuật hắn cũng rất mạnh, như cây Long trụ kia va chạm với Đinh ba mà không chút sứt mẻ. Phải biết Đinh Ba Khí thuật đó không hề tầm thường, dù là Khai Huyệt đỉnh cao cũng có thể đánh xuyên!”

Lúc này Ngọc Linh cũng đã chạy đến, thấy cảnh này thì cũng không có ý định ra tay giúp đỡ, trái lại nhìn chằm chằm, cười khúc khích:

“Ra là còn cái này, định dấu bài sao? Bản lĩnh của ngươi ta đã nắm rõ tám chín phần rồi, lần này nữa thì nắm rõ mười phần. Đến lúc đó.....chuẩn bị để bị đánh đi cưng!”

Hết chương 210

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.